Chương 8: Chuyện Đã Qua (6)
- --
Cô nói xong, ôm chặt Trần U một lần, rồi cô an ủi nói: "Em ở đây phải ngoan ngoãn, nghe lời chú Lý nha!" Sau đó, Trần Liên đứng lên rồi bước ra khỏi lò rèn. Trần U và Lý Túc ở đằng sau tiễn, hai người nhìn thấy Trần Liên chùm cái mũ đen lên đầu, rồi cô bắt đầu quay lại về con đường đã đi lúc đầu."
"Chị, chị nhớ cẩn thận!" Trần U gọi to.
"Ừm chị biết rồi!" Trần Liên quay đầu đáp lại. Rồi cô bắt đầu tăng tốc bước chân, chỉ trong vài bước, bóng dáng của cô đã bị những ngôi nhà che mất.
Nhìn Trần Liên rời đi. Trần U thở dài một tiếng, cậu xoa xoa vết sưng trên má do Trần Liên bóp vừa nãy. Trong lòng cậu bắt đầu dâng lên một nỗi cô đơn và buồn bã.
Trẻ con rất khó rời xa vòng tay của cha mẹ và người thân. Trần U cũng không ngoại lệ, tuy bên ngoài cậu tỏ ra mạnh mẽ, nhưng con người ai cũng sẽ có lúc mềm yếu. Ai cũng có lúc cần được yêu thương và chăm sóc. Nhưng có lẽ, điều này đã quá xa vời với Trần U.
Lý Túc đứng cạnh Trần U thấy cậu buồn bã như vậy, gã xoa đầu Trần, giọng nói mang theo vẻ an ủi, nói: "Đừng buồn, cháu. Quá khứ rồi cũng sẽ qua, hãy chú tâm vào hiện tại. Tuy chú không phải một người giỏi an ủi người khác, nhưng nếu cháu buồn bã hay phiền lòng thì cứ nói với chú."
"Vâng! Cháu cảm ơn chú nhiều!" Trần U gật đầu, cảm kích nói. Nhưng trong giọng nói của cậu vẫn còn vài phần buồn bã, cùng với một chút mệt mỏi. Thấy cậu như vậy, Lý Túc trong lòng thở dài. Khi vừa nãy nói chuyện với Trần Liên, cô cũng không giấu thân phận của Trần U mà kể hết ra cho gã, nên gã cũng biết hoàn cảnh mà Trần U đang gặp.
Quả thực, hoàn cảnh của cậu tuy đáng thương, và có lẽ vẫn chưa thể gọi là bi thảm nhất. Nhưng, gặp được hoàn cảnh đó là một vấn đề. Và có thể mạnh mẽ đứng lên khi gặp hoàn cảnh đó lại là vấn đề khác.
"Thôi! Chúng ta nên đi vào nhà đi! Không nên đứng ngoài này nữa." Lý Túc thay đổi chủ đề, nói.
"À vâng! Như ý chú." Trần U trả lời.
Nói xong, Lý Túc đóng cửa nhà lại, rồi gã dẫn đầu đi vào bên trong trước còn Trần U đi theo phía sau.
Hai người bước vào căn phòng rộng rãi, nơi có nhiều dụng cụ rèn và vũ khí. Lý Túc nói: "Đây là nơi chú làm việc, chú chuyên làm các loại vũ khí để cung cấp cho các vệ binh."
Vừa nói, Lý Túc vừa chỉ vào một thanh kiếm được trang trí sang trọng, cán kiếm được làm bằng kim loại quý, vỏ kiếm được trang trí các đường viền hoa lệ. Và lúc này thanh kiếm đó đang được treo ở trên tường. Gã tự hào nói: "Cháu nhìn xem, kia chính là thanh kiếm mà chú tự mình rèn ra. Có phải rất đẹp hay không?"
"Vâng! Nó thật đẹp. Đây là do một mình chú nghiên cứu ra không?" Trần U khen ngợi nói.
"Đúng vậy, nó là do..."
Hai người nói chuyện vui vẻ, nhưng bỗng nhiên, bụng của Trần U kêu lên, tiếng kêu vang lên như sấm. Cậu đỏ mặt, xấu hổ nói: "Xin lỗi chú, cháu đã nửa ngày chưa ăn gì."
Lý Túc nhìn dáng vẻ của Trần U. Gã nói: "Không sao, cháu. Chú cũng đói lắm rồi. Bây giờ hai chú cháu đi ăn nha! Chú biết làm một số món ăn đơn giản, nhưng rất ngon. Hy vọng cháu thích chúng!"
Gã nói xong, liền dẫn cậu vào phòng bếp, nơi có một bếp lửa, một vài cái nồi, và một số nguyên liệu. Gã bắt đầu làm đồ ăn, còn Trần U ngồi ở một cái bàn ở gần, chăm chú nhìn gã làm.
Mặc dù, Trần U lúc trước luôn được cha mẹ chiều chuộng, cho cậu ăn sung mặc sướng. Nên những món ăn bình dân cậu cũng chưa ăn qua, vì thế cậu rất tò mò về hương vị của những món ăn này.
...
Hách Liên Lâu Đài.
Gian phòng làm việc của Hách Liên Tử Tước.
Lúc này tại chiếc ghế sau bàn làm việc của Hách Liên Tử Tước đang có một người đàn ông trung niên ngồi đó. Người đàn ông này cao lớn, gã có mái tóc màu đen hơi hơi chuyển bạc, để râu ngắn và trên mặt có một vài nếp nhăn. Gã chính là tộc trưởng của Hách Liên gia tộc, Hách Liên Bá
Lúc này, gã đang chau mày, xem xét tờ giấy trong tay. Vừa cau mày, gã vừa nói: "U Minh ma triều? Hơn nữa còn là số lượng trên ngàn con. Thật là phiền phức!"
Đúng lúc này, cánh cửa lớn của phòng bị đẩy mạnh ra, theo sau đó là một người phụ nữ trung niên bước vào. Người phụ nữ này có mái tóc màu tím, buộc thành một cái búi cao trên đầu. Cô ta mặc một bộ váy dài màu xanh lam, có đường viền màu vàng ở cổ áo, tay áo và lai váy. Trên ngực cô ta có một chiếc cài áo hình hoa sen, là biểu tượng của gia tộc Hách Liên. Cô ta còn đeo một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai, và một đôi bông tai bằng kim cương.
Cô vừa bước vào, thì thanh âm khiển trách từ miệng Hách Liên Bá đã vang lên: "Tầm Tuyết! Anh đã nói em là không được vào phòng người khác một cách tùy tiện cơ mà? Sao mãi em vẫn không chịu nghe anh vậy?"
Tầm Tuyết, hay Hách Liên Tầm Tuyết nói: "Thôi đi anh hai! Ở đây làm gì có ai mà còn phải luật lệ đủ kiểu? Phiền chết đi được. Không hiểu sao tôi với anh lại có thể là anh em ruột."
"Thật hết cách với em!" Hách Liên Bá lắc đầu. Sau đó gã hiếu kỳ hỏi: "Bình thường em sẽ không đến tìm anh, lần này lại có chuyện gì xảy ra hả?"
"Giờ anh còn nói câu này được à? Cháu gái của anh, Hách Liên Tử Đồng đang khóc om sòn lên kia kìa. Ai bảo anh phái cha con bé đi dọn dẹp đợt U Minh ma triều này làm gì? Từ nhỏ, con bé đã không có mẹ rồi, nếu cha nó xảy ra chuyện gì, thì ta biết nói sao với con bé đây?" Hách Liên Tầm Tuyết khiển trách nói.
Nhưng đáp lại nàng, là cái lắc đầu của Hách Liên Bá, gã bình tĩnh nói: "Đóa hoa trong nhà kính thì không thể chịu nổi bão táp mưa sa. Hiện tại gia đình con bé sống dưới sự bảo bọc của chúng ta, nhưng em nghĩ xem. Một ngày chúng ta không còn ở đây thì gia đình con bé sẽ ra sao?"
"Em biết, nhưng mà anh có thể chờ đợi mấy năm, đợi cha con bé lên tới cấp độ Liệp Thần Giả rồi cử đi cũng không muộn. Dù sao con trai anh cũng là người giác tỉnh Tử Linh hệ truyền thừa của gia tộc ta, hơn nữa độ thân hòa cũng đạt đến 57%. Cao nhất trong lịch sử của gia tộc ta. Thậm chí, nếu may mắn, thằng bé còn có thể tìm tòi ra lĩnh vực tài quyết của mình. Trở thành Tài Quyết Giả, đến lúc đó Hách Liên gia tộc trực tiếp có thể nhảy lên hàng ngũ Hầu Tước."
"Em nghĩ tìm tòi ra tài quyết lĩnh vực dễ vậy sao? Lý do cho việc Tài Quyết giả được mang hai chữ "Tài Quyết" không phải đơn giản như vậy đâu. Bởi nó đại diện cho sức mạnh, đại diện cho vinh quang và sự trừng phạt.
Mỗi một người đến được cấp độ đó đều là những người nổi bật. Nếu không, các đời tộc trưởng sao lại mắc kẹt ở Liệp Thần Giả bậc năm, không thể tiến thêm."
Nói xong, Hách Liên Bá thở dài một hơi. Gã quay đầu nhìn về phía cái cửa sổ sau lưng, trong tầm mắt của gã có thể thấy rõ toàn cảnh bên ngoài.
Nhìn ở đây có thể thấy rõ toàn bộ Thiết Tâm Thành, và cả bầu trời tối đen kia. Lúc này, lấy tầm nhìn của một Liệp Thần Giả, Hách Liên Bá có thể dễ dàng nhìn thấy những khí đen đang không ngừng tuôn xuống mặt đất.
Gã thở dài nói: "Hơn nữa, em nhìn xem! Khí đen ngày càng nhiều. So với năm ngoài thì nhiều ròng rã 5%. Cứ thế này thì không bao lâu nữa, thảm họa 【Đêm U Minh】sẽ một lần nữa xuất hiện. Đến lúc đó sẽ là ngày diệt vong của Pháp Ma đại lục. Thời gian đã không còn quá nhiều."
Lời của gã vừa dứt thì bên ngoài bỗng dưng, thanh âm sấm chớp "Đùng! Đoàng!" Vang lên, kèm theo đó là những hạt mưa bắt đầu tuôn xuống mặt đất.
"Kỳ lạ! Sao lại có mưa được chứ? Đã đến ngày đâu?"
...
Lúc này, tại khu ổ chuột.
Sau khi ăn uống xong, Trần U liền đứng ngoài cửa ngước nhìn bầu trời đêm. Nhưng bỗng nhiên những tiếng sấm chớp "Đùng! Đoàng!" Vang lên, kèm theo đó là một cơn mưa xuất hiện.
Trần U đứng ở trước cửa sổ nhìn thấy cơn mưa, cậu đưa tay ra, hứng lấy một giọt nước mưa.
"Thật kỳ lạ, tại sao lại có mưa lúc này? Và tại sao mình lại khóc?" Không biết từ lúc nào, đôi mắt của Trần U đã đỏ hoe, và từ đó đang không ngừng chảy ra những giọt nước mắt.
Khi cậu nhìn vào cơn mưa, cậu cảm nhận được một niềm hy vọng lớn lao dâng lên bên trong mình. Nhưng tại sao cảm nhận được niềm hy vọng đó, cậu lại khóc cơ chứ?
- --