Tông Dương cảm thấy cái tay kia vẫn luôn đặt sau cổ của mình, lòng bàn tay hơi nóng, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve tóc của cậu. Cậu buồn ngủ lắm rồi, nên làm gì cậu cũng không phản ứng lại, cậu cảm thấy mình như đang trong mơ, bàn tay ấy trong mơ cũng chậm rãi dịu dàng mà vuốt ve cậu.
Lúc sau cậu mơ thấy chị, chị mang mấy cái túi rất lớn, đứng ở giữa sân, dưới chân là xác của ngốc bảo, còn em trai thì đang kéo tay cậu.
Tông Dương tỉnh dậy, đối mặt với ánh mặt trời sáng chói, mơ màng nhìn thấy Nhan Hạc Kính, anh ngồi ở mép giường, đang mặc quần áo.
"Ngủ không ngon à?" Nhan Hạc Kính quay đầu nói, "Buổi tối cậu nói mớ nhiều lắm".
Bởi vì cả đêm mộng mị, Tông Dương cảm thấy rất mệt mỏi, giống như cả đêm qua không ngủ được chút nào. Cậu uể oải ngồi dậy, hỏi: "Tôi nói cái gì vậy?"
"Cậu nói lung tung gì đó anh không nghe rõ. Anh còn hỏi cậu mấy câu coi có sao không, nhưng cậu không trả lời."
Nhan Hạc Kính mặc xong quần áo, bắp chân tựa vào mép giường, đứng ngược với ánh sáng. Tông Dương không tin Nhan Hạc Kính không nghe được cậu nói mớ, Nhan Hạc Kính cảm thấy hơi buồn cười, cong miệng không nói gì.
Tông Dương không hỏi nữa, tựa vào gối, xoa xoa đầu.
Nhan Hạc Kính cúi người ngồi xuống, bắt chéo hai chân, nghiêm túc mà nhìn Tông Dương.
"Đau đầu sao?"
Tông Dương ngẩng đầu, nhìn môi Nhàn Hạc Kính, môi anh hơi hé mở để lộ răng, cậu thở hổn hển, căn phòng trở nên im ắng lạ thường.
"Một chút" Tông Dương trả lời.
Ngón tay của Nhan Hạc Kính ấn nhẹ vào thái dương của Tông Dương, mu bàn tay lướt qua sống mũi Tông Dương, đến lông mi, mang theo nhiệt độ ấm áp.
Chính là bàn tay trong giấc mơ vẫn luôn vuốt ve sau cổ cậu, Tông Dương cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Cha của Thương Ứng vẫn còn nằm trên giường bệnh khó có thể đứng dậy, cơ thể tựa như suy sụp, hôm qua tinh thần vẫn còn phấn chấn, hiện giờ cả khuôn mặt làn da đều đột nhiên sần sùi, sạm đi đến đáng sợ.
Họ quyết định rời đi sau khi ăn sáng, trước khi đi, Nhan Hạc Kính vào phòng để tạm biệt thầy, thầy dặn anh sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa, cậu liên tục hứa, thề sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa
Thầy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Nhan Hạc Kính cảm thấy hơi là lạ, ngồi bên cạnh chờ thầy nói.
"Quan hệ của con và Tông Dương trông có vẻ rất tốt nhỉ?"
Nhan Hạc Kính cảm thấy dường như trong lời nói của thầy giáo ẩn ý, vì vậy anh nói quan hệ của hai người cũng khá tốt.
"Gần đây có yêu ai không?"
Thầy giáo không biết tính hướng của Nhan Hạc Kính, nên Nhan Hạc Kính hơi bối rối, nói: "Không có thời gian để yêu đương ạ."
"Tốt nhất là nên sớm kiếm người yêu đi, tuổi con cũng không còn nhỏ."
Nhan Hạc Kính bất đắc dĩ mà nói cho qua chuyện, nhưng vẫn vô thức nghĩ đến Tông Dương.
Đường về rất thông thoáng, Kỷ Gia Hàm lái xe, Thương Ứng nằm ngủ ngon lành bên cạnh anh.
Kỷ Gia Hàm oán giận nói với Nhan Hạc Kính, nói hai cha con Thương Ứng y chang nhau, lúc nào đến tiệc tùng cũng uống rất nhiều rượu, không hề biết tiết chế, cô không hiểu tại sao rượu lại có sức quyến rũ lớn đến vậy.
"Người không uống rượu thì sẽ không hiểu được, uống rượu cũng là một cách rất tốt để giải tỏa cảm xúc. Hơn nữa Thương Ứng uống nhiều rượu như vậy, chủ yếu là vì muốn tận hưởng bầu không khí." Nhan Hạc Kính nói, "Tuy nhiên, quả thật rất ít chàng trai giống A Dương, một giọt rượu cũng không đụng vào"
"A Dương, cậu chưa từng uống rượu sao?"
Tông Dương lắc đầu: "Tôi hơi không thích rượu lắm."
Nhan Hạc Kính còn muốn hỏi tiếp, Kỷ Gia Hàm ho khan vài tiếng, hơi mất tự nhiên mà chuyển đề tài.
Kỷ Gia Hàm đưa Tông Dương về nhà, trước, Nhan Hạc Kính nói anh cũng xuống ở nhà Tông Dương luôn, như vậy Kỷ Gia Hàm không cần vòng lại một vòng lớn đưa anh về.
Chỉ là bây giờ Tông Dương không sống ở nơi cậu từng thuê nữa, nhà Nhan Hạc Kính thì cũng cách nhà Tông Dương một đoạn khá xa, cậu hỏi Nhan Hạc Kính tính về nhà như thế nào, Nhan Hạc Kính nói anh tìm đại một chỗ nào đó ăn cơm, rồi sẽ tản bộ về nhà.
Tông Dương nhìn đồng hồ, đã gần tới giờ cơm, không hề do dự mà đề nghị: "Hay là anh đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi làm một vài món đơn giản," Tông Dương lại nói, "Nếu anh không chê."
Nhan Hạc Kính bất động, đứng dưới bóng mát của cây đại thụ, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu lên người Tông Dương, cậu nhìn anh với vẻ thản nhiên.
"Vậy anh không khách sáo nữa, tay nghề nấu ăn của cậu ổn không?"
"Cũng được, ăn không chết được đâu."
Tông Dương và Nhan Hạc Kính cùng nhau tiến vào cổng của khu dân cư, đi qua những bức tường phủ đầy dấu chân và bụi, xuyên qua hành lang nhỏ hẹp. Nhan Hạc Kính theo sau Tông Dương, thấy mấy sợi tóc sau ót cậu vì ngủ mà hơi dựng lên. Không biết vì sao, Nhan Hạc Kính lại khẽ ngâm nga 《Amour》.
Cuối cùng Nhan Hạc Kính vẫn không biết được tay nghề của Tông Dương ra sao, bởi vì trùng hợp là Tông Hi ở nhà.
Tông Hy còn đang mặc đồng phục của nhân viên trung tâm thương mại, đứng xào rau trong bếp, máy hút dầu đã quá cũ kĩ, mùi khói dầu lan ra đến cả phòng khách, tiếng kêu rất lớn, lớn đến nỗi Tông Dương phải kêu mấy lần. "Chị ơi".
Tông Hy vừa thấy Nhan Hạc Kính đã tỏ ra vui mừng, lập tức làm nhiều hơn hai món.
Nàng nói Tông Dật lúc học thể dục bị cảm nắng, vừa mới đón cậu về nhà nghỉ ngơi, nên trưa ở nhà ăn cơm, không ngờ Tông Dương đưa Nhan Hạc Kính về nhà. Tông Hy vừa nói vừa nhìn Nhan Hạc Kính, hơi ngại ngùng, phòng bếp oi bức, lớp trang điểm trên mặt cô trôi đi không ít, màu sắc hơi lẫn vào nhau, trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi.
Tông Dật đang ngủ ở phòng ngủ trong cùng, Tông Hy nói chờ nó dậy sẽ ăn cơm sau.
Nhan Hạc Kính để ý sắc mặt Tông Hy cùng thần thái đều tốt hơn lần trước rất nhiều, ba người họ ngồi xuống ăn cơm, anh và Tông Dương ngồi kế bên nhau, Tông Hi ngồi đối diện với Tông Dương.
Tông Hi nấu đồ ăn rất nhạt, cả bàn đồ ăn dường như bỏ rất ít muối. Cô giải thích, từ nhỏ sức khoẻ của Tông Dật không được tốt lắm, cho nên nhà họ nấu ăn nêm rất ít gia vị.
Nhan Hạc Kính tỏ vẻ mình không để ý mấy điều này, liên lục gắp đồ ăn vào chén. Tông Hy yên tâm, hỏi Tông Dương đã gặp gỡ Nhan Hạc Kính như thế nào.
Tông Dương trả lời: "Gặp ở đám cưới của anh họ".
Nhan Hạc Kính bổ sung: "Thương Ứng là biên tập của tôi"
Tông Hy mở to hai mắt, giọng nói có vẻ rất ngạc nhiên: "Hóa ra anh là nhà văn à, tôi biết anh họ làm việc ở một nhà xuất bản lớn của thành phố Uất, tiếc là tôi không có thời gian để đọc sách.
"Tôi viết tiểu thuyết." Nhan Hạc Kính mỉm cười, hy vọng Tông Hy sẽ không hỏi về những cuốn sách mà anh đã viết.
May mắn Tông Hy không hỏi, cô trông có vẻ hơi khách sáo, Tông Dương vốn dĩ không nói nhiều, họ cứ như vậy không nói lời nào mà ăn xong bữa trưa.
Sau khi ăn xong Tông Dương rửa chén, Nhan Hạc Kính ngồi ở phòng khách xem TV, Tông Hy còn gọt trái cây cho anh. Rõ ràng chỉ là đến nhà ăn cơm đơn giản, giờ lại giống như anh đến nhà của Tông Dương làm khách.
Tông Hy đứng kế bên Tông Dương, giúp cậu rửa chén.
Cô hơi cúi người xuống, cố tình nhìn thoáng qua sắc mặt của Tông Dương, rồi lại nhìn qua khe hở của cánh cửa đang đóng.
Tông Dương cuối cùng không còn kiên nhẫn, thấp giọng nói: "Chị muốn nói cái gì?"
Tông Hy nghiêng người tỏ vẻ hóng chuyện: "Bạn trai của em hả?"
"Không phải." Tông Dương trả lời rất dứt khoát, "Chị đừng có nghĩ tầm bậy".
"Hmm, không phải bạn trai, vậy là bạn giường."
Tông Dương không phủ nhận, cũng không giải thích nhiều, quan hệ của cậu và Nhan Hạc Kính, nói ra sẽ là một điều ngượng ngùng mập mờ, vì vậy Tông Dương vốn là không định giới thiệu Nhan Hạc Kính với chị, thế nên bây giờ không biết nói gì cả.
Nên trong một thoáng, Tông Dương chợt nhận ra dường như mọi thứ đang dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, thí dụ như quan hệ của cậu và Nhan Hạc Kính hình như quá mức thân thiết, vượt quá giới hạn.
Cậu tắt vòi rửa chén, chống tay lên bồn rửa, nhìn chằm chằm vào Tông Hy.
Tông Hy vội vàng vỗ vai Tông Dương: "Chị chỉ muốn nói, chúng ta và cậu ấy không cùng một thế giới, cậu ấy đẹp như vậy, em không nên yêu cậu ấy nha."
Tông Hy nghịch ngợm mỉm cười, giọng điệu giống như đang nói giỡn.
Tông Dương nhẹ nhàng nhướng lông mày, giống như muốn nói Tông Hy suy diễn nhiều quá rồi, quá khó tin, cậu thẳng thừng nói: "Làm sao có thể."
"Vậy em định chơi bao lâu? Tìm một người để ổn định không tốt sao?"
"Tông Hy, chị không cần phải bận tâm đến em và Tông Dật, chăm lo cho bản thân mình chút đi, em biết chị mãi không chịu kết hôn vì lý do gì." Tông Dương nói, "Xem như là em năn nỉ chị đó, lo lắng cho bản thân mình một chút."
Nụ cười của Tông Hy vụt tắt, cô cắn chặt môi, cứng nhắc dùng giẻ lau chén, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Lúc Tông Vọng Kiều về đến nhà, Tông Hy đã đi làm.
Nhan Hạc Kính chuẩn bị về nhà, Tông Dương định tiễn anh xuống lầu, không ngờ vừa mở cửa ra, một người đàn ông ngã thẳng vào mép khung cửa, giống như một tảng đá rớt xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn.
Nhan Hạc Kính há hốc mồm, sau đó tỉnh táo lại, muốn khom lưng kéo người đó lên, rồi còn định kêu xe cứu thương. Tông Dương kéo cánh tay của Nhan Hạc Kính, cản anh lại, Nhan Hạc Kính nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Tông Dương đá người nằm trên đất một cái, nhìn người đó giống như một kẻ vô gia cư, thì thầm với người dưới đất: "Tông Vọng Kiều, chưa chết thì dậy đi."
Nhan Hạc Kính bỗng nhận ra hình như người đàn ông sống dở chết dở này là cha của Tông Dương.
Trên mặt Tông Vọng Kiều có vài vết bầm xanh tím, một bên mắt sưng lên, nước miếng nhiễu đầy đất. Nhan Hạc Kính cách khá xa, nhưng vẫn có thể nghe được mùi rượu nồng nặc, nồng đến mức khiến người ta nhíu mày.
"A Dương, hay là chúng ta đỡ ông ta vào trước đi?"
"Không cần." Tông Dương giống như nhìn mãi thành quen, lại dùng chân đạp thêm vài cái, dùng lực không hề nhỏ.
Tông Vọng Kiều cuối cùng mới hơi hé mắt, đột nhiên la lớn vừa uống rượu vừa quơ tay lung ta lung tung, ầm ĩ hét lớn: "Thằng mất dạy, sao mày dám đá cha mày?"
Hắn ngồi dậy, dựa vào vách tường, bộ dạng muốn đứng lên đánh người, thật ra hắn chỉ ra vẻ vậy thôi, mới một lát đã nằm gục xuống. Đúng lúc đó gia đình sống ở lầu trên đi xuống lầu, thấy cảnh này, chỉ lắc đầu thở dài: "Tông Dương! Cha cậu lại uống say bí tỉ nữa hả?"
Tông Dương cũng không để ý đến mấy nhà khác, cố chấp mà đứng cạnh cửa, giống như một bức tượng đá, cũng không biết cậu đang suy nghĩ điều gì, giống như không định làm bất cứ động tác nào nữa.
Cuối cùng Nhan Hạc Kính thật sự nhìn không nổi, kiên quyết đỡ Tông Vọng Kiều vào phòng khách, mùi mồ hôi và mùi rượu trên người hắn trộn lẫn vào nhau, làm Nhan Hạc Kính suýt chút nữa nôn ra ngoài.
Nhan Hạc Kính nhìn bộ sofa sạch sẽ, lại nhìn đến sàn nhà, nói: "Để cha cậu nằm chỗ nào đây?"
"Ném trên mặt đất là được."
Nhan Hạc Kính làm theo, phủi tay bạch bạch.
Tông Dương thấy áo sơ mi màu xanh nhạt sạch sẽ của Nhan Hạc Kính bị in mấy dấu tay bẩn thỉu, nhíu nhíu mày, tới gần Nhan Hạc Kính, muốn anh cởi áo ra.
Nhan Hạc Kính trừng lớn hai mắt, sợ hãi nói: "Không được đâu? Ở đây luôn á hả?"
Tông Dương vỗ về vai Nhan Hạc Kính, cúi đầu nói: "Quần áo anh dơ rồi, thầy Nhan."
Như thể đoán được Tông Dương đang suy nghĩ cái gì, Nhan Hạc Kính cười với cậu đầy dịu dàng, tỏ ý giống như anh không bận tâm đến những điều nhỏ nhặt này.
- HẾT CHƯƠNG 13-