Thẩm Tắc Mộc không thích cảm xúc của mình lúc này. Sở dĩ anh ta muốn kéo Hướng Noãn vào trong đội vì anh ta muốn cảm ơn cô đã giúp đỡ mình. Nếu chuyện này thất bại, cũng đồng nghĩa anh ta nợ cô một ân tình.
Anh ta không thích nợ tiền hoặc nợ ân tình của người khác. Có qua có lại, hai người không ai thiếu nợ ai, đây là suy nghĩ của anh ta, cũng là suy nghĩ mà anh ta thấy an toàn.
Nhìn từ góc độ này, có thể thấy anh ta rất cố chấp.
Thẩm Tắc Mộc xách bộ cosplay về phòng ngủ thì thấy Oai Oai đang đánh mạt chược với một bạn nam cùng lớp.
“Không phải cậu nói có chuyện phải làm sao?” Thẩm Tắc Mộc hỏi.
“Đây không phải chuyện à?” Oai Oai nói, đánh ra hai đồng rồi nói tiếp: “Hay là trong giải đấu thể thao điện tử này, chúng ta thêm mục đánh mạt chược nhỉ?”
Thẩm Tắc Mộc đặt quần áo lên bàn Oai Oai.
Nhắc đến giải thi đấu thể thao điện tử, Oai Oai lập tức nghĩ đến một chuyện, giận dữ hỏi: “Vừa rồi cậu có ý gì? Sao lại muốn đá tớ ra khỏi đội ngũ?”
“Đùa thôi...”
“.... Cái quỷ gì?”
“Tớ nói bây giờ cậu có thể trở về.”
“Thẩm Tắc Mộc, cậu uống nhầm thuốc hả?... Đệt, chín chục ngàn, khoan đã đợi tớ một chút.”
Thẩm Tắc Mộc ngồi xuống, vào game, anh ta tìm Hướng Noãn trong danh sách bạn bè rồi kiểm tra lịch sử đấu của cô.
Anh hùng gần đây Hướng Noãn hay dùng là gì?... Hả? Trương Phi?
Cô bé này, khẩu vị cũng thật đặc biệt.
...
Lúc Hướng Noãn nhận được skin mà Thẩm Tắc Mộc tặng thì tâm trạng khá phức tạp.
Nam thần tặng cô skin vốn là một chuyện vui vẻ, nhưng... skin của Trương Phi? Hình như cô cũng không thấy vui vẻ gì... mặc dù giá skin này khá cao.
Cô tình nguyện lấy một skin Tiểu Kiều, mặc dù không sử dụng đến nhưng để trong túi thưởng thức cũng được.
Không thể hiểu được thẩm mĩ của nam thần.ㄟ ( ▔, ▔ ) ㄏ
Nhưng dù sao cũng phải nể mặt mũi nam thần, cô trang bị skin ấy vào. Tất cả các skin trong Vương Giả Vinh Diệu đều được tăng thêm thuộc tính, tuy nhiên có cũng như không nên không quá ảnh hưởng đến sự cân đối của trò chơi. Phần lớn người chơi mua chỉ vì mục đích thẩm mỹ, giống như ra đường phải ăn mặc đẹp vậy.
Mặc dù không thích skin này, tâm tình Hướng Noãn vẫn hơi nhộn nhạo. Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Tắc Mộc: “Đàn anh, em nhận được skin rồi, rất thích.”
[Trạch Mộc]: Thích là được.
[Noãn Noãn]: Cảm ơn đàn anh.
[Trạch Mộc]: Đừng khách khí.
[Noãn Noãn]: Sao đột nhiên anh lại tặng em skin này ạ?
[Trạch Mộc]: Trả ơn.
Hướng Noãn sửng sốt, cô còn tưởng Thẩm Tắc Mộc muốn trêu chọc cô, thì ra chỉ là để trả ơn chuyện cô giúp anh ta.... Cô hơi thất vọng.
.....
Hướng Noãn hỏi Mẫn Ly Ly: “Cậu nói xem, nếu một người có giọng nói rất dễ nghe nhưng tính cách lại hèn hạ... khi gặp mặt sẽ là thể loại gì?”
Mẫn Ly Ly đáp: “Theo kinh nghiệm của tớ, càng nói chuyện dễ nghe thì dáng dấp càng xấu xí. Dù sao Thượng đế rất công bằng.”
“Thật sự là thế sao?” Hướng Noãn kinh ngạc: “Nhưng cậu nhìn những phát thanh viên kia...”
“Phát thanh viên được chọn ra từ hàng tỉ người, đương nhiên là tốt rồi.”
“Cũng đúng.”
Buổi tối, Hướng Noãn đăng lên vòng tròn bạn bè: “Người nào trông mặt mà bắt hình dong thì thật nông cạn, phải coi trọng nội hàm.” (1)
(1) Nội hàm là tập hợp tất cả các thuộc tính chung của các đối tượng được phản ánh trong một khái niệm. Ví dụ: Nội hàm của khái niệm "người" là tập hợp nhiều thuộc tính như: sinh vật duy nhất có dáng đi thẳng trên hai chân sau, có bộ óc phát triển vượt bậc so với động vật, biết suy nghĩ, có khả năng sáng tạo....
Lâm Sơ Yến thấy bài đăng của Hướng Noãn, càng khẳng định suy đoán của mình: Chắc chắn cô gái này rất xấu xí, không tự tin về ngoại hình của mình nên mới yêu cầu lúc gặp mặt không được cười nhạo cô ấy.
Đúng rồi, anh cần gửi tin nhắn để trấn an cô ấy.
Vì vậy sau khi đăng bài được hai mươi phút, Hướng Noãn nhận được cái like của Sơ Yến.
Tôi hiền lành như vậy, cho dù anh/cô có xấu xí như thế nào, tôi sẽ không chê bai anh/cô... Hai người lại không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Dường như đạt được một thỏa thuận ngầm nào đó, hai người đều rất hài lòng, cùng nhau ngủ ngon chờ cuộc gặp mặt ngày mai.
.....
Buổi chiều thứ năm, Hướng Noãn hỏi Sơ Yến: “Anh đến đây bằng gì?”
Lâm Sơ Yến xem tin tức đường xá một chút. Mặc dù không phải giờ cao điểm nhưng vẫn có nhiều đoạn bị tắc. Vì lý do an toàn, anh quyết định đi xe buýt.
Xe buýt có chuyến xe chuyên dụng.
Lâm Sơ Yến nói: “Xe buýt.”
Hướng Noãn: “Đúng rồi, đi thẳng là đến.”
Lâm Sơ Yến: “Đang làm gì thế?”
Hướng Noãn: “Làm tóc.”
Lâm Sơ Yến “Ừ” một tiếng rất nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng.
Hướng Noãn cảm thấy có thể anh sẽ hiểu lầm, cho rằng vì buổi gặp mặt này mà cô tốn công trang điểm. Thật ra thì hiểu như vậy cũng không sai, nhưng không phải cô muốn xinh đẹp... Mà cô đang thử thay đổi vẻ bề ngoài.
Mong Sơ Yến mắt mù không nhận ra cô...
“Không phải tôi trang điểm để gặp anh đâu.” Hướng Noãn giải thích.
Bên kia rõ ràng không tin, “À” một tiếng dài.
Hướng Noãn không thể làm gì khác, đành nói: “Sơ Yến, tôi mong anh đi xe buýt sẽ gặp phải tên biến thái háo sắc.”
Tóc Hướng Noãn phát triển rất tốt. Da đầu khỏe, tóc phát triển đen nhánh, bóng loáng, không bị chẻ ngọn. Thợ làm tóc sờ tóc cô, cực kỳ thích, lại thêm khuôn mặt cô rất đẹp nên anh ta không nỡ để cô đi... Cho nên mặc dù Hướng Noãn chỉ yêu cầu cắt tỉa đơn giản nhưng anh ta lại cố ý cắt thật lâu.
Hướng Noãn nghi ngờ: “Không phải anh muốn tôi ngồi đây chào hàng chứ?”
“Không phải.”
“Chào hàng tóc uốn nhuộm?”
“Không phải....”
“Chào hàng thẩm mỹ? Chăm sóc tóc? Spa tóc? Xăm lông mày? Rụng tóc?”
Thợ làm tóc bị vạch trần như vậy đành cười gượng: “Cô bé, em có vẻ rất am hiểu....”
Hướng Noãn cười ha ha: “Những chiêu trò này tôi đều biết, nhưng tôi không có nhiều thời gian, trước tiên anh cắt tóc cho tôi đi đã...”
“Được.” Anh thợ gật đầu, tủi thân nói nhỏ: “Không phải tôi muốn chào hàng.”
“Được rồi được rồi.”
Cuối cùng thợ cắt tóc cũng làm xong. Hướng Noãn nhìn mình trong gương, tóc đen xõa bên vai, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, có mấy sợi rủ xuống trước ngực... Khác xa tạo hình Lý Bạch ngày đó. Không tồi, chính cô cũng không nhận ra mình.
Ra khỏi tiệm làm tóc, thấy ven đường có một cửa hàng bán kính râm. Cô mua một cái kính râm lớn đeo lên mặt.
Hoàn hảo!
Cô nhìn thời gian, còn rất dư dả, cho nên cô không bắt xe mà lên xe buýt.
Hướng Noãn hẹn Sơ Yến ở một quán cà phê trong trường. Lúc này, cô bắt xe buýt từ tiệm làm tóc về trường, chỉ cần qua hai trạm là đến. Cũng may, số cô khá may mắn, đợi năm phút đã có xe, đi lên vẫn còn chỗ ngồi.
Sau khi cô ngồi xuống, lại có một bà cụ đi lên.
Hướng Noãn muốn nhường ghế cho bà cụ, dù sao cô cũng sắp rời đi. Không ngờ động tác của bạn nam trước mặt cô còn nhanh hơn, đứng lên tỏ ý nhường chỗ ngồi cho bà.
Bà cụ ngồi xuống, động tác nhanh nhẹn khác thường, ngồi xong lại không nói cảm ơn.
Bạn nam kia hình như cũng không để ý. Thân hình cao ráo, cánh tay nhẹ nhàng giơ lên cầm lấy tay vịn trên nóc xe. Tầm mắt cô hướng lên, vốn muốn nhìn mặt người đó một chút nhưng lại bị cánh tay đang cầm điện thoại của người đó che mất.
Bởi vì có kính râm, cô không lo bị phát hiện, cho nên không kiêng kị nhìn chằm chằm tay người ta.
Hình như bạn nam nhận ra cái gì, hạ thấp điện thoại di động, nhìn cô một cái.
Hướng Noãn chột dạ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại đang sục sôi: Ôi ôi ôi, bạn nam này nhìn rất được.
Bởi vì dáng vẻ xinh đẹp của mình, cho nên về độ “đẹp mắt” cô có tiêu chuẩn cao hơn người bình thường.
Nhưng dù có lấy tiêu chuẩn cao kia của cô ra so sánh, chẳng qua chỉ là nhìn một cái, lại còn qua chiếc kính râm lớn này... Nhưng chỉ trong chớp mắt đó, cô có thể khẳng định được người này rất đẹp.
Không chỉ đẹp trai mà quan trọng hơn là có khí chất.
Vậy mới nói, con trai mà có dáng vẻ đẹp đẽ, mặc dù có cố ý hay không đều vô tình lộ ra một chút nữ tính. Nhưng người con trai này không như vậy, mặc dù anh ấy có khuôn mặt đẹp nhưng khí chất lại sạch sẽ như ánh mặt trời.
Anh ấy khiến cho người khác cảm nhận được một loại rắn rỏi mà thanh tú, trong trẻo mà chính trực.
Hướng Noãn không nhịn được nghiêng đầu nhìn lén. Lần này, cô chú ý đến kiểu tóc của người nọ, tóc bổ luống.
Loại tóc này có yêu cầu khá cao đối với khuôn mặt con trai, không cẩn thận sẽ biến thành thảm họa, hoặc là một ông chú bóng bẩy làm công chức nào đó.
Bạn nam kia lại cảm nhận được ánh mắt của cô lần nữa, cúi xuống nhìn.
Hướng Noãn lại quay đầu.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hướng Noãn thầm than: Nhiều người nhìn anh như vậy, sao chỉ để ý đến mình tôi?
Được rồi, không nhìn, không phải chỉ là nhan sắc đẹp thôi sao, không phải chỉ mình anh có.
Hướng Noãn giận dỗi quay đầu 90 độ, nhìn sang phía bên kia.
Này, cô đang nhìn thấy cái gì?
Có một tên háo sắc đang sàm sỡ một cô gái?
Móng vuốt của tên háo sắc không chút kiêng dè sờ soạng cô gái, cô gái kia hình như rất nhát gan, không dám phản kháng, cô lại nhìn một chút, thấy lúc này xe có vẻ đông, khoảng cách lại xa, sau đó tên háo sắc kia tiến đến gần cô gái.
Trái tim Hướng Noãn run lẩy bẩy. Cô không thể nhìn nổi. Cô lục trong túi sách một lúc, muốn tìm vũ khí nhưng chỉ tìm thấy một cái bấm móng tay.
Không sao, đây là vũ khí chính nghĩa lớn nhất của mình... Cô tự khích lệ bản thân rồi đứng lên.
Một lần nữa, động tác của bạn nam kia lại nhanh hơn cô. Cô vừa đứng lên, anh đã đi đến đó, đứng ở sau lưng tên háo sắc.
Cánh tay dài nhấc lên, vịn vào tay vịn. Một tay cất điện thoại di động, sau đó... khoác lên eo tên háo sắc.
Tên háo sắc không kịp phản ứng, nghiêng đầu nhìn anh.
Từ góc độ của Hướng Noãn có thể nhìn thấy được phần lớn mặt của tên háo sắc và một phần gò má của bạn nam.
Lúc này, bạn nam này nghiêng đầu, nhếch khóe miệng, dáng vẻ rất gian ác.
Vẻ gian ác lại xuất hiện trên một khuôn mặt dễ nhìn như vậy khiến cho khuôn mặt nhìn qua hơi vặn vẹo.
Cái tay đang đặt trên eo tên háo sắc từ từ trượt xuống, vỗ nhẹ lên mông tên háo sắc.
Ban đầu tên háo sắc đang sàm sỡ người khác, bây giờ hắn không ngờ bản thân lại lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng này. Vì vậy, tên háo sắc tránh sang một bên, miệng chửi khẽ.
Hắn không dám chửi quá to... vì đối phương trông cao lớn hơn hắn, nhìn qua là biết không đánh lại.
Bạn nam lại đuổi theo tên háo sắc, vỗ mông hắn lần nữa.
Bởi vì bị bạn nam này gây rối, khi xe buýt dừng lại, tên háo sắc như được tha mạng, vội chạy mất hút.
Hướng Noãn lén nhìn bạn nam ấy, thấy anh lấy ra một túi giấy ướt trong túi xách, bắt đầu tỉ mỉ lau tay.
Mấy phút sau vẫn lau.
Xem ra bóng ma để lại trong lòng anh cũng rất lớn.
Bạn nam quay sang nhìn cô.
Hướng Noãn quay đầu đi, ngồi rất nghiêm chỉnh.
Khi xe buýt đến trạm cuối cùng, tất cả hành khách phải xuống xe, trạm này ở ngay cửa phía Tây của trường cô. Hướng Noãn đi xuống xe cùng mọi người, lúc đi vào trường, phát hiện bạn nam lúc nãy cũng đi cùng đường với cô.
Chẳng lẽ học chung trường?
Cô rất tò mò nhưng lại không muốn bắt chuyện. Vừa rồi bị người ta phát hiện cô nhìn lén nhiều lần khiến cô rất mất mặt.
Vì vậy, đường ai người đấy đi.
Hình như bạn nam ấy cũng không muốn đi cùng đường với cô cho lắm, vì vậy hai người rất ăn ý kéo dài khoảng cách. Cô đi phía trước, anh đi phía sau.
Nhưng lần này rất trùng hợp, đến chỗ hẹn rồi cô vẫn đi cùng đường với anh.
Hướng Noãn đứng trước cửa quán cà phê, lấy điện thoại di động ra gọi cho Sơ Yến: “Anh đi đến đâu rồi?”
Sau đó, cô nghe thấy tiếng của mình vang lên trong điện thoại di động của bạn nam vốn vẫn đi cùng đường với cô: “Anh đi đến đâu rồi?”
Danh Sách Chương: