Nàng chỉ có thể một mình đi lang thang phía trước, cứ đi vậy cho đến khi dừng lại trước phủ Mặc hầu.
"Mặc Liên Ngọc, ngươi bước ra đây cho bổn công chúa."
Thượng Quan Ngữ Tích đứng ở trước cổng lớn của Mặc hầu phủ lớn tiếng nói vọng vào.
Người canh gác ở cửa bị tiếng hét của nàng dọa sợ, Mặc Liên Ngọc đang ở bên trong bèn lập tức hắt hơi.
Sau khi người hầu vào trong bẩm báo, hắn ta liền chạy tới cửa nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nàng, trong đầu suy nghĩ hình như bản thân gần đây không có làm việc gì đắc tội với nàng.
"Công chúa, nàng sao vậy? Chẳng lẽ ta đã làm gì đắc tội với nàng khiến nàng ra nông nỗi này sao?"
"Đi, đi uống rượu với ta."
".. Được." Xem ra không có liên quan đến hắn. Nếu không cha hắn mà biết được, sẽ nhất định cho rằng hắn là người ức hiếp vị công chúa điện hạ này rồi.
* * *
Mặc Liên Ngọc đưa nàng đến tửu lầu, suốt dọc đường đi nàng không nói lời nào, tuy rằng là đang cùng hắn uống rượu, nhưng mà hình như nàng chẳng thèm để tâm đến hắn.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, nàng cái gì cũng không nói, ta làm sao mà an ủi được nàng đây."
Thượng Quan Ngữ Tích vẫn cứ im lặng tiếp tục uống rượu mà không nói lời nào.
Sau khi uống đến say, liền bật tiếng khóc lớn.
"Ai cần ngươi an ủi chứ, nam nhân các người chẳng có ai tốt cả."
".. Lại là vì Hạ Hầu Viễn sao?" Hắn mơ hồ đoán được lý do khiến nàng khóc đau lòng đến như thế.
"Ai nói là vì hắn chứ!" Nàng vừa khóc vừa lớn tiếng nói: "Chẵng lẽ ta.. ta không thể đau lòng vì nam nhân khác sao? Hạ Hầu Viễn là ai chứ, hứ." Sau đó lại uống cạn chén rượu trong tay: "Bổn công chúa chính là không tin ta không có ai cần."
"Đúng, đúng, đúng, nàng nói không sai, hắn ta là một tên khốn." Mặc Liên Ngọc cũng nói hùa theo.
"Ai cho phép ngươi mắng hắn." Nàng trừng mắt nhìn hắn.
"Phải, phải, phải, là lỗi của ta, là lỗi của ta." Mặc Liên Ngọc bất đắc dĩ nói.
"Cái tên khốn đó, chỉ ta mới có thể mắng.. cho dù hoàng huynh có mắng hắn, thì ta cũng không vui, người khác không được phép nói xấu hắn, cho dù nửa câu cũng không được.."
Thượng Quan Ngữ Tích dùng sức hít một hơi: "Liên Ngọc à, có phải ta thật sự.. thật sự kém cỏi lắm không? Tại sao ngài ấy lại ghét ta như thế?"
Mặc Liên Ngọc đỡ lấy nàng: "Không phải nàng kém cỏi, mà là hắn có mắt như mù."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy ta.. nếu như ta đem mắt của ngài ấy móc ra, thì ngài ấy có phải sẽ thích ta không?"
"..."
Mặc Liên Ngọc biết nàng đã say, bèn định đưa nàng hồi cung, nhưng nàng sống chết cũng không muốn về, sau nhiều lần giành co, hắn cuối cùng cũng mặc kệ nàng, sau đó bèn quyết định đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương lưu lại vài ngày, nàng cũng đồng ý với ý kiến của hắn cho nên cũng không giãy giụa nữa.
* * *
Lần này nàng ở lại phủ Nhiếp Chính Vương tận năm ngày.
Thượng Quan Ngữ Tích mỗi ngày đều ở cùng Mặc Liên Ngọc, ban ngày thì uống rượu, ban đêm thì ca hát vui chơi.
Thượng Quan Kỳ Hàn ban đầu cũng không để ý đến nàng, nhưng mà hiện tại đến đêm nàng cũng không hồi cung, cả ngày chỉ biết uống rượu say sưa rồi chạy đến phủ Nhiếp Chính Vương, hại hắn bị hoàng thúc quở trách, vì vậy hắn cuối cùng cũng tức giận bèn ra lệnh cho người đưa nàng về cung.
Nhiệm vụ này ban đầu vốn không định giao cho Hạ Hầu Viễn, nhưng mà những thị vệ khác của hắn liên tục thất bại mà quay về, cho nên hắn không thể không để giao cho Hạ Hầu Viễn.
Tối nay nàng lại say.
Hạ Hầu Viễn sau khi bước vào tửu lầu liền nhìn thấy nàng và hắn đang ngồi uống rượu hăng say ở một góc, lúc này tửu lầu cũng chẳng còn ai, trong góc đó chỉ còn có hai người họ, Mặc Liên Ngọc trông còn khá tỉnh táo, còn nàng thì lại say khướt đến nổi bắt đầu quơ chân múa tay.
Trên gương mặt tuấn tú của hắn như xuất hiện một tầng sương mù, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày trông càng lạnh lùng hơn, thật là hiếm thấy hắn lộ ra biểu cảm này.
Hắn bước chân dài đi tới, Mặc Liên Ngọc cảm thấy nhiệt độ xung quanh như hạ thấp, bèn phát giác nhìn về phía hắn.
"Hạ.. Hạ Hầu Viễn?" Hắn kinh ngạc há mở miệng.
"Ta nói rồi, đừng ở trước mặt ta nhắc tên khốn ấy."
Vẫn chưa đợi Hạ Hầu Viễn lên tiếng, nữ nhân đang say rượu đó đột nhiên hét lớn: "Hôm nay chúng ta cứ vui vẻ đi, đừng nhắc tới cái tên làm mất hứng đó!"
Sắc mặt Hạ Hầu Viễn đột nhiên tối sầm lại hướng về phía Mặc Liên Ngọc: "Mặc tiểu hầu gia ngày đêm cùng công chúa say đến bộ dạng như thế này, chính là cả ngày thảnh thơi không có việc chỉ có thể uống rượu cùng nữ nhân, còn muốn có ý định cướp người của Sở quận vương sao?"
Đối với Mặc Liên Ngọc mà nói, ngoài cha của hắn và công chúa thì đến hoàng thượng cũng không có nói với hắn như thế, cho nên sắc mặt hắn liền thay đổi, nhưng Thượng Quan Ngữ Tích lại nhanh trước một bước, nàng mở miệng hỏi.
"Ngươi là ai?"
Nàng vốn dĩ trong lòng đang không vui, muốn tìm chỗ bộc phát, nhưng mà lại nghe thấy giọng nói cquen thuộc, nhưng trong trí nhớ tựa hồ như không muốn nghĩ đến, bèn chỉ tay vào hắn quát: "Dám ăn nói như thế với Mặc tiểu hầu gia, có phải ngươi chán sống rồi phải không? Có phải đang coi thường thân phận hầu gia của hắn, hay là đang coi thường thân phận của bổn công chúa đây?"
Hạ Hầu Viễn sắc mặt trầm xuống. Khung cảnh lại diễn ra tương tự, vài ngày trước khi hai hắn cùng Trịnh Sở xảy ra mâu thuẫn thì nàng lại chọn đứng về phía hắn, dùng lời lẽ sắc bén để bảo vệ hắn. Nhưng hiện tại đã thay đổi, hắn trở thành đối tượng trách vấn của nàng, còn Mặc Liên Ngọc lại trở thành người được nàng bảo vệ.
Hắn nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh, trong nụ cười đó có sự mỉa mai và tức giận, trong lòng hắn giống như có một sợi dây đang bị thắt lại.
Một nụ cười khinh bỉ và tức giận sâu xa dâng lên từ đáy lòng người đàn ông, như thể một sợi dây trong lòng anh ta dần dần thắt lại.
Nhưng sắc mặt vẫn bình thản nói: "Công chúa, người uống say rồi."
"Bổn công chúa không có say!" Nàng hơi híp mắt lại mơ hồ nhìn hắn: "Ngươi, từ đâu đến thì về đó đi."
"Hoàng thượng căn dặn thuộc hạ đưa công chúa hồi cung."
"Thuộc hạ?"
Thượng Quan Ngữ Tích lắc lắc đầu, nhìn kỹ tên nam nhân trước mặt, sau đó đưa tay lên trực tiếp chạm vào khuôn mặt tuấn tú đó, sau đó là hàng lông mày sắc bén.
Hắn cũng không có né tránh, chỉ đứng ở đó để nàng chạm vào, hắn chỉ nheo đôi mắt lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng.
"Ngươi tại sao lại giống ngài ấy như thế, đều là thuộc hạ, diện mạo cũng vô cùng giống nhau." Sau đó nàng lại khe khẽ thở dài: "Ngươi từ đâu đến vậy? Tuấn tú như thế, tuy rằng không làm cho người ta quá thích, nhưng mà.. bổn công chúa đêm nay sẽ bao dưỡng ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?"
"..."
Mặc Liên Ngọc cho rằng Hạ Hầu Viễn sau khi nghe được những lời này thì nhất định sẽ rất tức giận, nhưng khi nhìn hắn thì chẳng thấy hắn sẽ tức giận. Nhưng mà nếu nói hắn thờ ơ thì cũng không đúng, xem ra tên nam nhân này cũng không cự tuyệt sự đụng chạm của nàng. Hắn ta đứng dậy đi tới trước mặt Hạ Hầu Viễn.
"Hạ Hầu Viễn, một lát nữa ta sẽ cho người đưa nàng ấy về phủ Nhiếp Chính Vương, ngươi về trước đi."
Hạ Hầu Viễn không thèm nhìn hắn, môi mỏng khẽ hé mở, ngữ khí lạnh lùng thậm chí còn ẩn chứa một chút địch ý: "Hoàng thượng có dặn dò thuộc hạ đưa công chúa hồi cung, Mặc tiểu hầu gia không nên quản quá nhiều việc vẫn hơn."
Thượng Quan Ngữ Tích sau khi nghe hắn nói lập tức tức giận: "Ta không về! Lại là người mà hoàng huynh ta phái đến, người bên cạnh huynh ấy chẳng có lấy một người nào tốt."
Hạ Hầu Viễn: "..."
Sắc mặt hắn trầm xuống bèn trực tiếp ôm lấy eo nàng nhấc bổng nàng, không nói một lời đi ra ngoài.
Mặc Liên Ngọc cả kinh, cũng quên đuổi theo.
Vừa này là hắn nghĩ lầm sao? Hắn vậy mà có thể nhìn thấy sự chiếm hữu trên người của Hạ Hầu Viễn?
Không không không, không thể nào, nhất định là hắn nghĩ lầm rồi.
* * *
Hạ Hầu Viễn ôm nàng ra khỏi tửu lầu, khiến những thị vệ đang canh giữ ở ngoài khi nhìn thấy đều cả kinh.
Hóa ra cũng có thể dùng cách thức này đưa công chúa hồi cung sao? Nhưng nếu làm như thế chẳng phải là thất kính sao?
Hay là nên nói rằng, chỉ trong những trường hợp đặc biệt thì có thể dùng những biện pháp đặc biệt?
"Đại nhân, có cần thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa không.."
"Cút."
"..."
Thị vệ cả kinh nhìn hắn lướt ngang mình rời khỏi. Vì vậy, đại nhân là muốn ôm công chúa hồi cung?
* * *
Thượng Quan Ngữ Tích không ngừng giãy giụa trong lòng hắn, hai chân không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn, nàng cảm thấy tên nam nhân này như muốn kẹp chết nàng vậy, cho dù nàng có giãy giụa như thế nào thì hắn vẫn cứ giữ chặt nàng không buông.
"Ngươi thật to gan, dám bất kính với bổn công chúa, bổn công chúa sẽ chém hết cả nhà ngươi."
"Câm miệng."
"Ngươi dám hét ta.. ngươi là ai chứ, sao lại đáng ghét giống như Hạ Hầu Viễn vậy."
"..."
Hắn nhìn xuống nàng với ánh mắt lạnh lùng và u ám: "Nếu như Hạ Hầu Viễn đáng ghét, vậy người thích ai? Mặc Liên Ngọc à?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt u ám của hắn, nàng lại sợ hãi rụt đầu lại.
"Tên khốn! Các người đều ức hiếp ta, hoàng huynh cũng ức hiếp ta, Hạ Hầu Viễn cũng ức hiếp ta, ngay cả cái tên khốn không biết xuất hiện từ đâu như ngươi cũng ức hiếp ta.." Nàng vừa khóc vừa nói: "Hạ Hầu Viễn đúng là cái tên đáng ghét, ta sau này sẽ không thích ngài ấy nữa!"
Bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.