Thiếu nữ nắm bút, nét chữ rất xinh xắn, hắn nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, lại bình luận, mềm oặt, khó coi.
Như Hứa uất ức, đưa bút cho hắn, nói, anh viết cho em nhìn xem.
Giang Đường Dã tiếp nhận, viết tên của Như Hứa, bút lực rất chắc, tròn vành rõ chữ, thực sự đẹp.
Viết xong, Giang Đường Dã lại viết tên của mình, nhớ tới tháng ngày luyện chữ trước kia, nở nụ cười.
Nhưng không bị thiếu phạt.
“Muốn viết được chữ đẹp, phải quỳ đủ.”
『 Ông cụ yêu cầu rất cao với việc học của Giang Đường Dã. Một tay chữ đẹp cũng ắt không thể thiếu.
Người thiếu niên sao có thể nhẫn nại ngồi xuống một ngày được, quang cảnh rất tốt mất đi, hắn thường thường giả làm bộ, ông cụ vừa quay
người nhìn không thấy, hắn liền chạy.
Chờ tới lúc trở về, ông cụ liền đứng ở cửa chờ hắn, hừ lạnh một tiếng, bắt hắn phạt quỳ, mặc kệ hắn lạnh hay là nóng, chờ hết giận mới cho hắn đứng lên.
Có một lần, ông tức giận thật lớn, một cây gậy thôi như vậy, phang thẳng lên lưng của thiếu niên, xuống tay rất nặng.
Như Hứa sợ hãi rúc trong lòng ngực Giang Ngu, nghe thấy tiếng ông nghẹn ngào, tức giận mắng vừa lớn vừa dữ.
“Mày hỗn trướng thành dáng vẻ này, có thấy làm thất vọng mẹ mày không? Bà ấy lấy mệnh sinh ra mày, là để cho mày đạp hư thế này hả?”
Ông cụ rất yêu rất yêu vợ của mình.
Kỳ thật Giang Đường Dã là ngoài ý muốn.
Ở độ tuổi đó, sinh con có nguy hiểm, khi mới vừa mang bầu, ông cụ liền thương lượng xoá bỏ với vợ.
Nhưng vợ không đồng ý, vuốt bụng, đờ đẫn thật lâu, nói, em muốn sinh. Vì thế, Giang Đường Dã đến trên đời này.
Nhưng vợ ông đi rồi.
Ông đã phí nhiều năm thời gian mới tiếp thu sự thật này, mà khi đó, Giang Đường Dã sớm đã biết chuyện, dưỡng thành một tên có tính cách hỗn láo không còn gì, nếu muốn giáo dục, chỉ có đánh nát một thân phản nghịch của thiếu niên.
Một đêm đó trời đổ mưa rất lớn.
Tiếng mưa rơi mơ hồ bao rất nhiều âm thanh và hình ảnh.
Nàng nghe thấy thiếu niên chậm rãi mở miệng, dáng vẻ cười lạnh, khinh thường nhìn lại, tựa như rất chán ghét tất cả mọi thứ trên đời.
Hắn nói, có ai không làm tôi thất vọng, nếu có thể, tôi trả mạng lại cho các người.
Khi đó, Như Hứa còn không biết cái gì gọi không gì đáng buồn bằng tâm đã ch*t.
Hiện giờ nghĩ đến, Giang Đường Dã ngay lúc đó, hẳn là như vậy.
Như Hứa nhớ rõ mình bị ẵm đi, không cho ở đàng kia, nhưng nàng chảy nước mắt, ôm cánh tay của Giang Đường Dã, nói, chú nhỏ, con không
đi.
Trên cây gậy trong tay của ông cụ toàn là máu, Như Hứa liếc mắt một cái, nước mắt rớt dữ hơn, ôm Giang Đường Dã cũng càng chặt.
Lưng của thiếu niên đã không thắng nổi, quá đau, chỉ có thể chống tay, thở hổn hển, sờ sờ đầu Như Hứa, nói, đã khuya, trở về ngủ đi.
Cả người hắn lạnh lẽo, lúc đẩy Như Hứa ra, lộ ra cái cười tái nhợt, nói, chờ chú nhỏ trở về, nhất định đừng kén ăn.
Ai cũng không muốn nhắc tới cái đêm đó.
Ai cũng không thể tưởng tượng, vết thương chồng chất, thiếu niên bị sốt cao, lẻ loi một mình như thế nào, đi ra nước ngoài.
Cuối cùng, là ông cụ cúi thấp đầu. Hắn thắng. 』
Nghĩ vậy, Như Hứa nhìn chữ của hắn, đầu ngón tay sờ sờ, cọ trên tay
hắn, bị hắn trở tay nắm lấy.
“Chú nhỏ, năm mới có nguyện vọng gì không?”
Giang Đường Dã trầm ngâm một chút, nói: “Hy vọng tiểu Như Hứa thi đại học đỗ đạt.”
Nói đến này, hắn lại hỏi: “Sau này muốn làm gì?”
Như Hứa quay đầu, nhìn về phía góc bàn có một cái lọ kẹo nho nhỏ, trong mắt chứa ý cười nhu hòa.
“Em muốn làm bác sĩ khoa nhi.” “Được.”
Sau này, Như Hứa thật sự trở thành một bác sĩ khoa nhi xuất sắc, khác hẳn với thiếu nữ 18 tuổi giờ phút này, mỹ lệ và giỏi giang, bọn nhỏ thích nàng, người lớn cũng thích nàng.
Nhưng nàng thích, vĩnh viễn là khoảng thời gian ót cùng hắn như lúc này, bị mai táng.
*
Qua năm ngày, Như Hứa nhận lời mời đi tới quán bar đó ca hát.
Lục Giảo cũng đi, gần đây Lục Giảo có chút lãnh đạm, không thích nói chuyện với Như Hứa nữa.
Như Hứa biết, cô bạn đại khái thích Đồng Khuyết. Lưỡng tình tương duyệt là một chuyện rất khó.
Bạn yêu tôi, tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu cô ấy.
Nàng cũng không biết nên giải thích với Lục Giảo như thế nào, giải thích thế nào cũng dư thừa, chỉ có Lục Giảo tự mình suy nghĩ cẩn thận.
Thiếu nữ vừa lên đài, liền khiến cho phía dưới nhiệt liệt lên tiếng hoan hô.
Tóc đen của nàng rơi rụng trên vai, dung mạo xinh đẹp, dáng người thon thả, mặc một cái áo màu trắng rộng thùng thình, quần jean nhạt màu, một đôi giày màu nâu nhạt, ánh đèn rọi trên người nàng, cười lên, sạch sẽ và thanh thuần, chuẩn mối tình đầu.
“Chào mọi người.”
Nàng mới vừa chào hỏi, phía dưới liền có người huýt sáo vang dội, một giọng nam rõ ràng đáp lại nàng.
“Chào bé.”
Mọi người quay đầu lại nhìn người đàn ông đó. Đồng Khuyết và Lục Giảo cũng quay đầu lại nhìn.
Hắn ngồi ở một góc sô pha, ánh sáng hơi mờ, thấy không rõ mặt hắn, chỉ nhìn được một đôi tay thon dài, thưởng thức bật lửa, giống một cậu ấm bất cần đời, không lộ mặt, cũng nhìn ra khí chất bất phàm.
Trước khi Như Hứa tới, còn nói với hắn, ngàn vạn lần không được quấy rối.
Hắn áp sát vào, nói, để chú nhìn xem thành ý của em. Thành ý không thắng nổi chơi xấu.
Có người nhỏ giọng nghị luận, nói, hẳn là bạn trai.
Giang Đường Dã nghe thấy, tươi cười trên mặt dần dần giấu không được.
Nhạc vang lên, thiếu nữ vừa mới cất giọng hát trong trẻo dịu dàng, tất cả trở nên an tĩnh, nhịn không được dán ánh mắt trên người nàng, không muốn bỏ qua dù một chút.
” 40 độ cồn Ướp say anh
Mang một chút hơi say men
Một cái mỉm cười khiến con đường dài vạn dặm hoá trống trơn
…
Nhưng làm sao để em kháng cự Làm sao bảo trì khoảng cách “
Hát đến đoạn này, Như Hứa hơi rũ đôi mắt, nhớ đến Giang Đường Dã, chỉ cảm thấy lời nhạc cực kỳ phù hợp.
Nhưng em phải làm sao để kháng cự, làm sao để bảo trì khoảng cách.
Âm sắc của thiếu nữ thật quá hay, tràn ngập tính chuyện xưa, từ từ kể ra, khiến người ta đắm chìm vào trong tiếng hát của nàng.
Một bài hát hát xong, nàng xuống đài, ánh mắt phái dưới còn đuổi theo nàng.
Ông chủ quán bar hỏi nàng, muốn suy nghĩ tới chuyện sau này tới đây hát không.
Như Hứa cười cười, lắc đầu từ chối.
Nàng trở lại bên cạnh Giang Đường Dã, tiếp nhận áo khoác, mặc vào.
Đồng Khuyết đi tới, hỏi, có thể ở lại nghe xong cậu ấy hát rồi hay đi được không.
Lục Giảo ngồi ở cách đó không xa, nhìn qua bên này. “Ngại quá, tớ phải đi rồi.”
“Chúc cậu diễn thuận lợi.”
Tuy cậu ấy nói cam tâm làm bạn bè, còn vẫn còn lòng yêu thích. Thích thế nào thì mới cam tâm.
Như Hứa biết rõ đạo lý, cho nên không thể cho cậu ấy một chút hy vọng nào nữa.
*
Đi đường vào đầu đông.
Trên đường người đi đường rất nhiều, lấy cặp đôi dẫn đầu, bọn họ gắn bó ở bên nhau, cùng vượt qua một ngày cuối cùng trước năm mới.
Hành động lãng mạn.
Như Hứa muốn ăn kem, nàng lôi kéo Giang Đường Dã đi mua, tìm vài cửa hàng mới mua được, bị lạnh tới run lên, nhưng vẫn muốn ăn.
Giang Đường Dã đoạt đi, không cho nàng ăn, quá lạnh, không tốt cho cơ thể.
Như Hứa héo người thở hắt ra, giật nhẹ tay người đàn ông, nhét bàn tay lạnh lẽo của mình vào trong.
Hắn dùng lòng bàn tay ấm áp bao lấy. “Làm sao vậy?”
Hắn ngồi xổm xuống, mắt đen sáng ngời nhìn nàng.
Giang Đường Dã năm nay 28, nhưng Như Hứa vẫn thường cảm thấy hắn còn rất trẻ tuổi, giống một thiếu niên mới qua đầu hai mươi, nhưng thiếu niên không có mị lực của hắn.
“Em không muốn đi nữa.”
“Anh cũng vậy, nếu không em cõng anh đi?”
Như Hứa phụt cười ra tiếng, đánh hắn một cái, hỏi, anh không biết xấu hổ sao.
Hắn vẫn cõng nàng lên, nhỏ giọng nói câu, nặng quá. Như Hứa nghe thấy, ôm sát cổ hắn, thở dài.
“Không nặng, không nặng.” Người đàn ông lập tức sửa miệng.
Không ngọn nguồn, Như Hứa có chút thương cảm, nhìn màn hình đếm ngược thật lớn ở phương xa, hít hít cái mũi.
“Chú nhỏ, em nhớ ba mẹ thì làm sao bây giờ?”
Một người lâu rồi, không cha không mẹ lâu rồi, ngẫu nhiên nhớ một lần như vậy, mới là thật sự khổ sở.
Trên cổ rơi xuống chất lỏng nóng bỏng.
Giang Đường Dã thả chậm nện bước, nghe thấy thiếu nữ trên lưng nhẹ nhàng nức nở, hốc mắt cũng có chút xót.
Ông cụ đã từng đề qua chuyện muốn tìm cha mẹ của Như Hứa, nhưng Như Hứa từ chối.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chưa từng ngang ngược.
Người khác nói tốt, nàng cũng nói tốt. Người khác nói không tốt, nàng cũng nói không tốt.
Không có cảm giác ăn nhờ ở đậu quẫn bách, tâm nàng hết thảy chỉ toàn cảm kích, chỉ là ngẫu nhiên ban đêm nhớ tới, vẫn nhịn không được rớt nước mắt.
Giang Đường Dã nhìn màn hình đếm ngược nơi xa, nghe thấy mọi người đếm số, cảm nhận nước mắt nóng bỏng của thiếu nữ.
Nhìn lại hơn hai mươi năm sống trên đời, bỗng phát hiện không có gì đáng giá kỷ niệm và thích.
Nhưng mỗi một năm kế tiếp, nhất định không giống nhau. Hắn nghĩ vậy.
Theo pháo hoa phóng cao trên không, ở giữa màn đêm đen nhánh nở rộ từng đóa hoa lửa mỹ lệ.
Mọi người trao nhau câu nói năm mới vui vẻ.
Trên khuôn mặt của người đàn ông có một nụ hôn mềm mại đậu vào.
Như Hứa ghé vào bên tai hắn, khàn giọng, nói, Giang Đường Dã, năm mới vui vẻ.
Hắn hơi hơi siết chặt tay, ngửa đầu nhìn pháo hoa, cười một cái. Lãng mạn tới mức khiến làm nhân tâm động.
“Tiểu Như Hứa.”
Người đàn ông kêu tên nàng, giọng điệu dịu dàng chứa ý cười. Giống như không thay đổi, nhưng cũng giống như đã thay đổi. Hắn nói:
“Qua một năm mới, đến lượt anh yêu em.”