Trên người cô truyền đến cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, cô lo lắng nhắc nhở: “Quân Mạch, anh bị thương rồi!”
Cảnh sát bắt được ba tên cướp kia, họ lo lắng nhìn Quân thiếu đang bị thương.
Trên tay anh đang chảy máu, anh duỗi tay đến trước mặt Kim Đản Đản. Anh nhìn cô với ánh mắt bình thản như nước, giọng điệu ra lệnh ngang ngược: “Em băng bó cho anh đi!”
Kim Đản Đản hơi chu miệng nhỏ. Giọng điệu này giống như ra lệnh cho người hầu vậy.
Lập tức có người mang hòm thuốc đến. Kim Đản Đản băng bó miệng vết thương cho Quân Mạch.
Lông mi cô rất dài. Khi băng bó cô nghiêm túc nhìn miệng vết thương, lông mi hơi chấp chới. Cô nhẹ nhàng cắn môi, giống như người đau là cô.
Băng bó xong, Kim Đản Đản còn thắt một cái nơ bướm ở trên.
Cô nhìn Quân Mạch, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn anh đã đến cứu tôi!”
“Chỉ cảm ơn bằng miệng thì không được, em phải trả ơn bằng hành động thiết thực!” Quân Mạch nhìn vào mắt Kim Đản Đản, giống như cô nợ anh rất nhiều tiền.
Kim Đản Đản kinh ngạc, miệng nhỏ khẽ nhếch lên: “Hả? Vậy anh muốn tôi trả ơn thế nào?”
Quân Mạch vươn tay, ngang ngược ôm lấy cổ Kim Đản Đản, kéo cô vào trong lồng ngực mình. Anh hơi cụp mắt xuống nhìn cô: “Em đến nhà anh ở đi, không thì đến lúc em gặp nguy hiểm anh lại phải cứu em!”
“Nhưng cha mẹ anh sẽ không đồng ý. Hơn nữa, anh là con trai, tôi là con gái, làm sao tôi có thể đến nhà anh ở được chứ?” Kim Đản Đản lập tức phản đối.
Quân Mạch nâng tay lên, búng một cái lên trán Kim Đản Đản: “Tại sao không thể chứ? Em phải dạy kèm cho anh, còn phải nấu cơm để trả ơn anh!”
“Có tiền lương không?” Kim Đản Đản chớp mắt.
“Không có! Đây là trả ơn cứu mạng, làm sao có tiền lương được!” Đáy mắt Quân Mạch chứa ý cười nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tức giận, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Keo kiệt. Tôi không phải là người hầu của anh!”
“Theo anh về nhà, anh tin em sẽ trả ơn anh thật tốt vì anh đã cứu mạng em!” Quân Mạch kéo tay Kim Đản Đản, ngang ngược đi về phía trước. Kim Đản Đản chân ngắn, dường như cô phải chạy nhanh mới theo kịp bước chân của anh.
Quân Mạch nhìn thoáng qua bên cạnh. Anh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
Cô lên xe thể thao với Quân Mạch. Tài xế lái xe mở cửa trước.
Xe chạy hơi nhanh, Kim Đản Đản mất thăng bằng, theo quán tính mà té vào trong lồng ngực Quân Mạch.
Ánh mắt cô hoảng loạn, kéo giãn khoảng cách. Chiếc xe lắc lư lần nữa, cô lại nhào đến.
Con ngươi Quân Mạch cười như không cười nhìn cô: “Muốn ôm bổn thiếu gia đây thì ôm đi, cần gì làm như thế?”
“Tôi… Tôi không có!” Kim Đản Đản cảm thấy rất ấm ức. Người tài xế này nhất định không có bằng lái xe, nếu không tại sao lại lái xe ẩu như vậy.
Đột nhiên xe tiếp tục lắc lư, Quân Mạch theo quán tính nhào về phía Kim Đản Đản. Cô nằm trên thảm xe, Quân Mạch đè lên trên người cô, tay chống ở hai bên.
Bốn mắt nhìn nhau. Kim Đản Đản kinh ngạc, miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
Quân Mạch nhìn vào mắt Kim Đản Đản, đáy mắt anh dịu dàng sâu thẳm. Anh cúi người hôn lên môi Kim Đản Đản, di chuyển môi dưới nhẹ nhàng cọ xát.
Hai làn môi chạm nhau, có một dòng điện lưu chạy dọc khắp cơ thể hai người, hơi thở hòa làm một.
Lần trước lướt qua khiến Quân Mạch vẫn luôn nhớ nhung, thậm chí anh còn từng mơ về nó.
Anh mô tả hình dáng môi của Kim Đản Đản. Nhân lúc cô đang ngây ngốc, anh cạy hàm răng của cô ra, luồn lưỡi vào thăm dò.
Quân Mạch hoàn toàn không biết cách hôn môi như thế nào, cũng chỉ liếm một cái, nhẹ nhàng cắn một cái hoặc là ngậm lấy mút.