Thẩm Thế An nói một thôi một hồi, ý tứ chính là muốn Thẩm Chi Diễn đem con dâu tương lai của ông về nhà ăn cơm.
Thẩm Chi Diễn day thái dương, anh cũng không dự định giấu Thẩm Thế An, vốn định cùng Khương Đào trải qua thế giới hai người mấy ngày, sau đó sẽ quay về gặp mặt ba mình, không ngờ rằng Thẩm Thế An lại sốt ruột như vậy.
Thẩm Thế An nghĩ trong lòng: Ông đã rất kiềm chế rồi, cái hôm sau khi xem hết phát sóng trực tiếp đó, ông đã vui vẻ cả một đêm không ngủ được, ngày hôm sau định gọi điện thoại cho Thẩm Chi Diễn, bảo anh dẫn Khương Đào về. Dưới sự khuyên nhủ đủ kiểu của Thẩm Thận ông mới miễn cưỡng nhẫn nhịn một ngày.
Thẩm Chi Diễn khó khăn lắm mới kết thúc được cuộc trò chuyện với ông, cúp điện thoại.
Quay lại phòng, không khí mờ ám lúc trước đã sớm biến mất không dấu vết, giường cũng lạnh ngắt rồi.
Giọng nói của Khương Đào từ trong phòng khách truyền ra: “Nhanh đến ăn cơm đi!”
Giọng nói không suy nghĩ gì.
Thẩm Chi Diễn hít một hơi, cái loại cảm giác khó chịu này quả nhiên chỉ có thể tự mình trải nghiệm, anh điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi ra.
Khương Đào đã ngồi ở bên cạnh bàn cơm, chỉ là ngoài dự đoán của anh, cô không hề ăn cơm mà luôn đợi anh.
Thẩm Chi Diễn sững sờ giây lát: “Sao em không ăn?”
“Đợi anh đó.” Khương Đào lý lẽ đương nhiên nói: “Không phải chúng ta là người yêu sao? Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ừm có cơm cùng ăn!”
Đối với Thao Thiết mà nói, lời hứa có cơm cùng ăn cũng tương đương với việc cùng sống cùng chết.
Ánh mắt của Thẩm Chi Diễn dịu dàng.
Mỗi lần như vậy cô đều sẽ vô tình dùng biểu cảm tự nhiên nhất nói ra kiểu lời tình cảm này, khiến anh không cách nào chống đỡ.
Nhưng mà chính vào lúc Thẩm Chi Diễn muốn nói gì đó.
Khương Đào đã chuyển đề tài quay trở lại: “Anh đến rồi, thế em bắt đầu ăn cơm đây ~”
Thẩm Chi Diễn: Hả?
Sau đó anh mở to mắt nhìn một bàn đồ ăn ở trước mắt không ngừng biến mất.
Rõ ràng có cơm cùng ăn của Khương Đào chỉ là một nghi thức mà thôi.
Thẩm Chi Diễn bưng bát cơm trắng còn lại cuối cùng đó, âm thầm hít một hơi.
Được rồi, may mà còn để lại cho anh một bát cơm.
Ăn cơm xong, Thẩm Chi Diễn đưa Khương Đào về nhà.
Trên đường, anh nói với Khương Đào muốn dẫn cô đi gặp ba anh.
Khương Đào vui vẻ đồng ý.
Cô chỉ coi như là bữa tiệc gia đình đơn giản, không suy nghĩ gì nhiều.
Thẩm Chi Diễn cũng không muốn tạo áp lực cho cô, sự việc khác anh có thể làm tốt.
Lại nói, với cái kiểu của thế giới này, cũng không biết ba anh thích ai hơn.
Thẩm Chi Diễn đưa Khương Đào về thẳng nhà, hai người cũng không ôm ấp quá lâu, anh vội vã quay về nhà chuẩn bị quà cáp cho ngày hôm sau.
Khương Đào quay đầu chạy thẳng vào phòng bếp: “Ông quản gia, bữa khuya của cháu đâu!”
Từ khi Khương Đào chuyển về nhà họ Phượng, mỗi tối đều phải ăn bữa khuya.
Quản gia cưng chiều bảo người hâm nóng bữa khuya mang ra, bày trước mặt Khương Đào.
Ngay lúc Khương Đào đang ăn uống thỏa thuê.
Phượng Huyền cẩn thận từ trên cầu thang thò đầu ra.
Hôm đó sau khi anh ta luyên thuyên làm lộ ra thân phận của mình thì trực tiếp trốn tránh Khương Đào.
Chỉ là trốn được mấy ngày, anh ta cũng chậm rãi bình tĩnh lại, âm thầm cổ vũ bản thân, cơ thể này suy cho cùng cũng là anh trai của Khương Đào, có gì phải sợ chứ.
Nhưng đợi sau khi Khương Đào quay lại, anh ta lại ở trên tầng làm công tác tư tưởng một lúc lâu, mới từng bước từng bước đi xuống.
Khương Đào ăn bánh ngọt, ngẩng đầu liếc anh ta một cái, sau đó lại thu lại ánh mắt, tập trung vào đồ ăn ngon trước mặt.
Phượng Huyền đột nhiên cảm thấy dáng vẻ như đi gặp kẻ đi địch của bản thân có chút ngu ngốc.
Anh ta ngượng ngùng đi lại gần Khương Đào, ngồi xuống cái ghế cách cô xa nhất, thử thăm dò hỏi: “Em gái?”
“Hửm?”
“Em không tức anh chứ?”
Khương Đào khó hiểu hỏi: “Vì sao em phải tức giận?”
Nghe thấy câu trả lời của Khương Đào, Phượng Huyền cảm động nước mắt rưng rưng: “Em gái…”
Khương Đào lại đăm chiêu nói: “Chẳng trách ngày đầu tiên em thấy anh đã cảm thấy anh rất thân thuộc, em vốn cho rằng là do quan hệ huyết thống, hiện tại xem ra chắc là do mùi vị.”
Vẻ cảm động trên mặt Phượng Huyền cứng đờ.
Khương Đào “hì hì” cười: “Đùa với anh thôi ~”
Cảm nhận được là cô chỉ đang đùa mình thật, Phượng Huyền lau mồ hôi lạnh trên trán: “Trò đùa rất buồn cười, lần sau đừng đùa như vậy.”
Khương Đào: “Được rồi, được rồi.” Cô nghiêm túc nói: “Em sẽ không ăn anh đâu, anh là anh trai của em mà.”
Nghe thấy từ anh trai này, trái tim của Phượng Huyền lại yên ổn xuống một cách lạ lùng.
Cũng dần dần nhớ đến trách nhiệm của một người làm anh của mình.
Anh ta quan tâm hỏi: “Em và Tiên...Thẩm Chi Diễn hiện tại thế nào?”
Khương Đào: “Bọn em rất tốt.” Cô nhớ ra cái gì đó: “Anh ấy bảo em ngày mai đi gặp ba anh ấy.”
Phượng Huyền: “!!!”
“Chuyện quan trọng như vậy vì sao hiện tại em mới nói?!”
Khương Đào chớp chớp mắt: “Rất quan trọng sao?”
Phượng Huyền: “...”
Anh ta lập tức đứng dậy, cao giọng kêu: “Quản gia!”
Quản gia vạn năng nhanh chóng xuất hiện: “Cậu chủ, cậu có chuyện tìm tôi?”
Phượng Huyền hỏi: “Khương Khương ngày mai phải đi gặp ba của Thẩm Chi Diễn, lần đầu đến nhà, cần phải chuẩn bị thứ gì?”
Biểu cảm của quản gia cũng lập tức nghiêm túc lên: “Cái này cần phải chú trọng, quà không thể quá quý giá cũng không thể quá rẻ, quá quý giá thì tỏ vẻ như mình vội vã quá, quá rẻ thì lại lộ ra mình không coi trọng, không chỉ như vậy, còn phải thể hiện được lòng thành của mình, chừng mực đó nhất định phải nắm cho chắc.”
“Còn có chính là quần áo và trang điểm của tiểu thư, cũng phải chú ý vài chỗ…”
Phượng Huyền lập tức lấy điện thoại mở danh sách tìm chuyên gia trang điểm, bắt buộc tối nay phải quyết định được quần áo và cách trang điểm phù hợp.
Quản gia bận rộn chuẩn bị quà cho ngày mai.
Khương Đào nhìn Phượng Huyền đi qua đi lại trong phòng khách, tuy nói hai người không phải là anh em thực sự, nhưng Khương Đào vẫn có thể từ trên người anh ta, cảm nhận được sự khoan dung và quan tâm cuồn cuộn như biển của anh ta đối với cô, cái này chính là mùi vị của tình thân nhỉ.
Cô chống cằm, cười với Phượng Huyền: “Anh trai, thật tốt khi quen biết anh.”
Bước chân của Phượng Huyền dừng lại, ngay sau đó giống như đánh máu gà, giọng nói càng cao hơn: “Đi! Lái cái xe Rolls-Royce Phantom của tôi ra! Cho em gái tôi thể diện!!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Chi Diễn đã ở cửa đón Khương Đào.
Chỉ là vừa đi vào nhà họ Phượng, lại bị khung cảnh lộn xộn của phòng khách dọa sợ.
“Máy uốn tóc! Máy uốn tóc đâu rồi!”
“Đừng dùng loại phấn mắt này, chúng ta phải cố hết sức trang điểm sao cho thật tự nhiên…”
“Bên đó tránh ra một chút, đừng hoảng loạn, vẫn còn thời gian!”
Thẩm Chi Diễn sững sờ mấy giây, nhìn Khương Đào bị chuyên gia trang điểm và chuyên gia tạo hình vây ở giữa: “Khương Khương, đây là xảy ra chuyện gì…”
Anh vừa nói xong, sau lưng có tiếng của Phượng Huyền.
“Đương nhiên là để chuẩn bị cho buổi đến nhà anh!”
Thẩm Chi DIễn xoay người.
Phượng Huyền đối mặt với tiên tôn vẫn hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến bản thân là anh trai mà Khương Đào chính miệng thừa nhận, cánh lại run lên: “Anh Thẩm, chuyện con gái lần đầu tiên đến nhà bạn trai quan trọng biết bao nhiêu, anh nên hiểu rõ hơn so với tôi chứ!”
“Khương Khương không hiểu cũng bình thường, anh cũng không hiểu à!”
Thẩm Chi Diễn lúc này mới hiểu rõ, biết nghe lời phải nói tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi không suy nghĩ chu đáo.”
Phượng Huyền khụ một tiếng, vừa sảng khoái vừa sợ hãi nói: “Thôi bỏ đi, suy cho cùng Khương Khương cũng có người anh trai này là tôi, tôi sẽ giúp đỡ em ấy suy nghĩ cẩn thận.”
Thẩm Chi Diễn bị dáng vẻ của anh ta chọc cười, nhưng vẫn rất cảm kích tất cả những việc anh ta làm cho Khương Đào, trịnh trọng nói: “Thế xin cảm ơn anh trai.”
Phượng Huyền: “!!!”
Thế mà lại được Tiên Tôn gọi là anh trai! Nhà họ Phượng phát đạt rồi!!
Lúc này nếu anh ta hóa thành nguyên hình, thì lông vũ ở đuôi của anh ta có thể trực tiếp dựng lên rồi.
Chỉ là trong lòng dù có âm thầm vui vẻ thế nào, trên mặt anh ta vẫn duy trì biểu cảm anh trai lạnh lùng: “Anh hiểu là được, tóm lại tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần anh đừng để em gái tôi chịu tủi thân là được rồi!”
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào, vô thức nở nụ cười: “Anh yên tâm, trên thế giới này sẽ không có bất kỳ ai có thể khiến cô ấy chịu tủi thân.”
Thế giới này vốn chính là vì để cho cô hạnh phúc và vui vẻ.
Đợi Khương Đào trang điểm xong, quản gia cũng cầm món quà mà ông lựa chọn kỹ lưỡng ra, để vào cốp xe của Thẩm Chi Diễn.
Nhà họ Thẩm cách nhà họ Phượng không tính là xa, chỉ là Thẩm Chi Diễn vừa mới bước vào thì cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảm thấy hoa viên nhà mình dường như thay đổi nhiều, hai bãi cỏ phía trước hoa viên đã bị thay thế thành hai hàng cây, bên cạnh còn bắc một giàn nho, hoa và cây ở hai bên đường khác so với lần trước anh quay về, thậm chí anh còn loáng thoáng nghe thấy tiếng bò kêu.
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Chi Diễn chút nữa thì cho rằng bản thân đã quá lâu không về nhà rồi, đến cả nhà mình cũng không nhận ra.
Anh có chút do dự dắt Khương Đào xuống xe.
Mũi của Khương Đào khẽ động đậy: “Thơm quá!”
Ngửi giống như là mùi thơm từ trong nhà tỏa ra.
Không lâu sau, cô chạy đến một góc của sân, Thẩm Chi Diễn lúc này mới phát hiện chỗ đó thế mà lại đặt một cây quất, bên trên còn có mấy quả quất vàng óng.
Khương Đào tiện tay vặt một quả cho vào miệng, không quên hái một quả cho Thẩm Chi Diễn, chua đến mức ê cả răng.
Lúc này, anh cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Chú Sầm, trong nhà làm sao vậy?”
Sầm quản gia là quản gia nhà họ Thẩm, nghe thấy thế thì nói: “Cái này là do ông chủ dặn dò, chỗ này là trồng nho, sân sau còn trồng bưởi, lê và táo…”
Thẩm Chi Diễn sững sờ: “Tôi mới không về có hơn tháng, ba tôi đã thích làm nông trại? Sao tôi còn nghe thấy tiếng bò kêu ở sau nhà?”
Sầm quản gia bình tĩnh nói: “À, đó là một giống bò sữa.”
Thẩm Chi Diễn: “???”
“Dì Dung cũng không ngăn ông ấy lại?”
Sầm quản gia: “Con bò này là bà chủ gợi ý ông chủ mua.”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Khương Đào lại vô cùng vui vẻ: “Em thích chỗ này!”
Sầm quản gia vui vẻ nói: “Nếu Khương tiểu thư thích có thể thường xuyên đến chơi, ở đây bao lâu cũng không vấn đề gì.”
Thẩm Chi Diễn tuy là đoán ra được, lấy tính cách của ba anh, vì để chào đón con dâu khó khăn lắm mới có được này, nhất định sẽ làm ra mấy cái hành vi vớ vẩn nhưng anh đã đánh giá quá thấp ba của mình, thậm chí còn dạy hư cả Dung Mạn Trăn.
Nhưng thấy Khương Đào vui vẻ như vậy, anh cũng chỉ có thể cam chịu hít sâu một hơi.
Được rồi, suy cho cùng cũng không coi là phí công.