Mục lục
Chiến Lang Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoàng Gia Gia cười khổ đi theo Hoàng Tông Thực quay về nhà.
Vừa mới trở về, Hoàng Gia Gia đã phát hiện ở trong nhà có rất đông người, Hoàng Gia Gia hoảng sợ nói: “Mẹ kiếp, lẽ nào mọi người lắp camera ở trong phòng bao rồi ư, vừa nãy cháu đã phát trực tiếp tại hiện trường đấy à?”
Hoàng Tông Thực cạn lời, không nhịn được giơ cây gậy chống đập anh ta một nhát, mắng: “Cút vào trong.”
Hoàng Gia Gia hậm hực chạy vào bên trong, anh ta đi đến bên cạnh Hoàng Hân hỏi: “Chị, có chuyện gì thế, sao tự dưng cả gia đình đều đến đây hết vậy?”
“Chị cũng không rõ lắm.” Hoàng Hân lắc đầu.
Hoàng Tông Thực đi tới ngồi xuống vị trí chủ vị, ông gõ cây gậy chống xuống đất sau đó bình tĩnh nói: “Hoàng Hân, Hoàng Gia Gia, Hoàng Tiêu…”
Ông điểm tên liên tiếp năm sáu người, những người này đều là những thế hệ trẻ tuổi, bao gồm cả Hoàng Gia Gia và Hoàng Hân.
Sau khi điểm danh xong, ông nói: “Các cháu quay về phòng mình thu dọn đồ đạc đi, nửa tiếng sau sẽ có xe tới đón các cháu đến sân bay.

Nhớ thật kỹ, những vật phẩm xa xỉ thì đừng có mang theo, chỉ mang một ít quần áo linh tinh thôi.”
Vẻ mặt Hoàng Gia Gia ngơ ngác nhưng anh ta cảm nhận được không khí trầm trọng ở trong nhà, cảm thấy cả người không được tự nhiên lắm.
Hoàng Hân lôi kéo anh ta, ý bảo anh ta đi ra bên ngoài.
Anh ta đi theo Hoàng Hân ra khỏi căn nhà, bước lên xe Hoàng Hân.
Ở nhà của Hoàng Hân cũng có không ít đồ đạc của anh ta.
“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy chứ.” Hoàng Gia Gia không nhịn được mà mắng.
“Vừa rồi mới có một trận mưa sao băng, ông nội bảo là… để cho chúng ta rời đi.” Hoàng Hân thở dài một hơi nói.

“Ý gì vậy?” Hoàng Gia Gia cạn lời nói: “Có mưa sao băng là chuyện tốt không phải sao? Còn bảo chúng ta rời đi làm gì, em… Hơn nữa, ông nội định đưa chúng ta đi đâu thế, giờ em đang ngu hết cả người đây.”
Hoàng Hân lắc đầu nói: “Chị cũng không biết, đừng hỏi nhiều nữa, cảm xúc của ông nội không ổn lắm, sau trận mưa sao băng vừa rồi ông vẫn cứ nhắc mãi hi vọng Lê Văn Vân nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Hoàng Gia Gia gật đầu nói: “Được thôi, cũng không biết ông muốn đưa chúng ta đi đâu nữa, phiền thật đấy, em vẫn thích ở Yên Kinh cơ.”
Hoàng Hân cạn lời, cô ta lái xe đi vào trong nhà.

Ba tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi đi, lúc này bên trong hoang mạc có một sân bay rất lớn, nếu như chú ý sẽ thấy máy bay đỗ trên sân bay này phần lớn đều không phải máy bay dân dụng bình thường.
Mà ở trên sân bay, thỉnh thoảng lại có máy bay đáp xuống, sau đó là từng đội từng đội người mặc trang phục Người Gác Đêm từ bên trong bước xuống.
Sau khi đám người Lê Văn Vân đáp đất, một đoàn người cũng đi xuống theo, đám người Phạm Nhược Tuyết, Hoàng Thi Kỳ ai nấy đều đeo kính râm, đồng thời cũng trang bị bản thân kín mít từ đầu đến chân.

Ở nơi này bọn họ vẫn sẽ chú ý một chút về phương diện này.
“Tôi hơi hối hận khi đến đây rồi.” Nhan Như Tuyết lẩm bẩm nói: “Hoàn cảnh ở đây cũng ác liệt quá đi, chắc chắn da dẻ sẽ rất khô, sau này chắc chắn…”
“Cô có thể quay về.” Cố Bạch nhàn nhạt nói.
“Hả.” Nhan Như Tuyết sửng sốt.
Sau khi cô ta đến đây, thái độ của Cố Bạch với cô ta vẫn rất tốt, đương nhiên là thái độ Cố Bạch đối xử với người đẹp vẫn luôn rất tốt đẹp, nhưng mà cô ta không ngờ vào lúc này Cố Bạch bỗng nhiên lại nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu cực kỳ nặng nề.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Hôn Nhân Lừa Gạt
3.

Hôn Luyến [ABO]
4.

Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
=====================================
“Tôi nói cô có thể lập tức cút về, cô tưởng chúng tôi vui vẻ dẫn cô đi hay sao?” Cố Bạch hừ lạnh một tiếng: “Thật ra cô hoàn toàn không nên tới đây.”
Tuy rằng Nhan Như Tuyết là người của thế giới ngầm, nhưng mà cô ta chưa thực sự trải qua những cuộc chiến đấu như thế này.

Cô ta đi theo Lê Văn Vân cũng là vì Nhan Tam nói với cô ta đi theo bên cạnh Lê Văn Vân sẽ rất an toàn, tự bản thân cô ta cũng có trình độ trung cấp, đi theo đám người Lê Văn Vân thực sự chính là một kiểu gây cản trở cho anh.
Lê Văn Vân nhìn cô ta một cái, thở ra một hơi nói: “Nhan Như Tuyết, nếu như giữa tôi và cô đã có giao dịch với nhau thì tôi hứa sẽ giữ lời, nhưng mà từ khoảnh khắc đặt chân đến nơi này, chúng ta đã bước chân vào chiến trường, không phải là về nhà mà là thử thách sinh tử chân chính.

Đừng có nói cái gì hoàn cảnh ở đây, cũng đừng có nói mấy thứ vớ vẩn sẽ khiến cho bọn họ phản cảm.

Đây không phải là Lâm Hải, cũng không phải là Yên Kinh.”
Vừa nói, anh khẽ cau mày tiếp tục: “Tôi kiến nghị cô đi theo máy bay này quay trở lại đi, bọn họ vẫn sẽ quay về.

Trên thực tế nếu như Biên giới phía Bắc bên này thất thủ tôi cũng sẽ quay lại thôi, hơn nữa ở bên Lâm Hải còn có hơn một ngàn bạn bè của chúng tôi ở khu Tội Ác, bọn họ sẽ bảo vệ cho cô chu đáo.”
Nhan Như Tuyết hơi mím môi, cô ta cảm nhận được từ lúc bắt đầu xuống máy bay, khí chất của đám người Lê Văn Vân đều đã có chút thay đổi.
“Vậy… thì tôi bay về vậy, nếu như thất thủ thì anh nhất định phải đến bảo vệ tôi đấy.” Nhan Như Tuyết vội vàng nói.
Lê Văn Vân gật đầu.
Đợi tới khi Nhan Như Tuyết lên máy bay, Cố Bạch mới mắng: “Con mẹ nó chứ, lúc ở ngoài nhìn thấy kiểu phụ nữ yếu đuối như vậy thì muốn đi bảo vệ, đến đây nhìn thấy kiểu này chỉ thấy phiền phức, cũng không biết là bị làm sao nữa.”
Lê Văn Vân thở dài một hơi: “Cô ta chỉ là không được trải qua những thứ này thôi mà, là cô gái từ bé đã lớn lên trong sự ấm áp, rất bình thường.

Hơn nữa cô ta đã giúp đỡ tôi không ít, phần lớn xương rồng của tôi đều là nhờ có cô ta mới có được.

Chuyện tôi đã hứa với cô ta đương nhiên sẽ phải làm mới được.”
Lý Thu gật đầu nói: “Để cô ta quay về thật ra là muốn tốt cho cô ta, đi theo đến đây có lẽ sẽ càng phiền phức hơn.”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Phạm Nhược Tuyết kéo anh hỏi: “Chúng ta… đi đâu vậy? Bây giờ chúng ta không phải là Người Gác Đêm, Người Gác Đêm hệ Hoa ở bên kia sao?”
“Không!” Lê Văn Vân bĩu môi sau đó liếm môi nói: “Chúng ta đi tới chỗ bọn họ đáp đất xem thử xem rốt cuộc tình hình thế nào, quy mô ra sao.”
Vừa nói, anh vừa đi về phía sân bay bên ngoài.
Vừa mới tới cửa, Lê Văn Vân đã hơi nhíu mày.

Anh phát hiện ở phía trước là Vương Hồng đang đứng ở đó cười hì hì, mà bên cạnh ông ta là một chiếc xe thùng đang đỗ ở đó.
“Ông làm gì thế?” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
“Đương nhiên là chào đón các cậu ở đây rồi, đừng ở đây tranh cãi nữa, bất kể cậu có trở về hay không thì đều đi cùng tôi gặp gỡ Trác Nhất Minh trước đã, đồng thời chúng tôi cũng có một chút tin tức phải chia sẻ với cậu.” Vương Hồng nói.
Lê Văn Vân nhíu mày, không từ chối mà bước bên xe ngồi.
Xe khởi động rồi chạy như băng dọc theo đường quốc lộ, trên quốc lộ có mấy ổ gà, ánh mắt Lê Văn Vân nhìn ra bên ngoài.
“Sao thế, hoài niệm nơi này đấy à?” Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh Lê Văn Vân lên tiếng hỏi: “Chắc đã rất nhiều năm rồi chưa quay lại nhỉ.”
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Không hoài niệm gì cả, nếu như có thể thì cả đời này anh hoàn toàn không muốn đến nơi này nữa.”
Nếu như có thể, anh hi vọng mấy thứ này không tồn tại, các anh em của anh sẽ không phải chết trận, anh có thể bình yên ở trong thành phố bình thường, nghe theo yêu cầu của bố mẹ đi xem mắt, cưới vợ sinh con.”
“Nhìn bên kia kìa.” Đúng vào lúc này, Cố Bạch bỗng nhiên hét lên, nhìn về một phương hướng.
Trong màn đêm tối có một bóng Tiêm quỷ mang theo ánh sáng xanh rơi xuống, cùng lúc đó, ở bên cạnh cũng có mấy chục bóng đen xông ra, trong tay bọn họ cầm song đao đang kêu gọi lớn tiếng.
“Vì mọi thứ đang hô hấp.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK