• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng khẽ nhếch môi, ban đầu còn có chút khí thế, nhưng khi nàng từ từ vén áo của hắn lên, thì chút khí thế kia liền biến thành sự bàng hoàng và đau lòng, vốn dĩ nếu bị bỏng cũng đã đủ khiến con người ta đau đớn, đừng nói chi đến việc trực tiếp bị vùi sắt nóng hừng hực kia vùi vào người. Giờ nghĩ lại, nàng không khỏi khâm phục dũng khí của hắn, bị như thế này rồi mà chẳng rên la một tiếng.

Thượng Quan Ngữ Tích nhắm mắt lại, tầm nhìn dường như bị sương mù mờ mịt che khuất, nàng thấp giọng nói: "Chi bằng, hay là thôi đi."

Hắn cau mày: "Thôi cái gì?"

Nàng khàn giọng nói: "Ta sẽ trực tiếp bôi thuốc lên phía trên, còn y phục của ngài ta sẽ không cởi ra đâu."

"Sau đó cứ để y phục dán lên vết thương, đợi đến khi lành, vải và thịt đều hòa với nhau?"

"..."

Nàng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt có chút đỏ: "Nhưng mà như thế ngài sẽ rất đau." Nàng tự trách mình và tiếp tục nói: "Lúc nãy ta không nên rời khỏi đây, ta nên giúp ngài cởi y phục trước rồi sau đó mới rời đi, bây giờ y phục và vết thương bê bết dán chặt vào nhau rồi, ta thật sự ngốc nghếch mà, xin lỗi ngài Hạ Hầu Viễn."

Thật ra nàng không phải là người hay khóc, nhưng mà dạo gần đây nàng luôn rơi lệ vì hắn.

Hạ Hầu Viễn hạ giọng một chút, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi trở nên dịu dàng hơn một chút: "Cũng không phải đau lắm đâu." Hắn dừng lại một lát, sau đó lại tiếp tục nói: "Ta cũng đã quen rồi, hửm?"

Nhưng vẻ mặt của nàng lúc này càng khó coi hơn: "Có phải ngài đang nhắc nhở với ta rằng, ngài liên tục bị thương không?"

"Không có."

"Vậy ngài cố chịu đựng một chút, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng."

Hạ Hầu Viễn nhíu mày nhìn động tác cứng ngắc cùng sự thận trọng của nàng, hắn gần như muốn nói với nàng là để hắn tự làm, nhưng cuối cùng hắn vẫn đè nén lại.

"Ngài có đau lắm không?"



"Người nhanh một chút."

"Ồ.."

Nàng bèn nhắm mắt lại, sau đó run rẩy xé đi lớp y phục trên người hắn.

Hắn chỉ khẽ kêu lên một tiếng.

Nàng vội vàng lấy thuốc ra sau đó đắp lên trên vết thương của hắn, vết thương rất nhanh đã ngừng chảy máu, nàng không trực tiếp băng bó mà dìu hắn ngồi dậy để xử lý từng vết thương còn lại.

Nàng liếc mắt thăm dò hắn: "Ngài không sao chứ?"

"Ừm." Hắn ngước mắt lên: "Không ngờ công chúa lại có tài nghệ băng bó vết thương tốt như thế."

"..."

Nàng ngượng ngùng cười, không biết hắn là thật lòng khen nàng hay là đang châm chọc nàng: "Ngài không sao thì tốt rồi, thuốc này là hoàng thúc bí mật đưa cho ta, đợi ta giúp ngài thay thuốc thêm hai lần nữa, nhất định sẽ lành lặn lại."

Hắn hơi cụp mắt xuống: "Công chúa, người không cần phải lãng phí chúng vì ta đâu."

"Không phải lãng phí, ta có cách để cứu ngài." Hắn nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của nàng, cùng với đôi mắt ngấn nước chân thành nhìn hắn: "Thật đấy Hạ Hầu Viễn, ngài nhất định phải tin ta, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Ta phạm tội giết người, hơn nữa, người mà ta giết lại là quận vương, phạm trọng tội như thế, công chúa hà tất phải lãng phí thời gian."

"Ta không phải lãng phí thời gian, thật sự là ta có cách để cứu ngài ra." Sau đó nàng đột nhiên ghé vào sát tai hắn: "Lúc trước phụ hoàng có tặng cho ta một vật."

Đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi nheo lại.

Nàng không nói tiếp, hắn cũng không hỏi lại.

Trong phòng giam chỉ có một chiếc giường nhỏ vừa bẩn thỉu vừa cũ kĩ, lúc này hắn đang ngồi trên đó, còn nàng thì ngồi xổm bên cạnh hắn, bộ dáng vừa nũng nịu vừa cẩn thận, giống như một chú mèo con đáng yêu, rõ ràng nàng là công chúa cao quý, hiện tại lại vì hắn mà chấp nhận ở nơi bẩn thỉu như thế này.

Hắn khẽ nheo mắt lại: "Người nên trở về đi."

"Không được." Nàng trực tiếp từ chối: "Bây giờ trời cũng đã tối, ta cần phải bên túc trực bên cạnh ngài, mẫu hậu rất có thể sẽ phái người đến, nếu như ta không có ở đây, ngộ nhỡ bọn họ lại ra tay với ngài thì phải làm sao?"

"Nói như thế, nghĩa là công chúa muốn bảo vệ ta?"

Đây là lần đầu tiên thấy hắn nở một nụ cười như có như không, nụ cười ấy không phải giễu cợt, dường như hắn chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

Nàng lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói: "Ta biết ngài cảm thấy ta thật buồn cười, ta vừa không biết võ công lại chỉ biết liên lụy ngài, vậy mà còn nằng nặc đòi bảo vệ ngài. Thật ra cũng không tính là bảo vệ, ta chỉ là hy vọng muốn được thấy ngài lúc nào cũng khỏe mạnh mà thôi, cũng không muốn người khác ức hiếp ngài."

Ý cười trong mắt Hạ Hầu Viễn vụt tắt. Khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, vẻ mặt vốn thâm trầm của hắn lại càng trở nên phức tạp hơn.



Hắn dời tầm mắt đi và nói: "Ở đây không có giường cho người ngủ, ban đêm còn có chuột và gián. Thân thể ngọc ngà như công chúa, cho dù người có sẵn lòng chịu đựng môi trường bẩn thỉu như vậy, chỉ e là trong lòng khó có thể vượt qua được."

Chuột và gián, quả thật là những thứ khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Nàng nhịn không được bèn cau mày, ngay vào lúc hắn tưởng rằng nàng sẽ thấy khó mà lùi, thì nàng lại rất bình tĩnh mà nói với hắn: "Đúng là chúng khiến ta khó mà vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng so với những thứ này, ngài đối với ta quan trọng hơn tất cả." Nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa, chẳng phải còn có ngài sao? Ta sẽ không sợ đâu."

"..."

Hắn mím môi, hắn biết chỉ dựa vào vài lời nói của hắn, nàng sẽ không dễ dàng mà thay đổi quyết định của mình, cho nên hắn cũng không có ý định nói tiếp.

Hắn nhường một phần giường cho nàng: "Nếu người nhất quyết muốn ở lại, người có thể ngủ trên chiếc giường."

Nàng lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, chiếc giường này với sàn nhà không khác là bao, ta tới đây là hy vọng ngài có thể nhanh chóng hồi phục, chứ không phải cùng với một người đang thương tích đầy mình như ngài tranh giành một chiếc giường như thế, cũng đâu phải giường là chổ duy nhất có thể nằm ngủ đâu."

"Haha."

"Ngài cười gì thế?" Nàng có chút khó chịu.

"Giường và sàn nhà không có gì khác nhau, nhưng giường lại là chỗ duy nhất có thể nằm ngủ, công chúa không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn sao?" Hắn có thể hiểu được nàng là đang nghĩ cho hắn, nhưng hắn lại không nhịn được mà muốn chọc ghẹo nàng.

Nàng trừng mắt nhìn hắn: "Ngài còn không mau nghỉ ngơi đi, bị thương đến mức này rồi mà cũng không thể ngăn được miệng của ngài, sao lúc trước ta lại chưa từng thấy ngài nói đùa như thế với ta chứ?" Hắn thỉnh thoảng lại châm biếng nàng vài câu, tại sao lúc trước nàng lại không nhìn ra, tên nam nhân này lại độc mồm độc miệng như thế.

Cũng may rằng hắn không nói gì thêm nữa, chỉ nhắm mắt lại.

Tình trạng bây giờ của hắn không thích hợp nằm xuống, nàng nghi ngờ rằng hắn không biết có thể ngủ ngồi như thế được không, do ngồi xổm quá lâu, đôi chân của nàng cũng bắt đầu tê đi, bèn không thèm để ý mà trực tiếp ngồi hẳn xuống sàn nhà, sau đó nhẹ nhàng đấm lấy đôi chân đang mỏi nhừ của mình.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dần dần nàng không kìm được cơn buồn ngủ bèn ngủ thiếp đi bên cạnh hắn.

Trong không gian yên tĩnh, bỗng có tiếng bước chân vang lên.

Hạ Hầu Viễn đột nhiên mở mắt ra, nhìn người xuất hiện ở cửa phòng giam.

Sau đó, hắn đưa tay chạm vào huyệt đạo của nàng.

"Có chuyện gì?"

Ngôn Huyền nhíu chặt lông mày: "Chủ nhân, tại sao người lại ra nông nỗi này."

Sau đó hắn ta nhìn thấy nàng đang ngủ ở mép giường, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Người vì cứu nàng ta, đến mạng của bản thân cũng không thèm nữa sao? Hiện tại sự việc đã thành ra nông nổi này, chúng ta phải bẩm báo như thế nào với hoàng thượng đây?"

Hắn ta thật sự là nghĩ không thông, chủ nhân của hắn từ trước đến nay không phải là người dễ dàng xung động, tại sao lại giết Sở quận vương cơ chứ?



Cho dù kẻ đó có làm gì công chúa đi chăng nữa, cùng lắm chỉ cần đánh hắn ta một trận là được, vậy mà chủ nhân lại trực tiếp giết hắn ta.

Có phải đây là sự chiếm hữu của một người nam nhân đối với nữ nhân của mình không?

Ngôn Huyền trong lòng càng nghĩ thì càng cảm thấy kinh hãi, càng cảm thấy chủ nhân đối với vị công chúa này thật là không bình thường, vậy thì tại sao lúc đầu lại còn từ chối như thế?

Hạ Hầu Viễn chỉ lạnh nhạt đáp: "Cần phải bẩm báo như thế nào, ta tự có cách."

"Nhưng mà thuộc hạ nghe nói, ngày mai ngài sẽ bị.."

"Ta tự có kế hoạch, ngươi quay về đi."

Ngôn Huyền nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, nhất thời không hiểu được hắn, phải chăng hắn sớm đã nghĩ ra biện pháp rồi?

"Vậy thuộc hạ xin được phép cáo lui, chủ nhân, người nhất định phải bảo trọng."

"Ừm."

Tiếng bước chân dần dần rời đi và biến mất hoàn toàn.

Hạ Hầu Viễn bắt đầu giải huyệt đạo cho nàng, nàng tựa hồ trong mơ đang gặp việc gì đó bất an, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ động.

Bàn tay của hắn hơi khựng lại giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng chạm lên gò má của nàng, cảm giác mềm mại đọng lại trên đầu ngón tay hắn, không bao giờ biến mất.

Công chúa cao quý được vạn người sủng ái giờ đây lại đang nằm ngủ quên trên chiếc giường dành cho tội nhân.

Nàng là khung cảnh duy nhất ở một nơi vừa bẩn thỉu vừa đổ nát như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK