Lời nói của Phượng Huyền có lượng tin tức quá lớn.
Giống như ném xuống một quả bom nguyên tử.
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Anh vẫn luôn cho rằng người nắm quyền nhà họ Phượng chính là người bạn kia của Khương Khương, không ngờ rằng hai người này thế mà lại là anh em.
Khương Đào nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt anh, cũng có chút ngại ngùng nói: "Xin lỗi nha, tôi thật sự không cố ý muốn lừa anh đâu."
"Không sao."
Thẩm Chi Diễn buồn cười, vừa bất lực vừa thở dài.
Làm nửa ngày, anh thế mà lại ghen với anh vợ của mình.
[Tôi không nghe nhầm chứ, sản nghiệp của nhà mình, em gái ruột?]
[Tôi vừa đi điều tra một chút, Keller chính là sản nghiệp nhà họ Phượng, ừ, chính là gia đình giàu số một đó, trước đây anh ấy dùng tên giả Phong Tuyền, tôi cảm thấy, đáp án quá rõ ràng rồi nhỉ!]
[Đ*m*, đột nhiên tôi nhớ ra, mấy ngày trước Weibo của Thanh Lê đăng, có một anh trai phú hào tình nguyện giả gái tham gia chương trình vì em gái.Thanh Lê vừa vặn là cố vấn stylist của Khương Khương đó! Sao lúc đầu tôi không nghĩ ra ta!]
[Ooh ooh tôi cũng vậy, lúc đó tôi còn khóc nói đây là tình anh em thần tiên gì, khá lắm, đáp án đặt ngay trước mặt tôi, tôi cũng không biết!]
[Đợi đợi đợi đã, không phải Khương Đào là cô nhi sao? Sao lại biến thành con nhà họ Phượng rồi?!]
Phượng Huyền cũng có chút hối hận.
Anh ta vẫn còn coi mình là con phượng hoàng lửa, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận thân phận hiện tại.
Sau khi xử lý chuyện thân phận của Khương Đào xong, toàn bộ tâm trí anh ta đều đặt bên chỗ Tiên tôn, chuyện người phát ngôn của Keller cũng chỉ dặn dò quản gia đi làm, không ngờ tới sẽ gặp phải chuyện tai vạ như thế này.
Sau khi anh ta xem Khương Đào như em gái, lại đau lòng cho cảnh ngộ lúc cô từng là Thao Thiết.
Nếu là anh ta, bị người ta hiểu lầm, nhục mạ như thế, sợ rằng thật sự sẽ nổi điên nuốt hết bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng, cô tới thế giới này, lại bởi gì sơ suất của anh ta, lần nữa gặp phải chuyện giống như vậy.
Anh ta lo lắng nhìn Khương Đào, lại thấy cô nháy mắt lại với anh, an ủi anh: "Em không sao."
Phượng Huyền: Hu hu hu hu, em gái tri kỷ quá.
Đoạn Nhạc Nhạc và Tang Linh đã biết thân phận của Phượng Huyền từ lâu, không hề kinh ngạc, Từ Tử Dục nhìn thấy biểu cảm của bạn gái, cũng bình tĩnh theo cô ấy.
Chỉ có Tần Ngộ, không thể tin nổi mà nhìn Phượng Huyền: "Anh là Phượng..."
Phượng Huyền gật đầu: "Tên thật của tôi là Phượng Huyền."
Người nắm quyền nhà họ Phượng rất kín tiếng, bên ngoài cũng rất ít người biết tên của anh ta, nhưng thời khắc anh ta thản nhiên nói ra câu này, không ít người cũng theo tình thế nhớ tới cái đáp án không có khả năng kia.
Quả nhiên, Phượng Huyền nhanh chóng đáp: "Lúc đầu nhà chúng tôi trải qua một chút biến cố, em gái bị mất tích, cả gia đình chúng tôi cũng chịu đả kích lớn, cha mẹ chúng tôi mất sớm, cũng liên quan tới chuyện này, nhưng may mà, cuối cùng thì tôi đã tìm thấy em gái."
"Chuyện có liên quan đến anh em tôi, là chuyện nhà của chúng tôi, tôi không sẵn lòng nói nhiều, nhưng những người bịa đặt vu khống con bé, tôi lại không thể bỏ qua được, đợi thư của luật sư đi."
Đội ngũ luật sư của nhà họ Phượng được mệnh danh là thần thoại bất bại.
Ngay cả án tử xuyên quốc gia cũng không thành vấn đề, càng đừng nói tới loại chuyện cỏn con này.
Gần như sau khi Phượng Huyền nói xong câu này.
Weibo mang dấu tích xanh của tập đoàn Phượng Thị cũng lên tiếng, chứng thực tất cả những điều anh ta vừa nói, đồng thời biểu thị có đầy đủ quyền lợi để truy cứu tố tụng thủy quân và hắc tử.
Đám thủy quân đều cuống cuồng.
Ai có thể ngờ rằng, Khương Đào thế mà lại là đại tiểu thư nhà họ Phượng, đây xem như là đá mạnh vào tấm cửa sắt rồi.
Trong lúc nhất thời, những ngôn ngữ ô uế biến mất sạch sẽ trên bình luận.
Thủy quân và hắc tử cũng vội vàng xóa bài trên Weibo, lại không biết rằng, tất cả những hành vi của bọn họ, đã sớm bị các fan chụp màn hình, sôi nổi gửi tin nhắn tới Weibo của tập đoàn, vậy mà còn nhận được hồi âm của đối phương, bày tỏ sự cảm tạ với bọn họ.
[A, tôi cũng là người được phú hào cảm ơn nè (đầu chó)]
[Nói như vậy, tôi cũng là người tiếp ứng cho đại tiểu thư nhà giàu đó ha ha ha ha]
[Đừng ồn ào nữa, hiện tại tôi đang ăn đồ đại tiểu thư giới thiệu nè!]
[Mới đầu tôi vẫn còn đang do dự có nên mua túi xách nhà Keller không, nhưng anh chúng ta đã nói như vậy, là tự mình đại diện cho đồ nhà mình, vậy khẳng định sẽ không kém, mua thôi mua thôi!]
[Túi xách của Keller thật sự không tệ, bất kể là cảm hứng thiết kế hay là chất liệu da, đều không thua kém các nhãn hiệu xa xỉ của nước ngoài, hơn nữa trang phục cũng rất tỉ mỉ, dù sao thì tôi không bao giờ muốn bởi vì phù hợp với túi tiền mà phải nhìn sắc mặt của chị thu ngân nữa đâu(bĩu môi)]
Keller là hãng đồ da cao cấp, mặc dù danh tiếng trong nước cũng không phải thấp, nhưng rốt cuộc giá trị thương hiệu không bằng những thương hiệu xa xỉ nước ngoài kia, thế nên hoàn cảnh ở trong nước những năm gần đây cũng khá khó xử, lượng tiêu thụ luôn là không nóng cũng không lạnh.
Không ai ngờ được bởi vì một chút phản lưới nhà như vậy, ngược lại đẩy cao danh tiếng của hãng.
Không chỉ thân phận của Khương Đào, mà còn có danh tiếng "thương mại" của cô, mọi người đều sẵn lòng tin tưởng.
Huống chi, đây còn là thương hiệu của em gái ruột phú hộ đại diện, không phải còn cao hơn mấy nhãn xa xỉ kia sao?
Thế là, trong nháy mắt lượng tiêu thụ của Keller cao thêm một đoạn.
Giống như, một cái nhân bánh khổng lồ rơi vào ngực của người phụ trách thương hiệu.
Bây giờ, các sản nghiệp khác dưới tên Phượng gia đều sôi nổi nhảy ra "tranh thủ tình cảm", cầu xin Khương Đào "sủng hạnh."
Lúc này trong chương trình.
Phượng Huyền khom người trước tất cả khách mời và các khán giả trước màn hình.
"Vô cùng xin lỗi, bởi vì một chút nguyên nhân mà tôi giả gái tham gia chương trình, lừa gạt mọi người, lần nữa trịnh trọng xin lỗi quý vị. Sau này tôi sẽ rút khỏi chương trình, đã đem tới ảnh hưởng không tốt cho mọi người, cũng như gia tăng lượng công việc cho đạo diễn Kiều và các nhân viên công tác, tôi vô cùng xin lỗi."
[Ha ha ha ha ha ha không cần đâu, chúng tôi đều biết anh tới vì kiểm tra em rể mà]
[Đúng thế nhỉ, hiện tại em rể đã thông qua kiểm tra rồi sao?]
[Tôi nói này, sao toàn bộ quá trình hai người đều đi theo nhóm Khương Khương, hoàn toàn đều không có ý định hoàn thành nhiệm vụ, haizz, thật sự khổ thân anh trai quá]
[Thực ra anh trai mặc đồ nữ cũng rất đẹp đó (bushi)]
[Tôi còn tốt, chưa chịu tổn thương gì, người chịu tổn thương duy nhất đại khái chỉ có thầy Bùi nhỉ ha ha ha ha ha]
Lúc Bùi Hàn Dữ ở nhà kính, biết được thân phận của Phượng Huyền.
Phượng Huyền còn xin lỗi anh ta.
Bùi Hàn Dữ khoát tay: "Không sao, vậy tôi cũng..."
Thế mà anh ta còn chưa nói dứt câu, Phượng Huyền liền dùng lời lẽ nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, mặc dù tôi lừa anh, nhưng chuyện chung thân đại sự của anh cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ tìm cho anh đối tượng thích hợp."
Bùi Hàn Dữ: "???"
Sau cùng Phượng Huyền mới nhìn về phía Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.
Tay hai người vẫn luôn đan chặt vào nhau, không vì những trắc trở này mà mất đi sự ngọt ngào.
Mạng của Tiên tôn xem ra được đảm bảo rồi.
Nhưng Phượng Huyền lại đại nghịch bất đạo mà sinh ra chút cảm xúc khó chịu.
Thẩm Chi Diễn nhanh chóng ý thức được cảm xúc của Phượng Huyền thay đổi.
Mặc dù hiện tại anh vẫn còn chút nghi hoặc, lúc đầu vì sao Phượng Huyền lại phải giấu thân phận, đơn độc đi tìm anh.
Nhưng đều không quan trọng nữa.
Phải làm thế nào để giành được thiện cảm của anh rể, mới là vấn đề hiện tại anh cần cân nhắc.
*****
Sau khi chương trình kết thúc.
Phượng Huyền muốn tìm Thẩm Chi Diễn nói chuyện riêng, kêu Khương Đào quay về trước.
Hai người trực tiếp đi vào phòng trà của trang trại.
Giữa khói trà lượn lờ, hai người ngồi đối diện nhau, lại lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc Thẩm Chi Diễn do dự làm thế nào mở miệng.
Phượng Huyền lấy hết dũng khí, hỏi lần nữa: "Tiên tôn, người khôi phục ký ức rồi sao?"
Thẩm Chi Diễn: "?!"
Lần đầu tiên, anh sẽ cảm thấy Phượng Huyền bị bệnh tâm thần hoặc có mưu đồ khác.
Nhưng lần thứ hai này, anh cũng đã biết được thân phận của Phương Huyền, tự nhiên sẽ không cho rằng như vậy nữa.
Bỗng nhiên anh nhớ tới những giấc mơ quấy nhiễu anh.
Trong mơ, hình như những người đó gọi anh là Tiên tôn.
Trong lòng anh lập tức dấy lên sóng to gió lớn, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng như cũ, chỉ là trong nháy mắt, đem tất cả ký ức quét qua một lượt, đoán ra thân phận của Phượng Huyền: "Anh chính là con phượng hoàng lửa đó?"
Phượng Huyền: "!!!"
Nước mắt của anh ta sắp rơi xuống rồi: "Tiên tôn! Quả nhiên người nhớ lại rồi! Tốt quá rồi!"
Mặc dù Thẩm Chi Diễn đã đoán ra chân tướng, nhưng nhìn Phượng Huyền kích động như thế, anh vẫn cảm thấy hoang đường.
Chỉ là, hoang đường cỡ nào, anh vẫn bảo trì sự bình tĩnh.
Dựa theo trí nhớ sáo rỗng của Phượng Huyền, nhìn chung cũng biết được chân tướng của mọi chuyện.
Phượng hoàng lửa nói với anh, năm đó sau khi anh cứu thế giới, thần hồn ngủ say tiến vào tiểu thế giới, mà không có sự áp chế của anh, những người đó ngày càng không kiêng nể gì, cuối cùng thế mà lại phi thăng thành thần, triệt để cướp mất vị trí của anh, ngược lại bởi vì vậy mà mất đi tính mạng.
Mà linh khí của thế giới kia cũng vì vậy mà tiêu hao hầu như không còn, tới nay cũng không có mấy người tu tiên xuất hiện nữa.
Ngược lại ban đầu anh sợ hãi bọn họ gặp bất lợi trước Thao Thiết, thế nên chủ động mở phong ấn cảnh đoạn ra, mặc dù linh lực mỏng manh, nhưng cũng thoát được mối họa.
Thẩm Chi Diễn nghe anh lải nhải cằn nhằn.
Anh cũng không ngờ rằng, anh chính là cái người được gọi là bạn kia của Khương Đào.
Thế nên, anh trước giờ vẫn luôn ăn giấm của chính bản thân mình, không chỉ như vậy, anh còn dẫn dắt Khương Đào lựa chọn giữa hai "anh", hoàn toàn ban cho cuộc đời anh một bản án tử hình.
Thẩm Chi Diễn có chút đau lòng.
Phượng Huyền nói: "Ban đầu bọn họ lợi dụng tin tức của Tiên tôn, dụ dỗ Khương Khương, vây cô ấy trong trận pháp, lúc con chạy tới, Khương Khương đã bị trọng thương, nhưng vẫn cố chấp hỏi người đang ở đâu..."
Trái tim Thẩm Chi Diễn lập tức như quặn lại.
Anh không có cách nào tưởng tượng, lúc đó Khương Khương đau khổ ra sao, tuyệt vọng như thế nào, cô là người sợ cô đơn, là người thích ăn uống như thế, lại bị phong ấn một mình lâu như vậy.
Thậm chí anh tức giận đối với kiếp trước của mình.
Rõ ràng là thích Khương Khương, tại sao không trực tiếp nói với cô.
Vì sao lại dùng cách thức vòng vèo rối rắm như thế, khiến cô chịu bao đau khổ!
Mặc dù anh có ký ức của Tiên tôn Chí Diễn, nhưng rốt cuộc lại không phải người đó.
Anh thích Khương Đào, sẽ nỗ lực theo đuổi cô, chỉ cần cô không có người thích, anh sẽ dùng hết tất cả mọi cách, khiến cô thích mình.
Anh không giống như Tiên tôn Chí Diễn lòng mang muôn dân, trái tim anh rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người.
Nếu là anh, có lẽ sẽ chỉ thuận theo thiên mệnh mà để thế giới kia quy về thời kỳ hỗn độn, sau đó tạo cho Khương Đào một thế giới khác giống ban đầu.
Phượng Huyền nói xong, vốn cho rằng Tiên tôn sẽ lựa chọn quay về, không ngờ tới Thẩm Chi Diễn lại từ chối.
Anh biết Khương Đào luyến tiếc thế giới này.
Con người ở đây đều yêu thích cô, cô có bạn bè có người thân, tốt hơn thế giới lạnh như băng kia nhiều.
Thời khắc này, đột nhiên Thẩm Chi Diễn rất muốn thấy Khương Đào.
Anh hỏi địa chỉ của Khương Đào, vội tới đó.
Sau khi chương trình kết thúc, Khương Đào đi ăn bữa cơm với đám Đoạn Nhạc Nhạc.
Lúc Thẩm Chi Diễn tới, trong tay cô vẫn còn đang cầm cuộn vịt quay Tang Linh vừa đưa.
Mắt cô sáng lấp lánh: "Anh tới rồi~"
Giống như lần đầu gặp gỡ, trong suốt, không hề lo lắng.
Đột nhiên Thẩm Chi Diễn thả lỏng.
Anh đã hiểu tại sao bản thân của kiếp trước lại phải tạo ra những thế giới này.
Chẳng phải hoàn toàn là để Khương Khương hiểu thế nào là yêu, mà là, mỗi một thế giới anh đều yêu cô, anh muốn khiến Thao Thiết nhỏ của anh hạnh phúc.
Anh ôm Khương Đào vào lòng.
"Ừ, anh trở về rồi."