Mục lục
Chiến Lang Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có vài người đang đứng cạnh bờ sông, Tất Hoa Vũ và Tần Quốc Thành đang than thở.

Tần Quốc Thành nói: “Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc một chút, bây giờ bọn họ chẳng chịu nghe khuyên bảo, lỡ như thả ra rồi bọn họ sẽ nói ra sự tồn tại của Người Gác Đêm thì thật phiền toái.”
Lê Văn Vân trầm ngâm một chút, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy cứ để cho bọn họ ở lại căn cứ Người Gác Đêm đi, bọn họ nói nhiều như vậy, có lẽ là muốn tiền!”
“Cậu có nhiều tiền như thế, cứ đưa cho bọn họ vài trăm nghìn tệ là được rồi không phải sao?” Tần Quốc Thành cạn lời nói: “Nếu như cậu không muốn thì tôi bỏ ra giúp cậu.”
Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: “Ở đây có xa chỗ các anh lắm không?”
“Lái xe cũng mất mấy tiếng.” Tần Quốc Thành đáp: “Chúng tôi là vừa mới đi tuần ở gần đây.”
Lê Văn Vân trầm ngâm chốc lát, lái xe mất mấy tiếng đồng hồ, có nghĩa là đi đi lại lại cũng rất tốn thời gian, quay về đã là hừng đông rồi.

Dù sao cũng ở cùng bố mẹ nên anh không thể về quá muộn, có lẽ bọn họ cũng đang lo mình gặp chuyện.

Lê Văn Vân suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ngày mai tôi đến căn cứ của các anh một chuyến, các anh cứ gửi định vị cho tôi là được.”

“Được!” Tần Quốc Thành nói, sau đó nhìn về phía đám người Trác Hạo đang chờ, trên gương mặt tục tằng lộ ra một nụ cười nguy hiểm.

Trong lòng Trác Hạo xuất hiện cảm giác không ổn, ông ta nuốt nước miếng nói: “Anh muốn làm gì…”
“Rầm!”
Vừa nói xong, Tất Hoa Vũ đứng bên cạnh anh ta đột nhiên đập một phát vào gáy ông ta.

Hai mắt Trác Hạo tối sầm, ngất xỉu lập tức.

“Thằng nhãi này cũng có chút thủ đoạn, để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước tiên cứ đánh ngất hắn đã, người khác hẳn là cũng dễ khống chế.” Tần Quốc Thành nói: “Ngày mai chúng ta lại gặp nhau, sau khi cậu đến nơi cứ gọi điện cho tôi, tôi sợ mấy thằng nhóc kia không biết cậu thì lại có xung đột.”
Lê Văn Vân khoát tay nói: “Được.”
Nhìn đám người Trác Hạo rời đi rồi, Lê Văn Vân lái xe chạy về một hướng khác, đồng thời cầm di động lên nấu cháo điện thoại với htk một lúc lâu!
Khoảng chín giờ tối, Lê Văn Vân mới từ từ về tới nhà.

Trong phòng khách, hai người Lê Cảnh An đang xem ti vi, thấy Lê Văn Vân trở về, cả hai đều trừng mắt nhìn anh.

“Con làm sao thế hả? Cho con đi xem mắt mà con lại chạy đi chỗ khác, còn bảo cô ấy là con không nhà không xe không công việc?” Tào Vân nghueme túc nói: “Lê Văn Vân, con không còn nhỏ nữa, hơn nữa người ta cũng cho rằng con ngồi tù nhiều năm rồi, nên giờ không có quyền lựa chọn gì cả, mẹ và bố con cũng rất khó khăn, muốn có cháu bế…”
Lê Văn Vân đau đầu, anh vội ho một tiếng rồi nói: “Cô gái kia thực sự không hợp với con, con thấy cô ta quá sĩ diện, hơn nữa còn là kiểu phàm tục, cô ta không ưng con, con cũng thế.

Hơn nữa con thật sự có bạn gái rồi.”
“Con về Lâm Hải mới có vài ngày thì đào đâu ra bạn gái chứ!” Tào Vân nói.

“Cô ấy ở Giang Thành, không phải con đã nói rồi sao.


Chín năm kia con không thực sự ở trong nhà giam, mà ở Giang Thành tám năm.

Hôm nào con đưa cô ấy đến đây gặp bố mẹ là được.” Lê Văn Vân nói.

Điều này khiến hai vợ chồng Lê Cảnh An chần chờ, Lê Cảnh An hoài nghi hỏi: “Thật sao?”
“Vâng, thật.” Lê Văn Vân đáp: “Hai ngày nay cô ấy đã tới Lâm Hải rồi, chờ cô ấy tới đây xong có lẽ con sẽ ra ngoài ở.”
Đúng vậy, cho dù anh muốn ở cùng một nhà với bố mẹ, nhưng ở chung một chỗ quả thật hơi phiền phức, đơn giản nhất là buổi tối muốn đi đâu đó sẽ rất phiền.

“Chỉ cần con dẫn một cô vợ về đây được thì muốn ở đâu thì ở.” Lê Cảnh An nói.

Lê Văn Vân toát mồ hôi lạnh, quả nhiên bố mẹ nào cũng giống nhau.

Vì để gả được Đỗ Tịch Tịch ra ngoài, Đỗ Thương Bắc đi đẩy mạnh tiêu thụ khắp nơi! Bây giờ bố mẹ của mình cũng như thế!
Đối phó bố mẹ xong, anh thở dài một hơi, rửa mặt xong về phòng của mình, ngồi khoanh chân xuống.

Một đêm lặng yên cứ thế trôi qua.


Sáng hôm sau, Lê Văn Vân bò dậy, gọi điện cho Khương Vĩ.

Nếu muốn đưa Khương Vĩ vào gia nhập Người Gác Đêm, thì phải để Khương Vĩ tiếp xúc sớm một chút, có lẽ có thể nhân cơ hội này để đưa cậu ta vào thẳng luôn, cho cậu ta một ít thời gian làm quen.

Đợi đến khi mình và Số Hai trở về, Khương Vĩ đã đủ lớn, đuổi kịp được anh và Số Hai.

Người Gác Đêm, đương nhiên là bọn họ phải trở về, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Sau khi trở về, bọn họ chắc chắn sẽ xây dựng lại tiểu đội, tiểu đội của bọn họ chắc chắn sẽ là một mũi nhọn, nhân số có lẽ sẽ không nhiều lắm, thế nhưng nhất định phải tinh nhuệ.

Do đó Khương Vĩ cần nhanh chóng đi trải nghiệm là một điều cần thiết..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK