• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Kiều Dữu. Truyện được dịch bởi: Bông.

Vân Thanh Từ không chắc chắn nhìn con dao găm kia, lại nhìn Lý Doanh, đầu óc nhất thời trống rỗng.

"Có phải ngươi cố ý chọc tức ta không?"

Đã đến lúc này, Lý Doanh tất nhiên sẽ không cố ý chọc giận y, hắn đang rất nghiêm túc. Vân Thanh Từ tính tình cực đoan, vừa rồi nếu để y tuỳ ý nhặt mảnh vỡ lên, chắc chắn sẽ cắt vào tay, dao găm là công cụ an toàn nhất.

"Ngươi nói để ta bình tĩnh cân nhắc về quan hệ giữa chúng ta, ta đã cân nhắc xong rồi." Lý Doanh nói: "A Từ, ta tin, trên đời này, không có ai hiểu ngươi hơn ta, không có ai, hiểu ngươi muốn gì hơn ta."

Vân Thanh Từ đẩy hắn ra, xoay người trở lại trên giường.

Lý Doanh đứng một lát, chậm rãi theo y đi đến bên giường, đặt dao găm vào cạnh tay y, nói: "Ta có thể cho ngươi thời gian, ngươi thả lỏng một chút, không cần phải vội vàng giải quyết chuyện này."

Vân Thanh Từ buồn bực.

"Nếu ngươi cảm thấy ta không tốt, thì có thể đi thử người khác.... Ta sẽ đợi ngươi."

Vừa nói ra câu này, Vân Thanh Từ đột nhiên giương mắt, y nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lý Doanh, hồi lâu mới nói: "Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi dùng thủ đoạn gì đó mới sống lại được hay không?"

Lý Doanh không nói gì.

"Có phải ngươi đã trả giá gì đó rồi hay không, cho nên, ngươi mới nhất quyết phải ở bên cạnh ta?"

"Có khác biệt gì không?" Lý Doanh nói: "Quan trọng là thái độ của ngươi, nếu ngươi không quan tâm đến ta, thì dù ta đã thực sự trả giá gì đó, ngươi cũng sẽ cho rằng ta đã có cái giá phải trả, nên mới quấn lấy ngươi."

"Ngươi sẽ không tin ta yêu ngươi, sẽ không tin trong lòng ta có ngươi, sẽ không tin ta..." Hơi thở của hắn như nhói đau: "Sau này sẽ không mắc sai lầm nữa."

Tâm tư Vân Thanh Từ bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, khiến y càng buồn bực hơn: "Ngươi đều đã biết, ta hiện tại đuổi ngươi đi, chính là chứng tỏ ta không quan tâm ngươi."

"Nhưng ta vẫn muốn tranh thủ một chút." Lý Doanh nói: "Cho ta thêm chút thời gian nữa, cũng cho bản thân thời gian, chúng ta, suy nghĩ kỹ càng, được không?"

"Nhưng ta không thể thích ngươi, yêu ngươi nữa." Vân Thanh Từ nói với hắn: "Vân Thanh Từ thích Lý Doanh đã chết rồi, Lý Doanh, không phải ngươi biết rõ điều này sao? Ngươi có làm nhiều việc hơn nữa, thì Vân Thanh Từ có thể tha thứ cho ngươi cũng đã bị ngươi hại chết rồi."

Lý Doanh bỗng nhiên có chút mệt mỏi.

Tuy cơ thể đang dần thích ứng được với đau đớn, nhưng những lời của Vân Thanh Từ vẫn có thể dễ dàng khiến hắn cảm thấy đau đớn hơn. Hắn một tay chống bên giường, gắng sức gập người xuống, hơi thở kiềm chế nặng nề.

Trán hắn đặt ở mép giường, năm ngón tay vô thức co lại, siết chặt ga trải giường thành những đường cong lộn xộn.

Vân Thanh Từ mím môi, đưa tay đỡ cánh tay hắn, nói: "Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, thì hồi cung khám thái y đi."

"Ta không có... A Từ, đừng vội vàng khước từ ta, được không?"

Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt ẩm ướt mà sâu sắc, chứa đầy sự cầu xin: "Đừng vội vàng, bỏ ta lại."

Vân Thanh Từ thu tay về.

Y đưa tay lấy dạ minh châu ở đầu giường, sờ sờ ở trong tay, lúc lâu sau mới nói: "Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi, làm loại thuật pháp gì đó, mới có thể đến đây không?"

"......Có một người đã cho ta một ngọn đèn." Lý Doanh chớp chớp lông mi ẩm ướt, nói: "Hắn nói với ta, chỉ cần ánh nến chuyển sang màu đỏ, ta có thể quay trở lại quá khứ."

"Làm thế nào để ngọn nến có thể chuyển sang màu đỏ?"

"Lấy máu làm sáp." Lý Doanh rủ mắt, nói: "Hắn nói, chỉ cần tích đủ thành tâm, đèn nhất định sẽ chuyển sang màu đỏ."

Có phải còn có cắt thịt cho rắn ăn không, Vân Thanh Từ siết chặt ngón tay, không hỏi ra, mà nói: "Ngươi thấy đèn chuyển sang màu đỏ chưa?"

"Ta không thấy."

Vân Thanh Từ sửng sốt, không nhìn thấy, vậy hắn đến bằng cách nào?

Y do dự một lát, nói: "Lý Doanh, có phải ngươi, sớm đã biết ta sẽ sống lại không?"

"Ta không biết." Lý Doanh không nói dối y: "Ta chỉ nhớ, ta hy vọng được quay trở lại quá khứ thay đổi những gì đã qua, ta không biết, tại sao ngươi cũng sẽ... Sự trùng sinh của ngươi, hẳn là không liên quan đến ta, ngươi không cần vì điều này mà cảm thấy có gánh nặng tâm lý."

Vẻ mặt Vân Thanh Từ phức tạp, ánh mắt lại dần hung ác, "Ngươi yên tâm, cho dù ngươi thật sự vì ta mà làm gì đó, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi đâu, đây vốn là điều ngươi nên làm, nếu như không có ngươi, kiếp trước ta chắc chắn sẽ có thể sống rất tốt rất tốt rất tốt!"

Y tức giận xoay người nằm xuống, nhắm chặt mắt lại.

"Xin lỗi, A Từ."

"Ngươi đi đi!"

Hơi thở lại nặng nề hơn, ngón tay tái nhợt ấn vào mép giường, nam nhân bình tĩnh đứng dậy, nói: "Gần đây Thanh Ty có đưa tin tức gì không?"

"Ngươi đã sống lại một đời rồi, còn cần Thanh Ty sao?"

"Thanh Ty vẫn luôn rất quan trọng."

"Ta biết rồi..." Vân Thanh Từ dừng một chút, nói: "Nếu có tin tức, ta sẽ phái người đưa qua cho ngươi."

Phía sau không có động tĩnh gì, Vân Thanh Từ xoay người lại, nói: "Sao nữa, ngươi còn sợ ta giấu giếm... Không báo à."

Phía sau đã không còn một bóng người, mấy chữ cuối cùng Vân Thanh Từ nói nhỏ như muỗi kêu.

Đi nhanh vậy.

Y không ngủ được.

Y tin Lý Doanh nói đều là sự thật, tuy rằng hắn giấu giếm một ít chuyện đáng sợ, nhưng chuyện trong mơ, hiển nhiên là hắn đã trải qua. Vân Thanh Từ chỉ cảm thấy kỳ lạ, nếu Lý Doanh chưa từng nghĩ y cũng sẽ sống lại, vậy thì bản thân sống lại bằng cách nào?

Chẳng lẽ phương sĩ Lý Doanh mời, đúng lúc tâm trạng tốt, nên mua một tặng một?

Nhưng điều này có khả năng sao? Nếu điều Lý Doanh thỉnh cầu là trở lại quá khứ, hàn gắn quan hệ, vậy đưa cả mình tới đây, không phải rõ ràng là cản trở hắn sao?

Ai đã cho y cùng trùng sinh vậy?

Vân Thanh Từ nghĩ mãi mà không ra.

Y cũng không có quá lấn cấn chuyện này, sau khi suy nghĩ một chút, thì ngày ngày đi theo mấy huynh trưởng gọi bạn gọi bè.

Trước kia bên cạnh Vân Thanh Từ không có người bạn nào, y luôn cảm thấy ánh mắt những người nhìn y đều mang theo ý xấu, nhưng bây giờ tâm trạng bình ổn, y bỗng phát hiện trên đời này vẫn có rất nhiều người dễ chung đụng.

Thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng hồ băng đã đang tan dần, gần đó có quan binh tuần tra qua lại, tránh việc dân chúng vui chơi bước lên băng, gây ra bi kịch.

Vân Thanh Từ cắn kẹo đường sơn trà đi theo phía sau các ca ca, ngày ngày lang thang trên khắp đường lớn ngõ nhỏ, ngày ngày vui vẻ ăn đồ ăn vặt ngập mồm.

Đây là những ngày tháng vui vẻ mà trước kia y chưa từng nghĩ tới khi ở cùng Lý Doanh.

Sớm biết thế này, vào cung làm gì chứ, ở tướng phủ làm công tử bột, sống một cuộc sống vui vẻ tuyệt vời.

"Ăn chua ít thôi." Có người đưa cho y một cái cốc bằng tre, bên trong là chè đậu đỏ, từ sau khi y hồi phủ Lâm Hoài Cẩn ngày nào cũng tới tìm y, quan hệ giữa hắn và nhị ca rất tốt, tiện tay cũng sẽ chăm sóc Vân Thanh Từ một chút.

Vân Thanh Từ đưa kẹo sơn trà chưa ăn xong cho tứ ca, nhận lấy cốc chè uống một ngụm, nói: "Cám ơn tiểu hầu gia."

"Ngày mai là Nguyên tiêu, sẽ có rất nhiều người thả đèn hoa đăng, mọi người có muốn đi cùng nhau không?"

Vân Thanh Từ tất nhiên là không chút do dự gật đầu, nhị ca cũng nói: "Nguyên tiêu được nghỉ phép, ở nhà cũng không có việc gì làm."

"Lúc mọi người đều nhàn rỗi thì ta lại khá bận rộn." Vân Thanh Quyết nói: "Càng những ngày lễ lớn, trong quân càng không thể lơ là phòng thủ, ta phải tới doanh trại."

"Tam ca vất vả rồi." Vân Thanh Từ nói, bị tam ca xoa đầu một cái: "Để nhị ca và tứ ca đi cùng đệ."

"Vâng!" Vân Thanh Từ cong cong mắt.

Phía xa xa sau y, một nam nhân mặc thường phục màu đen, đầu đội kim quan ngọc, dáng người thẳng tắp như cây tùng, mái tóc đen quá mức càng làm nổi bật lên gương mặt trắng xanh của hắn, trên vai hắn khoác áo choàng lông cáo màu xám, trong tay cầm một cây roi ngắn, ánh mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm Vân Thanh Từ.

Một người lặng lẽ đến gần hắn: "Chủ thượng, đã đến lúc lên đường rồi."

Lý Doanh xoay người, không ngoảnh đầu lại mà nhập vào dòng người.

Ở bên này, Lâm Hoài Cẩn nhẹ giọng hỏi Vân Thanh Từ: "Ngày mai là Nguyên tiêu, bệ hạ có tới tìm ngươi không?"

"Chắc không." Vân Thanh Từ nói: "Gần đây hắn hẳn là rất bận rộn."

Vân Thanh Từ đã nhiều ngày không gặp hắn, y đoán có lẽ cuộc đối thoại hôm đó đã khiến Lý Doanh chùn bước.

Người gì vậy không biết?

Vân Thanh Từ nghĩ, mới thế đã lùi bước, năm đó y bám chặt Lý Doanh không buông rất lâu, càng cản càng lao vào.

Nhưng mà Lý Doanh không quấn lấy y cũng tốt, đợi đến khi song phương bình tĩnh lại, Vân Thanh Từ có thể lại đề xuất chuyện hoà ly một lần nữa, khi đó có lẽ hắn sẽ đồng ý.

Hôm sau, Tết Nguyên tiêu.

Vân Thanh Từ cũng không phải lần đầu tiên đón Tết Nguyên tiêu, nhưng đón Tết Nguyên tiêu mà không có Lý Doanh bên cạnh thì là lần đầu, trước kia cho dù muộn thế nào, chỉ cần là Nguyên tiêu, hắn đều sẽ mặc thường phục cùng Vân Thanh Từ đi dạo một vòng. Hàng năm bọn họ sẽ cùng nhau thả đèn hoa đăng, sau đó đi đoán câu đố đèn, Lý Doanh thường xuyên xách theo mấy chiếc đèn lồng đi theo phía sau y, nhìn y ăn uống, thỉnh thoảng ăn một miếng mà Vân Thanh Từ đút cho, trong đôi đen sẽ ánh ra sự hài lòng dịu dàng.

Năm nào cũng vậy.

Cho dù ngày hôm trước bọn họ còn đang cãi nhau, nhưng chỉ cần là Nguyên tiêu, Lý Doanh đều sẽ chủ động cầm đèn đến tìm y, nói với y: "Qua Nguyên tiêu thì hẵng giận tiếp nhé."

Đây là lời hứa của hắn với Vân Thanh Từ.

Năm xưa khi mẹ vừa qua đời, Vân Thanh Từ một mình ở biệt viện đón tết, Lý Doanh thì ở trong cung đón tết, bọn họ chỉ có thể ở hai nơi khác nhau nhìn lên cùng một khoảng trời đầy pháo hoa.

Vào ngày mùng ba năm chín tuổi, Lý Doanh chạy đến tìm y, nói với y: "Mặc dù không thể cùng ngươi đón năm mới, nhưng ta có thể cùng ngươi đón Tết Nguyên tiêu."

"Nguyên tiêu?"

"Dân gian vào dịp Tết Nguyên tiêu sẽ vô cùng nô nức, ta hứa với ngươi, năm nào cũng sẽ cùng ngươi đón Tết Nguyên tiêu."

Vân Thanh Từ không quá tin lời hắn: "Thật à?"

Lý Doanh nhìn y rất lâu, nhẹ nhàng nói: "Thật mà."

Hai mươi năm sau đó, chuyện này, Lý Doanh chưa từng thất hứa một lần nào. Mặc kệ đêm hôm trước bọn họ cãi vã ầm ĩ thế nào, Lý Doanh đều sẽ luôn luôn cầm đèn tới bên y vào ngày này, đi khắp đường lớn ngõ nhỏ Thượng Dương, sau đó mua rất nhiều bánh kẹo, mang về cung làm đồ ăn vặt cho y.

Còn nhớ có một năm, Vân Thanh Từ hỏi hắn: "Nguyên Tiêu đối với ngươi mà nói, rất quan trọng sao?"

Hình như là ngày này kiếp trước, sau khi Vân Thanh Từ dùng mọi thủ đoạn để được hắn đón về cung, bọn họ đứng bên bờ sông, Vân Thanh Từ nhìn hắn, còn Lý Doanh thì nhìn đèn trôi trên sông.

Hắn im lặng rất lâu, mới xoay mặt nói với Vân Thanh Từ: "Hãy tin ta, ta có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng làm được."

Hắn lòng đầy tâm sự, muốn nói lại thôi. Vân Thanh Từ lại nở nụ cười, đột ngột nhào về phía hắn, y nhớ, bản thân đã hôn mạnh một cái lên mặt hắn: "Ta biết mà, A Doanh có rất nhiều việc phải làm, như này ta đã rất hài lòng rồi."

Lý Doanh ném hoa đăng trong tay, chậm rãi mà kìm chế ôm lấy y.

Vân Thanh Từ nói với hắn: "Cảm ơn A Doanh."

Môi Lý Doanh chạm vào tai y, rất nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi."

Vân Thanh Từ nghe được, nhưng y giả vờ không nghe thấy gì cả.

Cảnh đêm ở Thượng Dương rất đẹp, vào dịp Tết Nguyên tiêu lại càng đẹp, Vân Thanh Từ không thích thả hoa đăng, chỉ có lúc còn rất nhỏ thấy mới lạ nên thử thả thôi, về sau lớn rồi, y nhận ra, hoa đăng cầu nguyện chẳng hề có tác dụng, cái gì đến sẽ đến, cái gì không phải của mình thì mãi mãi cũng không phải của mình.

Cũng may các ca ca cũng không thích, Vân Thanh Từ theo phía sau bọn họ đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, ăn đã nghiền, xem đã mắt.

Xong rồi thì tìm một quán thịt nướng ngồi xuống, Vân Thanh Từ bắt đầu thở dốc, Lâm Hoài Cẩn đưa tay giúp y hít thở thông thuận, nói: "Hôm nay chơi hơi lâu, vừa rồi ngươi thấy không thoải mái thì nên nói sớm với mọi người."

"Không có gì không thoải mái." Tuy nói như vậy, nhưng hô hấp của Vân Thanh Từ lại giống như trộn lẫn cát sỏi, nghe rõ tiếng y thở dốc không ngừng.

Sắc mặt Vân Thanh Tiêu nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, xoa ngực cho y một lát, nói: "Không ăn nữa, đi khám đại phu."

"Không cần, đệ nghỉ ngơi một lát là được rồi."

"Đừng bướng nữa, nhanh lên."

Mũi Vân Thanh Từ hơi chua xót, không chỉ vì sự quan tâm bỗng nhiên tới, còn vì cảm thấy có chút xấu hổ, y cảm thấy mình làm mọi người mất vui, nhưng đây cũng không phải chủ ý ban đầu của y, bị ép trở thành người phá hỏng bầu không khí, khiến y cảm thấy hơi tủi thân.

Vân Thanh Tiêu không nói nhiều cõng y lên, nói: "Mọi người cứ ở lại chỗ này đi, ta đưa đệ ấy đi là được rồi."

Hôm nay mọi người đều rất vui, y cũng rất vui, dòng người tấp nập, ồn ào đến đau cả màng nhĩ, hơn nữa cho dù là thời gian ở cùng các ca ca hay là ở cùng Lâm Hoài Cẩn, thì thời gian bọn họ ở chung đều không nhiều, không để ý đến cũng là hợp tình hợp lý.

Vân Thanh Từ cảm thấy vô cùng có lỗi: "Xin lỗi nhị ca."

"Nói cái gì vậy?" Vân Thanh Tiêu quát y.

Vân Thanh Từ rũ mi.

Y không quen, không quen với việc được người thân đối xử như vậy.

Giờ khắc này, y khó tránh khỏi nhớ tới Lý Doanh đã ở bên y rất nhiều rất nhiều năm.

Dường như ở bên cạnh Lý Doanh, y có thể không kiêng nể gì cả, y có thể không hề sợ hãi khiêu khích tôn nghiêm của hắn, cũng có thể an tâm thoải mái phiền hắn làm cái này cái kia cho mình, càng có thể bắt nạt hắn sỉ nhục hắn.

Y rõ ràng không hề do dự bộc lộ ra những điểm xấu của bản thân trước mặt Lý Doanh, nhưng lại thấy xấu hổ khi để lộ ra sự yếu ớt trước mặt các huynh trưởng.

Lý Doanh làm gì đó không tốt với y, y sẽ cảm thấy như trời đất sắp sụp đổ, nếu hôm nay Lý Doanh mà không để tâm đến vết thương của y, Vân Thanh Từ nhất định sẽ làm ầm lên với hắn.

Nhưng với các ca ca, hình như lại là lẽ đương nhiên.

Lý Doanh rất xấu xa, thật sự rất xấu xa, Vân Thanh Từ hận hắn là thật. Nhưng có đôi khi, hắn cũng thực sự rất tốt.

Ví dụ như vết thương của Vân Thanh Từ, hắn cũng chưa bao giờ quên.

Chỉ cần Vân Thanh Từ ở cùng một chỗ với hắn, hắn nhất định sẽ cách một khoảng thời gian lại hỏi một câu: "Có muốn ta cõng không?"

Nhưng hiện tại, y nhất định phải đem Lý Doanh tốt, cả Lý Doanh xấu xa, ném hết ra ngoài.

Ném đi thật xa.

Ném đến một nơi không bao giờ nhìn thấy, không bao giờ tìm được.

Tác giả: Kiều Dữu. Truyện được dịch bởi: Bông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK