• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhân Mã, số điểm này là sao hả?

Giọng điệu tuy không quá lớn nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác rợn người vì sự lạnh lẽo của nó. Nhân Mã cúi gằm mặt, hai tay đan xen vào nhau, cô thậm chí còn không dám thở mạnh dù chỉ một chút. Thậm chí Nhân Mã còn có thể nghe thấy âm vang tích tắc của kim giây phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường ở ngay phía sau lưng mình. Một sự im lặng đến đáng sợ.

- Sao, không có điều gì muốn nói hả?

Giọng nói trông có vẻ dần mất kiên nhẫn hơn, người phụ nữ với mái tóc nâu dài ngang vai đang ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa, đôi mắt của bà hướng về phía mặt bàn. Ở đó có bài kiểm tra với số điểm không mấy khả quan, tất cả đều dưới 50 điểm. Và cái tên Nhân Mã được vinh hạnh hiện diện rõ ràng và đẹp mắt trên đầu của mỗi đề kiểm tra.


- Không ạ.

Giọng Nhân Mã lí nhí, tựa như là chỉ đang nói cho chính bản thân nghe. Mặc dù nhìn bề ngoài trông có vẻ cô đang rất cảm thấy có lỗi và hối hận vì số điểm kiểm tra lần này nhưng thật ra ở trong lại đang dậy sóng. Ngày hôm nay sau khi tan học về Nhân Mã đã cảm thấy trong lòng luôn có thứ gì đó khiến cô bất an, sau khi bước vô nhà thì ngay lập tức một bầu không khí kì lạ bủa vây lên toàn bộ cơ thể của Nhân Mã. Hướng ánh mắt về phía ghế sofa thì lại thấy mẹ đang ngồi đó với khuôn mặt có thể ví ngang với Bao Thanh Thiên đang chuẩn bị xử phạt một tội nhân nào đó. Bây giờ Nhân Mã nghĩ lại vẫn còn đang cảm thấy rùng mình. Và một sấp bài kiểm tra đang nằm hiên ngang trên mặt bàn với số điểm ít ỏi đến chói mắt. Kể từ khoảng khắc đó, cô đã liền thầm đọc kinh cầu siêu cho bản thân rồi. Mà thật sự Nhân Mã vẫn không hiểu, bằng một cách thần kì nào mà mẹ cô tại sao có thể tìm ra đống giấy thi đó vậy? Rõ ràng cô đã cất nó vào một nơi mà chỉ có bản thân mới biết rồi mà?


- Nếu không phải vì vô dọn phòng cho cô thì tôi cũng không thể nào biết đến đống bài thi này đâu.

Mẹ Nhân Mã dường như có thể đọc được suy nghĩ của con gái mình nên liền nói ra để giải đáp sự thắc mắc từ nãy đến giờ của Nhân Mã. Ánh mắt bà quét một lượt từ đầu tới chân của người đối diện, chỉ hận không thể ngay lúc này mà lập tức nhào vào đánh cô một trận, chỉ tiếc là đứa con gái bé bỏng nay đã trở thành thiếu nữ rồi. Nên cũng không thể dùng đòn roi như hồi nhỏ nữa.

- Mẹ à, thật ra là dạo này con bị áp lực.

Nhân Mã giơ khuôn mặt vô tội của mình lên. Giọng nói có chút uất ức khiến người nghe không khỏi cầm lòng mà muốn tha cho cô. Ánh mắt ngấn lệ như chỉ cần một chút động thái nhỏ thôi là có thể sẽ trào ra bất kì lúc nào.

Thấy như thế thì mẹ Nhân Mã không khỏi hốt hoảng, bà công nhận một điều là khuôn mặt này của con gái có độ sát thương rất lớn. Người làm mẹ như bà không khỏi cảm thấy có chút thương xót, thế nên giọng điệu đã hạ đi chút ít.


- Áp Lực gì? Con còn có áp lực gì nữa?

Bà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn con gái. Nguyên cả cái khu này ai cũng đều biết nhà Nhân Mã vốn nổi tiếng với cha mẹ thương con vô bờ bến. Mặc dù cả hai vợ chồng thường xuyên bận bịu với công việc nhưng mà chưa bao giờ để cô phải thiếu thốn điều gì. Tiền tiêu vặt của Nhân Mã so với các bạn đồng trang lứa cũng lớn hơn rất nhiều. Bà thật sự thắc mắc còn có điều gì có thể khiến cho đứa con gái của mình áp lực mà điểm kiểm tra lần này lại thấp đến như vậy. Vốn bình thường thật ra Nhân Mã cũng không được thông minh cho lắm, nhưng ít ra trước đây cũng toàn trên trung bình, nhưng khi chứng kiến đống bài thi lần này thì bà thật sự đã giật mình. Tất cả đều dưới năm mươi, nếu cứ duy trì thế này thì chắc chắn năm nay Nhân Mã sẽ nắm chắc việc ở lại lớp trong tay.
Như chỉ đợi lấy câu hỏi này của mẹ, Nhân Mã ngay lập tức chộp lấy cơ hội nói ra một tràng. Trong giọng nói biểu hiện rõ sự bức xúc.

- Bảo Bình, từ khi cậu ấy đến ở chung nhà chúng ta khiến con thật sự không thể tập trung được. Mẹ nghĩ xem, việc một người con trai bằng tuổi không có quan hệ họ hàng suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt thế kia thì hỏi ai có thể chịu nỗi? Dù sao cũng là con cũng là con gái mà.

Nhân Mã oán than, nói như thể Bảo Bình là lí do khiến cô bị điểm kém. Nhưng thật ra lại không phải thế, mặc dù miệng thì đổ lỗi nhưng trong lòng lại đang cảm thấy cực kì áy náy. Thật ra Bảo Bình chỉ đơn giản làm bia đỡ đạn mà thôi, chứ lí do điểm kém chủ yếu xuất phát từ việc Nhân Mã gần đây không hề ôn tập xíu nào cả. Bởi cô đã dành toàn bộ thời gian của bản thân vào việc luyện tập Cung Đạo. Bởi dù sao cũng sắp đến giải thi đấu toàn quốc rồi, cô không thể thua mất mặt như năm ngoái nữa. Nhưng làm sao mà Nhân Mã dám nói ra chuyện đó chứ? Nếu vậy thì chắc chắn mẹ sẽ bắt cô dừng ngay việc hoạt động câu lạc bộ lại mà tập trung cho học tập. Thế nên chỉ đành lấy Bảo Bình ra làm cái cớ, thật sự ngoài cách đó ra thì Nhân Mã không hề tìm ra được lí do nào hợp lí hơn nữa cả. Bởi vì cuộc sống hiện tại của cô đã quá hoàn hảo rồi, gia đình khá giả. Và được cha mẹ hết mực cưng chiều thì hỏi làm gì có áp lực nào? Thế nên là Bảo Bình à, thật sự xin lỗi cậu....
- Ồ, hóa ra việc tôi ở chung lại khó khăn như vậy đối với cậu.

Một giọng nói trầm thấp vang ngay phía sau lưng khiến Nhân Mã giật mình, theo phản xạ ngay lập tức quay người lại. Phát hiện Bảo Bình đã đứng đó từ lúc nào. Trong lòng liền cảm thấy có chút chột dạ.

- Cậu.....cậu......đứng đó từ lúc nào?

Nhân Mã lắp bắp, ánh mắt thậm chí còn không dám nhìn trực diện với Bảo Bình, cô không biết anh đã nghe được bao nhiêu phần của cuộc đối thoại. Nhưng mà tại sao hôm nay đột nhiên tên này lại về sớm như vậy? Bình thường thì nếu không sinh hoạt câu lạc bộ thì đa số Nhân Mã toàn về trước Bảo Bình tận một tiếng. Do trường của cô buổi chiều học có ba tiết thôi, Nhân Mã chắc chắn rằng hôm nay cậu ta cúp. Mà đã mất công cúp học rồi thì tại sao không đi chơi đâu đó mà lại mò mặt về, mà trùng hợp hơn nữa là vào chính lúc này. Ông trời cũng thật biết cách trêu ngươi Nhân Mã.
- Chào cô.

Bảo Bình thậm chí còn không thèm nhìn Nhân Mã đang vì ngạc nhiên mà đứng như trời chồng ở đó, chỉ quay mặt về phía mẹ của cô mà lễ phép chào.

- Về rồi đấy à? Cháu lên phòng nghỉ ngơi đi. Đừng để ý những lời của Nhân Mã nói.

Mẹ của Nhân Mã đã thay đổi 180° khi nhìn thấy Bảo Bình, khiến cho cô cảm thấy cực kì bức xúc, tự hỏi rốt cuộc ai mới là con ruột. Đã vậy còn không thèm để tâm đến những lời Nhân Mã nói lúc nãy, còn kêu tên đó lên phòng nghỉ ngơi nữa. Người mệt ở đây mới là cô cơ mà? Từ nãy đến giờ đứng nghe thuyết giảng khiến hai chân của Nhân Mã đã tê cứng lại rồi, bây giờ chỉ muốn ngay lập tức về phòng đánh một giấc rồi đợi đến giờ cơm tối thôi.

- Nếu như cháu là lí do khiến cho việc học của Nhân Mã trở nên giảm sút thì hãy để cháu chịu trách nhiệm ạ. Cháu sẽ dạy lại cho cậu ấy.
Bảo Bình đưa ra lời đề nghị.

