Chương 13: Nghĩa Trang Thiên Sứ (1)
Cô bé kia nhìn vào đôi mắt của Trần Liên, không thấy chút dao động nào. Cô cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì khác. Cô cười một cái, rồi nói: "Vậy thì em xin lỗi đã làm phiền chị. Em chúc chị một ngày tốt lành." Cô quay lưng lại, đi thẳng vào tiệm hoa Hương U Lan.
Trần Liên nhìn theo cô bé kia, cảm thấy có chút bối rối. Cô không hiểu tại sao cô bé lại quan tâm đến bó hoa của mình đến thế. Cô không biết rằng, cô bé kia cũng như cô, muốn mua một bó hoa thật đẹp để viếng người đã khuất. "Cô bé này thật kỳ quái." Trần Liên thầm nghĩ.
"Thôi! Mình quan tâm chuyện này làm gì." Trần Liên lắc đầu, rồi cô quay đầu nhìn Trần U, cô nắm tay cậu rồi nói: "Đi thôi em."
"Vâng!" Trần U đáp.
Sau đó, Trần Liên dắt Trần U đi tiếp. Hai người đi khoảng 15 phút thì đã đến trước một nghĩa trang rộng lớn, cái nghĩa trang này có tên là Nghĩa Trang Thiên Sứ. Nó được xây ở vị trí tận cùng phía bắc trong thành, diện tích của nó rất lớn, ước chừng phải bằng diện tích của một khu ổ chuột.
Trần U nhìn vào nghĩa trang, qua những hàng rào sắt, cậu thấy những ngôi mộ xếp hàng dài, ở trên mộ có những ngọn nến đang cháy rực rỡ và những bó hoa tươi thắm. Xung quanh những ngôi mộ còn có những tượng đá và cây cổ thụ bao quanh. Kết hợp với màu đen kịt của bầu trời đêm, nghĩa trang này tạo ra một bầu không khí u ám đến rợn người.
Đang lúc Trần U quan sát thì Trần Liên vỗ vào vai cậu. Cô nói: "Đi thôi, còn nhìn gì nữa."
Nghe cô nói, Trần U gật đầu lại một cái, rồi cậu bắt đầu đi theo phía sau cô.
Sau đó, họ nhanh chóng bước vào cổng nghĩa trang, ở cổng của nghĩa trang này cũng có rất nhiều người ra vào, đa số gương mặt của những người này đều mang theo vẻ buồn bã cùng tiếc thương.
Bước vào trong nghĩa trang, Trần Liên dẫn đầu đi trước, còn Trần U thì đi sát phía sau lưng cô.
Hai người đi tiếp một đoạn, rồi rẽ vào một con đường nhỏ, bên trái con đường này là những ngôi mộ cao chót vót, bên phải là những bụi cây hoang.
Con đường này, chính là con đường dẫn đến phần mộ của cha mẹ và lão Đức Mai.
Đường đi này khá hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người đi song song. Trên đường người đi không nhiều, nên thi thoảng mới gặp vài người.
Đang lúc đi, thì Trần U và Trần Liên bỗng dưng nghe được rất nhiều tiếng bước chân liên tục vang lên. Theo sau đó chính là một đám người mặc áo chùm đầu màu đen, những kẻ này không nói một lời, mà chỉ đi thành một hàng và tiến lên, mỗi lần những kẻ này di chuyển, thì một loạt tiếng bước chân lại vang vọng trên đường.
Nhìn những kẻ đến, trong con mắt của Trần Liên hiện lên vẻ cảnh giác. Thường thì những kẻ mặc áo chùm đầu, và đi thành đoàn như này đa số là những kẻ bị tâm thần, hay tín đồ của tà giáo.
Trần Liên nắm chặt tay Trần U, cô chuẩn bị kéo cậu chạy trốn thật nhanh nếu những kẻ này có ý đồ xấu.
Nhưng, có lẽ là cô đã nghĩ quá nhiều. Những kẻ này khi đến gần Trần Liên và Trần U, chúng chỉ dùng đôi mắt liếc nhìn hai người một lượt, rồi chúng lại thu hồi ánh mắt không quan tâm hai người nữa, rồi cứ thế tiếp tục bước đi.
Thấy vậy, Trần Liên mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, ban nãy khi chúng đến gần thì cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, đến khi chúng rời đi thì cảm giác đó mới hết. Mặc dù cô rất hiếu kỳ đám người này là ai và chúng có mục đích gì. Nhưng nếu chuyện không liên quan đến mình, thì cô cũng không muốn xen vào làm chi.
Tuy nhiên, trái ngược lại với thái độ nhẹ nhõm của Trần Liên, thì Trần U lại nhíu mày. Vừa nãy, khi đám người này lướt qua cậu, thì cậu đã nhận thấy được một cỗ cảm giác quen thuộc. Đó là một cỗ cảm giác nguy hiểm, tà ác và u ám.
Đây là cảm giác mà cậu chỉ từng cảm nhận trên người đám sinh vật U Minh, và cả cái đầu lâu kỳ quái kia nữa.
"Đám người này, chắc chắn có vấn đề." Trần U suy đoán. Nhưng trong lúc cậu suy đoán thì Trần Liên lại vỗ vai cậu, an ủi nói: "Em đừng sợ. Đám người kia chắc là một đoàn xiếc nào đó thôi."
Nói đến đây, Trần Liên cũng có chút lúng túng.
Thấy cô như vậy, Trần U liền biết cô ấy muốn an ủi mình, chắc khi cậu đang suy tư thì Trần Liên lại cho rằng cậu đang sợ hãi nên mới an ủi. Đương nhiên, cậu sẽ không nói suy nghĩ trong lòng mình ra, mà bên ngoài, cậu lại gật đầu, nói: "Ừm, chắc như chị nói. Mà đoàn xiếc nào lại đi vô nghĩa trang nhỉ?"
"Không nói mấy cái này nữa. Chị em chúng ta mau đi thôi." Trần Liên dắt tay cậu đi tiếp.
Sau khoảng mười phút đi bộ, họ đến trước phần mộ của cha mẹ và lão Đức Mai.
Phần mộ này nằm ở góc xa xôi của nghĩa trang, cách xa những ngôi mộ khác. Nó được xây bằng đá, có hình dạng như một ngôi nhà nhỏ, có một cửa sổ nhỏ và một cánh cửa bằng sắt.
Trên cửa sổ có treo một bức tranh vẽ hình ba người, đó là cha mẹ và lão Đức Mai. Trước cửa có một bàn thờ nhỏ, có một đèn dầu đang cháy và một bó hoa đã héo. Trần Liên đặt bó hoa mới mà cô mua ở tiệm hoa Hương U Lan lên bàn thờ, rồi cúi đầu cầu nguyện. Trần U cũng làm theo cô.
...
Ở một bên khác.
Đám người mặc áo chùm đầu kia đã gần bước ra khỏi con đường nhỏ mà lúc trước chị em Trần U đi vào.
Người dẫn đầu bọn của bọn chúng mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Kế tiếp, tụi mày nhớ làm việc theo chỉ của tao. Nếu đứa nào dám làm hỏng kế hoạch, thì cũng đừng trách tao tàn độc!"
Nói xong, kẻ cầm đầu đó dùng ánh mắt hung dữ nhìn đám người phía sau một lượt.
Khi gã thấy ai cũng run sợ trước ánh mắt của mình, gã mới hài lòng gật đầu, rồi nói tiếp: "Lần này mục tiêu của chúng ta là giết chết một người của Hách Liên gia tộc. Phía trên đã ban bố nhiệm vụ, nếu thành công thì tao và chúng mày sẽ có hy vọng thăng tiến rất lớn. Nên không cho phép thất bại."
"Chúng tôi đã rõ rồi, thưa Huyết Ảnh đại nhân."
"Ừm, bây giờ ở chỗ này chờ đợi mục tiêu đến. Theo tính toán của tao thì chắc vài phút nữa là mục tiêu sẽ đến nỗi này. Đến lúc đó tao ra hiệu là cả đám lao lên một lượt, có biết không?" Kẻ được gọi là Huyết Ảnh đại nhân kia nói lần nữa.
"Vâng!" Cả lũ đáp lại.
Vừa nói xong, thì đột nhiên đám người này bao gồm cả kẻ được gọi là Huyết Ảnh đại nhân kia biến mất ngay tại chỗ.
Đây cũng không phải bọn chúng biết tàng hình. Mà đây chỉ là một loại ngụy trang cấp thấp của Thần Hành Giả thôi. Nó chỉ có thể đánh lừa người thường, chứ không thể đánh lừa Thần Hành Giả.
Đám người này ngụy trang được vài phút. Trong thời gian này cũng không ít người đi qua nơi này, nhưng hiển nhiên, bọn họ không thể phát hiện ra đám người kỳ dị này. Nên họ rất bình tĩnh và tự nhiên di chuyển.
"Ồ! Mục tiêu sắp đến rồi. Chúng mày chuẩn bị tinh thần cho tao, lần này mục tiêu còn được bảo vệ bởi một Thần Phàm Giả. Nếu sơ suất, tao và chúng mày đều sẽ chết hết đó." Huyết Ảnh quát nói.
"Huyết Ảnh đại nhân! Ngài vừa nói đối phương, có Thần... Thần Phàm Giả ư?" Một người trong số đám người kia nói, giọng nói của người này có vẻ e sợ.
"Mày sợ cái gì? Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tiêu diệt mục tiêu, chứ không phải là đánh nhau với Thần Phàm Giả. Sau khi xử lý mục tiêu xong, cả lũ chia nhau ra chuồn, chả lẽ tên kia còn đuổi theo từng người để giết sao?" Huyết Ảnh khinh thường nói. Trong mắt của gã thì nhiệm vụ lần này hoàn toàn không khó lắm, mục tiêu chỉ là người bình thường. Cho dù có Thần Phàm Giả bảo vệ, nhưng bên này lại có số người rất đông. Gã tự tin chỉ cần vài giây, gã có thể kết liễu mục tiêu rồi cao chạy xa bay.
"Nhưng... Nhưng mà!" Một người khác định nói cái gì. Nhưng khi gã mới nói được nửa câu, thì đã bị ánh mắt hung ác của Huyết Ảnh nhìn thẳng vào. Khiến cho những lời gã muốn nói cũng im bặt.
Trong lòng gã lúc này chỉ muốn chửi kẻ có tên là Huyết Ảnh này. Đội hình mạnh nhất của bên này, cấp độ cao nhất là Huyết Ảnh, là một Siêu Phàm Giả bậc bốn, còn gã và những người còn lại chỉ mới là Siêu Phàm Giả bậc hai.
Lấy đội hình như này để lao lên, e sợ mỗi người trong số họ đều sẽ bị một đòn giết chết. Nên, trong lòng gã bây giờ rất loạn, gã chỉ muốn từ bỏ nhiệm vụ này để quay về. Cho dù nhận trừng phạt thì hình phạt đó cũng tốt hơn là mất mạng. Nhưng những câu này gã chỉ dám nghĩ ở trong đầu, chứ không dám nói ra.
Trong lúc đã đang suy nghĩ thì thanh âm của Huyết Ảnh lại vang lên. "Nhìn kìa, mục tiêu đã đến rồi. Đợi khi tao hô một, hai, ba thì cả lũ cùng lao lên, rõ chưa?"
"Rõ! Thưa Huyết Ảnh đại nhân." Cả lũ cùng nhau trả lời.