Vốn bị tiếng khóc của nàng khiến tâm trạng của hắn cực kỳ khó chịu, thì lúc này đây đột nhiên lại trở nên căng thẳng, giống như một sợi dây đang bị căng ra có thể đứt bất cứ lúc nào, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phía trước hồi lâu.
"Ta không nghe rõ, người nói lại lần nữa."
Giọng hắn trầm trầm lạnh lùng có vẻ lãnh đạm không chút gợn sóng, nhưng lại ẩn lên một tia cảm giác bức bách như núi lửa sắp phun trào.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn, cười lạnh rồi nói: "Ngươi kêu ta nói thì ta phải nói à, ngươi là gì chứ?"
"Thượng Quan Ngữ Tích!"
"Nhà ngươi thật là to gan, dám gọi tên của bổn công.. um."
Lời còn chưa nói hết thì đã bị một bờ môi lành lạnh áp chặt.
Đây không phải là lần đầu tiên, nàng còn nhớ lần đầu tiên là do nàng ở trong phủ chủ động hôn hắn, chỉ là lúc đó bị Ngôn Huyền nhìn thấy, vì vậy đành bỏ dở giữa chừng.
Nhưng lần này là hắn chủ động hôn lấy nàng, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng. Hắn vừa thô bạo vừa mạnh mẽ, không cho nàng có bất cứ đường lui nào.
Nụ hôn của hắn mang chút trừng phạt lại xen lẫn một tia tức giận không giải thích được, hắn không biết vì sao bản thân mình lại tức giận, chỉ cảm thấy tình cảm của nàng quá rẻ mạt, cả ngày bám theo hắn luôn miệng nói thích hắn, lại còn tỏ ra rất kiên định, thậm chí hai ngày trước nàng còn nói với hắn rằng nàng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, cho dù hắn có là một tên ăn mày thì nàng cũng không để tâm đến.
Vậy mà dễ dàng như thế đã không thích hắn nữa rồi, hắn biết vị công chúa này đối với hắn chỉ là nhất lòng ham muốn có được thứ mà mình muốn mà thôi, vì vậy mới dốc lòng để mà có được. Hiện tại hắn đối xử với nàng không tốt, nàng cuối cùng cũng quyết tâm buông bỏ tình cảm đối với hắn rồi.
Tình cảm của nàng thật quá rẻ mạt, lại dễ dàng bị lung lay như thế.
Nghĩ như vậy, cơn giận trong lòng Hạ Hầu Viễn càng lúc càng dữ dội, hắn dùng tay đè lên gáy của nàng, ra sức cướp đoạt hơi thở của nàng.
Thật đúng là một nữ nhân đáng ghét.
Thượng Quan Ngữ Tích cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, liền liều mạng giãy giụa, nhưng không cách nào chống lại sức lực của hắn, toàn thân như thể sắp chết ngạt.
May mắn thay, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra.
Đôi gò má ửng hồng, gương mặt tràn đầy sự tức giận, nàng sau khi phản ứng lại bèn trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi.. Ngươi dám có ý đồ bất chính với bổn công chúa, bổn công chúa phải lấy đầu của ngươi."
"Haha."
"Ngươi cười cái gì!" Nàng thấy hắn cười càng thêm tức giận, toàn thân đều như sắp nổ tung, "Đừng tưởng rằng bộ dáng ngươi trông giống tên khốn Hạ Hầu Viễn thì có thể bắt chước hắn, bổn công chúa tuy rằng mềm lòng không thể làm được gì hắn, nhưng không có nghĩa bổn công chúa không làm gì ngươi được."
"..."
Khi Hạ Hầu Viễn đi đến bên cạnh cầu đá, đêm khuya thanh vắng không người, hắn đặt nàng lên thành cầu, tay nắm chặt lấy vai nàng để tránh nàng bị rơi xuống.
Nàng run rẩy nói: "Ngươi.. ngươi muốn mưu sát bổn công chúa?"
Hắn không trả lời, hô hấp nàng trở nên gấp gáp: "Nếu như hoàng huynh ta biết được, nhất định tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Hắn mím môi: "Người lúc nãy có nói mềm lòng không thể làm gì được Hạ Hầu Viễn? Không phải không thích hắn nữa sao, tại sao còn mềm lòng?"
"..."
Lần này đến lượt nàng im lặng.
"Mềm lòng hay không mềm lòng, đâu phải bản thân ta có thể khống chế được.."
Lông mi của hắn khẽ chớp.
Nàng dùng sức xoa đầu mình: "Ta không nói chuyện với ngươi nữa, tránh ra đi."
Nàng đẩy hắn ra, cả người như mất thăng bằng liền lảo đảo, suýt chút nữa rơi xuống sông.
Nàng bèn hét lên một tiếng, Hạ Hầu Viễn lập tức đưa tay đỡ lưng nàng, kéo nàng trở về, đôi mắt nàng mở to vì giật mình sau đó bèn nắm chặt tay hắn: "Ngươi tránh ra đi, ta muốn đứng dậy!"
Hắn mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, lại bế ngang nàng lên.
"Ngươi buông ta ra, ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Cho dù nàng ra sức gào thét, thì hắn vẫn ôm chặt nàng không buông.
Đường về cung rất gần, nhưng bước chân của hắn lại rất chậm, trên đường thỉnh thoảng có người lướt qua, người đi đường vừa nhìn bọn họ còn tưởng là đạo tặc đang bắt cóc thôn nữ, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt người nam nhân, thì lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú kia sao có thể dịu dàng như vậy.
Cứ như ảo giác vậy.
* * *
Nửa canh giờ sau, Hạ Hầu Viễn rốt cục cũng đưa nàng hồi cung, người nữ nhân trong lòng hắn cũng không có náo loạn gì nữa, tựa hồ như đã ngủ, nhưng trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Nàng nói nhỏ quá, hắn không nghe được.
"Thượng Quan Ngữ Tích, đã đến cung rồi."
"Không muốn.. ta không muốn hồi cung."
Nàng chợt bừng tỉnh, lắc đầu với hắn: "Ta không muốn hồi cung."
Hắn nhíu mày: "Tại sao? Chỉ vì một tên Hạ Hầu Viễn mà người ngay cả chỗ ở của mình cũng không dám về?"
"Không gặp được ngài ấy, thì ta sẽ không quấy rầy ngài ấy."
Nàng trầm mặc một hồi, sau đó cười khúc khích nói: "Sau này có lẽ sẽ không thích ngài ấy nữa."
Hạ Hầu Viễn hơi siết chặt bàn tay, híp mắt nhìn chằm chằm nàng: "Cho nên từ nay về sau, người sẽ không thích hắn nữa?"
".. Ta cũng không biết."
Dừng một chút, một tiếng cười giòn tan từ trong miệng nàng phát ra: "Có lẽ là như vậy."
Hạ Hầu Viễn suýt chút nữa ném nàng xuống đất, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng: "Tại sao?"
Tại sao?
Thượng Quan Ngữ Tích lắc đầu.
Có lẽ không phải vì nàng bị cự tuyệt, mà là vì nàng bị hắn chán ghét.
Nàng vẫn còn thích hắn, đâu có đơn giản mà không thích hắn nữa, nếu như con tim nàng có thể nghe theo lý trí thì nàng đã không cần phải tương tư hắn đến tận ba năm.
"Ta cho rằng, chỉ cần ta cố gắng nổ lực giống như những người không màng gian khổ khó khăn chỉ để có thể hái được một đóa tuyết liên, nổ lực xuất hiện trước mặt ngài ấy, nổ lực đối xử tốt với ngài ấy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày khiến ngài ấy cảm động, làm cho ngài ấy có thể nhìn thấy được bên cạnh ngài ấy vẫn còn có một người như ta.."
Nàng vẫn cười, nhưng nụ cười có vẻ chua xót: "Nhưng ta đã quên mất, ngài ấy vốn dĩ không phải là đóa tuyết liên, không phải nổ lực thì sẽ có được."
Thượng Quan Ngữ Tích nói rất nhiều, yếu ớt dựa vào vai hắn với vẻ mặt vô hồn: "Cho nên ngài ấy sẽ cảm thấy ta rất phiền phức, cũng sẽ vô cùng chán ghét ta, nhưng bởi vì chức trách cho nên ngài ấy mới không cách nào từ chối sự tồn tại của ta, không thể không gặp ta. Ngài ấy vì muốn ta không còn tiếp tục quấy rầy ngài ấy nữa cho nên đã cùng với hoàng huynh của ta lập ra một kế sách để lừa gạt ta.. ngài ấy nhất định đã bị ta làm phiền đến sợ hãi luôn rồi."
Chân mày của hắn nhíu chặt lại.
Nàng lúc này đã bất tỉnh nhân sự trên vai của hắn.
Con ngươi u ám của hắn càng lúc càng sâu, hơi thở nặng nề dễ nhận ra, đôi mắt phượng nhìn nàng không chớp.
* * *
Thượng Quan Ngữ Tích ngày hôm sau tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ.
Nàng không nhớ hết được những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, nàng chỉ nhớ được nàng đang cùng uống rượu với Mặc Liên Ngọc, còn nàng trở về cung như thế nào thì nàng đã không còn nhớ nữa rồi.
Nàng đã liên tục uống rượu mấy ngày, thái y nói nếu như nàng cứ tiếp tục uống rượu như thếthì nhất định sẽ có ngày uống phải rượu độc. Vì vậy hiện tại không chỉ Thượng Quan Kỳ Hàn mà đến ngay cả Thượng Quan Tĩnh Lan cũng đang chờ nàng tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra liền nhìn thấy hai nam nhân mà nàng sợ nhất đang ở đó, nhất thời thanh tỉnh một phần nào.
"Hoàng huynh, hoàng thúc, mọi người đều ở đây à."
Giọng nói có chút ngượng ngùng.
Thượng Quan Kỳ Hàn cười lạnh một tiếng.
Ngược lại, Thượng Quan Tĩnh Lan sắc mặt bình tĩnh hơn: "Tự mình khiến cho bản thân ra nông nổi như thế này, con là không có nam nhân thì không thể sống nổi sao?"
Nàng mím môi: "Hoàng thúc.."
Tuy rằng Thượng Quan Kỳ Hàn cũng tức giận, nhưng cũng không nói những lời như thế này, cho nên bèn ho nhẹ một tiếng: "Hoàng thúc."
"Sao, bổn vương nói sai sao?" Hắn hờ hững nhìn nàng, trầm giọng nói: "Nếu như hai người thật lòng yêu thương nhau nhưng bị trở ngại vì địa vị, thì bổn vương cũng không ngần ngại thuyết phục hoàng huynh của con ban hôn cho hai người. Nhưng thực chất đây chỉ là sự tình nguyện từ phía con, con xác định là muốn đem hạnh phúc nửa đời sau của mình giao cho một người không yêu con? Thượng Quan Ngữ Tích, đầu óc con có phải có vấn đề rồi không?"
"..."
Nàng thật sự cảm thấy ủy khuất: "Hoàng thúc, con ngày trước không phải như vậy đâu, hiện tại con là đang tiếc nuối cho tình cảm của mình mà thôi."
Thượng Quan Kỳ Hàn hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: "Ý của muội là từ nay về sau sẽ không thích hắn nữa?"
".. Muội sẽ cố gắng."
"Thượng Quan Ngữ Tích, muội tốt nhất đừng có lừa trẫm."
Nàng giơ bàn tay lên: "Thật đó, muội sẽ cố gắng."
Nói xong, tựa hồ nhớ tới ra điều gì đó bèn trừng mắt nhìn hắn: "Hoàng huynh, huynh chớ có quên, việc lần trước huynh lừa gạt muội, muội còn chưa có nói với hoàng thúc, huynh bây giờ là đang muốn dọa nạt muội sao, muội phải cáo trạng với hoàng thúc."
"Haha."
Nhưng Thượng Quan Tĩnh Lan lại cười lạnh một tiếng: "Chuyện đó bổn vương sớm đã biết, nếu như không làm như thế, thì con đã không thể nhìn thấu được hiện thực, giờ thì tốt rồi, hoàng huynh của con xem như đã đưa con về đúng con đường chính đạo rồi."
Thượng Quan Ngữ Tích: "..."
Cả hai đều đang bắt nạt nàng.
Hai người họ ngồi với nàng một lúc, sau khi nhìn thấy nàng trở lại với dáng vẻ hoạt bát như trước mới yên tâm rời khỏi.
Nhưng ngay khi họ rời đi, khuôn mặt của nàng liền trầm lặng xuống.
Tô Hoa đi tới, lo lắng nói: "Công chúa, đừng tự hành hạ mình như vậy nữa, nô tỳ nhìn thấy cũng đau lòng vì người."
"Ta không có hành hạ bản thân."
Nàng bất đắc dĩ cười cười: "Trước đây ta vốn không biết tại sao những người thất tình lại thích đi uống rượu. Thì ra.. là để trốn tránh hiện thực."