Đó là một sự khiêu khích trần trụi.
Mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt Lý Doanh dần lạnh xuống.
Bên trong Mãn Nguyệt Các, vạt áo xanh nhạt đột nhiên quét qua mặt bàn, đồ trên bàn đều rơi hết xuống, chén sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ninh Nhu tức giận không thể kìm nén: "Ngài lại đón y trở về!!"
"Ninh phi bớt giận."
"Sao ta bớt giận được?!"
Hai gò má ả tức giận ửng đỏ, tóc tai tán loạn: "Vân Thanh Từ công khai dẫn người xông vào cung ta, ngài không trách cứ, trước mặt mọi người đâm ngài, ngài cũng không truy cứu, đưa ngài mê man về cung cũng chỉ bị ném thương trán..."
Nhắc tới chuyện này, ả vô cùng tức giận: "Nơi này là cấm thành sừng sững, Vân Thanh Từ ương ngạnh đến thế, lại chỉ bị ngài làm thương vỡ trán!"
"Các ngươi không phải đều nói lần này Vân Thanh Từ khẳng định không trở mình được hay sao? Không phải đều nói lần này chắc chắn phế hậu rồi sao? Vì sao ngược lại lại được pháp giá đón về?!"
Ả rít lên giận dữ, tràn ngập ghen ghét: "Đó là thiên tử pháp giá, vinh sủng vô song, chưa từng có tiền lệ! Vân Thanh Từ dựa vào cái gì? Y dựa vào cái gì?!"
Ả đá lật bàn, trái tim ngập lửa giận đập thình thịch trong lồng ngực, bước hai bước, đột nhiên đầu váng mắt hoa, ma ma bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy ả, ma ma trong lòng cũng thấy rất khó hiểu, chỉ có thể nói: "Sau lưng y dù sao cũng có Vân tướng, tây nam Tiêu Tần thị lại là nhà ngoại của y, còn có sóc phương tiết độ sứ nắm quân quyền trong tay... Bệ hạ kiêng kỵ cũng là thường tình."
"Ngươi thật sự cho rằng ngài chỉ đang kiêng kỵ?" Ninh Nhu tức nổ đom đóm mắt, nước mắt lưng tròng, vuốt ngực cũng khó nén được sự nghẹt thở trong lồng ngực: "Nếu bệ hạ thật sự muốn giết y, có thể trị y tội hành thích, cho dù là xử trảm tại chỗ, ba nhà Vân Tần Tiêu cũng tuyệt đối không dám nói gì, đây vốn do Vân Thanh Từ sai trước."
Ả ai oán nói: "Cho dù không muốn giết y, cũng có thể hòa ly, đuổi y ra khỏi cấm thành, nếu vẫn không được thì tùy tiện phái nghi giá đón người về là được, cần gì phải điều động binh lực, đích thân hành pháp giá? Ngài ấy đang làm gì? Rõ ràng ngài ấy chính là muốn phá tan lời đồn đãi phế hậu, vì dỗ Vân Thanh Từ vui vẻ!"
"Nhưng bệ hạ ngày đó quả thật có ý phế hậu, thậm chí còn đặc biệt tịch thu nghi giá của y. Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?"
Ninh Nhu gian nan thở dốc, nói: "Ta không biết, ta chỉ biết, Vân Thanh Từ hồi cung lần nữa e là sẽ không bỏ qua cho ta... Nếu bệ hạ lại tùy ý tên điên ấy giương oai như thế, y nhất định sẽ giết tất cả những người tiếp cận bệ hạ trong cung."
Sắc mặt ma ma khẽ biến, cẩn thận nói: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
"Làm thế nào?" Ninh Nhu gần như muốn cắn nát răng, hung tợn nói: "Đương nhiên là cụp đuôi, có thể trốn thì trốn."
"Cái này cũng chưa chắc." Ma ma suy tư một lát, nhẹ giọng nói: "Người quên rồi sao, hai năm nay, bệ hạ đối với y rất chán ghét, pháp giá có thể chỉ là làm cho người ngoài nhìn, y cho dù thật sự hồi cung... Bệ hạ cũng nhất định sẽ ngoài sáng trong tối nhắm vào y, sợ là ngày tháng sau cũng không dễ dàng hơn chúng ta."
Ninh Nhu hơi giật mình, ma ma nói cũng là sự thật, thiên tử mặc dù ngoài miệng dỗ dành Vân Thanh Từ, nhưng trong lòng đối với y vẫn bất mãn như trước, lúc trước nàng cùng Vân Thanh Từ phát sinh xung đột, bệ hạ đã có tâm thiên vị, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vân Thanh Từ hận ả như thế, thậm chí hận đến không để ý cung quy, ban đêm dẫn người xông vào Mãn Nguyệt Các của ả.
Dung nhan xinh đẹp vừa rồi còn ủ rũ tức thời tươi sáng lên.
"Ta, còn có cơ hội."
Vân Thanh Từ đang chờ Lý Doanh tức giận, y chẳng mảy may sợ hãi, không chỉ không sợ, còn như mang theo chút chờ mong chuyện đó sẽ xảy ra.
Kiếp trước y tìm mọi cách lấy lòng Lý Doanh, chỉ cần được nhìn một cái, cho dù trong lòng vô cùng tủi thân, cũng sẽ lấy đối phương làm trọng, lấy đại cục làm đầu.
Hiện tại y đã hiểu rõ, nếu Lý Doanh điều động binh lực đón y về, thì đại biểu cho việc hắn có mưu đồ. Dù sao bây giờ y căn bản không quan tâm Lý Doanh sủng hay không sủng, yêu hay không yêu, cho dù hắn có thái độ gì thì cũng không ảnh hưởng được địa vị quân hậu của y.
Chẳng bằng nhìn Lý Doanh nhẫn nhịn y, dỗ dành y, nếu có thể làm hắn tức giận đến giậm chân, lộ ra bản mặt thật mới là tốt.
Sống lại một kiếp, y vốn định cùng hắn tương kính như tân, là do hắn nhất định phải vội vàng đến đóng vai thâm tình, vậy thì đừng trách y chờ thời trả thù.
Nhưng Lý Doanh bệ hạ không hổ là người đã từng nhịn y mười hai năm, hô hấp nặng nề của hắn rất nhanh khôi phục vững vàng, vừa nhìn Vân Thanh Từ vừa nói: "Liễu Tự Như."
Liễu Tự Như rất nhanh tiến vào: "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Ngươi tới Tư Nhạc phường, tìm mấy nhạc sư 'diện, mạo, anh, tuấn' đến đây."
Tầm mắt từ Vân Thanh Từ chuyển đến trên người Liễu Tự Như, ánh mắt phút chốc như hố đen đen kịt, giọng điệu vẫn ôn hòa: "Đêm nay, trẫm muốn cùng quân hậu vui chơi."
Lý Doanh như vậy trong mắt Liễu Tự Như chính là trên khuôn mặt trắng bệch có hai lỗ thủng đen ngòm, còn nhe răng nhếch miệng đỏ tươi, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Thần sẽ đi sắp xếp ngay."
Nhìn theo Liễu Tự Như ra cửa, Lý Doanh lần nữa nhìn về phía Vân Thanh Từ, vẻ mặt hoa đẹp trăng tròn: "Quân hậu có hài lòng không?"
"Ừm." Vân Thanh Từ gật gật đầu, nói: "Hài lòng."
"Hôm nay bãi triều, ta cũng không có việc gì, ăn chút gì đó rồi cùng ngươi ra ngoài đi dạo?"
"Lăn qua lộn lại cả buổi sáng như vậy, ta mệt rồi." Vân Thanh Từ nói: "Ăn xong muốn ngủ."
Việc ngủ trưa của y vững vàng không đổi.
Lý Doanh sai người chuẩn bị bữa trưa, đều là món y thích ăn, Vân Thanh Từ ăn xong thì đứng dậy đi thay đồ, chờ y thay xong phụng bào, xoay người, phát hiện Lý Doanh cũng cởi long bào ra.
Vân Thanh Từ: "?"
"Hôm qua chính vụ đã xử lý hết, hôm nay không có việc gì, muốn ở bên ngươi nhiều hơn."
"Ta muốn ngủ một mình." Vân Thanh Từ trực tiếp từ chối, y lên giường, rang chân sang hai bên, váy lót rộng rãi trải ra như quạt, y rang chân chiếm một chỗ lớn: "Ngủ trưa không cần người ở bên."
Ánh mắt Lý Doanh dừng ở ngón chân vểnh lên của y, lại nhìn thoáng qua tư thế của y, yết hầu lăn qua lăn lại, sau đó chậm rãi đi tới.
Lông mày Vân Thanh Từ tức thời nhíu lại.
Lý Doanh khom lưng, vén một góc váy lót của y sang một bên, lấy chỗ ngồi xuống, ép buộc mình không nghĩ tới chuyện không nên nghĩ, mới nói: "Hôm nay dùng pháp giá đón ngươi chỉ vì muốn phá tan lời đồn trên phố."
Là phá tan lời đồn hay là phủng sát*, muốn y buông lỏng cảnh giác.
*Khen, nịnh ai đó theo cách khiến họ gặp bất lợi.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Vân Thanh Từ lười so đo với hắn: "Ngài trở về điện Giang Sơn đi."
"Thanh Từ..." Lý Doanh duỗi tay, nắm chân y, Vân Thanh Từ lập tức rụt lại, đổi thành khoanh chân, giấu hai chân dưới váy, vẻ mặt không vui.
Lý Doanh đành phải rút tay lại, nói: "Lần trước, là lỗi của ta, ta không nên tịch thu nghi giá của ngươi."
"Muốn phế hậu thì đương nhiên sẽ tịch thu nghi giá, hợp tình hợp lý."
"Ta không muốn phế hậu."
"Ngài chưa từng nghĩ tới?"
"..." Hắn không biện giải.
Vân Thanh Từ nhìn hắn một lát, nói: "Ngài đón ta về là vì cái gì, ngài và ta đều hiểu."
Lý Doanh lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Ngươi không hiểu."
Hắn còn muốn nói gì đó, Vân Thanh Từ trực tiếp nói: "Vậy thì quên đi, ta không quan tâm."
Lý Doanh muốn nói lại thôi.
Vân Thanh Từ nằm xuống, liếc hắn một cái, lại lật qua đưa lưng về phía hắn, sau đó dùng sức kéo chăn lên.
Lý Doanh ngồi sau lưng y một lát, chậm rãi, không tự chủ được, đem bàn tay chống lên giường, nín thở hướng tới gần y.
Vân Thanh Từ đột nhiên quay người lại, trước khi lưng đụng vào cánh tay, Lý Doanh theo bản năng rút tay lại, nhưng không khống chế được một lần nữa chống lên, rơi vào vị trí đầu vai Vân Thanh Từ.
Vân Thanh Từ vừa vặn nằm thẳng dưới thân hắn, xem ra y đã hơi buồn ngủ nhưng vẫn mở mắt ra, ánh mắt hàm chứa cảnh giác: "Ngươi còn không đi."
"Ta ngồi một lát."
"Bên kia có ghế."
"Thật ra ta cũng hơi buồn ngủ."
"Có thể dựa vào giường mỹ nhân."
"...... Muốn nằm một lúc."
"Trở về điện Giang Sơn nằm." Giống như sợ hắn vụng trộm bò lên giường, Vân Thanh Từ dang rộng tứ chi, nói: "Trước khi đi buông màn giường xuống, sáng quá không ngủ được."
Lý Doanh im lặng, cuối cùng thu tay lại, đứng dậy buông màn giường xuống cho y.
Màn giường dày nặng chắn hết ánh sáng, Vân Thanh Từ rất nhanh thu lại tứ chi đang dang rộng, vô thức ngủ thiếp đi.
Lý Doanh ngồi ở bên ngoài thêm một khắc (15 phút), sau đó một lần nữa đi tới, vén màn giường lên, xác định y đã ngủ, liền rủ mi xuống, rón rén trèo lên giường.
Giường Triều Dương cung rất lớn, Vân Thanh Từ ngủ rất yên tĩnh, chiếm không đến một nửa giường, không ngang ngược như lúc còn tỉnh.
Nhưng Lý Doanh chỉ ngồi ở đầu giường, co đầu gối, vẻn vẹn chỉ chiếm một góc, đồng thời yên lặng nhìn y.
Triều Dương cung đốt hương Vân Thanh Từ hay dùng, không gian nhỏ trong màn trướng lại càng nồng đậm hơn, hắn thở sâu, tùy ý để hương vị đã khắc cốt ghi tâm kia chậm rãi thấm vào phổi, phảng phất như một thanh đao, xông vào, cắt ra những vết máu nồng đậm.
Vân Thanh Từ của lúc này, không nên bài xích hắn như thế.
Liễu Tự Như đã đi Tư Nhạc phường.
Nhạc sư trong cung không ai là không đẹp, dù sao cũng là người phải gặp thiên tử, diện mạo thế nào cũng phải ổn, nhưng thiên tử cố ý gằn bốn chữ "diện mạo anh tuấn", vậy đại biểu việc này không đơn giản.
Vì vậy, ông nói với quản lý của nhạc phường: "Chọn vài người xấu không nhìn nổi."
Tiên sinh vẻ mặt vô cùng phức tạp, dẫn ông đi tu nhạc đường, chỉ vào một đám nam tử tuấn tú hỏi: "Liễu tiên sinh nhìn xem có ai không lọt mắt không?"
Các nhạc sư nhao nhao ngẩng mặt lên, từng gương mặt thuần khiết tuấn tú, còn có mấy người tướng mạo xuất sắc vô cùng, Liễu Tự Như nhìn thấy trong lòng không khỏi chìm xuống.
Lúc Vân Thanh Từ tỉnh lại Lý Doanh đã không còn ở nữa, ngoài miệng hắn nói không bận nhưng chưa chắc thật sự không bận, y ngáp một cái, chuẩn bị đứng lên rửa mặt chải đầu.
Làm quân hậu vẫn tốt hơn làm hoàng đế một chút, thời gian rảnh rỗi nhiều, cũng không cần mỗi ngày đối mặt với một đám người bảo thủ.
Lúc trước Lý Doanh vì không muốn y dính người tìm cho y rất nhiều sư phụ, còn bỏ ra số tiền lớn xây cho y một phòng hoa nhỏ, để y giết thời gian.
Mùa đông, ngự hoa viên có rất nhiều hoa đều héo rồi, nhưng hoa trong phòng hoa vẫn sống rất tốt, Vân Thanh Từ đi vào tưới nước, lại cắt mấy đóa cắm vào bình cho đẹp.
Màn đêm buông xuống, sảnh chính rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi, Lý Doanh quả thật không nuốt lời, tới cùng y vui chơi.
Vân Thanh Từ hưng phấn thay đồ, vui vẻ ngồi xuống giữa bữa tiệc, đợi đến khi nhạc sư bước vào thì gấp không chờ được nhìn theo.
Lý Doanh ngồi bên cạnh y, thăm dò quan sát biểu cảm của y.
"Trong cung không có ai sao?" Vân Thanh Từ vẻ mặt khó hiểu: "Sao lại như vậy."
Trước kia y cũng không nghiện ăn uống vui chơi, nhưng mỗi khi có yến hội, vẫn sẽ gặp được một đám thanh niên tuấn tú, lần này như thế nào, nói một câu hơi khó nghe thì là lớn tuổi, sắc mặt vàng vọt còn không hề có khí chất đáng nói.
Còn có một người lúc bái kiến ngay cả tiếng phổ thông cũng không biết nói.
Trong tiếng nhạc, các cô nương che mặt nhảy múa, nhưng những nam nhân để lộ mặt thì không nhìn nổi.
Vân Thanh Từ đột nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy đau mắt, thậm chí tâm tình cũng bị làm cho kém đi.
Liễu Tự Như mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vụng trộm giương mắt, nhìn thấy thiên tử bên cạnh thần sắc nhẹ nhàng, giống như là vô cùng hài lòng.
Hắn hiển nhiên là sẽ hài lòng, dù sao những nhạc sư này đều đặc biệt tìm từ ngoài cung về, lần đầu tiên tiến cung, tuy rằng tay nghề không tệ nhưng ngoại hình lại không đạt yêu cầu.
Đúng lúc này, một ánh mắt sắc bén bỗng nhiên quét tới, Liễu Tự Như trong lòng giật mình.
Bệ hạ hài lòng, nhưng quân hậu rõ ràng vô cùng không vui.
Ông lại nhìn thiên tử, chỉ thấy đối phương thẳng lưng, năm ngón tay nắm lấy cổ tay áo, vẻ mặt nhẹ nhàng nhưng cũng hơi căng thẳng.
Vân Thanh Từ nói: "Ta thấy hình như mắt Liễu tiên sinh không tốt lắm."
Lý Doanh tiếp lời: "Vậy thì khoét ra."
Liễu Tự Như: "...?"
Ánh mắt Vân Thanh Từ từ trên mặt Liễu Tự Như chuyển đến trên mặt hắn, trong lòng tức giận, hùng hổ đứng dậy, cũng không quay đầu lại, nói: "Ta muốn về nhà."
Vũ nữ và nhạc sư đồng loạt dừng lại, vẻ mặt mờ mịt.
Y sớm nói không hài lòng thì sẽ về nhà mẹ ai ngờ là nói thật.
Đồng tử Lý Doanh co rút lại, nhanh chóng liếc Liễu Tự Như một cái, người sau vội vàng đuổi theo: "Quân hậu, quân hậu, là thần làm việc không chu đáo, có thể, có thể là thần lớn tuổi thật rồi, ánh mắt có hơi khác với người trẻ tuổi, quân hậu bớt giận, cho thần thêm một cơ hội..."
Vân Thanh Từ một nhát hất ông ra.
Y cũng không phải kẻ ngốc, Lý Doanh rõ ràng là cố ý. Quả nhiên là như vậy, lúc không về thì thế nào cũng tốt, vừa về đã bắt đầu trong tối ngoài sáng khiến y khó chịu.
Lý Doanh dám không để cho y dễ chịu, vậy hắn cũng đừng mong dễ chịu. Muốn y ngoan ngoãn ở trong cung làm con tin còn muốn y giống như kiếp trước nhẫn nhịn cầu toàn? Nằm mơ!
Lý Doanh thật sự có bản lĩnh thì giết y đi.
Nếu dùng pháp giá mời y trở về, vậy đời này, không khiến Lý Doanh cung phụng y, y sẽ không phải Vân Thanh Từ.
Liễu Tự Như không dám dùng sức kéo y, chỉ có thể khổ sở cầu xin, Vân Thanh Từ một mạch đi tới trước cung, thân thể bất ngờ bị nhấc lên.
Theo phản xạ có điều kiện nắm lấy góc áo đối phương, ánh mắt hơi lạnh.
Lý Doanh ôm chặt lấy y, rủ mắt nhìn y, khuôn mặt căng thẳng hòa hoãn lại, tốt tính nói: "Ánh mắt Liễu tiên sinh không tốt, trẫm cùng ngươi tự chọn."
Vân Thanh Từ: "?"
Liễu Tự Như lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ chuyện này là sao đây, quân hậu lần này trở về, quả thực so với lúc trước còn ngạo mạn hơn.
Trước kia Vân Thanh Từ chẳng để ai vào mắt, ít nhất còn để bệ hạ vào mắt, hiện tại y ngay cả thể diện cũng không cho bệ hạ.
Ông lại một lần nữa nhận được ánh mắt của Lý Doanh.
Liễu Tự Như nói: "Thần đi sắp xếp cho quân hậu."
"Ngươi không được đi." Vân Thanh Từ nhìn chằm chằm Lý Doanh, "Ngươi nháy mắt với hắn là có ý gì?"
Lý Doanh nhẫn nại nói: "Ta thấy ngươi khiến hắn sợ hãi nên trấn an một chút."
Liễu Tự Như:.
Lừa người.
"Đừng coi ta là kẻ ngốc." Hiển nhiên quân hậu đã nhìn thấu tất cả: "Ngươi chính là muốn hắn đi giấu tất cả những người đẹp đi."
Lý Doanh cười như thể căn bản không biết y đang nói gì: "Đừng suy nghĩ lung tung."
"Đã như vậy." Vân Thanh Từ cũng không cùng hắn tranh luận, "Vậy làm phiền bệ hạ theo thần đi chọn."
Y nhấn mạnh: "Đi ngay bây giờ."