• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Sáng sớm, Trịnh Đông Khải mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh. Mỗi phòng kí túc xá của bọn họ đều được trang bị một nhà vệ sinh độc lập. Nhà vệ sinh nam thường xuyên bẩn thỉu nhưng của bọn họ thì không.

Bởi vì Lâm Sơ Yến không cho phép. =.=

Nhưng Lâm Sơ Yến lại không muốn tự mình quét dọn, cho nên cuối cùng chuyện vô tích sự này rơi vào đầu ba người nô lệ này. Cũng vì thế mà đánh giá phòng kí túc ưu tú mỗi kì, bọn họ đều nổi tiếng trên bảng.

Lúc này, đầu óc Trịnh Đông Khải vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, bước vào nhà vệ sinh để đi giải trong không khí lạnh sáng sớm mùa đông.

Anh ta thấy Lâm Sơ Yến trong phòng vệ sinh, hả, đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là Lâm Sơ Yến đang làm gì vậy?

“Á!!!” Trịnh Đông Khải kinh hoàng hét lên.

Tiếng kêu này đánh thức luôn hai tên chưa rời giường còn lại.

Lâm Sơ Yến liếc anh ta, tầm mắt di chuyển xuống dưới, sau đó thờ ơ nói: “Tớ nghe nói bệnh viện Thái Khang đối diện có hoạt động, game thủ Vương Giả vinh dự cắt bao quy đầu được giảm giá 50%. Cho nên... cậu phải nhanh chóng lên được Vương Giả đi.”

“Cái quái gì, cái này không quan trọng...” Trịnh Đông Khải nói: “Lâm Sơ Yến, sao cậu lại giặt quần áo trong này? Cái này không phải quần lót, không phải tất, mà là...”

Đột nhiên Lâm Sơ Yến che miệng anh ta lại.

Dáng người của Lâm Sơ Yến to lớn hơn Trịnh Đông Khải, lúc này cánh tay lại quấn vòng quanh cổ, che kín miệng Trịnh Đông Khải. Trịnh Đông Khải chỉ cảm thấy trong miệng toàn mùi nước giặt quần áo, người lại bị Lâm Sơ Yến đè đến nỗi muốn ngã xuống.

Đúng lúc đó, Mao Mao Cầu và Đại Vũ đẩy cửa ra.

Hai người vừa nghe thấy Trịnh Đông Khải kêu thảm thiết, vẻ mặt lúc này chính là đội viên đến cấp cứu. Lúc này lại nhìn thấy tình hình trong nhà vệ sinh, hai người đều ngẩn ra.

Trịnh Đông Khải quần áo xộc xệch, Lâm Sơ Yến che miệng anh ta, vẻ mặt có phần nguy hiểm, dường như định ép buộc ai đó làm một số chuyện nguy hiểm nào đó.

“Làm phiền rồi!” Mao Mao Cầu vừa nói vừa đóng cửa "rầm" một cái.


Trịnh Đông Khải rất buồn bực.

Sau đó Lâm Sơ Yến buông anh ta ra, sửa lại quần áo ngay ngắn rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh, oán hận nhìn Đại Vũ và Mao Mao Cầu: “Các cậu có biết suy nghĩ đến thời điểm một chút không?”

“Đông Khải, Lâm Sơ Yến làm chuyện... ấy với cậu rồi sao? Tớ biết mà, tớ biết chắc ngày này cũng sẽ đến. Nhưng cậu ta... quá nhanh!”

“Không phải không phải, các cậu hiểu nhầm rồi.”

“Vậy sao cậu lại hét lên?”

Trịnh Đông Khải vừa nghe thấy câu này thì vui vẻ nói: “Sơ Yến giặt quần áo.”

“Nói lung tung, trừ quần lót và tất của mình, cậu ta giặt quần áo lúc nào? Chắc không phải đồ ở tiệm giặt là đưa đến chứ? Tớ cảm giác cậu ta tiêu tiền ở tiệm giặt là còn nhiều hơn ăn cơm…”

Trong ấn tượng của Trịnh Đông Khải, Lâm Sơ Yến chính là người lười có nguyên tắc. Anh thà đói bụng cũng không muốn động một ngón tay, đại khái chính là loại lười có một không hai, người bình thường cũng không hiểu được.

Nhưng hôm nay, Lâm Sơ Yến đang giặt đôi găng tay.

“Chính là đôi găng tay Công chúa nhỏ cậu ta mang về hôm chủ nhật.”

...

Cuộc họp tuần này, Lâm Sơ Yến và Hướng Noãn đều đến trước mấy phút.

Hôm nay anh quàng khăn lông màu xám nhạt, cằm chôn trong khăn quàng mềm mại khiến cho khí chất cũng dịu dàng hơn.

Ngay cả mái tóc bổ luống cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.

Tóc bổ luống của Lâm Sơ Yến đang là mốt, hơi rối rối, phần đuôi có những sợi tóc cong cong nho nhỏ. Hướng Noãn hỏi: “Tóc anh làm ở đâu vậy, khá đẹp đấy.”

“Không uốn, tóc tôi xoăn tự nhiên.”

Hướng Noãn rất hâm mộ. Tóc anh xoăn vừa phải. Hướng Noãn nâng cằm nhìn kỹ anh, Lâm Sơ Yến bị cô nhìn mà ngượng ngùng, anh cúi đầu xuống, khẽ cười: “Cô nhìn gì vậy?”

Hướng Noãn nói: “Tôi cảm thấy nếu anh nhuộm thành màu xám thì cũng rất đẹp.”

“Tại sao lại là màu xám?”

“Giống Gia Cát Lượng.”

Được rồi, lại là trò chơi. Người này trúng độc quá sâu rồi!

Lâm Sơ Yến di chuyển chân, mắt nhìn vào đôi găng tay màu xanh: “Mới mua à?”

Hướng Noãn gật đầu nói: “Ừm, mất cái cũ rồi.”

Thì ra cô đã quên.

Tay Lâm Sơ Yến khẽ sờ vào túi áo, sau đó cũng không nói gì.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hướng Noãn không muốn ăn khuya bởi vì cô phát hiện mình đã tăng cân. Lâm Sơ Yến đưa cô về kí túc xá, đến nơi thì thấy có người đang trang trí mấy cái nến ở đó.

Ánh nến chập chờn trong đêm đen, hệt như những đốm sáng nhỏ.

Xung quanh có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.

“Kỷ niệm yêu nhau sao?” Hướng Noãn hỏi Lâm Sơ Yến.

Sau đó cô thấy một bạn nam ôm bó hoa hồng đứng trong đám người, ngẩng đầu nhìn lên trên tầng: “Hướng Noãn, anh thích em.”

Hướng Noãn: “...”

Trên tầng có người mở cửa hô đầu hàng, giọng nói của cô gái trẻ vang dội. Hướng Noãn vừa nghe đã biết là Mẫn Ly Ly.

Mẫn Ly Ly nói: “Hướng Noãn không thích anh, anh đi đi.”

Bạn nam không phục: “Em là gì của Hướng Noãn?”

“Tôi là người giám hộ của cô ấy.”


Hướng Noãn vô cùng vui mừng, kéo khăn che kín mặt, sau đó nói với Lâm Sơ Yến: “Chúng ta đi cửa khác đi.”

Nhưng không kịp nữa, có người phát hiện ra cô rồi nhanh chóng báo cho bạn nam kia.

Thật là, xem náo nhiệt cũng không ngại làm lớn chuyện.

Bạn nam ôm hoa hồng đi đến, Hướng Noãn cực kỳ lúng túng.

Lúc anh ta đến gần, đột nhiên xuất hiện một cánh tay ngăn cản ở trước mặt.

Là Lâm Sơ Yến. Dáng người Lâm Sơ Yến khá cao, nhìn người luôn bằng nửa con mắt. Anh nhìn lướt qua bạn nam kia: “Hướng Noãn không thích cậu.”

“Cậu lại là ai?”

“Tôi là người theo đuổi cô ấy.”

Hướng Noãn phát hiện Lâm Sơ Yến có thiên phú nói dối, lúc nào cũng có thể múa bút thành văn.

Bạn nam nói: “Được, chúng ta cạnh tranh công bằng.”

“Không công bằng được, cậu xấu hơn tôi.”

“...”

Hướng Noãn lại cảm thấy hơi thương cảm cho bạn nam kia.

Nếu như người bình thường mắng anh ta xấu xí, anh ta có thể tranh cãi một lúc, nhưng bây giờ lại là Lâm Sơ Yến. Lâm Sơ Yến nổi tiếng nhờ mặt mũi, anh nói ai xấu thì chính là xấu, không chấp nhận sự phản bác nào.

Bạn nam không phục lắm, nhìn Hướng Noãn: “Anh tin tưởng em không phải loại người chỉ để ý đến vẻ bề ngoài, đúng không?”

“Không.” Hướng Noãn nói: “Em cực kỳ để ý đến vẻ bề ngoài.”

Bạn nam rất thất vọng. Nhưng cảm ơn trời đất, cuối cùng anh ta cũng chịu đi về.

Lâm Sơ Yến luôn đứng ở bên cạnh Hướng Noãn, lúc bạn nam kia đi rồi anh mới nói lời chào tạm biệt cô.

“Cảm ơn anh.” Nghĩ đến tình huống vừa rồi, Hướng Noãn hơi buồn cười.

“Thật ra thì...” Lâm Sơ Yến cảm thấy cần phải giải thích một chút: “Tôi không hay công kích về vẻ ngoài của người khác, nhưng anh ta thì...” quá đáng ghét.

“Tôi biết, cảm ơn anh.” Đôi mắt Hướng Noãn sáng bừng trong màn đêm, ngẩng đầu nhìn anh.

Bị nhìn chăm chú như vậy, tâm trạng Lâm Sơ Yến cũng tốt hơn. Anh cười nói: “Bố tôi từng nói, nếu có một người thật lòng quan tâm đến mình thì luôn luôn để ý đến cảm nhận của mình đầu tiên.”

Hướng Noãn cảm thấy những lời này tuy bình thường nhưng ẩn chứa rất nhiều đạo lý, cô gật đầu: “Bố anh đúng là một người biết nhìn xa trông rộng.”

“Ừ.” Đáng tiếc lại hơi keo kiệt, con người chẳng ai hoàn mỹ cả.

....

Thứ bảy, giải thi đấu thể thao điện tử lần thứ ba.

Tuần này Hướng Noãn luôn luyện Đông Hoàng Thái Nhất. Cô mua một skin “Đông Hải Long Vương”, cảm giác Đông Hoàng Thái Nhất cũng không xấu lắm, nhưng bởi vì những quả cầu đen nên nhìn vẫn rất tà ác.

Đông Hoàng Thái Nhất là một trợ thủ rất mạnh. Quả cầu đen chỉ cần chạm trúng vật sống sẽ có khả năng hút máu, đại chiêu có thể khắc chế đến 90% anh hùng trong Vương Giả Vinh Diệu.

Bởi vì đại chiêu này không có cách hóa giải.

Đúng, không có cách hóa giải. Trước khi anh hùng vào sân chọn “Thanh tẩy” cũng không giải trừ được kỹ năng, kỹ năng thanh tẩy của Trang Chu cũng không được.

Đại chiêu của Đông Hoàng Thái Nhất là “Các anh em để tôi đánh”, chỉ cần Đông Hoàng Thái Nhất dùng đại chiêu đè vào anh hùng nào bên đối phương, anh hùng đó cũng không thể làm gì được nữa, đồng thời sẽ chịu thương tổn cùng với Đông Hoàng Thái Nhất, nghĩa là Đông Hoàng Thái Nhất chịu bao nhiêu sát thương thì tướng địch cũng chịu như vậy và ngược lại. Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất lại là tank, lượng máu rất lớn, kèm theo quả cầu hút máu, sử dụng cách này để hút máu đối phương, bình thường người cuối cùng ngã xuống không phải là Đông Hoàng Thái Nhất.

Cho nên, kỹ năng này của Đông Hoàng Thái Nhất được sử dụng nhiều trong đội hình nhiều sát thương phép, Đông Hoàng Thái Nhất đè ngã đối phương để cho đồng đội thoải mái đánh.

Nhưng cái này lại nảy sinh một vấn đề. Thời gian chờ của đại chiêu rất dài, một trận tranh chấp đoàn chiến bình thường chỉ có thể sử dụng đại chiêu một lần, đại chiêu nhất định phải được sử dụng vào nhân vật chủ chốt trong đội hình đối phương.

Đạo lý này ai cũng hiểu. Nhưng tìm được đúng mục tiêu trong hỗn chiến thì vẫn cần rèn luyện nhiều hơn.


Ngoài đại chiêu không hóa giải này, Đông Hoàng Thái Nhất còn có một điểm đặc biệt là khả năng hút máu rất mạnh. Ở bốn cấp đầu tiên, Đông Hoàng Thái Nhất một mình đánh địch, chiếm ưu thế rất lớn. Cho nên nếu chơi Đông Hoàng Thái Nhất thì rất thích hợp để chiếm rừng phe địch trước, cướp bùa xanh cướp quái, làm đạo tặc.

Hôm nay Trịnh Đông Khải sử dụng anh hùng đi rừng là Đạt Ma, cũng là anh hùng rất mạnh ở giai đoạn trước, tung quyền đánh ai cũng phải hộc máu.

Cho nên Đông Hoàng Thái Nhất phối hợp với Đạt Ma, vơ vét sạch rừng phe địch, hạ thêm một trụ.

Phe địch bị kích thích, trận thứ hai đã mua trang bị khắc chế hồi máu từ sớm.

Trong lòng Hướng Noãn chỉ muốn nói, cô đáng sợ như vậy sao...?

Thật ra thì phe địch chú trọng nhằm vào một trợ thủ như thế cũng không phải kế hay, bỏ tiền mua trang bị khắc chế hồi máu thì nhất định phải hi sinh một số thuộc tính khác.

Cho nên trận thứ hai chiến đội Thời Gian thắng.

Thắng trận này, đội Hướng Noãn tiến vào top 8, cách mục tiêu Hạng ba càng gần.

“Này này, buổi trưa đi ăn đi, tôi mời khách!” Hướng Noãn cất điện thoại di động, cười nói.

“Được được.” Bọn Đại Vũ đều giơ hai tay đồng ý.

Hướng Noãn vỗ nhẹ bả vai Lâm Sơ Yến, cười hì hì: “Hôm nay biểu hiện của anh không tồi, thưởng cho anh cái đùi gà.”

Lâm Sơ Yến nhìn bàn tay trắng nõn bụ bẫm của cô.

Sau đó đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay cô, ngón tay sờ vào làn da bóng loáng. Anh chậm rãi đẩy tay cô ra, cúi đầu cười: “Càng ngày càng không e dè.”

Mọi người đi đến phòng ăn ở tầng bốn, Hướng Noãn thật sự gọi đùi gà cho Lâm Sơ Yến.

Lúc ăn cơm bọn họ bắt gặp Thẩm Tắc Mộc và Oai Oai. Hai bên ngồi gần nhau, Thẩm Tắc Mộc cúi đầu ăn cơm, Oai Oai lại nói chuyện phiếm với mấy người Hướng Noãn.

Trò chuyện một lúc càng ngày càng hợp, Oai Oai vứt bỏ Thẩm Tắc Mộc chạy đến ngồi bên cạnh Trịnh Đông Khải.

“Hướng Noãn.” Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc gọi cô.

Hướng Noãn đang tranh cướp thịt viên với Lâm Sơ Yến, nghe thấy Thẩm Tắc Mộc gọi thì vội vàng quay đầu lại: “Dạ, đàn anh!” Bộ dạng đầy nịnh nọt.

Thẩm Tắc Mộc nói: “Tuần sau em họ của anh sẽ đến thành phố Nam Sơn chơi. Em có muốn gặp cậu ta không?”

Em họ! Anh Hổ!

Hướng Noãn cực kỳ kích động: “Á! Muốn muốn anh Hổ... Anh ấy đồng ý gặp em ạ?”

Vẻ mặt thận trọng của cô khiến Thẩm Tắc Mộc cũng cảm thấy vui vẻ, anh ta mỉm cười: “Anh bắt nó gặp em thì nó phải gặp."

“Cảm ơn anh!”

“Đàn anh.” Lâm Sơ Yến nở nụ cười rạng rỡ với Thẩm Tắc Mộc: “Em cũng là fan của anh Hổ, em có thể gặp cậu ta không?”

Thẩm Tắc Mộc híp mắt, lạnh lùng nói: “Không thể.”

Lâm Sơ Yến: =.=

Báo ứng đến nhanh thật đấy.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK