• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ya

Nhan Hạc Kính hỏi Tông Hi có muốn về nhà không, anh có thể đưa cô về một đoạn. Tông Hi nói mình có thể về một mình được, nhưng sau khi nhận điện thoại xong cô lại thay đổi ý định, nói rằng sẽ có bạn đến đón cô về.

Lúc ra khỏi bãi đỗ xe chuẩn bị đi vào đường chính, Nhan Hạc Kính nhìn kính chiếu hậu thấy Tông Hi lên một chiếc xe Cadilac màu đen.

Bữa liên hoan diễn ra ở một phòng bao riêng rất lớn, ba chiếc bàn lớn được ghép lại với nhau, ba cái nồi ở giữa đang sôi sùng sục.

Lâu Thuỵ đang nhúng một miếng dạ dày bò, nhìn thấy Nhan Hạc Kính đi vào, liền hưng phấn kéo anh ngồi kế bên.

Lâu Thuỵ thao thao bất tuyệt, nói rằng anh im hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy, kịch bản lần này xem như là tác phẩm trở lại đầu tiên của anh, nên muốn cảm ơn anh đã cho cậu ta một kịch bản tốt như vậy, nói rằng muốn kính rượu anh.

Dạ dày Nhan Hạc Kính trống trơn, lại bị nồi lẩu khói nghi ngút hun đến mức khó thở, cố gắng uống một ngụm rượu trắng, càng cảm thấy xót bụng hơn. Bởi vậy anh tìm gì đó ăn trước đã, Nhan Hạc Kính nhìn một vòng, không tìm thấy Tông Dương, anh buồn bực hỏi Lâu Thuỵ: "Tông Dương đâu rồi?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================

Dĩ nhiên là Lâu Thuỵ không biết, vẻ mặt mờ mịt: "Vừa nãy cậu ấy còn ở đây mà."

Vì thế Nhan Hạc Kính thả đũa xuống, nhắn tin cho Tông Dương, hỏi cậu ở đâu rồi.

Tông Dương nói cậu đứng trước cửa tiệm lẩu, Nhan Hạc Kính cũng không hỏi gì thêm, lập tức ra ngoài tìm Tông Dương.

Tìm một lúc mới thấy Tông Dương, cậu đang đứng dưới một cái cây, cả người bị bóng tối bao phủ, lúc nãy Nhan Hạc Kính tiến vào cũng không thấy cậu, chung quanh cũng không có người nào khác.

Trên lầu hai rất náo nhiệt, Nhan Hạc Kính nhìn lên trên, chỉ thấy nhân viên đoàn phim đang quàng vai bá cổ nhau để mời rượu, mắt kính của Lâu Thuỵ còn lệch cả đi. Nhan Hạc Kính không còn nhớ được những chuyển động của các giác quan trên người mình nữa, giống như mất đi khả năng tự hỏi, tất cả đều như nước chảy mây trôi, giờ phút này dường như anh không còn có khả năng phán đoán chính xác điều gì nữa.

Tông Dương đứng dưới tán cây thật tĩnh lặng, Tông Dương vẫn ít nói như ngày thường, cậu không hề chớp mắt mà nhìn Nhan Hạc Kính, làm cho Nhan Hạc Kính có thêm thời gian để tự hỏi bản thân.

Có lẽ Nhan Hạc Kính yêu Tông Dương cũng yên tĩnh và thầm lặng như vậy, vứt bỏ mọi ầm ĩ xô bồ ngoài kia, thế nhưng đoạn tình cảm này lại không hề êm đềm như thế.

Nhan Hạc Kính nghĩ đến lời kể của Tông Hi, đến hoàn cảnh trưởng thành của Tông Dương, Tông Dương chỉ tin tưởng cảm giác và tình cảm của chính mình mà thôi. Tuy rằng Nhan Hạc Kính là người rất tự tin, nhưng anh cũng không rõ liệu có cách nào để bước vào tim của Tông Dương không, bởi vì Tông Dương chưa bao giờ thực sự mở lòng với anh, cho nên anh cũng chẳng thể nào đọc hiểu được lòng của Tông Dương.

"Sao lại ra đây?"

Tông Dương nhích người qua bên cạnh để chừa chỗ cho Nhan Hạc Kính đứng. Cậu nói: "Họ cứ ép tôi uống rượu mãi, nên ra đây hóng gió."

"Vẫn không uống rượu sao?" Nhan Hạc Kính trở nên nghiêm túc hơn, "Cậu biết rằng cậu sẽ không bao giờ giống ba cậu mà."

Tông Dương đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm Nhan Hạc Kính một lúc lâu, tựa như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Nhan Hạc Kính, vì dường như cậu không có thói quen nhắc đến gia đình trước mặt Nhan Hạc Kính, nên cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng mà Tông Dương vẫn khôi phục lại bộ dáng như thường ngày, nói: "Ở một mức độ nào đó con cái sẽ có phần giống với cha mẹ, cho dù là về diện mạo hay tính cách. Một người ba dịu dàng sẽ dạy dỗ ra một đứa con có tính cách dịu dàng giống vậy, và dĩ nhiên, một đứa trẻ có một người ba nghiện rượu thì cũng sẽ trở nên nghiện rượu, một người mẹ tinh thần không bình thường thì cũng sẽ dạy ra một đứa con có tinh thần không bình thường."

Trong trí nhớ của Tông Dương, ông nội của cậu cũng rất thích uống rượu, chỉ là không nghiện, ông có sự cứng cỏi của người Trung Quốc thời đó, thế nhưng tính tình nóng nảy, hay đánh chửi con cái, thậm chí đánh cả vợ mình.

Tựa như trong dòng máu của người nhà họ Tông đều mang theo sự bất an, đủ loại cơ hội sẽ đến huỷ diệt cuộc sống của họ, những thứ như vậy cứ không biết một ngày nào đó sẽ bùng nổ. Tông Dương may mắn khi định hướng được bản thân mình, nhưng chuyện này thể hiện rõ một điều rằng cậu sẽ không có con cái, bởi vì cậu nhất định không chịu làm một người ba thất bại.

Vậy nên Tông Dương cũng không có khát vọng về một cuộc sống sung sướng, cậu không tiếp xúc với cồn, thậm chí tránh xa thuốc lá, còn về chuyện tình cảm, sự thật chứng minh cậu đã thành công, thật sự cậu không có dục vọng nào cả, bởi vậy cũng sẽ không tìm thấy cơ hội tự huỷ diệt chính mình, Tông Dương vẫn muốn tiếp tục như vậy.

Thế nhưng cuộc sống không phải là lỗ kín gió không có kẽ hở, cũng có lúc Tông Dương tính sai, Nhan Hạc Kính chính là một quả bom vô hình trong cuộc sống êm ả của cậu, Tông Dương đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của chính mình.

Tựa như bó hoa ở trong hậu trường, lần đầu tiên trong cuộc đời của Tông Dương nhận được một vật tượng trưng cho sự lãng mạn, lại không có cách nào thể hiện được tình cảm của mình.

Trải qua 25 năm cuộc đời, Tông Dương cứ một đường thẳng tắp mà đi, cậu cho rằng cậu sẽ đi trên con đường này đến cuối đời, nhưng nửa đường đột nhiên lại xuất hiện một ngã rẽ, ở giao lộ này có một biển báo viết hai chữ "Nguy hiểm", thế mà Tông Dương vẫn ngu ngốc đâm đầu vào, giống như cá tự chui đầu vào lưới.

"Nhưng A Dương à, cậu biết rõ cậu và ba mình không hề giống nhau mà, tuy rằng cha mẹ là tấm gương phản chiếu của con cái, nhưng điều đó không có nghĩa con cái sẽ trở thành cha mẹ. Ngày và đêm sẽ luân phiên xuất hiện, mà cậu chỉ có vài chục năm để sống, cậu tình nguyện sống một sống không có hạnh phúc mà chỉ tồn tại như vậy sao?

Nhan Hạc Kính tựa vào cây, dạ dày cậu đói đến mức run rẩy, bỏ hai tay vào trong túi áo.

"Thế nào gọi là hạnh phúc?"

"Đừng tự lừa mình dối người nữa, bản thân muốn làm cái gì thì tranh thủ làm cái đó đi." Nhan Hạc Kính thong thả đến gần Tông Dương, mãi cho đến khi cảm nhận được hơi thở của Tông Dương, Nhan Hạc Kính bỏ tay ra ngoài túi, anh nhìn đôi môi đang mím chặt của Tông Dương, cách mình rất gần, chỉ cần anh đi về phía trước thêm một chút, tay ôm lấy cổ Tông Dương là có thể chạm đến.

Tựa như Tông Dương đoán được hành động tiếp theo của Nhan Hạc Kính, cậu đi về phía trước một bước rồi thêm một bước, kéo gần khoảng cách với Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính sửng sốt. Nhưng Tông Dương lại né tránh môi của Nhan Hạc Kính, cậu sờ sau cổ Nhan Hạc Kính, thấp giọng nói: "Tay tôi lạnh quá, cho tôi làm ấm tay đi."

Nhan Hạc Kính vẫn không nhúc nhích, anh dùng tay phải vòng ra sau, bắt lấy tay của Tông Dương.

"Tại sao cậu không dám tranh thủ?" Nhan Hạc Kính lộ ra biểu cảm khinh thường, "Đúng là nhát gan mà."

Tông Dương không nói gì, đôi mắt cậu sâu thẳm như biển cả, không thấy được ý cười trên mặt cậu. Nhan Hạc Kính như bị sóng ngầm xô đẩy, đụng vào một tảng đá ngầm rất lớn.

"Thầy Nhan, A Dương, hai cậu đang thì thầm cái gì đó."

Cửa sổ trên lầu mở rộng, một nhân viên đoàn phim thò đầu ra ngoài hét lớn: "Lâu đạo diễn bảo các cậu lên uống rượu!"

Một khi Lâu Thuỵ đã uống rượu thì liền biến thành một người khác, cứ ép rượu mãi làm cho người uống với cậu ta cũng mệt mỏi theo. Nhan Hạc Kính không nghĩ đến chuyện thoái thác cho xong, bởi vậy Lâu Thuỵ đưa bao nhiêu thì anh uống hết bấy nhiêu, ai đến kính rượu anh cũng uống cạn.

Tác giả là một công việc cô độc, có lúc Nhan Hạc Kính bị sự cô độc này tra tấn, nhưng cũng có lúc lại hưởng thụ sự cô độc này, chẳng hạn như hiện tại, anh chỉ muốn quay về để ngồi trước bàn làm việc của mình mà thôi.

Tông Dương ngồi bên cạnh, không nhìn qua Nhan Hạc Kính, nhưng Nhan Hạc Kính vẫn đang nhìn Tông Dương. Nhan Hạc Kính nhìn Tông Dương vẫn đang uống nước trái cây, anh bưng rượu đến muốn mời rượu cậu.

Tựa như vì uống rượu quá nhiều, Nhan Hạc Kính có chút không khống chế được bản thân, ngôn ngữ và động tác cũng bắt đầu mất kiểm soát, giận dỗi muốn Tông Dương uống rượu, cơ thể không ngừng dựa vào cậu.

Mấy lần đầu Tông Dương không để ý đến Nhan Hạc Kính, nhưng cuối cùng cũng bị anh lải nhải đến phiền, bắt lấy tay của Nhan Hạc Kính, tay khác cố định vai của anh, toàn bộ người của Nhan Hạc Kính đều đang ở trong lồng ngực của Tông Dương, anh ngẩng đầu nhìn Tông Dương, mở miệng nói ba chữ.

"Đồ nhát gan."

Tông Dương ngửi được mùi rượu nồng đậm, một tay khắc của Nhan Hạc Kính còn đang kẹp một điếu thuốc, lúc này anh giơ tay lên hít một hơi, khói thuốc phun hết lên mặt Tông Dương.

"Chiêu khiêu khích này vô dụng thôi."

Nhan Hạc Kính hỏi: "Vậy cái gì mới hữu dụng."

Anh không đợi Tông Dương trả lời, cũng đã biết được đáp án, đẩy Tông Dương đang ôm mình ra rồi đứng dậy.

"Đi đâu?"

"Đi WC."

Nhan Hạc Kính đi WC mười phút rồi mà chưa quay lại, Tông Dương bắt đầu lo lắng, đi đến phòng vệ sinh tìm anh, thấy anh đang ngồi xổm hút thuốc ở một khóc, mặt và tóc ướt đẫm.

Ở trong phòng có điều hoà nhưng ở nhà vệ sinh thì không có, Nhan Hạc Kính không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len, Tông Dương khoác áo lên người Nhan Hạc Kính, muốn dìu anh lên, nhưng Nhan Hạc Kính không muốn đứng dậy, ăn vạ không chịu đi, Tông Dương chỉ đành vòng lấy eo của anh, muốn bế Nhan Hạc Kính lên.

Thế nhưng sức lực của Nhan Hạc Kính cũng không hề thua kém Tông Dương chút nào, uống rượu rồi nhưng người vẫn còn sức, anh không muốn, Tông Dương thật sự cũng không còn cách nào khác, cậu nhớ đến lần trước ở trước cửa hộp đêm, Nhan Hạc Kính cũng giống như bây giờ.

Nhan Hạc Kính thường xuyên như vậy sao? Sau khi uống rượu xong sẽ dính người như vậy, mí mắt hồng lên vì uống rượu, đôi mắt mơ màng, hàng mi dài rũ xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh đang nhìn chăm chú người đối diện, ánh mắt tựa như muốn đốt cháy người khác. Trước khi họ quen biết nhau, Nhan Hạc Kính đã từng làm vậy với ai rồi? Hay là sau này, Nhan Hạc Kính còn làm vậy với ai nữa hay không.

Ngón tay Nhan Hạc Kính nhéo lỗ tai Tông Dương, làm cho Tông Dương lơ đãng, anh hôn môi Tông Dương, lại nhanh chóng tách ra, vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhìn cậu.

Tông Dương biết rõ, Nhan Hạc Kính không hề say.

Tông Dương đẩy Nhan Hạc Kính vào một buồng phòng, khoá cửa lại. Vẻ mặt cậu trầm xuống, hỏi Nhan Hạc Kính đang muốn làm gì.

"Không muốn làm gì hết," Nhan Hạc Kính tỏ ra vô tội, "Hôn một chút thôi mà, không đến mức đó chứ."

Tông Dương không nói lời nào trong một lúc lâu, không khí chỗ này quá ngột ngạt, Nhan Hạc Kính muốn nôn, nhưng tối nay anh còn chưa ăn gì cả, muốn nôn cũng không nôn được.

Quả bom dường như đã được kích nổ. Hồi ức như đang chạy vào trong đầu của Tông Dương, gương mặt mơ hồ của người mẹ, người cha bất tỉnh sau khi uống rượu, cậu dường như còn thấy được sự thất vọng của Nhan Hạc Kính, hai người họ bế tắc.

Giọng nói trong đầu Tông Dương dường như ngày càng rõ ràng hơn, nó nói rằng cậu đang không biết lượng sức mình.

"Nhan Hạc Kính, hay là chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Đầu tiên Nhan Hạc Kính cảm thấy khiếp sợ, sau đó lặng người đi, anh dập điếu thuốc, đóng sầm cửa rồi rời đi. Tông Dương thấy cánh cửa lay động, đôi môi dường như còn vương lại mùi hương và hơi ấm của Nhan Hạc Kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK