• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Doanh ra khỏi Triều Dương cung.

Dưới tường cung, thiên tử giẫm lên tuyết từ từ đi, bên người chỉ có giám quan Liễu Tự Như đi theo.

"Đi điều tra rõ, chi tiết về Nguyễn Liên, điều tra xem hắn có đến từ Linh Châu thật hay không." Hắn phân phó: "Nhớ thông báo cho Tư Nhân Vệ, người Tĩnh phục kích ở Bắc Thần gần đây không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Giọng nói của hắn nặng nề: "Phải làm nhanh."

Liễu Tự Như đáp một tiếng, lặng lẽ nhìn vết thương trên trán hắn: "Bệ hạ, hay là xử lý vết thương đã?"

"Không cần."

Hắn nâng tay vuốt trán, ngón tay ấn xuống, cảm giác đau đớn của da thịt chẳng thể bằng sự cô tịch trong lòng.

Ít nhất, quân hậu của hắn vẫn còn bằng lòng nổi giận với hắn.

Ở bên này, Vân Thanh Từ lại lên giường, thuận tay cầm lấy Dạ Minh Châu mà bản thân yêu thích lên.

Viên minh châu này là lúc y và Lý Doanh mới thành thân, đối phương dẫn y tới bảo khố chọn, Vân Thanh Từ vừa nhìn thấy đã thích, từ đó về sau chỉ cần đi ngủ là sẽ mang theo bên người.

Kể từ khi mẹ qua đời, tất cả mọi thứ bên cạnh y đều liên quan đến Lý Doanh.

Lý Doanh gần như là tín ngưỡng của y.

Nam nhân này năm đó đẩy y vào lãnh cung, ngoại trừ tịch thu thân phận cùng nghi giá quân hậu ra, thì cơ bản tất cả mọi thứ vẫn như cũ, đồ y mặc vẫn là gấm vóc tơ lụa, thậm chí Ngân Hỉ vẫn có thể tự do xuất cung mua bán đồ đạc.

Vân Thanh Từ bắt đầu suy đoán lại những chi tiết kiếp trước.

Y ý thức được, có lẽ Lý Doanh thật sự đã từng thân bất do kỷ. Giả như tất cả những gì hắn nói đều là sự thật, thêm thái độ của Lý Doanh đối với Trương gia hiện giờ, còn có thái độ đối với tướng phủ, kiếp trước việc tướng phủ bị tống giam có lẽ là bọn họ hợp mưu diễn.

Lý Doanh nóng lòng muốn giải thích với y.

Nếu hắn đã muốn giải thích, vậy có nghĩa là hắn cho rằng giữa hai người có hiểu lầm.

Nhưng thế thì đã sao?

Mặc kệ hắn có bao nhiêu khổ tâm, bao nhiêu thân bất do kỷ, Vân Thanh Từ chết cũng đã chết rồi.

Một người đã chết, sẽ không để ý người còn sống có bao nhiêu khổ tâm, Lý Doanh cố gắng giải thích với một người đã chết, không biết là hắn ngốc hay là hắn cảm thấy Vân Thanh Từ ngốc.

Nói cho cùng, Vân Thanh Từ đến cuối cùng quả thật chính là không sống nổi nữa, y thật sự đã nản lòng thoái chí, thật sự đã nhảy lầu tự sát, thật sự đã ở trong trời băng biển tuyết rơi xuống đập mạnh lên mặt đất, có đôi khi thậm chí còn có thể nhớ lại khoảnh khắc rơi xuống đất ấy, nhớ lại cảm giác xương sườn đâm thủng tim và phổi, máu tươi chậm rãi tràn ra khỏi tai.

Có hơi đau, nhưng thật ra cũng không đau đến vậy, bởi lúc đó thân thể y đã đông cứng rồi, da dẻ cũng gần như đã bắt đầu tê dại.

Mà tất cả đều là do Lý Doanh ban tặng.

Không có chuyện y còn sống là có thể phủi đi mọi chuyện trong quá khứ.

Vân Thanh Từ vuốt ve minh châu.

Đầu Lý Doanh cứng thật, may mà minh châu có vải đen bọc lại nên không bị làm sao.

Y tựa trên giường một lát, rồi thắp hương sừng xanh triệu người tới.

Lý Doanh sống lại một kiếp, vẫn không hạ quyết tâm với mẹ ruột của mình, vậy thì y chỉ có thể làm chút chuyện khích hắn thôi.

Trương thái hậu chỉ bị giam lỏng thôi ư, sao mà được? Vân Thanh Từ hận không thể lột da rút xương ả ta.

Chuyện cấm quân bao vây Thái Từ cung có thể viết thành một tác phẩm, năm mới sắp tới, thế mà Lý Doanh lại giam lỏng mẹ đẻ của mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài, tất sẽ khiến trương gia sợ mất mật.

Năm này đừng có nghĩ được sống yên.

Liên hệ đến chuyện của Trương Tư Vĩnh, các thế gia khác nhất định có thể nhanh chóng hiểu được hướng gió, chỉ cần xác định Trương gia không còn nhận được thiên ân nữa, những người đã từng tức giận nhưng không dám nói ra kia nhất định sẽ đứng lên.

Năm mới mọi người đều rất nhàn rỗi, chuyện này nhanh chóng dấy lên sóng gió trong thành.

Người nhà họ Trương gần như trở thành chuột qua đường*.

*Chuột qua đường (ví với bọn xấu đáng căm giận).

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)

Vân Thanh ngày ngày triệu người đến cung nhảy múa ca hát, lấy thưởng rượu làm thú vui, Lý Doanh vẫn thường xuyên lui tới, nhưng mỗi lần chỉ ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn.

Vân Thanh Từ cũng phát hiện, mấy người đó đều không dám làm chuyện gì quá mức với mình, nói không bị hắn uy hiếp thì chắc gì đã phải.

Tối mùng ba tết, Vân Thanh Từ thăm người thân từ tướng phủ trở về, lại truyền Nguyễn Liên đến học đàn.

Y muốn học không phải bài gì lạ mà chính là bài "Hí mỹ nhân" kia, nhưng khúc nhạc này vô cùng khó nhớ, lúc Vân Thanh Từ gảy luôn bị gảy trật nhịp.

Nguyễn Liên nhìn thấy thế, bỗng nhiên không nhịn được đưa tay ra, một tay vòng lấy y, đặt ngón tay lên đầu ngón tay y. Hơi thở của đối phương phả vào bên tai, Nguyễn Liên nhẹ giọng nói: "Phải làm như thế này."

Tay Vân Thanh Từ bị hắn nắm lấy, một đoạn âm thanh nhanh như bay tràn ra.

"Làm được rồi, làm được rồi." Vân Thanh Từ đẩy tay hắn ra, tràn đầy tự tin thử thêm lần nữa.

Có tiếng cười truyền đến, Nguyễn Liên nói: "Như vậy là được rồi của ngài sao?"

"Ừm." Vân Thanh Từ nói: "Trong đầu biết rồi."

Nguyễn Liên lại tiến về phía y, kiên nhẫn nắm lấy tay y.

Làn da mu bàn tay quân hậu trơn nhẵn, đầu ngón tay mềm mại xinh xắn, vừa nhìn đã biết được nuông chiều từ bé, Nguyễn Liên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sườn mặt tinh tế của đối phương, bỗng nhiên im lặng nắm chặt ngón tay y.

Vân Thanh Từ kinh ngạc giương mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Liên mắt như lưu ly, vô thức nói: "Hôm nay quân hậu tới tướng phủ chơi có vui không?"

"Vui." Vân Thanh Từ cười, nói: "Nhưng học đàn với ngươi, ta càng vui hơn."

"Tôi có thể mãi bầu bạn bên người."

Vân Thanh Từ nhướng mày.

Nguyễn Liên và y nhìn nhau chốc lát, ánh mắt lưu chuyển, hắn chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, kiềm chế ngồi ở một bên, nói: "Là thảo dân mạo muội."

Vân Thanh Từ nhìn hắn một lúc, nháy mắt nói: "Hôm nay lúc đi, dì Đinh trong phủ đã làm ít bánh ngọt cho ta mang về, A Liên có muốn ăn thử không?"

Y không tiếp tục nói chuyện vừa rồi.

Vân Quân hậu chỉ nhìn trúng vẻ ngoài của hắn, không hề có ý định thổ lộ tâm tình với hắn.

Trong lòng Nguyễn Liên cảm thấy không thoải mái.

Vân Quân hậu rất khác so với lời đồn, thái độ đối với thiên tử cũng không nắm bắt được, về phần đối với hắn, như thể thật sự chỉ coi hắn là đồ chơi có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Vân Thanh Từ đứng dậy đi lấy hộp đồ ăn, tự mình bưng tới đưa cho hắn, nói: "Này, ăn thử đi."

Đầu ngón tay Nguyễn Liên trắng nõn, dò xét cầm lấy một cái, cắn một miếng, mắt khẽ sáng lên: "Đúng là rất ngon, đa tạ quân hậu ban thưởng."

"Trước khi ra khỏi cửa Nhị ca đã đưa cho ta, để buổi tối ta ăn khuya."

Vân Thanh Từ đặt cái hộp sang một bên, lại ngồi xuống bên cạnh đàn, tiếp tục đấu tranh với đoạn nhạc vừa rồi.

"Vân thị lang là Nhị ca của người, nhưng sao thảo dân chưa từng nghe người nhắc tới đại ca?"

"Đại ca?" Vân Thanh Từ dừng động tác lại, cố gắng suy nghĩ tìm tòi trong đầu rất lâu, mới nói: "Hình như huynh ấy ba bốn tuổi đã chết non, ta chưa từng gặp huynh ấy, cũng chưa bao giờ nghe cha nhắc đến cả."

"Ba bốn tuổi, chết non?" Nguyễn Liên nói: "Vậy nếu đại ca ngài còn sống thì bây giờ ngài ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

"Không biết." Vân Thanh Từ không có hứng thú với chuyện này: "Chắc là sắp ba mươi rồi."

Ánh mắt Nguyễn Liên hơi sa sầm xuống.

Chuyện y không có hứng thú thì sẽ không muốn nói nhiều, Nguyễn Liên chỉ đành tạm thời ngậm miệng.

Vân Thanh Từ luyện đàn đến tận lúc thấy hơi mệt mới đề nghị tạm ngừng, ngáp nói: "Ta mệt rồi, ngươi về đi."

Gọi là tới, đuổi là đi, không hề có ý giữ lại.

Nguyễn Liên đứng thẳng dậy, hành lễ với y.

Nhưng Vân Thanh Từ đã đầu cũng không ngoảnh lại đi vào sau bình phong, Ngân Hỉ nhanh nhẹn sai người chuẩn bị nước ấm mang vào, bóng người phía sau bình phong cởi xiêm y, tháo kim quan ngọc, tóc dài xõa tung xuống.

Nguyễn Liên nhìn một lát, khẽ mím môi, ôm đàn rời đi.

Vân Thanh Từ ngâm mình trong thùng tắm, Ngân Hỉ và Kim Hoan hầu hạ gội đầu tắm rửa, cổ mềm nhũn tựa vào tựa đầu bằng gỗ đặt trên thùng tắm. Vân Thanh Từ cực kỳ thích thiết kế này, cho dù ngồi trong thùng, cũng có thể lười biếng lim dim một lúc.

Y cảm thấy Nguyễn Liên có chút kỳ lạ, điều kì lạ, không tầm thường.

Nhưng Thanh Ty đi điều tra, lại phát hiện Linh Châu đích xác từng có một nhà họ Nguyễn sa sút, thiếu gia nhà bọn họ cũng đúng là đã đến kinh thành kiếm sống.

Ầy.

Chỗ nào không đúng nhỉ.

Đại ca... Đại ca của y, hình như tên là Vân Thanh Ký, nhưng thật sự là chuyện xưa đã quá nhiều năm rồi, Vân Thanh Từ chỉ nghe mẹ nhắc đến vài lần, nói lúc đó là con đầu lòng, chưa biết cách nuôi nấng nên không chăm sóc tốt.

Nhưng cũng không thấy nói là huynh ấy mắc bệnh cấp tính gì, chỉ là ngoài ý muốn chết non, nhưng nếu là con đầu lòng thì mẹ sẽ phải tỉ mỉ chu đáo hơn mới đúng chứ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà dẫn tới chuyện ngoài ý muốn ấy đây?

Nguyễn Liên thuận miệng hỏi hay là đang tò mò về gia đình y?

Lúc Lý Doanh tới, Vân Thanh Từ đã bị nước nóng hun đến sắp ngủ quên, cánh tay thon dài đặt lên thùng gỗ, Ngân Hỉ đang cẩn thận dùng nước nóng chà lau, tóc dài thì ngâm trong chậu nhỏ treo bên cạnh thùng tắm, Kim Hoan đang tỉ mỉ giúp y gội sạch.

Lúc này đã gội xong, Kim Hoan tháo chậu đang treo xuống, đột nhiên nhìn thấy hắn, giật mình kinh ngạc.

Lý Doanh ngăn Kim Hoan hành lễ, lấy khăn mặt thấm hút nước cẩn thận quấn lấy mái tóc dài của Vân Thanh Từ, lau từ chân tóc đến đuôi tóc.

Lại lấy lò sưởi tay tỉ mỉ hong khô tóc giúp y.

Tóc y dày lại đẹp, không thể lau khô ngay được nên chỉ có thể lau qua để nước từ tóc không nhỏ giọt xuống nữa.

Lý Doanh lấy một chiếc chăn nhỏ tới, Ngân Hỉ gọi: "Quân hậu."

Vân Thanh Từ vẫn chưa nhận ra, mê man từ trong nước đứng lên, lập tức được một cái chăn mềm mại bao lấy, thân thể được ôm lên một cách nhẹ nhàng.

Kim Hoan vội vàng tới lau khô chân cùng bắp chân thon dài lộ ra ngoài của y.

Vân Thanh Từ thấy rõ người trước mặt thì thuận miệng nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta đến thăm ngươi."

"Ò." Vân Thanh Từ lại ngáp một cái, để hắn tùy ý đặt mình lên giường, y rất buồn ngủ, không muốn tốn hơi sức nói chuyện.

Lý Doanh lấy chăn lau khô người cho y, sai người lấy áo đơn bằng lụa mềm tới mặc vào cho y.

Vân Thanh Từ không né cũng chẳng tránh, y buồn ngủ khép hờ mắt, như một con búp bê sứ mặc hắn giày vò.

Giày vò xong, y thuận thế nằm xuống, mái tóc dài ẩm ướt xõa trên gối, vẻ mặt trắng trẻo, ngoan ngoãn, xinh đẹp.

Lý Doanh lại lấy lò sưởi tay, tiếp tục giúp y hong khô mái tóc dài, Vân Thanh Từ thì xoay người, nghiêng lưng qua, thở đều.

Mái tóc dài này chắc phải mất khoảng nửa giờ mới hong khô hoàn toàn được, chuyện vụn vặt như vậy Lý Doanh đã từng thường xuyên làm trong hai năm đầu tân hôn, nhưng hai năm gần đây, thì vẫn là lần đầu.

Kim Hoan và Ngân Hỉ liếc nhau, vừa nghĩ bụng quan hệ giữa bệ hạ và quân hậu cuối cùng cũng khôi phục như lúc ban đầu vừa thăm dò đề nghị: "Để chúng nô tài đến làm ạ."

"Đi nghỉ hết đi."

Hai nội giám chỉ có thể rời đi trước.

Lý Doanh nghiêm túc, kiên nhẫn hong khô mái tóc dài cho y, sau đó luồn tay vào chân tóc y, xác nhận xem có còn ướt hay không, rồi mới buông lò sưởi tay xuống, dùng lược cẩn thận chải tóc giúp y.

Vân Thanh Từ vẫn thở nhè nhẹ, có thể thấy được ngủ không sâu.

Vân Thanh Từ trước kia toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, chỉ cần ở bên cạnh hắn là sẽ ngủ say như chú heo con.

Mà bây giờ những điều này, đều là lỗi của hắn.

Bàn tay chải tóc dần dần dừng lại, thiên tử ngồi bên giường, chăm chú nhìn quân hậu của mình, chốc sau, chậm rãi lấn thân, muốn hôn lên gò má trắng nõn kia.

Vân Thanh Từ bỗng nhiên xoay người về, mắt nhắm mắt mở nhìn nam nhân gần trong gang tấc, rầm rì nói: "Làm gì đấy?"

Lý Doanh hai tay chống bên tai y, nhẹ nhàng nói: "Vừa giúp ngươi chải đầu."

Vân Thanh Từ có dự cảm.

"Vậy giờ ngươi đang làm gì?"

"Giờ... Muốn ngắm ngươi thật lâu."

Vân Thanh Từ nhắm mắt rồi chậm rãi mở ra, lông mi rất dài.

"Ta đã chết rồi, ngươi thấy đẹp chỗ nào?"

Ánh mắt Lý Doanh ảm đạm, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Ánh mắt hắn như dính trên người Vân Thanh Từ không chịu dời đi.

Vân Thanh Từ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào sống mũi đối phương.

Y thích sống mũi Lý Doanh, rất cao thẳng, trước kia mỗi lần nhìn thấy chóp mũi hắn, y đều cảm thấy sống lưng âm ỷ tê dại, vì y rất thích xúc cảm sống mũi đối phương chạm lên da thịt.

Lúc đầu, khi Lý Doanh hôn y, sống mũi chỉ vô tình chạm lên vùng da gần nơi hắn hôn.

Có lúc ép trên má, có lúc trên động mạch, có lúc ở rốn, có lúc lại ở trên ngực. Sau đó Vân Thanh Từ phát hiện, y yêu Lý Doanh, càng yêu sống mũi của hắn.

Lý Doanh để ý tới ánh mắt chăm chú của y.

Chóp mũi hắn khẽ động, vẻ mặt khắc chế mà khao khát.

"A Từ..."

"Muốn thị tẩm à?"

Cơ bắp cả người Lý Doanh căng thẳng, âm thanh yết hầu lăn lên lăn xuống lúc này nghe rất rõ ràng.

"Muốn."

"Nghe theo ta sao?"

"Nghe."

Vân Thanh Từ thèm thuồng nhìn sống mũi hắn.

"Có điều kiện cũng không sao à?"

Lý Doanh đến gần y, bức bách khó nhịn, khàn giọng nói: "Không sao."

Vân Thanh Từ cười.

Là ngươi nói đấy nhé.

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Hoàng: Thèm điên rồi.jpg

Bé Từ: Úi, là táo nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK