• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Song Ngư đặt chiếc đĩa lên bàn, khẽ kéo chiếc ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Ánh mắt lâu lâu khẽ liếc nhìn người phụ nữ đối diện đang điềm tĩnh cầm đôi đũa gắp từng món thức ăn vô chén. Trên khuôn mặt của bà mang vẻ hiền dịu, có vài đường nét rất giống Song Ngư.

- Mẹ, hôm qua....con có gặp chị Song Tử.

Song Ngư giọng nói ngập ngừng, khuôn mặt khó biểu đạt thành lời, mang vài phần lo âu trong đó. Đôi tay để dưới bàn khẽ nắm chặt vào nhau. Điệu bộ đều mang vẻ lo sợ.

Khi nghe những lời đó, người phụ nữ bỗng nhiên dừng động tác, ánh mắt đột nhiên trở nên khác hẳn. Không còn một tia ấm áp nào trên khuôn mặt của bà cả. Liếc nhìn về phía Song Ngư vẫn cúi gằm mặt xuống bàn ăn.

- Con nhỏ đó có vẻ còn sống rất tốt nhỉ?

Giọng nói mang vẻ điêu ngoa châm biếm, hoàn toàn khác xa với nét đẹp hiền lành trên gương mặt bà.


- Mẹ....

Song Ngư bỗng nhiên có chút chạnh lòng khi nghe những lời nói lạnh lùng đó phát ra từ chính miệng của người mà bản thân cô gọi là mẹ đó. Giọng nói mang đầy sự tức giận, nhưng hơn hết là khuôn mặt Song Ngư chứa biết bao vẻ sót xa, đau đớn.

- Đủ rồi, không phải mẹ nói con đừng có liên quan gì đến nó sao?

Người phụ nữ bỗng đập mạnh đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, bà cắt ngang lời chưa kịp nói ra của Song Ngư, dường như không muốn nghe bất kì điều gì liên quan đến cái tên Song Tử đó nữa.

- Chị ấy là chị gái con, hơn nữa. Không phải cũng là con của mẹ sao?

Song Ngư ấm ức cất tiếng. Đôi vai nhỏ gầy đang dần trở nên run rẩy.

- Mẹ chỉ có một đứa con tên Song Ngư.

Giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ, nghe đến đó. Song Ngư cảm thấy như có một tia sét đang đánh xẹt qua đôi tai của cô. Đau buốt đến từng tế bào trong cơ thể. Trái tim vì những lời nói đó mà như bị bóp nghẹn lại, trở nên khó thở. Song Ngư thương cho chính chị gái của mình. Làm sao mẹ cô có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Cả hai là song sinh, đều là những đứa con mà bà dứt ruột sinh ra, tại sao? Tại sao chỉ có mỗi Song Ngư nhận được tình yêu thương của mẹ? Còn chị Song Tử, nếu như chị nghe được những lời cay nghiệt đó. Thì sẽ còn khốn khổ đến chừng nào nữa?


- Mẹ, mẹ không thể phủ nhận sự tồn tại của chị.

Dù thế nào đi nữa, Song Ngư vẫn không bao giờ muốn quên đi bản thân mình có một người chị gái tên Song Tử, cả hai không phải chỉ là chị em đơn thuần, họ là song sinh. Thân thiết đến mức có thể thấu hiểu nỗi đau của nhau, đã cùng trải qua một tuổi thơ đầy hạnh phúc. Thế nhưng mà....giờ đây tất cả chỉ còn là quá khứ. Chỉ nghĩ đến khoảng thời gian mà cả gia đình từng vui vẻ khi xưa, trái tim Song Ngư bất giác như trở nên ngừng đập. Từng kí ức cứ thế một hiện dần về trong đầu cô, như một cuốn băng tua chậm, như xát muối vào vết thương vốn dĩ khó có thể lành trong lòng của cô.

- Tại sao phải phũ nhận khi trong mắt mẹ nó vốn không hề tồn tại.

* Đoàng *

Tiếng sét vang rầm trời bên ngoài. Tia chớp bỗng sáng lên chiếu rọi qua khung cửa sổ bằng kính. Làm rõ khuôn mặt của người phụ nữ, bà đang ngồi đó, điềm tĩnh đến đáng sợ. Đôi mắt không mang một tia ấm áp.


Song Ngư bỗng sợ hãi, giọt mồ hôi trên trán dần rơi xuống cổ. Không phải cô sợ dáng vẻ lạnh lùng của mẹ mình, càng không phải vì tiếng sét ngoài trời kia. Mà Song Ngư chính là sợ câu nói vừa được phát ra từ người đó. Trên đời này, còn gì đau đớn hơn khi bị chính người thân coi như mình không tồn tại? Nghĩ đến bản thân nếu ở trong trường hợp như vậy. Song Ngư bỗng nhiên trở nên lạnh hết cả sóng lưng. Trong lòng như có một cơn bão lớn điên cuồng đánh thẳng vào từng ngóc ngách của cơ thể. Miệng không biết nên nói ra những từ ngữ gì cho phải. Tai cô cũng trở nên ù đi, mọi âm thanh bây giờ đều trở nên vô nghĩa, tâm trí chỉ còn đọng lại những lời nói tàn nhẫn của mẹ mình.

- Mẹ, việc bố mất vốn dĩ chị Song Tử...

- ĐỦ RỒI

Song Ngư giật mình khi nghe tiếng hét lên của mẹ mình, những lời định nói ra cứ thế bị ứ nghẹn lại. Khẽ nhếch môi cười một cách chua sót, đã bao lần rồi nhỉ? Bao lần nhắc về vấn đề này. Phản ứng của mẹ cô đều trở nên mất bình tĩnh như thế. Bà không cho phép cô nói về Song Tử, và đặc biệt hơn nữa là sự ra đi của người bố mà cô yêu quý hơn tất cả.
Ánh mắt mang đầy vẻ đau thương của Song Ngư hướng nhìn về phía mẹ mình.

"Làm ơn, đừng cư xử như chỉ có mỗi mình mẹ là đau đớn như thế. Chính bản thân con cũng đang dần trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết cơ mà".

Những lời không bao giờ có thể nói ra đó, chỉ có thể hiện lên trong tâm trí của Song Ngư. Mãi mãi, mãi mãi mẹ cô sẽ không bao giờ nghe được đâu. Nếu hỏi ai là người đau đớn nhất, không phải mẹ, càng không phải cô. Mà chính là Song Tử, người đang hứng chịu sự lạnh lẽo từ gia đình, những quá khứ đau thương không bao giờ có thể xóa nhòa. Nhiều khi Song Ngư tự hỏi. Tại sao chị lại có thể luôn mỉm cười vui vẻ như không có chuyện gì như vậy? Tại sao lại luôn cố tỏ ra bản thân mình vẫn luôn ổn sau khi đã trải qua những ngày tháng đầy tăm tối đó? Cuối cùng thì, rốt cuộc chị gái cô, có đang sống thật với chính bản thân mình hay không?
- Mẹ....con chỉ muốn hỏi câu cuối cùng này thôi. Có phải mẹ là người đã đứng sau đẩy chị Song Tử vô trường Hamasaki không?

....

Không một câu trả lời nào được nói ra.

Song Ngư đẩy chiếc ghế về phía sau, nhẹ nhàng đứng dậy. Đi lướt qua không để lại cho người phụ nữ đó một ánh nhìn nào. Cuối cùng cô đã hiểu rồi, sự im lặng của mẹ đã chứng minh lời cô nói là sự thật.

Đúng nhỉ? Song Ngư trước giờ luôn tự hỏi, một người chăm chỉ như chị gái cô tại sao lại phải học ở ngôi trường Hamasaki đó? Một nơi không hoàn toàn phù hợp với Song Tử. Song Ngư biết rất có thể mẹ cô đã can thiệp vào, nhưng chưa một lần dám hỏi. Không phải, không phải là cô không dám. Mà là cô sợ khi nghe được sự thật, bản thân không thể giữ nỗi bình tĩnh. Thử hỏi trên đời có bậc cha mẹ nào lại đẩy con cái vô một nơi tồi tệ như vậy. Hamasaki, cái nơi không một học sinh nào dám bén mảng lại gần, thế nhưng Song Tử lại phải chịu đựng học ở đó. Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến ngôi trường đó, thì mãi mãi Song Ngư sẽ không biết được rằng chị cô đã phải chịu khổ chừng nào. Chính vì đã thấy, nên mới không thể để yên, cuối cùng Song Ngư cũng có thể hiểu được rằng. Mẹ của cô, chưa bao giờ buông tha cho Song Tử. Người chị mà cô hết mực yêu thương.
Lê từng bước nặng nề lên trên cầu thang, chưa bao giờ Song Ngư cảm thấy đường về phòng của mình lại dài như thế. Tâm can cũng như bị từng hòn đá đè vào, không thể nào gỡ xuống. Đứng trước cánh cửa phòng màu nâu trầm của gỗ. Song Ngư trơ mắt nhìn, không một phản ứng nào cả. Cô cứ im lặng như thế. Sau một khoảng thời gian thì bàn tay khẽ chạm vào khóa cửa , đẩy nhẹ vô.

Cánh cửa khép lại, cả người của Song Ngư cũng theo đó mà trượt xuống. Vô lực, mệt mỏi. Bao nhiêu cảm xúc vỡ òa, từng giọt nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống. Không thể kiềm lại được nữa, như thể đã là quá sức chịu đựng rồi.

Tại sao Song Ngư lại khóc nhỉ? Chính cô cũng tự hỏi, cô đâu phải là người bị nhận sự ghét bỏ của gia đình? Hơn nữa mẹ dành tình yêu thương cho cô là thật. Thế tại sao, tại sao những giọt nước mắt vẫn không thể ngừng rơi. Nếu Song Ngư đã đau đớn đến như vậy, thì Song Tử sẽ ra sao? Bây giờ chị ấy, đang làm gì?.....
.

.

.

Từng giọt mưa thi nhau rơi xuống, , bầu trời một màu xám kịt lại. Khiến mọi thứ xung quanh trở nên thật não nề. Những tán cây lắc lư như sắp gãy dưới sự dữ dội của cơn gió. Trường Hamasaki bây giờ chỉ còn lác đác một vài học sinh, có lẽ họ không thể về trong cái thời tiết khó chịu như vậy được.

- Đang nghĩ gì vậy?

Thiên Yết bước đến bên cạnh Song Tử đang mãi ngắm nhìn những hạt mưa rơi bên ngoài khung cửa sổ. Anh đặt một ly cacao nóng đang bốc khói nghi ngút lên trên bàn, đẩy nó về phía Song Tử. Cacao có lẽ là một sự lựa chọn không tồi trong một buổi chiều mưa tầm tã thế này.

- Không có gì. Cảm ơn cậu.

Song Tử ngước mắt nhìn ly nước vẫn đang bốc lên một làn khói trắng mờ ảo. Miệng khẽ cười, đôi bàn tay ôm lấy xung quanh thân chiếc ly để nhận lấy sự ấm áp ít ỏi từ nhiệt độ của nó.
- Hôm nay không phải đi làm thêm à?

Thiên Yết kéo ghế, ngồi xuống đối diện Song Tử. Giọng nói trầm ấm, vang lên trong không gian nhỏ của lớp học.

- Hôm nay là ngày nghỉ của mình mà.

Chỗ làm của Song Tử bình thường sẽ có được một ngày nghỉ phép trong tháng. Tùy thuộc vào sự sắp sếp của chủ. Chung quy thì nơi đó thật sự quá tốt so với một quán cafe thông thường. Lương cũng khá cao, dù sao thì cô cũng là một người nhân viên nắm chức vụ quan trọng mà.

- Cậu hôm nay không khỏe?

Trong ánh mắt của Thiên Yết tràn ngập sự quan tâm, một tay khẽ đặt vào trán của Song Tử như muốn đo thân nhiệt sau khi nhìn thấy được vẻ lơ đãng của cô nàng. Mọi hành động đều rất nhẹ nhàng.

Song Tử không ngờ đến Thiên Yết sẽ làm vậy, theo phản xạ mà ngả người về phía sau. Bàn tay của Thiên Yết bỗng chốc chững lại, chạm vào khoảng không. Có chút....hụt hẫng, những cảm xúc khó hiểu bỗng chốc hiện lên. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, một người né tránh, còn người kia thất vọng. Không một ai có thể hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì. Mưa bên ngoài đang to hơn, đập mạnh vô chiếc cửa sổ bằng kính trong suốt. Thời gian như ngưng đọng lại, cả hai duy trì khoảnh cách như thế khoảng một phút, dù chỉ là một phút thôi. Nhưng cảm giác tựa như đã là rất lâu rồi.
- Mình không sao, chỉ là đột nhiên trời mưa như vậy. Thời tiết dạo này thất thường ghê.

Song Tử không ý thức được hành động vừa rồi của bản thân đã làm cho Thiên Yết có chút khó xử. Cô vẫn mang vẻ mặt tươi cười, tay chỉ chỉ về hướng cửa sổ để minh họa cho câu nói vừa rồi của mình.

- Đúng rồi, ba người kia đâu?

Liền đổi chủ đề sau khi cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt. Nếu Song Tử không nói, sợ rằng Thiên Yết vẫn sẽ im lặng như vậy. Nếu thế thì thật sự có chút khó xử.

Ở đây ba người mà Song Tử muốn nói là Cự Giải, Bảo Bình và Ma Kết. Từ khi kết thúc buổi học thì đã không thấy họ rồi, vì trời mưa khi vẫn còn trong tiết, mà Song Tử lại không mang ô nên đành phải ngồi ở đây đợi cho đến khi hết mưa.Nghĩ đến liền có chút cảm thấy xui xẻo, ông trời như đang muốn trêu đùa cô vậy. Bình thường Song Tử rất hay coi dự báo thời tiết vào mỗi buổi sáng trước khi đi học, nhưng hôm nay tự nhiên lại dở chứng dậy trễ, nên liền bỏ qua. Ai ngờ lại trúng đúng vào hôm có mưa to tầm tã thế này.
- Họ về trước rồi.

Thiên Yết trả lời, Cự Giải và Ma Kết thì chắc lại lông bông đâu đó, việc này anh không quản. Và cũng không liên quan đến mình. Còn Bảo Bình, không hiểu tại sao kể từ khi đi học lại, nếu không có việc gì thì sẽ về nhà rất sớm. Bình thường sau khi kết thúc buổi học thì bọn anh sẽ thường hay tới câu lạc bộ bóng rổ để giải tỏa. Nhưng vì hôm nay phòng thể dục không mở cửa nên cả đám liền giải tán.

- Còn cậu?

Song Tử thắc mắc khi thấy Thiên Yết vẫn còn ở đây. Cô biết hôm nay câu lạc bộ Bóng Rổ không hoạt động, cả ba người kia cũng đều về rồi mà. Bình thường họ thường là một nhóm hay đi chung với nhau, nay đột nhiên tách ra như vậy liền cảm thấy có chút kì lạ.

- Tôi quên mang ô.

- Ngạc nhiên thật, cậu mà cũng có lúc quên sao?

Song Tử cười cười, khuôn mặt mang đầy nét hoài nghi. Bởi vì bình thường ai cũng đều biết, Thiên Yết là kiểu người chu đáo và cũng rất cẩn thận. Việc anh quên thứ gì đó là điều rất khó xảy ra.
- Hóa ra Thiên Yết cũng có mặt này nhỉ.

Song Tử vui vẻ, có chút hứng thú mà trêu đùa Thiên Yết, miệng liên tục tìm chủ đề để nói. Dù sao thì việc anh ở đây cũng khiến cô cảm thấy đỡ cô đơn hơn. Vậy cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ những thứ vớ vẩn.

.

.

.

- Đây không phải ô của thằng Thiên Yết à?

Cự Giải một tay cầm ô, một tay bấm bấm chiếc điện thoại chợt dừng lại liếc mắt qua người đang đi song song bên cạnh. Cái màu sắc đơn điệu nhàm chán này khiến anh không bao giờ nhầm lẫn được, hầu hết những đồ dùng cá nhân của Thiên Yết đều chỉ có một màu nâu trầm. So với lứa tuổi thì nó hoàn toàn không phù hợp với một học sinh cấp ba xíu nào. Thế nhưng khi vào tay Thiên Yết lại trở nên hòa hợp một cách kì lạ. Tựa như màu sắc đó sinh ra là để giành cho cậu ấy vậy.
- Ai biết được, cậu ta đưa cho tôi, nói tôi có thể cầm về.

Bảo Bình nói như thể đó là điều hiển nhiên vậy. Vốn anh hôm nay không mang theo chiếc ô nào cả, đang mãi suy nghĩ nên làm sao thì đột nhiên Thiên Yết nói cứ lấy của cậu ta mà về. Bảo Bình lại không thuộc kiểu hay từ chối người khác. Cũng không nghĩ nhiều mà mang về luôn. Dù sao thì anh cũng ghét việc phải chờ đợi, nếu không có thì đành miễn cưỡng đội mưa về vậy. Còn hơn ở đó mất thời gian, còn nếu hỏi tại sao lại không sử dụng chung ô với Cự Giải. Thì chuyện đó có chết Bảo Bình cũng không làm, hai thằng con trai cùng nhau dùng chung chiếc ô đi dưới trời mưa. Nghĩ đến thôi cũng làm anh rợn cả da gà lên. Hơn hết là chắc chắn Cự Giải cũng không đồng ý việc đó.

- Thiên Yết hôm nay tốt nhỉ?

Cự Giải nói bâng quơ, giọng điệu không chút nhấn nhá, nếu để ý kĩ liền cảm thấy trong câu nói có phầm châm chọc.
Cơn mưa, đang càng lúc trở nên lớn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK