Lê Văn Vân không nói gì, nhưng trong lòng anh đại khái đã biết, Minh Sùng này, có đến 99%, chính là Người Gác Đêm thần bí Số Một kia.
Con số này tại Người Gác Đêm Hoa hệ cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, anh ta không lộ mặt, thậm chí cho tới bây giờ dương như chưa từng có nhiệm vụ ban bố cho anh ta.
Mà sau ngày hôm qua, Lê Văn Vân phát hiện Eddie Hodges cực kỳ khách khí đối với Minh Sùng, thậm chí! Có một chút sợ hãi, lại thêm khí chất thần bí trên người Minh Sùng, Lê Văn Vân đoán, anh ta đại khái chính là Người Gác Đêm Số Một Hoa hệ rồi.
Những lời vừa rồi của Minh Sùng lại càng khiến cho Lê Văn Vân chắc chắn điểm này.
Người này chính là Người Gác Đêm Số Một.
Anh hừ lạnh một tiếng nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trác Nhất Minh ném bọn họ tới khu Tội Ác, là muốn cho bọn họ nhận áp lực tại thành phố này, dùng nó để đạt được hiệu quả tiến bộ, anh đưa bọn họ đến nơi khác huấn luyện, liệu có hiệu quả không?"
"Chỗ của tôi là nơi nào chứ!" Minh Sùng hơi nhếch môi.
Lúc này Lê Văn Vân mới phát hiện trên khóe môi anh ta xuất hiện nụ cười rất quỷ dị, sau đó chỉ thấy Minh Sùng tiếp tục nói: "Chỗ của tôi ấy mà, tên là Trại Huấn Luyện Ma Quỷ! Rất hiếm khi mở ra với người ngoài.
"
"Vậy sao? Tôi đây cũng muốn đi xem thử một lần!" Lê Văn Vân cười nói, sau đó như nghĩ tới cái gì, Lê Văn Vân mới hỏi: "Đúng rồi, tòa thành này có người tự dưng mất tích, hơn nữa rất có khả năng là do siêu cấp ra tay dẫn người đi, chuyện này, anh có biết không?"
Minh Sùng ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua, trên thực tế, tôi cũng không phải quá hiểu biết về tòa thành này, đa số chuyện vẫn do Eddie Hodges quản lý, chờ sau khi trở về, tôi lại hỏi Eddie Hodges thử xem.
"
Lê Văn Vân nhướng mày, anh cứ có cảm giác chuyện kia không đơn giản như trong tưởng tượng, anh nhìn thoáng qua Minh Sùng, không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, bọn họ lái xe ra khỏi thành phố, chạy thêm tầm nửa tiếng nữa, cây cối xung quanh càng lúc càng rậm rạp.
Một tiếng sau, bọn họ dừng lại, sau đó Minh Sùng nói: "Bên này!"
Nói xong, anh ta đi vào khu rừng rậm bên cạnh.
Dọc theo rừng rậm đi tầm một tiếng nữa, trước mặt đám người Lê Văn Vân trở nên rộng rãi hẳn, ở phía trước thế mà lại có thêm một tòa thành cực lớn.
Lê Văn Vân yên lặng nhếch môi cười.
Anh không quá hiểu biết về hòn đảo này, phần lớn thời gian đều hoạt động trong thành, đương nhiên, anh cũng có biết đến một vài thôn trấn xung quanh.
Nhưng mà… thôn trấn này, rõ ràng có điều khác biệt, cấu tạo và bố cực của thôn trấn vô cùng lạ lùng, tại cổng thôn, Lê Văn Vân nhìn thấy có ba người đang hút thuốc đánh bài, điều khiến cho Lê Văn Vân kinh ngạc chính là mấy người này đều mặc đồng phục của Người Gác Đêm, hơn nữa rõ ràng còn là đỉnh cấp.
Mà Lê Văn Vân, gần như chưa từng gặp qua mấy người này tại Người Gác Đêm.
Bọn họ cũng thấy được Minh Sùng, cho nên vội vàng cất bài đi, đứng dậy nói: "Anh Minh!"
Minh Sùng vẫy, trong ba người kia, có một người có vẻ cường tráng chạy tới nói: "Anh Minh, lại đưa tới mấy người mới cho Ma Quỷ Doanh sao? Có cần em tự mình dạy dỗ không?"
Một tên khác cười ha hả, đi tới bên cạnh Phạm Nhược Tuyết nói: "Dạy dỗ cô nàng này một phen đi, nhất định…"
Từ tác phong đến giọng điệu nói chuyện của mấy người này đều không giống là Người Gác Đêm, càng giống mấy tên thổ phỉ bên trong khu Tội Ác hơn.
Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, cô trực tiếp giơ tay lên, ba cây châm bạc yên lặng không một tiếng động bắn ra, cái tên đùa giỡn cô đột nhiên phát hiện mình há mồm nhưng không thể thốt ra lời nữa.
"Này! " Hai người khác nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn đám người Lê Văn Vân.
"Đừng nói lung tung.
" Minh Sùng thản nhiên nói: "Ba vị này, đã từng là Người Gác Đêm Số Không, Số Bảy và Số Mười Hai!"
"Cái gì!" Ba người kia sợ hãi, hiển nhiên đã từng nghe nói qua ba cái tên này, bọn họ chấn động nhìn đám người Lê Văn Vân nói: "Mấy người chính là người đẹp bác sĩ, xạ thần… cùng với số 0 trong truyền thuyết kia?"
Lê Văn Vân và Lý Thu liếc nhau một cái, trong mắt hai người, đều xuất hiện sự dao động.
Cả thôn trấn không lớn, nhưng Lê Văn Vân nhìn thấy, mọi người trong trấn cơ hồ đều là đỉnh cấp trở lên!
Trong Người Gác Đêm, sơ cấp có thể lên chiến trường, võ giả cao cấp có thể lập tiểu đội, được gọi là tiểu đội tiên phong, lúc tiểu đội 11762 vừa mới thành lập, tất cả đều là cao cấp, lúc ấy bọn họ chỉ có ba tên đỉnh cấp, Lê Văn Vân, Hoàng Thi Kỳ cùng với Đường Đường.
Nhưng sau đó không ngừng tiến bộ, mới khiến cho cho cả tiểu đội ngoài Lý Thu ra thì tất cả đều trở thành đỉnh cấp.
Mà hiện tại, trong thôn này, Lê Văn Vân vừa nhìn đã phát hiện, hầu như tất cả đều là đỉnh cấp trở lên, nhìn từ quy mô thôn trấn, bên trong này, ít nhất có đến vài ngàn người.
"Rung động không?" Minh Sùng nhìn Lê Văn Vân, trong giọng điệu mang theo một chút kiêu ngạo.
Lê Văn Vân thở dài một hơi, gật đầu.
"Tiếp theo đây thứ cậu tiếp xúc được sẽ là cơ mật tối cao của Người Gác Đêm.
" Minh Sùng thản nhiên nói: "Tuy hiện tại cậu đã không còn là Người Gác Đêm, nhưng đối với Hoa hệ mà nói, lão già Trác Nhất Minh kia vẫn bằng lòng cho cậu tiếp xúc.
"
Nói tới đây, anh ta thản nhiên nói: "Đây! Là vương bài lớn nhất của Người Gác Đêm Hoa hệ, cũng là con bài chưa lật của Người Gác Đêm Hoa hệ!"
Nói tới đây, anh ta thở dài một hơi nói: "Chỉ là không biết đợi đến khi chiến tranh hoàn toàn bùng nổ rồi, người nơi này còn lại bao nhiêu.
"
"Chúng ta vào đi thôi!" Minh Sùng nói.
Lê Văn Vân cùng mấy người Phạm Nhược Tuyết đều có chút rung động, ngay lúc bọn họ muốn đi vào, bọn họ lại phát hiện ở cửa thôn trấn, có một bóng dáng đang đeo ba lô, chậm rãi đi dọc con đường ra bên ngoài!
Dáng người nọ cao gầy, một đầu tóc ngắn, da thịt trắng như tuyết, cả khuôn mặt trông vô cùng bình đạm.
Bỗng nhiên, cô ta ngẩng đầu thấy được đám người Lê Văn Vân, ngay sau đó trên mặt cô ta lộ ra vẻ mừng như điên nói: "Lê Văn Vân! Bác sĩ Phạm!"
Sau đó chỉ trong khoảnh khắc, lúc ánh mắt cô ta rơi vào trên người Lý Thu, hốc mắt bỗng đỏ lên, kế đó khí thế trên người bùng nổ, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt đám người Lê Văn Vân! Chuẩn xác mà nói, là đến trước mặt Lý Thu, cô ta ôm cổ Lý Thu, nước mắt ầng ậc nói: "Thu Thu! Thu Thu, anh cũng tới rồi, em rất nhớ mọi người!"
"Siêu cấp!"
Lúc này, Lê Văn Vân cùng Phạm Nhược Tuyết liếc nhau một cái! Trong mắt lộ ra vẻ chấn động.
Đúng vậy, người tới đúng là Hoàng Thi Kỳ.
Cô ta! Đã thành công đột phá đến siêu cấp!
Điều này có ý nghĩa gì, nghĩa là trong cả đoàn thể tiểu đội của Lê Văn Vân, lúc này đã có đến hai siêu cấp, nếu bọn họ còn đang ở trong Người Gác Đêm mà nói, điều này có nghĩa là tiểu đội 11762 sẽ có hai siêu cấp.
Đây tuyệt đối là chuyện có một không hai trong lịch sử của Người Gác Đêm.
Đáng tiếc, hiện tại đám người Lê Văn Vân đã rời khỏi Người Gác Đêm.
Minh Sùng đứng ở bên cạnh, cũng không quấy rầy Hoàng Thi Kỳ đang kích động, Lê Văn Vân cũng chỉ thở phào một hơi.
Lúc Hoàng Thi Kỳ xuất hiện, cũng chứng tỏ Minh Sùng không lừa bọn họ, đám người Khương Vĩ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến cho tảng đá treo lơ lửng trong lòng Lê Văn Vân hoàn toàn được đặt xuống.
Hoàng Thi Kỳ phải mất một lúc mới hòa hoãn lại cảm xúc, cô ta buông lỏng Lý Thu ra, sau đó lại nhìn về phía Lê Văn Vân, nghiêm mặt nói: "Báo cáo đội trưởng, không phụ kỳ vọng của đội trưởng, tiểu đội 11762, Người Gác Đêm Số Hai Hoàng Thi Kỳ, thành công đột phá đến siêu cấp, xin trở về đơn vị!"
Nghe thế, sắc mặt Lê Văn Vân có chút phức tạp, anh thở dài một hơi nói: "Tôi! Đã không còn là Người Gác Đêm nữa.
"
Hoàng Thi Kỳ nghe thế, sắc mặt đờ ra trong nháy mắt! Sau đó cô ta trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lê Văn Vân kể lại đơn giản mọi chuyện cho cô ta nghe, sau khi nghe xong, sắc mặt Hoàng Thi Kỳ cực kỳ khó coi, cắn răng nói: "Vậy tôi cũng rời đi!"
Đây là chuyện nằm trong dự đoán của Lê Văn Vân, Hoàng Thi Kỳ rất cảm xúc hóa, sau khi Đường Đường chết, cô ta vốn đã không thoải mái, vẫn không muốn trở lại Người Gác Đêm.
Lần này Lê Văn Vân lại bị đuổi ra ngoài, cô ta càng không muốn về.
"Đi thăm đám người Khương Vĩ trước đã.
" Lê Văn Vân nói.
Lúc này Hoàng Thi Kỳ mới gật đầu nói: "Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi, vừa rồi lúc tôi rời đi còn qua chào bọn họ, bọn họ đang ăn cơm tại căn tin.
".
Danh Sách Chương: