“Xem đủ rồi chưa?” Giọng nói của Quân Mạch hơi nghiến răng truyền đến, không thể nghi ngờ bây giờ tâm tình của anh muốn giết người cỡ nào.
Tuy rằng trong giọng nói của anh mang theo lửa giận, nhưng vẫn dễ nghe như vậy, tựa rượu ngon ủ lâu năm làm say lòng người.
Kim Đản Đản xấu hổ đến mức cô đột nhiên cảm thấy chiếc quần trên tay mình trông giống như củ khoai lang nóng, vì vậy cô vội vàng bỏ tay ra.
Cô mới vừa quay đầu muốn trốn đi, giọng nói của Quân Mạch lại truyền đến lần nữa: “Cứ như vậy là xong sao? Hả?” Anh kéo dài âm cuối, giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm.
Kim Đản Đản quay đầu lại đối diện với đôi mắt của anh, đôi con ngươi đen tuyền gần như hút hồn người vào trong đó.
Cô thấy quần anh vẫn như vậy, khóe miệng cô giật giật, anh chàng đẹp trai này thật sự rất bình tĩnh, không lo bị lộ chút nào!
Kim Đản Đản vừa tới nơi này, nhưng không có ký ức gì, huống hồ chuyện này vốn dĩ do cô tạo thành, đành phải ngượng ngùng mở miệng: “Nếu không, tôi kéo về cho anh hả?”
Giọng nói của cô rất ngọt ngào, hay hơn rất nhiều so với chất giọng khô khan ban đầu.
Không đợi Quân Mạch trả lời, Kim Đản Đản vội vàng kéo quần của anh trở về.
Nhìn khóa kéo đang mở ra, nút thắt chưa được cài, còn có màu trắng bên trong, tay Kim Đản Đản cứng lại rồi. Tay cô không thể tiếp tục làm được nữa!
Cô rất sợ anh chàng đẹp trai này sẽ để cô kéo khóa lên, Kim Đản Đản vội vàng đứng lên chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng cô đánh giá thấp đôi giày trượt dưới chân mình, thân thể lại mất đi thăng bằng lần nữa.
Mắt thấy cô lại muốn ngã trên mặt đất, ngay sau đó thân thể xoay tròn một cái. Cô bị người ôm vào trong lồng ngực, lọt vào trong tầm mắt cô chính là quần áo màu đen, chóp mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người anh, giống như cỏ trúc đan xen với mồ hôi nhẹ, nhưng rất dễ ngửi.
Ngẩng đầu vừa thấy, chính là anh chàng da đen đẹp trai vừa rồi, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen láy kia.
Tay Quân Mạch đặt ở bên hông Kim Đản Đản. Cô gái ở trong vòng tay anh rất yếu ớt, tưởng chừng chỉ cần nhẹ nhàng bẻ ra là cô sẽ gãy.
Anh khẽ cau mày, bàn tay buông lỏng, Kim Đản Đản ngã ở trên mặt đất.
Kim Đản Đản tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào anh: “Này! Sao anh làm như vậy, tôi còn chưa có đứng vững mà anh đã buông tay rồi!”
Những lời này khiến các cô gái xung quanh tức giận, các cô nghị luận sôi nổi.
“Vậy mà cô ta dám nói chuyện với Quân thiếu như vậy, quả thực chính là tự tìm đường chết.”
“Làm sao lại có một cô gái không biết tốt xấu như vậy. Quân thiếu cứu cô là làm bẩn tay Quân thiếu!”
“Quá không biết xấu hổ, thứ đồ quê mùa tới trường học quý tộc này, lại coi mình là quý tộc.”
Quân Mạch không trả lời cô, cũng không có quay đầu lại nhìn cô. Anh cử động đôi giày trượt dưới chân, di chuyển một cách duyên dáng như con đại bàng đang bay trên bầu trời, động tác ưu nhã rời đi.
Bốn năm cô gái ăn mặc lộng lẫy bước lên giày trượt patin, đến bên cạnh Kim Đản Đản và tức giận chỉ vào cô: “Kim Đản Đản, cô thật không biết xấu hổ, thứ như cô mà cũng muốn làm quen với Quân thiếu hả?”
“Gia đình của Quân thiếu là nhà giàu nhất thành phố C, là doanh nhân truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Còn nhà của cô thì sao? Hai người hoàn toàn là người đến từ hai thế giới, khuyên cô đừng si tâm vọng tưởng!” Mấy nữ sinh vây quanh Kim Đản Đản, cô một câu tôi một câu. Họ thấy cô không trả lời, liền muốn động thủ đánh cô.
Đột nhiên có hai nữ sinh lại đây. Một người là Tô Hiểu Hiểu, là một cô gái dễ thương mặc váy liền áo màu trắng. Còn người kia là một cô gái tóc ngắn như con trai mặc bộ áo liền quần tên Bạch Kiệt. Hai người đều là bạn tốt nhất của nguyên chủ.
Các cô bảo vệ Kim Đản Đản ở sau lưng, trông giống như một con gà mái đang bảo vệ một con gà con.
Tô Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn cô gái đối diện: “Y Tuyết, cô đang làm gì vậy? Đản Đản chỉ vừa mới lỡ phạm sai lầm!”