Cuối cùng bà chọn rất nhiều quần áo cho Kim Đản Đản, váy dài liền thắt eo, tay áo vẫn là tay áo lửng, váy ngắn nhất cũng không được ngắn quá đầu gối.
Đến tối, khi Mặc Nhiễm quay về, anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Kim Đản Đản đã được thay đổi từ đầu đến chân.
Một chiếc váy dài tao nhã, mái tóc của cô rất dài, buông thõng tự nhiên ở phía sau, cô ngồi ở chỗ đó uống trà. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, liền đặt chén trà xuống, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra: “Anh quay về rồi!”
“Ừ!” Mặc Nhiễm trả lời cô, sau đó anh liền dời mắt đi chỗ khác, vành tai hơi ửng đỏ.
Bạch Hi nhìn thấy con trai ngượng ngùng, tâm trạng của bà rất vui vẻ. Bà có công lao rất lớn với sự ăn diện này của Tiểu Mộng, bà nói với Mặc Nhiễm: “Nhiễm Nhi con lại đây ngồi đi, mẹ nói với con một vài chuyện!”
Mặc Nhiễm ngồi ở trên sofa, anh nới lỏng cà vạt: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Ngày mai mẹ phải đến nhà bạn một chuyến, nên mẹ giao cho con chăm sóc Tiểu Mộng!” Ánh mắt Bạch Hi nhìn anh đầy mờ ám.
Khóe miệng Mặc Nhiễm mấp máy: Mẹ ơi, sao mà mẹ hèn hạ như vậy, mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?
Vẻ mặt của anh không thay đổi: “Khi nào mẹ quay về?”
“Một tuần sau!” Bạch Hi bật cười có chút chột dạ, bà nhìn thức ăn đầy trên bàn: “Đến đây, chúng ta ăn cơm thôi!
Tất cả mọi người đều động đũa ăn cơm, trong lòng Bạch Hi oán thầm: Ngày mai bà nhất định phải rời đi thật sớm, nếu không thì thê thảm lắm!
Không lâu sau bữa tối.
“Nóng…” Mặc Nhiễm nới lỏng cà vạt lại một lần nữa, rồi trở về phòng tắm rửa.
Bạch Hi cười gian xảo, sau khi tính toán chuẩn thời gian, bà liền nói với Kim Đản Đản: “Tiểu Mộng à, đồ của bá mẫu để quên ở chỗ của Nhiễm Nhi rồi, cháu đi lấy giúp bá mẫu nhé!”
Kim Đản Đản không hề có một chút nghi ngờ nào, chạy tới gõ cửa phòng Mặc Nhiễm. Mặc Nhiễm đang tắm nên hoàn toàn không nghe thấy, một cái kẽ hở nhỏ cũng không có mở ra. Kim Đản Đản gọi vào: “Mặc Nhiễm, tôi giúp bá mẫu lấy một chút đồ, lấy xong tôi đi ngay.”
Kim Đản Đản đẩy cửa vào, cách bài trí trong căn phòng của anh là hai màu đen trắng, giống như con người của anh vậy.
Những thứ mà bá mẫu nhờ lấy được đặt ở trên bàn, Kim Đản Đản đi tới để cầm lấy.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Mặc Nhiễm vừa tắm rửa xong đi ra, thân dưới được quấn khăn tắm, một tay của anh lau đầu tóc đang ướt nhẹp. Trên người tỏa ra hơi sương, giọt nước chảy từ tóc xuống cằm của anh, rồi chảy xuống yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên hình xăm hoa bỉ ngạn ở trước ngực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản đỏ bừng, hô hấp trở nên căng thẳng, cô lắp ba lắp bắp nói: “Bá… bá mẫu nhờ tôi lấy đồ. Vừa rồi tôi có gõ cửa, nhưng anh không nghe thấy!”
Mặc Nhiễm nhìn thấy cô hoảng loạn khiến anh cảm thấy hơi buồn cười. Ngọn lửa trong cơ thể anh vừa bị dập tắt một nửa, bây giờ lập tức bùng cháy trở lại. Anh bước nhanh tới kéo lấy Kim Đản Đản đang chuẩn bị bỏ chạy.
Anh chống hai tay lên bàn sau lưng cô. Cô sợ hãi ngồi xuống bàn, đề phòng nhìn anh.
Khuôn mặt đẹp trai của anh tiến lại gần, áp bức nhìn vào mắt cô, giọng nói có chút mờ ám: “Ai biết được cô có nói dối hay không?”
Kim Đản Đản vươn tay đẩy anh, muốn đẩy anh ra khỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Anh… anh có thể đừng tiến lại gần như vậy được không?”
Cô đặt tay lên ngực anh, ngọn lửa khó giải thích trong cơ thể anh không kìm nén được nữa mà sắp bùng nổ. Mặc Nhiễm phát ra một tiếng rên rỉ, vành tai đỏ bừng, giọng nói kiềm chế đến cực độ: “Buông tay… ”
“Không buông!” Anh không mặc quần áo mà còn tiến đến gần như vậy, nếu cô buông tay ra thì chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp.
Mặc Nhiễm ôm Kim Đản Đản xoay tròn, chiếc khăn tắm rơi xuống.
Kim Đản Đản sợ hãi hét lên, rồi ngất lịm đi.
“Chết tiệt!” Mặc Nhiễm trầm giọng mắng chửi.
*
Tác giả Quân (cười vô cùng trong sáng): Các tiểu thiên sứ, đoán thử xem chủ tịch Mặc đã ăn thịt được chưa?
Một – Ăn rồi
Hai – Vẫn chưa
Lời nhắc: Nếu đoán sai, bỏ toàn bộ phiếu! Nếu đoán đúng, bỏ ba phiếu!
Hẹn ngày mai có đáp án cuối cùng, đừng đánh tôi (bỏ chạy)