Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Lâm Sơ Yến đăng ảnh du lịch núi Linh Tê lên vòng tròn bạn bè, kèm theo hai chữ: "Hôm nay."
Đăng xong còn mặt dày mặt dạn bảo Hướng Noãn like ảnh.
Hướng Noãn đặt hai ngàn nhân dân tệ mới thắng hôm qua lên trên bàn, chụp tấm ảnh đăng lên vòng tròn bạn bè kèm theo dòng chữ: "Hôm qua."
Đăng xong cũng bảo Lâm Sơ Yến like ảnh.
Diêu Gia Mộc chụp ảnh bài đăng của Lâm Sơ Yến rồi gửi cho Thẩm Tắc Mộc.
Thẩm Tắc Mộc nhắn lại: "Cảm ơn nhưng không cần đâu, tớ có thể tự thấy."
Diêu Gia Mộc: "Tớ biết, tớ chỉ muốn cho cậu xem lại một lần nữa."
Thẩm Tắc Mộc: …
Diêu Gia Mộc: "Lâm Sơ Yến đi chơi với Hướng Noãn, không những thế còn ở lại nhà em ấy. Thế nào, có phải cậu đau tim đến nỗi không thể thở nổi không? Haha!”
Thẩm Tắc Mộc: "Không đến nỗi đấy."
Diêu Gia Mộc: "Sao tớ có cảm giác cậu cũng không thích em ấy cho lắm?"
Thẩm Tắc Mộc: "Tớ càng không thích cậu."
Nhắn tin xong, Thẩm Tắc Mộc đặt điện thoại di động xuống, khẽ cười mỉa. Ồ, không phải là tổn thương lẫn nhau sao? Ai mà chẳng biết cách?
….
Diêu Gia Mộc cũng không nhắn nữa, Thẩm Tắc Mộc đoán có lẽ cô ta đã kéo mình vào danh sách đen.
Bây giờ anh ta cũng muốn kéo một người vào danh sách đen, ngón tay đặt trên tên người nọ, do dự một lúc, cuối cùng thầm nghĩ: Dựa vào trình độ vô sỉ của Lâm Sơ Yến, nếu như thật sự kéo người này vào danh sách đen, tên này nhất định sẽ tìm Hướng Noãn tố cáo.
Anh ta hơi hối hận, tại sao ban đầu lại kết bạn WeChat với người này, bây giờ muốn bỏ cũng không được.
Đang suy nghĩ, đột nhiên Lâm Sơ Yến gửi tin nhắn cho anh ta.
Lâm Sơ Yến: "Đàn anh, anh có online không?"
Thẩm Tắc Mộc: "?"
Lâm Sơ Yến: "Có thể like bài đăng của em trên vòng bạn bè không?"
Mỗi khi Thẩm Tắc Mộc cảm thấy Lâm Sơ Yến đã chạm đến giới hạn của mình thì tên này lại chạy đến trước mặt anh ta đâm thêm một nhát nữa.
“Anh họ, sao sắc mặt anh khó coi vậy?” Lúc này Trần Ứng Hổ đang đứng bên cạnh anh ta.
“Không sao.”
“Không phải là anh không muốn xem phim với em đấy chứ?”
“Ừ.”
Trần Ứng Hổ không ngờ anh họ lại thừa nhận nhanh như vậy, anh ta cảm thấy rất tổn thương: “Anh cho rằng em muốn xem với anh sao, nếu không phải Khả Khả có việc gấp phải về quê thì bây giờ em đang xem phim với cô ấy rồi.”
Thẩm Tắc Mộc thầm nghĩ, ai mà không muốn xem phim với con gái chứ?
Đáng tiếc bây giờ hai người không có cô em nào bên cạnh giúp đỡ, chỉ có thể cùng xem phim.
Phim điện ảnh hơi nhàm chán, toàn bộ quá trình chỉ có duy nhất một chuyện làm người khác có tinh thần là nằm ngoài bộ phim. Trần Ứng Hổ mua một suất bắp rang bơ trước khi xem phim, đặt ở chỗ lõm giữa anh ta và Thẩm Tắc Mộc. Tuy nhiên anh ta lại quá tập trung vào bộ phim mà quên mình, tay sờ nhầm chỗ, liên tục ăn bắp rang bơ của người bên cạnh.
Ngồi bên cạnh anh ta là một học sinh trung học đang cực kì giận dữ nhưng không dám lên tiếng vì sợ bị người tóc vàng này đánh.
Thẩm Tắc Mộc nghe tiếng nhai rồm rộp bên cạnh một lúc lâu, kết quả cúi đầu nhìn một chút thì không thấy bắp rang bơ giảm đi chút nào.
Mượn ánh sáng trên màn hình, anh ta thấy học sinh trung học ngồi bên cạnh Trần Ứng Hổ đang tủi thân đến mức muốn khóc.
Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc cũng hiểu được vì sao Trần Ứng Hổ có thể trở thành bạn tốt với Lâm Sơ Yến. Bởi vì bọn họ đều bị thần kinh.
….
Lâm Sơ Yến cứ tưởng rằng bố mẹ sẽ thấy bài đăng trên vòng tròn bạn bè của mình, sau đó vặn hỏi anh đến thành phố Linh Tê làm gì, có phải đi tìm cô gái nào đó chơi đùa không, anh cũng chuẩn bị chi tiết để khai báo, kết quả, thật ra thì bố mẹ cũng không nhìn thấy bài đăng gì đó của anh trên vòng tròn bạn bè, càng không vặn hỏi.
Hai vợ chồng họ Lâm bay ra nước ngoài trượt tuyết, còn tắm suối nước nóng, săn thú, chơi rất thoải mái, căn bản không có thời gian chú ý đến đứa con xui xẻo của bọn họ.
Sau khi Lâm Sơ Yến trở về thành phố Nam Sơn, chiến đội Thời Gian tham gia vòng đấu loại cấp trường, ung dung giành giải nhất, thành công tiến vào vòng thi đấu cấp tỉnh.
Hướng Noãn rất vui vẻ. Chỉ cần thắng lợi thì cô đều vui vẻ, kích động, hưng phấn, dường như trong người có một loại năng lượng không ổn định, chỉ cần một mồi lửa là có thể thăng thiên… Cô thích cảm giác như vậy.
“Kết quả này chẳng qua là nằm trong dự đoán, bây giờ vui vẻ còn quá sớm.”
Dương Nhân nói: “Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó là hạng nhất. Dù thi đấu theo hình thức nào thì mục tiêu cũng chỉ có hạng nhất, đơn giản như vậy thôi.”
Hướng Noãn cảm thấy Dương Nhân ngang ngược như vậy thật sự rất mê người.
Dương Nhân nói: “Bắt đầu từ hôm nay tiến hành huấn luyện bình thường.”
Hướng Noãn nói với giọng điệu kỳ quái: “Hả? Không phải suốt tuần qua chúng ta luôn luôn huấn luyện sao ạ?”
“Chẳng qua là để cho mọi người kết hợp một chút thôi, nhân tiện tôi cũng quan sát trình độ của mọi người, còn lâu mới đạt đến trình độ huấn luyện. Tôi sẽ lập cho mọi người chương trình huấn luyện tám tiếng một ngày, có vấn đề gì không?”
Oai Oai: “Có.”
Dương Nhân: “Có vấn đề thì cũng im lặng."
Oai Oai: “...”
Dương Nhân: “Mùng 1 đầu năm có thể nghỉ một ngày, thời gian khác đều phải huấn luyện. Nếu mời tôi đến, nếu muốn giành hạng nhất thì phải nghe theo lời tôi nói. Nếu mọi người chỉ muốn đi đến trận thi đấu này dạo một vòng ngắm phong cảnh thì bây giờ chúng ta có thể vỗ hai tay giải tán.”
“Em không có vấn đề gì, mấy hôm nghỉ Tết cũng không có việc gì làm.” Hướng Noãn là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
“Em cũng không có vấn đề gì.” Lâm Sơ Yến nói.
Thẩm Tắc Mộc, Trịnh Đông Khải, Oai Oai cũng lần lượt bày tỏ là mình có thể làm được.
Hướng Noãn nghĩ đến lời Dương Nhân vừa nói, khẽ hỏi: “Chị Nhân, chị nói chị đang quan sát trình độ của mọi người, vậy chị cảm thấy trình độ của chúng em thế nào?”
Bốn người khác cũng vểnh tai lắng nghe, trong nhóm chat nhất thời yên tĩnh, không khí này khiến Hướng Noãn hơi khẩn trương.
Dương Nhân “À” một tiếng mới nói: “Một đống thức ăn cho chó.”
“Hu hu hu hu…” Hướng Noãn không biết phải nói gì cho tốt, cô có cảm giác bị đả kích.
Những người khác cũng bị đả kích, tuy nhiên đều không nói gì. Bị người khác mắng là thức ăn chó bọn họ cũng không phục lắm, nhưng bị Dương Nhân mắng… Được rồi, không phục không được. =.=
Tuy Dương Nhân cứ chơi game sẽ trở thành một người hung dữ nhưng lại khá kiên nhẫn với Hướng Noãn. Lúc này cô nghe thấy Hướng Noãn kêu rên, Dương Nhân mềm giọng an ủi: “Được rồi, em không phải là chó, em là một bé mèo đáng yêu.”
“Chị Nhân, mặc dù em biết chị đã cố hết sức nhưng em cũng không cảm thấy được an ủi…”
Lâm Sơ Yến bật cười thành tiếng.
Hướng Noãn giận dữ: “Lâm Sơ Yến, anh cười cái gì?”
Lâm Sơ Yến giả ngu: “Không phải tôi.”
“Giả vờ cái gì, tôi có thể nhận ra giọng anh.”
“Khụ khụ.” Dương Nhân cắt ngang bọn họ: “Những vấn đề không liên quan đến trò chơi hai người có thể thảo luận sau… Tôi nói này, Hướng Noãn, Oai Oai, tôi đề nghị hai người đổi vị trí một chút, Oai Oai đánh trợ thủ, Hướng Noãn chơi TOP."
Lúc trước Oai Oai luôn chơi vị trí trợ thủ, vì đội ngũ phù hợp mới đổi sang TOP, bây giờ đổi lại về trợ thủ anh ta cũng không có ý kiến gì.
Nhưng ý kiến của Hướng Noãn thì lớn lắm: “Không được đâu chị, em chỉ biết chơi trợ thủ, em chưa từng chơi vị trí khác.”
“Chưa từng chơi thì có thể luyện.”
Hướng Noãn trầm mặc một lúc mới hỏi: "Chị Nhân, em có thể biết tại sao nhất định phải đổi không? Không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt ạ?”
“Vì chiến thắng.”
“Em không hiểu.”
Dương Nhân giải thích: “Thời gian em chơi trò này quá ngắn, còn chưa bồi dưỡng đầy đủ kiến thức. Trợ thủ cần xem xét toàn cục, điểm này em không bằng Oai Oai. Nhưng phản ứng và tốc độ tay của em cũng tốt, vẫn thích hợp với việc phán đoán tình huống, hơn nữa em rất dũng cảm. Không phải chị nói em chơi trợ thủ không tốt, luyện TOP, sắp xếp như vậy có thể khiến thực lực đội ngũ đạt đến trình độ cao nhất. Em hiểu không?”
“Em hiểu.” Hướng Noãn nhìn về phía không khí gật đầu đáp: “Ý chị là em chơi trợ thủ rất lãng phí tài năng đúng không ạ?”
Oai Oai khẽ nhắc nhở cô: “Làm người nên khiêm tốn, khiêm tốn là đức tính tốt.”
Việc phân phối vị trí cứ quyết định như vậy, sau đó Dương Nhân sắp xếp bọn họ tách ra đánh mấy trận.
Năm người, cộng thêm Dương Nhân, vừa vặn chia làm ba tổ, mỗi tổ ba người.
Dương Nhân cùng Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến là một tổ, Hướng Noãn dùng Lão Phu Tử, Lâm Sơ Yến dùng Điêu Thuyền, Dương Nhân tùy tiện chọn một Thái Ất Chân Nhân. Chiêu bị động của Thái Ất Chân Nhân rất thú vị, nếu có Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh, đồng đội ở bên cạnh lúc kiếm tiền cũng có thể được cộng thêm. Cho nên mặc dù Thái Ất Chân Nhân là trợ thủ nhưng so sánh tiền với đồng đội cũng không cách biệt quá lớn.
Đây là lần đầu Hướng Noãn dùng Lão Phu Tử, cô hơi lo lắng: “Không thì chúng ta đánh thường thôi, đánh hạng nhỡ bị người khác gài bẫy...”
“Em cứ yên tâm mà đánh, chị sẽ mang em.” Dương Nhân trả lời.
Thật là khí phách, thật là ngầu…. Muốn gả cho chị ấy quá. Hai mắt Hướng Noãn lấp lánh.
Lâm Sơ Yến nói: “Điêu Thuyền của tôi cũng có thể mang.”
“Lúc đó tôi đã nằm thẳng cẳng rồi.” Hướng Noãn cười.
Lâm Sơ Yến lặng lẽ tưởng tượng đến dáng vẻ nằm xuống của người thật... Ặc, không thể nghĩ nữa….
...
Lão Phu Tử là anh hùng phải cận chiến, vũ khí là một cái thước, lúc đánh người có âm thanh bốp bốp bốp, đại chiêu là trói buộc… Từ âm thanh đến kỹ năng đều hơi xấu hổ….
Dù sao đây cũng là lần đầu Hướng Noãn chơi anh hùng này nên đánh hơi phế, bị một bạn chơi Miyamoto Musashi (1) mắng. Hướng Noãn hơi chột dạ, muốn mặc kệ Miyamoto Musashi nhưng lại lo lắng đồng đội xa lạ khác cũng mắng mình, vì vậy dứt khoát ẩn hết kênh trò chuyện, dù sao đã gắn bó với Dương Nhân và Lâm Sơ Yến khá lâu nên không cần gõ chữ trao đổi.
(1) Miyamoto Musashi, cũng có tên Shinmen Takezō, Miyamoto Bennosuke hoặc pháp danh Niten Dōraku, là một kiếm sĩ bậc thầy, nhà triết học võ thuật người Nhật và là một rōnin.
Cho nên cô cũng không biết Miyamoto Musashi còn mắng cả bố mẹ tổ tông mười tám đời nhà cô.
Lâm Sơ Yến đang trộm bùa xanh của bên địch, thấy Miyamoto Musashi gần đó đánh nhau với hai anh hùng phe địch, Miyamoto Musashi gửi tín hiệu nhờ Điêu Thuyền đến hỗ trợ, Điêu Thuyền của Lâm Sơ Yến ung dung ăn xong bùa xanh, chờ Miyamoto Musashi chết thẳng cẳng mới điều khiển Điêu Thuyền qua đó, thu hai tên địch kia.
Miyamoto Musashi tức giận, chất vấn anh: "Điêu Thuyền mù rồi à?"
[Sơ Thần] (Điêu Thuyền): Đúng.
Có thể bởi vì chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, Miyamoto Musashi á khẩu.
Sau đó Miyamoto Musashi lại bị Điêu Thuyền gài bẫy.
Nhưng lúc này chiến tích của Điêu Thuyền rất tốt, cho nên lúc nói chuyện Miyamoto Musashi trở nên khách khí hơn: “Sao Điêu Thuyền không cứu tao?”
[Sơ Thần] (Điêu Thuyền): Vì mày là người Nhật Bản.
Đến lúc này Điêu Thuyền đã khiến Miyamoto Musashi hận muốn điên luôn.
Sau đó Miyamoto Musashi phát hiện mắng chửi cũng vô dụng, không thể làm gì khác đành truyền tin cho quân địch, mấy người Dương Nhân lợi dụng thời gian này, mở một trận bao vây, thu được bốn cái đầu người.
Quân địch cảm giác đây là một cái bẫy, bắt đầu tấn công Miyamoto Musashi trên kênh trò chuyện, chửi anh ta là chó.
Một ván hỗn loạn cũng kết thúc, Hướng Noãn ẩn kênh trò chuyện nên không nhìn thấy trận tranh đấu vô cùng kỳ lạ kia. Bây giờ trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ
Lão Phu Tử chơi ổn thật đấy!
Danh Sách Chương: