Lúc đó cậu đang chân trần nằm phơi nắng trên trong vườn hoa của biệt thự — trượt phỏng vấn không khiến Cố Tri Niên quá nản lòng. Dù sao đạo diễn Từ cho cơ hội này vốn là niềm vui ngoài ý muốn, với lần thất bại này không khiến Cố Tri Niên có cảm xúc tiêu cực quá lâu.
Hôm nay trời nắng, gió mát ấm áp. Cố Tri Niên đặc biệt yêu cầu quản gia chuẩn bị một chiếc ghế mềm thật dài và ô che nắng, tự mình trải qua cuộc sống giống như nghĩ dưỡng phơi nắng ngủ trưa trong vườn hoa nhỏ.
Phương Cầm gọi điện đến cũng chính là lúc Cố Tri Niên sắp chìm vào giấc ngủ.
Tiếng rung của điện thoại di động quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Cố Tri Niên. Cậu giật mình mở mắt ra cầm lấy điện thoại, dãy số hiển thị trên điện thoại khiến cơn buồn ngủ của Cố Tri Niên tiêu tan trong nháy mắt —
Cố Tri Niên không có bản lĩnh nếu gặp qua là không quên được, nhưng số điện thoại của Phương Cầm đối với Cố Tri Niên mà nói lại vô cùng quen mắt. Cậu sững sờ một lúc mới nhận điện thoại: "Xin chào, cô Phương?"
"Rất vui vì cậu vẫn còn nhớ tôi." Giọng Phương Cầm từ trong điện thoại có chút gì đó không đúng lắm. Tim Cố Tri Niên đập như sấm: "Tôi nhớ."
"Ngày thử vai của cậu được sắp xếp vào sáng thứ sáu tuần sau, cậu xem hôm đó có thời gian không?"
"Thử, thử vai?"
"Cậu ngạc nhiên sao?" Ngữ điệu của Phương Cầm mang theo ý cười: "Sở dĩ hôm đó để cho cậu rời đi trước, là vì tôi muốn thương lượng với phu nhân của ông chủ một chuyện."
Hô hấp của Cố Tri Niên chậm lại trong giây lát: "Là nói về tôi sao?"
"Đúng vậy." Phương Cầm sảng khoái trả lời: "Nội dung thử vai tôi sẽ gửi vào email cho cậu, thứ sáu cậu hãy thể hiện thật tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của tôi."
Cố Tri Niên trịnh trọng gật đầu, gật xong mới nhận ra Phương Cầm ở đầu dây bên kia không nhìn thấy động tác của mình, vì vậy cậu lại vội vàng trả lời: "Được, được, cảm ơn cô Phương! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Sau khi trao đổi đơn giản với Phương Cầm vài câu, Cố Tri Niên mới cúp điện thoại.
Cậu xoa xoa mặt để bình tĩnh lại một chút, tắm nắng cũng tắm không nổi nữa, sỏ dép lê bước nhanh vào trong biệt thự.
Cậu mở máy tính ra kiểm tra hộp thư, bên trong quả nhiên có thêm một thư mới. Cố Tri Niên nín thở mở email ra, trang bìa kèm theo viết "Đoạn phim thử vai Hạ Lan Phục"
Cố Tri Niên dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn lầm — đạo diễn Từ thật sự cho cậu cơ hội diễn vai Hạ Lan Phục. Về việc cậu có thể nắm chắc hay không, còn phải xem khả năng của Cố Tri Niên.
Tính cách nhân vật Hạ Lan Phục này thật sự phức tạp, Cố Tri Niên căn bản không nghĩ tới Phương Cầm sẽ đồng ý cho mình cơ hội này — khó trách cô bảo Cố Tri Niên đừng phụ lòng của cô, đoán chừng Cố Tri Niên có thể lấy được cơ hội thử vai này, Phương Cầm đã bỏ ra không ít công sức.
Hiện tại phương thức cảm ơn tốt nhất chính là đi nghiên cứu kịch bản, hiểu được sự phức tạp của Hạ Lan Phục. Vì vậy, không chậm trễ nữa, Cố Tri Niên đi vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, sau khi chắc chắn mình đã bình tĩnh và tỉnh táo lại, cậu đã nhốt mình trong phòng.
Một lần đóng cửa lại chính là cả buổi chiều trôi qua. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và wattpad only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Sau khi Triệu Duy Trinh tăng ca trở về đã nghe quản gia nói Thiếu phu nhân Omega của anh lại không ăn cơm tối. Mệt mỏi một ngày, Triệu Duy Trinh nhéo mày hỏi: "Cậu ấy lại tức giận cái gì?"
Quản gia lắc đầu: "Phu nhân mấy ngày nay đều không ra ngoài, có phải là ở nhà lâu ngày nên cảm thấy ngột ngạt?"
"Tôi biết rồi." Triệu Duy Trinh kéo kéo cà vạt trên cổ: "Chuẩn bị bữa tối đi, tôi đi gọi cậu ấy xuống."
Ngoài dự liệu của Triệu Duy Trinh chính là, hôm nay anh còn chưa đi tới cửa phòng Cố Tri Niên, cửa phòng ngủ chính đã được Cố Tri Niên mở ra.
Hai người đối mặt, mắt Cố Tri Niên lộ vẻ lạnh lùng: "Người tới là ai, sao dám tự tiện xông vào cung điện?"
"..." Mí mắt Triệu Duy Trinh giật giật: "Cố Tri Niên."
"Hỗn xược! Danh húy của bổn tọa, là thứ mà bọn chuột nhắt các ngươi có thể gọi?"
Triệu Duy Trinh nhìn chằm chằm Cố Tri Niên, nhanh chóng đổi giọng: "Cố Ngu Trư."
Cố Tri Niên không diễn nổi nữa. Cố Tri Niên xung phong tiến lên, giáng cho Triệu Duy Trinh một con đòn không nhẹ không nặng: "Anh ở đây làm gì?"
Triệu Duy Trinh vuốt tóc Cố Tri Niên: "Suốt ngày cứ lải nhải, nếu cậu thật sự rảnh rỗi không có việc gì thì ngày mai theo quản gia nhổ cỏ dại trong hoa viên đi"
Cố Tri Niên phỉ nhổ hai tiếng, sau khi làm mặt quỷ với Triệu Duy Trinh rồi bước chân thoải mái xuống lầu — ăn no mới có sức lực luyện tập diễn xuất không phải sao?
Sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Duy Trinh giả vờ lơ đãng hỏi: "Thứ sáu tuần sau, cậu có muốn về Triệu gia không?"
"Triệu gia?" Cố Tri Niên vẻ mặt khó hiểu: "Đang yên đang lành, tôi về Triệu gia làm gì? Đúng rồi, thiếu chút nữa quên khoe với anh —"
"Buổi chiều tôi vừa nhận được lời mời thử vai, chính là thứ sáu tuần sau!"
"..." Triệu Duy Trinh bình tĩnh nhìn Cố Tri Niên: "Thử vai?"
Cố Tri Niên không nhận ra giọng điệu ngưng đọng của Triệu Duy Trinh, cậu nhấn mạnh, niềm vui trên gương mặt rõ ràng và không hề che giấu: "Đúng, thử vai, hơn nữa còn là nhân vật điện ảnh của đạo diễn Từ Dục, thế nào?"
Cố Tri Niên vốn tưởng rằng Triệu Duy Trinh sẽ nói vài câu ác ý giống như bình thường, hoặc là nói những lời để đả kích sự tự tin của Cố Tri Niên. Kết quả, thái độ của Triệu Duy Trinh khác thường, trầm mặt lạnh lùng nói một câu "Tùy cậu", rồi xoay người lại đi lên lầu mà không hề quay đầu.
"..." Cố Tri Niên nhìn bóng lưng Triệu Duy Trinh gọi hai tiếng nhưng không được đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát và ủy khuất – cậu làm sao đắc tội thiếu gia này rồi?
Tuy nhiên mạch não của Triệu Duy Trinh chưa bao giờ là thứ mà Cố Tri Niên có thể hiểu được, hiện tại Cố Tri Niên cũng có chuyện quan trọng hơn và có khả năng phải làm – cậu phải nghiên cứu thật tốt về nhân vật Hạ Lan Phục, tranh thủ sớm đạt tới trạng thái lý tưởng của mình.
Hết chương 25.