- Chuyện đó.....

Mẹ Nhân Mã còn đang phân vân thì bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Bảo Bình thì ngay lập tức tin tưởng mà giao Nhân Mã cho cậu.

- Được rồi, theo ý của cháu.

Bà cũng biết Bảo Bình là một học sinh của trường Hamasaki, tuy nhiên lại không hề nghi ngờ năng lực của cậu. Bởi vì với tư cách là một luật sư, bà tin tưởng rằng Bảo Bình thật sự rất thông minh. Mắt nhìn người của bà cũng cực kì chính xác, thêm cả việc ba mẹ của cậu ấy cũng không phải là những người có công việc bình thường. Nên chắc chắn con của họ cũng sẽ rất giỏi, bà cũng không quan tâm rằng lí do tại sao Bảo Bình lại học ở Hamasaki, thế nên việc để cậu ấy dạy cho Nhân Mã cũng không phải là một ý tồi.

- Nhân Mã, con tốt nhất đừng giở trò khùng điên gì ở nhà. Mẹ có việc nên giờ sẽ đi, cơm tối đã nấu xong sẵn rồi. Nhớ hâm lại rồi mới được ăn, tốt nhất là con nên học hỏi Bảo Bình, đừng có làm loạn. Kì thi sắp tới điểm mà thấp như thế này nữa thì khỏi có tiền sinh hoạt gì hết.
Mẹ Nhân Mã cẩn thận cảnh cáo, cùng nhắc nhở vài điều liền lấy túi sách bên cạnh mà rời đi trước sự ngỡ ngàng của con gái. Với công việc là một luật sư thật sự khiến cho bà trở nên rất bận rộn. Tuy nhiên chưa bao giờ để cho Nhân Mã phải ngủ ở nhà một mình. Cho dù có thế nào thì bà cũng đều ráng sắp sếp tối về cùng con gái. Còn ba Nhân Mã thì làm bác sĩ, hiện đang công tác ở nước ngoài. Nhưng mỗi ngày đều luôn gọi điện về thăm hỏi gia đình, thêm cả là mỗi tháng đều gửi một đống quà về cho con gái. Thậm chí nhiều đến nỗi giờ Nhân Mã không biết cất chúng ở đâu. Có lẽ vì sinh ra trong một gia đình quá đỗi hạnh phúc như thế nên bản tính của cô cũng có đôi chút ỉ lại, cho đến bây giờ vẫn còn chưa biết nấu ăn.

- Cơ mà, mẹ ơi. Mẹ chưa hỏi con có đồng ý hay không mà?
Nhân Mã nói với theo bóng lưng đang khuất dần ở phía cổng của mẹ cô. Giọng nói với theo nhưng không được đáp lại. Ngu rồi, lần này không khác gì tự lấy đá đập chân mình, không được mẹ thông cảm thì thôi đi, đã vậy lại còn phải học cùng Bảo Bình. Khó chịu quay mặt về phía người đứng sau lưng mình từ nãy đến giờ, không quên lườm một cái cực sắc. Thái độ khác hẳn khi đối diện với mẹ, bây giờ trông Nhân Mã như một con mèo đang xù lông lên vậy.

- Ai mượn cậu dạy học cho tôi.

Nhân Mã khó chịu ra mặt, cô thật sự rất ghét việc học hành. Thật sự không hiểu tại sao trong nhà ai cũng thông minh và giỏi giang. Với mẹ là Luật Sư, cha là Bác Sĩ còn sinh ra cô lại với một trí thông minh có chút hạn chế. Nhiều lúc chính Nhân Mã còn tự hỏi không biết có phải ba mẹ nhặt cô từ xó xỉnh nào hay không nữa, thật bất công mà.
- Quao, nhìn số điểm này xem. Cậu có chắc là não cậu còn hoạt động không thế?

Bảo Bình tay cầm một bài kiểm tra với số điểm 30 đỏ đến chói mắt giơ lên trước mặt, ánh mắt nhìn qua một lượt cảm thán. Trong giọng điệu có chút đùa cợt, anh vốn biết là Nhân Mã không được thông minh cho lắm. Nhưng mà đến mức độ này thì....Thật sự thì bài cũng không hề khó đối với Bảo Bình, anh khá ngạc nhiên khi đề thi của trường Danko lại không khác lắm với trường anh là bao.

- Tôi không muốn nghe câu đó từ một người học trường Hamasaki đâu.

Nhân Mã giật lại tờ giấy từ tay Bảo Bình, cũng không ngại ngần mà đáp lại lời của anh. Ngồi xuống ghế sofa rồi với tay lấy mấy bài kiểm tra còn vươn vãi trên bàn mà sắp lại. Cô không muốn để tên này soi mói bản thân nữa, mặc dù Nhân Mã không biết lực học của Bảo Bình ra sao. Nhưng mà cô biết đến tiếng tăm của trường Hamasaki trong lời đồn. Thế nên việc Bảo Bình đâm chọt khiến Nhân Mã rất khó chịu. Nhưng cô lại không thể nghi ngờ năng lực đánh giá của mẹ, bởi vì dù sao bà cũng rất thông minh và giỏi giang. Việc Bảo Bình khiến bà tin tưởng giao trọng trách dạy kèm cho cô thì chắc hẳn cậu ấy cũng không phải dạng vừa gì. Nhưng nếu thật sự giỏi thì tại sao lại học ở Trường Hamasaki? Điều đó thật sự rất mâu thuẫn.
- Nếu tôi có thể khiến cho bài kiểm tra sắp tới của cậu trên 80 điểm thì sao?

Bảo Bình khoanh tay lại, cả người dựa vô bức tường phía sau. Điệu bộ có chút hờ hững nhưng lại cuốn hút, đôi mắt nhìn về phía Nhân Mã không biết từ lúc nào đã ngồi ở sofa ấn ấn chiếc điện thoại. Có vẻ cô thật sự rất mỏi chân sau khi đứng im một chỗ từ nãy đến giờ. Nghe đến đó, Nhân Mã liền dừng động tác, hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Bảo Bình. Khuôn mặt hiện rõ ra hai chữ " Không Tin ", thế nhưng lại không nói ra lời nào. Suy nghĩ gì đó một chút thì lại nói.

- Chả sao cả, dù sao lí do lần này tôi thấp điểm cũng là do cậu mà.

Đã đâm lao thì phải theo lao, Bảo Bình cũng đã nghe được những lời khi nãy Nhân Mã nói với mẹ rồi. Thế nên bây giờ cô cũng ngại giải thích, nếu nói đã lỡ lôi cậu ấy ra làm bia đỡ đạn thì ai biết được Bảo Bình sẽ làm gì. Nếu cậu ấy tức giận mà đi nói lại với mẹ cô thì rắc rối lắm. Nhưng mà Nhân Mã tin Bảo Bình cũng không phải loại mách lẻo, nhưng chung qui là cô vẫn sẽ không khai ra vừa rồi là do bản thân đã nói dối. Bởi vì Nhân Mã không muốn Bảo Bình có cái nhìn không thiện cảm đối với mình. Dù sao cả hai có lẽ còn sống chung với nhau dài dài, thế nên ít ra nên im lặng để có thể khi nhìn mặt nhau không phải ngại ngùng. Vì tương lai yên bình sau này, Nhân Mã chỉ đành giữ những lời khi nãy sâu mãi trong lòng mà thôi.
Bảo Bình bây giờ mới phát hiện ra, Nhân Mã sự rất ngang ngược. Tuy nhiên anh cũng không để tâm gì, dù sao đã hứa với mẹ của Nhân Mã sẽ dạy học cho cô thì chắc chắn sẽ thực hiện. Dù sao Bảo Bình cũng là một người sống rất nguyên tắc, nếu đã là lỗi của anh khiến cho Nhân Mã chểnh mảng trong việc học tập thì anh sẽ chịu trách nhiệm.

- Tôi thật sự rất bận, 21 giờ là ngủ rồi, nhưng sáu giờ mới về nhà. Một tiếng trừ ra để tắm rửa và ăn tối. Chủ nhật thì cần phải nghỉ ngơi. Cậu có chắc với hai giờ ít ỏi có thể khiến tôi cải thiện điểm số không?

Nhân Mã dùng ánh mắt hoài nghi hướng về phía Bảo Bình, cô không tin chỉ với số giờ ít ỏi đó, cậu ấy có thể khiến cho bài kiểm tra sắp tới của mình được trên 80 điểm. Huống hồ không chỉ một môn mà là nhiều môn khác nhau nữa. Điều này thật bất khả thi.
Nghe những lời của Nhân Mã không khiến cho Bảo Bình cảm thấy lo lắng. Tuy nhiên có ai là người được dạy lại nói giọng điệu như cô không? Thật sự ngang ngược. Không nghĩ Nhân Mã lại có ẩn giấu một tính cách như vậy nữa. Nghĩ đến liền cảm thấy có chút buồn cười, phía sau khuôn mặt hiền lành và ngờ nghệch kia lại là một cô gái với cá tính khác thường như vậy. Nếu cô đã muốn làm khó anh, thì anh cũng không ngại ngần mà chơi với cô. Bảo Bình không phải là kiểu người dễ bị người khác bắt nạt hay chèn ép. Đây là Nhân Mã tự muốn thế, anh chỉ là người làm theo lời cô mà thôi.

- Hai tiếng một ngày là quá đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK