Phá vỡ sự im lặng này, là âm thanh leng keng của bộ đũa nĩa trong tay Cố Tri Niên bị cậu ném xuống bên chân Triệu Duy Trinh – nếu không phải Triệu Duy Trinh kịp phản ứng, nhanh chóng né tránh, cái nĩa bằng kim loại này sẽ ném lên trên mặt Triệu đại thiếu gia anh.
"Cậu có ý kiến gì hả?" Triệu Duy Trinh cúi đầu nhìn cái nĩa trước mặt hỏi.
Cố Tri Niên nặng nề hít thở vài hơi, đè nén sự khó chịu và phẫn nộ trong lòng. Cậu đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Duy Trinh, với thái độ quật cường đến bướng bỉnh không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn chằm chằm Triệu Duy Trinh nói:
"Anh yên tâm, tôi sẽ không khiến Triệu gia phải xấu hổ, đồng thời, tôi cũng không hy vọng Triệu đại thiếu gia anh cũng không làm ra chuyện gì tổn hại thể diện hai nhà." Cố Tri Niên nói xong, xoay người bước nhanh lên lầu – cậu mà ở cùng tên ngốc Triệu Duy Trinh thêm một giây, nói không chừng kế hoạch về nhà hôm nay cũng bị huỷ.
Một lát sau, Triệu Duy Trinh ngồi xổm xuống tự tay nhặt cái nĩa bị Cố Tri Niên ném xuống đất, lẩm bẩm nói với không khí: "Cố Tri Niên, đồ con lợn ngu ngốc"
Tiếng than thở nhẹ nhàng phức tạp này biến mất trong không khí của ngôi biệt thự, ngoại trừ Triệu Duy Trinh ra cũng không có ai nghe thấy.
Nửa giờ sau, hai người cùng nhau ngồi xe trở về Cố gia. Rõ ràng là Cố Tri Niên về nhà, ông Triệu lại chạy tới góp vui. Ánh mắt các trưởng bối đảo qua hai người một lúc lâu, cuối cùng xác nhận một sự thật: Triệu Duy Trinh và Cố Tri Niên, thậm chí ngay cả đánh dấu tạm thời cũng không có.
Sau khi Cố Tri Niên ngoan ngoãn chào hỏi các vị trưởng bối xong, mẹ Cố ra hiệu với ông Cố rồi gọi Cố Tri Niên lên phòng khách nhỏ trên lầu của nhà họ Cố.
Mẹ Cố ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. Chờ Cố Tri Niên ngồi xuống bên cạnh bà, ánh mắt bà dịu dàng nhìn Cố Tri Niên, đứa con trai bảo bối khiến bà tự hào, cũng khiến bà lo lắng nhất. "Niên Niên, sống chung với Duy Trinh thế nào?"
Sắc mặt Cố Tri Niên vẫn không thay đổi: "Đều rất tốt, mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con."
"Vậy tại sao Duy Trinh không đánh dấu con?" Mẹ Cố hỏi câu này khiến sắc mặt Cố Tri Niên thay đổi. Omega cắn môi suy tư một lát: "Bởi vì bây giờ con không muốn bị đánh dấu."
Mẹ Cố đưa tay nắm tay Cố Tri Niên: "Có phải thân thể không khoẻ hay không?"
"Không phải, thân thể con ở nước ngoài chăm sóc rất tốt." Cố Tri Niên nắm tay mẹ: "Bây giờ con không muốn bị đánh dấu, là vì con muốn tranh thủ cho sự nghiệp của mình trước."
Mẹ Cố trìu mến nhưng không đồng ý thở dài: "Con thật là, làm cái gì tốt không làm, nhất định phải vào giới giải trí chịu khổ."
Cố Tri Niên biết mẹ Cố nói không sai, nhưng chuyện cố chấp nhất đời này của Cố Tri Niên, một là Triệu Duy Trinh, hai là giấc mơ diễn xuất của mình – cậu không muốn bởi vì chịu khổ mà buông bỏ.
"Con muốn đi, mẹ, mẹ có thể hiểu cho con mà, đúng không?"
Nghe lời nói của Cố Tri Niên nhẹ nhàng, tràn ngập mong đợi, mẹ Cố chỉ có thể khẽ gật đầu: "Mẹ hiểu con, nhưng tại sao con không muốn chúng ta giúp con?"
"Mẹ ——"Cố Tri Niên kéo dài âm cuối, thuận buồm xuôi gió cúi đầu tựa vào vai mẹ Cố: "Nếu có mọi người giúp đỡ, sau này cho dù con có đạt được danh tiếng, con cũng sẽ không có cảm giác thành tựu."
"Con đã trưởng thành rồi, thậm chí đã kết hôn, mẹ ủng hộ con nhé, mẹ"
Mẹ Cố cảm thấy trong lòng mềm lại. Bà vươn tay vuốt ve đầu Cố Tri Niên, giống như tất cả các bà mẹ yêu con trên thế giới sẽ làm: "Được, mẹ ủng hộ con, mẹ vĩnh viễn ủng hộ Niên Niên."
"Nhưng mà Niên Niên cũng phải hứa với mẹ một chuyện."
Cố Tri Niên từ trên vai mẹ ngẩng đầu lên: "Mẹ, mẹ nói đi." Bản edit này được đăng tải duy nhất tại everythingoesorg.wordpress.com và wattpad only_jeffrey những nơi khác đều là reup.
"Sau này nếu trong sự nghiệp gặp phải uỷ khuất gì, nhất định phải nói cho Duy Trinh trước, như vậy mẹ mới có thể thật sự yên tâm, được không?"
"..." Cố Tri Niên nhất thời im lặng không nói nên lời: "Tại sao mẹ lại tin tưởng anh ta như vậy?", mẹ có biết anh ta đối với con không tốt chút nào.
Đương nhiên Cố Tri Niên sẽ không nói cho mẹ Cố nghe nửa câu sau, nếu không bữa tiệc chào hỏi hôm nay của cậu sẽ biến thành một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Mẹ Cố hiền lành nhìn mặt Cố Tri Niên: "Đứa nhỏ Duy Trinh này là mẹ nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đến lớn nó chăm sóc con chúng ta đều nhìn thấy. Hiện tại các con đều đã trưởng thành, còn thuận lợi trở thành người một nhà, về sau con đương nhiên nên coi nó là chỗ dựa vững chắc."
Chăm sóc? Thì ra trong lòng người nhà mình, Triệu Duy Trinh vẫn luôn chăm sóc cho Cố Tri Niên. Điều này làm cho Cố Tri Niên có loại cảm giác buồn cười như người đứng xem. Cậu bĩu môi, cười với mẹ Cố: "Được, con sẽ làm, yên tâm đi mẹ."
"Nếu Duy Trinh làm sai chuyện gì, con cũng không cần nuông chiều nó, nói cho chúng ta biết, hoặc là nói cho Ông hai của con, mặc kệ như thế nào, ông nhất định sẽ làm chủ cho con." Nếu mẹ Cố có thể nhìn thấy Triệu Duy Trinh chăm sóc cho Cố Tri Niên, đương nhiên cũng sẽ không quên ông Triệu cũng thật lòng thích Cố Tri Niên.
Cố Tri Niên vô cùng tán thành nửa câu sau của mẹ Cố: Mình là cháu dâu mà ông Triệu tự tay chọn, từ nhỏ đến lớn, ông cũng không che giấu tình yêu thương và thiên vị dành cho Cố Tri Niên.
"Con biết rồi, mẹ." Cố Tri Niên đồng ý từng lời dặn dò của mẹ Cố, khiến bà an tâm hơn: "Con trai ngoan, con rất hiểu chuyện, mẹ tin rằng sau này con sẽ trở thành một người cha Omega ưu tú."
"Ừm, con còn trẻ, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này, mẹ."
"Mẹ không ép con." Mẹ Cố giải thích: "Cũng không thúc giục các con sinh con. Người trẻ tuổi coi trọng sự nghiệp là đúng, chỉ là muốn khen bảo bối Niên Niên của mẹ đã trưởng thành mà thôi."
Cố Tri khẽ gật đầu, trò chuyện với mẹ Cố lúc lâu.
Trong khi Cố Tri Niên đang tiếp nhận những câu hỏi dịu dàng của mẹ, Triệu Duy Trinh cũng bị hai ông lão vây quanh ở giữa. Bên trái là ông nội của mình, bên phải là ông Cố.
"Sao lại không có đánh dấu? Tiểu tử này cháu bị làm sao vậy hả?" Câu này là được ông Triệu hỏi, khi nói chuyện mang giọng điệu đầy oán giận tiếc rằng rèn sắt mà không thành thép.
Ông Cố ngồi ở một bên gật đầu đồng tình: "Đúng vậy đúng vậy, nhà cửa đều đã sắp xếp tốt cho các cháu rồi, chuyện gì xảy ra?"
Triệu Duy Trinh cảm thấy những quyết định mình đưa ra chuyện liên quan đến Cố Tri Niên đều là sai lầm:
Ví dụ như anh không nên vì háu thắng mà đồng ý kết hôn với Cố Tri Niên, ví dụ như anh không nên để Cố Tri Niên chiếm phòng ngủ chính vào đêm tân hôn, ví dụ như đêm hôm qua anh nên dứt khoát cắn mạnh vào cổ Cố Tri Niên để ứng phó cho xong việc, hoặc ví dụ như hôm nay anh nên trực tiếp đến công ty giải quyết công việc.
Tóm lại lựa chọn của Triệu Duy Trinh luôn đi theo hướng tự hành hạ bản thân, mà ngọn nguồn của những sự hành hạ này tất cả đều là bởi vì Cố Tri Niên.
Nghĩ như vậy, Triệu Duy Trinh ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách nhỏ ở lầu hai Cố gia, cửa phòng nơi đó đóng lại, ngăn cách Cố Tri Niên xinh đẹp cùng với những lời tra hỏi thao thao bất tuyệt của hai ông lão – cậu thì lại được thanh tĩnh, đêm nay về nhà sẽ nghĩ cách làm ồn chết cậu.
Triệu Duy Trinh lấy lại tinh thần túm lấy ống tay áo của ông nội mình, tiện miệng nói dối ứng phó cho qua: "Niên Niên còn nhỏ, đánh dấu dễ xảy ra chuyện."
"Cái rắm" Ông Triệu không chút thương tiếc vạch trần: "Sao lại xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?"
Triệu Duy Trinh cúi đầu: "Mang thai không tốt cho sự nghiệp của chúng cháu"
Lý do này vô cùng thực tế, ông Cố suýt nữa bị lừa, kết quả ông Triệu vẫn là một lão hồ ly khôn khéo, căn bản không giống Triệu Duy Trinh: "Vậy sao ngay cả một cái đánh dấu tạm thời cũng không có? Cô A quả O ở cùng một phòng, tình nồng ý đậm cắn hai miếng qua miệng cho thỏa cơn thèm cũng tốt mà?"
Triệu Duy Trinh lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tri Niên mất tăm ở lầu hai – con lợn ngốc Cố Tri Niên, sớm biết thế này đã không về cùng cậu!
Hết chương 13
Niên Niên mau đến giải cứu chồng =)))