Không rõ ngọn nguồn, nhưng nhớ tới đêm đó hắn say rượu, hắn đã nắm tay nàng, chăm chăm sờ một nơi nào đó.
“Ô…”
Hắn nâng một cẳng chân thon dài mảnh mai của nàng lên, đặt lên trên vai, bắp đùi khỏe khoắn chống trên giường, mắt đen sậm, từng chút một hung hăng va chạm, khi rút ra kèm theo tiếng nước, làm người nghe mà mặt đỏ tai hồng.
Bên trong đùi non mềm theo động tác ra vào của hắn, bị cọ hồng một vùng, hơi hơi nóng lên. Vòng eo thon không có cách nào cố định, hệt như tùy thời sẽ bị cắt đứt. Cơ thể thiếu nữ mẫn cảm non mịn vốn không chịu được hắn yêu thương như thế.
Đôi mắt Như Hứa ướt đẫm, tiếng rên rỉ vờn đến bên tai hắn, ôm chặt lấy, cầu xin hắn:
“Anh… Bắn nhanh lên được không?”
Vì góc độ, nàng không thể nhìn thấy, đáy mắt người đàn ông đục ngầu. Chỉ nghe thấy âm thanh khản đặc của hắn, rõ ràng người rên là nàng, nhưng vì sao giọng hắn còn khàn hơn nàng.
“Kẹp chặt hơn đi em.”
Động tác tiếp theo, Như Hứa vô cùng hối hận vì lúc trước đã nói câu nói kia, cầu cho hắn phải chịu tội lớn. Dục vọng sưng to của hắn gắng gượng, sa vào trong hoa viên non mềm chật khít, xoáy nước, bất cứ một tấc thịt mềm nào cũng không buông tha, tiến sâu như vậy, eo bụng bị đẩy về trước. Cho đến khi Như Hứa nghiến răng, tầm nhìn trước mắt mơ hồ, âm thanh run không thành tiếng, khóc lóc gọi hắn.
“Chú nhỏ! Giang Đường Dã! Giang Đường Dã!” “Em thật sự… Không chịu nổi nữa…” “A ——!”
Tiếng thét chói tai chìm trong cổ họng, mới la lên một nửa, cơ thể thiếu nữ xụi lơ, trên mặt toàn là nước mắt, dưới thân một vùng trắng nõn d*m
mĩ. Ngón tay mềm mại không xương không bắt được cái gì, tạo ra khe hở trống rỗng.
Nàng thất thần nhìn cảnh vật trước mắt, cơ thể còn đắm chìm trong tư vị cao trào, thật lâu đôi mắt mới chớp một cái. Giang Đường Dã rút khăn giấy lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói:
“Anh tắm cho em, tắm xong rồi ngủ được không?”
Như Hứa thuận theo vươn tay, vòng lấy cổ hắn, cơ thể bay lên trong không khí, run một cái, đôi mắt không khỏi nhắm lại.
Lúc mở mắt, người đã nằm trong bồn tắm chứa nước ấm. Vào đông nên phòng tắm luôn mờ mịt sương. Giang Đường Dã không ở đây, khả năng là vào trong phòng ngủ tìm quần áo. Cửa mở một nửa.
Thân hình thiếu nữ trần trụi, từ bồn tắm bước ra, đôi chân tuyết trắng xinh xắn dẫm qua nền gạch men sứ ướt, có hơi trơn. Nàng lau đi lớp hơi sương dính trên gương, nhìn người trong gương. Mặt mày đượm nét xuân, khóe môi cắn ra vết thương nhỏ, từ cổ đi xuống, nhìn da thịt chỗ nào cũng hơi dọa người, trên thân toàn là dấu vết hoan ái, hai bầu tròn trịa cao ngạo bị xoa nắn đau, núm v* đỏ bừng xinh đẹp.
Như Hứa bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn ngậm lấy, đôi mắt đào hoa có hồn, nhìn ngắm nàng. Rất giống một giấc mộng xuân. Người đàn ông ôm lấy nàng từ phía sau, cánh tay vòng qua bờ vai thon gầy của nàng, hôn đôi môi xinh đẹp của nàng, hỏi nàng suy nghĩ gì.
Như Hứa hé miệng, phát hiện cổ họng hơi đau, vì thế nhỏ giọng nói: “Em mới “ngủ” với anh.”
“Ừ.”
Rất lãnh đạm. Nàng quay đầu đi, va vào đôi mắt cười của người đàn ông, rầu rĩ nói:
“Em đột nhiên có chút hối hận, xác thật rất mệt.”
Tưoi cười của Giang Đường Dã lập tức phai nhạt rất nhiều, bóp mặt nàng, đôi mắt nhếch lên, gằn từng chữ một ép hỏi:
“Mệt chỗ nào.”
“Em hẳn nên ngủ nhiều thêm mấy người đàn ông, nói không chừng kỹ thuật của anh không được tốt lắm….”
Còn chưa có nói xong, lời đã bị nhét trở về cổ họng. Eo nàng bị tì trên bồn rửa mặt lạnh lẽo, bị cưỡng bách ngửa đầu, chịu hắn hôn xuống từ trên cao, kín mít, nửa câu cũng không nói nên lời.
“Làm bài tập xong chưa?” “Xong rồi.”
Hắn đột nhiên thay đổi đề tài, làm người ta trở tay không kịp. “Ngày mai xin nghỉ đi, anh bổ túc cho em.”
“Em không cần.”
Ba chữ, Như Hứa vốn không có cơ hội nói ra, hắn đã lật nàng, nhích người, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái cắm vào. Nàng đã trải qua một lần cao trào, rất mẫn cảm, có thúc cỡ nào vẫn cứ mềm, mọng nước. Tay Như Hứa chống trên bệ, phát hiện gương đối diện với mình, vì thế cuống quít quay đầu, không đến hai giây lại bị vặn trở về.
Hắn gây họa chính diện, còn bắt đầu gây thêm họa. Mặt thiếu nữ đỏ như máu, cắn chặt môi dưới, gần như nếm được mùi máu tươi, do mình cắn ra. Hắn tựa hồ hạ quyết tâm không nói lời nào, bàn tay vươn tới trước, xoa nắn hai bầu mềm mại trước ngực nàng.
“Chú nhỏ, em không đứng được…”
Hơi nóng bốc lên. Giống như bông tuyết hóa thành nước. Như Hứa hô nhỏ một tiếng, ngay sau đó chân mềm xuống, bị hắn vớt lên, tiếp tục xông lên, cơ thể không kiềm được đổ về phía trước.
“Em sai rồi…”
Nàng quay đầu lại, lộ ra hai mắt đẫm lệ, giọng điệu cũng đáng thương vô cùng. Giang Đường Dã cúi đầu cắn môi nàng, cũng nếm được vị máu tươi nhàn nhạt, hơi ngọt. Hắn dùng sức hút một hơi, nước mắt của thiếu nữa dường như vỡ đê rơi áo ạt. Đau muốn ch*t. Trên đau, dưới cũng đau. Hắn nghe được nàng nhận sai, không lùi mà còn tiến tới, cánh tay thiếu nữ mềm ấm, nuốt lấy hô hấp và nước mắt của nàng, không để cho nàng phản kháng giãy giụa. Dương v*t dưới thân liên kết, hắn hoạt động eo bụng, tìm kiếm chỗ mềm mại sâu nhất, tìm được nơi khiến nàng không chịu nổi, sau đó buông ra, nghe nàng nức nở ra tiếng.
“Giang Đường Dã, anh có còn là người không?”
Giang Đường Dã không tức cười mà ngược lại, gắt gao đè eo nàng, đâm vào nơi mẫn cảm đó, lần sau so với lần trước sâu hơn, tiếng khóc của
nàng cũng theo đó to hơn. “Anh không làm người.” “Anh làm thần tiên.”
Chờ đến khi kết thúc, chóp mũi nàng đã đỏ hồng, khóe mắt cũng đầy nước mắt. Tắm cũng nhờ hắn. Chỗ ngon cũng bị hắn chiếm hết.
Như Hứa nghĩ, mình cướp ổ chăn của hắn, được cái gì? Được là ngày mai không đi học được ư? Khi ngủ, Như Hứa tức giận quay lưng lại, lại bị hắn lật qua. Đôi mắt ngập nước toàn là tức giận, thiếu nữ trừng mắt nhìn người đàn ông tỏ vẻ vô tội, cuốn chăn, lật người qua. Nhìn thấy gương mặt toàn vẻ tức giận. Hắn cũng không hề dỗ, an an tĩnh tĩnh không nói lời nào. Như Hứa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất tức giận, dứt khoát tự mình quay qua, hỏi:
“Có phải em cầu xin anh dừng lại phải không?”
Giang Đường Dã xoa xoa mũi, đầu gối cánh tay, bày ra dáng vẻ ăn uống no đủ thảnh thơi: “Đúng vậy.”
“Vậy vì sao anh không ngừng?”
Người đàn ông lẩm bẩm tự nói, gần gũi, khuôn mặt đẹp quá mức, tỏ vẻ như người vô tội:
“Vì sao anh phải ngừng?”
Như Hứa: “Vấn đề này không nên hỏi em.”
Giang Đường Dã cười, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, thở dài:
“Em cắn chặt như vậy, anh dừng thế nào được?”
Sự thật chứng minh, giảng đạo lí với lưu manh, thì coi như không có lý nhưng vẫn phải giảng. Có lẽ do qua giấc, Như Hứa không hề buồn ngủ, nhìn chằm chằm lông mi của người đàn ông, từng sợi một, hắn chớp mắt một cái, Như Hứa lại muốn lụy vào.
“Không buồn ngủ?” “Dạ.”
Thiếu nữ thành thật gật gật đầu, bò lên trên eo hắn, tầm mắt ngó tới hình xăm trên cổ tay hắn. Xăm hình một con nhím. Như Hứa mím môi, cảm xúc bỗng nhiên trùng xuống. Nàng lấy ngón tay sờ sờ hình xăm, hỏi:
“Cô ấy xinh đẹp không?”
Giang Đường Dã trợn mắt, thấy nàng nhìn chằm chằm hình xăm, dáng vẻ canh cánh trong lòng, không khỏi bật cười, nói xinh đẹp.
“So với em có xinh đẹp hơn không?”
Khi ngẫm lại dáng vẻ ngày đó nàng cắn hắn tràn trề sức sống, Giang Đường Dã gật đầu, nói, so với em còn xinh đẹp hơn.
“Anh thích cô ấy không?” “Thích.”
“Xăm đau không?” “Không đau.”
Kết thúc cuộc nói chuyện phiếm này, Như Hứa không hề nói thêm gì. Sau một lúc lâu, Giang Đường Dã ôm thiếu nữ vào trong lòng ngực, cười nói:
“Em không cảm thấy con nhím nhỏ này rất đáng yêu à?”
Ý cười của hắn càng sâu: “Em xác định, cho rằng bản thân em không đáng yêu ư?”
——————————
“Không đáng yêu.”
Như Hứa: Mị tự ăn giấm của mình…