Trải qua nửa chặng đường diễn tập ban đầu của vở kịch, Nhan Hạc Kính nhận được thông báo từ Lâu Thụy rằng nam diễn viên đóng vai Đới Văn Bách gặp tai nạn giao thông bị gãy chân phải, không thể diễn được nữa, có nghĩa là nhân vật này tạm thời phải tìm diễm viên mới.
Lúc này, đoàn phim đang lên khung kịch bản tổng thể, bước đầu đã xong, đang tiến vào phần sau của câu chuyện, mà Đới văn Bách có rất nhiều cảnh ở phần đầu. Lâu Thụy vì thế mà rầu rĩ, nói để tìm một nam diễn viên có hình tượng đẹp trai cho vở kịch đúng là không dễ.
Nhan Hạc Kính cúp điện thoại, gần như ngay lập tức nghĩ đến Tông Dương. Như là định mệnh, lần trước Tông Dương tình cờ nhắc tới chuyện đã từng diễn kịch với anh, giờ nam diễn viên quan trọng lại không đóng được, Nhan Hạc Kính có chút vô đạo đức mà nghĩ, anh thật sự nên cảm ơn cái cậu diễn viên kia té bị thương, với ngoại hình của Tông Dương, còn ai hợp với Đới Văn Bách hơn cậu nữa?
Nhan Hạc Kính nói trước với Lâu Thụy rằng anh có một ứng cử viên thíchhợp, sau đó hẹn Tông Dương đi ăn, sẵn tiện nói ý muốn của anh.
Không ngờ rằng là Tông Dương lại kiên quyết từ chối.
Nhan Hạc Kính nhất thời không nói nên lời, các món ăn lần lượt dọn lên bàn, Nhan Hạc kính mới hoàn hồn lại. Thế mà anh lại cho rằng Tông Dương nhất định sẽ đồng ý, chắc là do Tông Dương rất ít khi từ chối mình đi? Không bằng nói là Nhan Hạc Kính cho rằng Tông Dương tuyệt đối sẽ không từ chối mình. Nhan Hạc Kính có hơi khiếp sợ với cái ảo tưởng này của bản thân, anh nhanh chóng khôi phục biểu cảm trên gương mặt.
Nhưng Tông Dương nhận thấy sự sửng sờ thoáng qua của Nhan Hạc Kính, cậu cởi áo khoác, choàng lên lưng ghế, tay thuận thế cũng đặt lên đó, cánh tay có vẻ rất dài, cả người vô cùng thản nhiên.
"Hẹn tôi đi ăn chỉ vì chuyện này?"
Nhan Hạc Kính gắp đồ ăn bỏ vào trong chén, nuốt đồ ăn một cách chậm rãi, nói: "Này chỉ là nguyên nhân phụ thôi."
"Ừm, miễn cưỡng tin."
"Thật sự không đi thử một lần? Không phải trước kia cậu đã từng diễn kịch sao?"
"Thật phí thời gian, tôi còn muốn làm việc kiếm tiền, thầy Nhan." Tông Dương xoay chiếc tách trà rỗng trong tay. "Tôi đã từng diễn, không có nghĩa là tôi sẽ diễn."
Nhan Hạc Kính thở dài trong lòng: "Anh sẽ trả cho cậu một ít phí biểu diễn."
Tông Dương trợn to hai mắt, như có chút hoài nghi: "Sao anh lại muốn tôi diễn tới như vậy?"
"Nhân vật rất hợp với cậu." Nhan Hạc Kính thong thả ung dung mà nói, "Không phải cậu thì không được."
Tông Dương nảy sinh chút tò mò: "Sao lại nói như thế?"
"Đẹp trai." Nhan Hạc Kính trả lời rõ ràng lưu loát, không chút do dự, giọng điệu kiên quyết của anh khiến cậu sửng sốt.
Tông Dương chờ, không thấy Nhan Hạc Kính nói nữa, nên ngập ngừng nói: "Hết rồi?"
"Vô cùng đào hoa, xinh đẹp, mang một khí chất u buồn." Nhan Hạc Kính suy nghĩ một lúc và đưa ra tổng kết tỉ mỉ hơn.
Nhưng mà Tông Dương không quá hài lòng, cậu cau mày nói: "Tôi không đào hoa, cũng không u buồn."
Nhan Hạc Kính không muốn tranh cãi với Tông Dương, trong lòng chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ Tông Dương đứng trên sân khấu, có thể có cơ hội quen biết thêm nhiều người khác. Vì thế, Nhan Hạc Kính dịu giọng và hỏi Tông Dương một cách chân thành, làm tăng thêm sự nghiêm trọng của vấn đề: "Giúp anh với, anh thật sự không tìm được diễn viên."
Lần này Tông Dương không lập tức từ chối, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày nay trời nhiều mây và mưa nhè nhẹ, những hạt mưa rơi lả tả bên ngoài cửa kính, trời đang lúc hoàng hôn, bầu trời trong lành, khiến người ta tự nhiên cảm thấy bình tĩnh và thích thú.
Tông Dương lấy lại bình tĩnh, chớp đôi mắt khô khốc, giọng điệu hòa hoãn nói: "Tôi sẽ cân nhắc."
Tông Dương mang theo cây dù mượn từ nhà Nhan Hạc Kính, họa tiết caro xanh biển, cây dù rất lớn, có thể miễn cưỡng che cho cả Tông Dương lẫn Nhan Hạc Kính, chỉ có điều vai của Tông Dương sẽ dính một ít nước mưa, cậu cầm dù hơi hơi hướng về Nhan Hạc Kính.
Trời mưa nhỏ trên đường phố rất ít người, thỉnh thoảng Tông Dương vô tình hạ cổ tay xuống, cây dù màu xanh chắn mất một nửa tầm nhìn của Nhan Hạc Kính, tầm nhìn trở nên lay động mờ ảo. Mặt đất ẩm ướt, sang sáng, đèn pha ô tô tỏa ra ánh sáng màu vàng, chia con đường thành vô số mảng khác nhau.
Họ đi qua một con đường nhỏ, gần đó có một nhà thờ, tuy nay đã trở thành một cửa hàng nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của nhà thờ, trên đỉnh còn có một chiếc đồng hồ rất lớn, đồng hồ đã chết từ rất lâu, ngừng lại ở 12 giờ 21 phút.
Tim Nhan Hạc Kính đập liên hồi, anh nghĩ đây cũng là một sự trùng hợp khó hiểu trong vô số những sự trùng hợp mà anh đã trải qua trong đời phải không? Hôm nay anh không muốn lái xe, lại cùng Tông Dương băng qua con phố, qua nhà thờ cũ kỹ này.
Tháng 12 ngày 21, là ngày mà Nhan Hạc Kính lần đầu tiên nhìn thấy Tông Dương.
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, trời cũng đổ cơn mưa nhỏ giống bây giờ."
Âm thanh của từng giọt mưa rơi xuống mặt dù cũng đồng thời đánh tan đi suy nghĩ của Nhan Hạc Kính, anh thả lỏng vai, không biết lựa lời thế nào, phóng túng muốn được sự đồng ý.
Tông Dương bước đi nhẹ nhàng hơn, nâng dù lên một chút, cậu nhìn vào bầu trời và nói: "Mưa ngày hôm đó ít hơn hôm nay một chút."
Nhan Hạc Kính không nói gì, mặc kệ ánh mắt của mình xuyên qua làn mưa phùn mù mịt, rơi xuống trên mặt Tông Dương. Người trên đường bước đi một cách vội vàng, còn họ lại nhẹ nhàng lướt qua cơn mưa.
"Trước kia anh không thích ra ngoài vào ngày mưa." Nhan Hạc Kính tránh khỏi vũng nước giữa đường, có hơi khó chịu, "Ống quần lúc nào cũng bị dính bùn, anh luôn cho rằng rất kỳ lạ, rõ là anh đã bước đi rất bình thường."
Tông Dương ngã người ra sau, nhìn vào ống quần của Nhan Hạc Kính, gật đầu: "Dính rồi kìa."
"Quen rồi." Nhan Hạc Kính nói: "Nhưng ngày mưa ở trong nhà viết sách sẽ có rất nhiều cảm hứng, anh khi viết thứ gì đó thì không thích xung quanh quá yên tĩnh."
"Tác giả các anh viết thứ gì cũng nhanh sao?"
"Anh viết không nhanh, có khi cả ngày ngồi trước máy tính cũng chỉ có thể viết được mấy trăm từ, có khi thậm chí chẳng viết được từ nào, bởi vì có khi viết mấy ngàn từ nhưng lúc sau lại không hài lòng rồi lại xóa hết, đó không phải là một thói quen tốt và nó khiến anh rất mệt mỏi. Thỉnh thoảng viết tay một ít đoạn nhỏ theo cảm hứng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Nhan Hạc Kính dừng lại một chút, đề nghị: "Viết mấy đoạn nhỏ như thế cũng không phải chỉ có tác giả mới viết được, cậu cũng có thể thử một lần, biết đâu nó sẽ trở thành một tác phẩm hoàn chỉnh."
Tông Dương trầm ngâm nghĩ: "Anh trông không giống người quá ám ảnh về chi tiết, nhìn thì như không tức giận, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì bao nhiêu."
Nhan Hạc Kính nghiêng đầu nhìn Tông Dương, nở một nụ cười ranh mãnh, nói móc: "Ồ? Cậu nghĩ cậu nhìn thấu anh."
"Nhìn không thấu anh." Tông Dương cười nhẹ nhàng, độ cong của khóe môi biểu hiện cậu đang vui vẻ: "Anh thần bí như vậy."
Nhan Hạc Kính dừng lại ở góc phố, thê lương thở ra vài cái rồi uể oải thở dài: "Đột nhiên muốn uống một ly quá đi."
"Bây giờ sao?" Tông Dương hỏi.
"A Dương, đi uống một ly với anh đi, uống một chút bia vị dâu tây."
"Vị dâu tây? Vị gì trẻ con vậy."
Nhan Hạc Kính di chuyển ngón trỏ và ngón cái lại gần nhau hơn, để lại một khoảng trống nhỏ, ra hiệu về phía Tông Dương, "Chỉ uống một chút thôi!"
Trước khi uống rượu, Nhan Hạc Kính lại giống như đã say, Tông Dương không nhịn được mà cười một cái, sau đó không do dự liền đồng ý.
Nhan Hạc Kính mừng thầm, nghĩ rằng lần này Tông Dương sẽ không từ chối mình.
Họ đến quán bar nhỏ mà Nhan Hạc Kính thường lui tới, chỗ này không có nhiều người, diện tích cũng nhỏ, nhạc rất êm tai, chủ quán hơi bị đẹp trai nhưng lại thích phụ nữ.
Nhan Hạc Kính thật sự gọi một loại bia có vị dâu cho Tông Dương, vị dường như toàn là ngọt đậm dâu tây, Tông Dương không uống được mấy ngụm.
Trong lúc trò chuyện, Nhan Hạc Kính hỏi Tông Dương, phải như thế nào mới đồng ý tham gia diễn kịch.
Tông Dương tới gần lỗ tai Nhan Hạc Kính, nói ra yêu cầu của cậu, tai của Nhan Hạc Kính bỗng đỏ lên như bia vị dâu tây, dường như cũng tỏa ra vị ngọt.
Tông Dương có chút kỳ quái mà liên tưởng đến, Nhan Hạc Kính đúng là rất giống bia vị dâu tây, ban đầu tiến vào khoang miệng chính là vị ngọt ngào của dâu tây, sau đó chỉ còn lại vị đắng của bia.
"Yêu cầu này...với anh mà nói thì có hơi xấu hổ đó." Nhan Hạc Kính hiếm khi xấu hổ.
Tông Dương nói một cách hào sảng, "Sự khác biệt giữa ngón tay của anh và của tôi là gì?"
Nhan Hạc Kính nghiến răng, cảm thấy mình sắp bị lạc vào sự xúi giục xen lẫn mê hoặc của Tông Dương.
Cũng không phải chưa từng kiên định, mà lúc sau, anh hoàn toàn bị lạc vào.