Căn nhà nhỏ được đặt trong tủ pha lê, vách tường được làm từ kẹo với nhiều màu sắc khác nhau, như là bên trong khối pha lê trong suốt có những màu sắc rực rỡ, ánh sáng chiếu xuyên vào trong, cũng biến thành màu sắc rực rỡ, bên ngoài còn dùng kẹo mềm trang trí trông rất đáng yêu.
Nóc nhà còn được trùm một lớp kẹo bông gòn, thoạt nhìn trông vừa nhẹ nhàng uyển chuyển lại mềm mại, còn tất cả đồ đạc trong phòng đều là kẹo, ví dụ như sofa làm từ kẹp mềm, đèn bàn làm từ kẹo que, socola làm bàn và giường, thậm chí còn có một bức ảnh của Khương Đào được làm từ kẹo dẻo ở đầu giường.
[Trời ạ! Đây là ước mơ hồi nhỏ của tôi! Tuy rằng tôi không thể sống và cũng không thể ăn ở đó, nhưng tôi vẫn cảm ơn Sinh Khương, khiến hôm nay giấc mơ của tôi đã thành hiện thực!]
[Nhà kẹo cũng lãng mạn quá đi!]
[Điên cuồng ăn chanh!!]
[Tôi đã nói rồi mà, khi yêu thì liệu có suy nghĩ gì đến xung quanh nữa đâu? Ví dụ như kích thước căn phòng kẹo này nên nhỏ hơn [xoa tay.jpg]]
[Rất khó chống đỡ!!]
Khương Đào vừa mừng vừa sợ: “Em đâu có nói với anh em muốn cái này đâu!”
Thẩm Chi Diễn cười lắc đầu: “Em đã nói một lần.”
Ngay sau đó Khương Đào nhớ tới, khi hai người cùng đi tản bộ, cô đã thuận miệng nói một câu với Thẩm Chi Diễn, không ngờ tới anh lại ghi tạc trong lòng.
Thẩm Chi Diễn đã chuẩn bị căn phòng nhỏ này từ lâu, cho đến trước đây không lâu, nhà xưởng phụ trách chế tác nói với anh, căn phòng đã được làm xong, anh mới bắt đầu tặng cho Khương Đào món quà này trong chương trình, sau đó cầu hôn cô.
Vì thế anh còn cố ý tìm Kiều Thi Thi cùng các khách mời khác hỗ trợ gạt Khương Đào, muốn cho cô một bất ngờ.
Thẩm Chi Diễn vươn tay, Khương Đào đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Hai người đi về phía căn phòng nhỏ.
Thẩm Chi Diễn mở cửa pha lê cho cô, hơi lạnh lập tức đánh úp, vì để đảm bảo kẹo trong phòng không bị tan, bên trong vẫn luôn có khí lạnh bảo quản.
Khi đến gần xem, càng có thể nhìn thấy chi tiết căn phòng nhỏ.
Kích cỡ căn phòng nhỏ hơn kích thước căn phòng bình thường rất nhiều, mặc dù là Khương Đào thì cũng phải cong lưng tiếng vào, nhưng cũng chính vì thế mà căn phòng nhỏ này có vẻ càng đáng yêu tinh xảo hơn, tuy rằng đồ đạc trong phòng có kích thước nhỏ, lại không qua loa, đến hoa văn trên bàn, lông trên thảm cũng có, càng có vẻ chân thật hơn.
Khương Đào tò mò lấy bình hoa, vươn đầu lưỡi liếm liếm, vậy mà là vị ngọt.
Hóa ra hoa cũng là giả, được làm từ kẹo.
Khương Đào giống như đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới, hoàn toàn quên mất chuyện khác, ở trong căn phòng nhỏ chơi cực kỳ vui vẻ.
Ngay từ đâu, Thẩm Chi Diễn cũng để cô tùy ý chơi đùa, nhưng không ngờ Khương Đào chơi lâu như vậy mà cũng không mệt, hoàn toàn không có ý định rời khỏi căn phòng.
Nếu là bình thường, Thẩm Chi Diễn chắc chắn không hạn chế cô, nhưng hôm nay không được, anh nhìn đồng hồ, bên phía mấy người Tần Ngộ đã chuẩn bị xong, nếu bỏ lỡ thời gian sẽ rất phiền phức.
Vì thế anh đành bất đắc dĩ kêu: “Khương Khương, chúng ta đi xem cái khác đi.”
Khương Đào cũng không quay đầu lại, làm nũng nói: “Để em chơi thêm chút nữa!”
Thẩm Chi Diễn: “…”
[Ha ha ha ha ha, Khương Khương làm nũng với anh Thẩm càng ngày càng thuần thục!]
[Khương Khương: Lại chơi thêm tỷ lần nữa!]
[Tôi vừa mới xem phòng trực tiếp của bên phía mấy người chị Tang, cảm thấy hơi kỳ quái, kỳ này chắc không chỉ tặng quà thôi đúng không?]
[Đã là kỳ cuối rồi, đạo diễn Kiều sẽ không tạo ra nhiệm vụ xấu nào chứ?]
Mà lúc này ở một nơi khác trên đảo, ba cặp đôi đã tụ họp lại, mỗi cặp đi về phía đích đến của họ.
Đích đến là một bên trái tim khác của hòn đảo nhỏ.
Trước khi kỳ này bắt đầu, Thẩm Chi Diễn đã tìm bọn họ, hy vọng bọn họ có thể giữ bí mật của mình, hoàn thành lần cầu hôn lần này.
Mọi người đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm qua khi xuống máy bay, dựa theo kế hoạch tách đằng trai và đằng gái ra, các khách mời nữ phụ trách giữ chân Khương Đào, không để cô phát hiện ra manh mối, các khách mời nam cùng Thẩm Chi Diễn và nhân viên tổ chương trình sắp xếp mọi thứ trên đảo.
Tuy rằng tổ chương trình này nói hòn đảo này là bạn cho mượn, nhưng bọn họ đều biết, hòn đảo này là của Thẩm Chi Diễn.
Vì mua nhẫn kim cương cầu hôn quá bình thường, nhưng mua đảo để cầu hôn, mặc dù Tần Ngộ luôn tiêu xài hoang phí cũng không khỏi cảm thán, có người rất ít khi ra tay nhưng vừa ra tay đã khiến người ta hãi hùng!
Cũng may mọi việc đều thuận lợi.
Khương Đào từng bước đi về phía Thẩm Chi Diễn theo lộ trình mà họ thiết kế.
Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ vẫn hoàn thành nhiệm vụ như thường, sau đó đến đích theo thời gian quy định, phần sau của kế hoạch đến tận buổi tối, màn cầu hôn mới bắt đầu.
Nhưng bọn họ lại đến đích sớm hơn so với Thẩm Chi Diễn tưởng tượng. Bởi vì Thẩm Chi Diễn không ngừng tạo bất ngờ cho Khương Đào, bọn họ cũng chuẩn bị một bất ngờ cho Thẩm Chi Diễn.
Rất nhanh, Tang Linh và Tần Ngộ đã tới đích đầu tiên.
“Trái tim” này nhỏ hơn cái bọn họ làm nhiệm vụ trước đó, rải rác có vài biệt thự nhỏ, biển xanh phối với cát trắng, phong cảnh cực kỳ tuyệt đẹp.
Chỉ là sau khi hai người nhìn bãi biển, họ đã tắt camera.
Khán giả chỉ cho rằng bọn họ đi thay quần áo, dù sao có biển, có cát, vừa thấy là phải thay đồ bơi ngay.
Ai ngờ hai người căn bản không đi thay quần áo, bọn họ trực tiếp chạy tới một căn biệt thự, bọn họ chuẩn bị một bất ngờ ở đây.
Chỉ thấy một người thần bí bị bọc kín mít, một chút da cũng không lộ ra, ồm ồm nói: “Tôi còn phải chờ ở đây bao lâu nữa?”
“Đừng nóng vội.” Tần Ngộ trấn an nói: “Thời cơ thích hợp tới thì chúng tôi sẽ thả anh ra.”
Kẻ thần bí: “…”
Tần Ngộ lại đẩy một hộp quà giống như cái rương: “Đến lúc đó thì anh cứ ở trong cái rương lớn này đi, bọn tôi sẽ đẩy anh ra.”
Kẻ thần bí nghẹn một lúc lâu, mới nói: “… Ừm có được không?”
Tần Ngộ vỗ ngực đảm bảo: “Chắc chắn được! Anh yên tâm!”
Anh ấy nói xong thì đẩy người kia về phòng, lại kiểm tra bố trí một lần nữa, lúc này mới về phòng thay quần áo, cùng Tang Linh trở về bờ cát.
Lúc này Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục cũng tới, bốn người xác nhận qua ánh mắt, xác nhận không có vấn đề gì.
Tần Ngộ không ngừng nhìn bầu trời: “Sao lại thế này? Sao bọn họ còn chưa tới?”
Khán giả không hiểu rõ chuyện, chỉ ở màn hình bình luận trêu chọc.
[Haiz, ai bảo anh Tần thiết kế vô tâm như vậy, đâu giống anh Thẩm nhà người ta, chuẩn bị cẩn thận như vậy!]
[Đúng vậy, đúng vậy, may mà chị Tang không ghét bỏ anh!]
[Chẳng lẽ có mình tôi cảm thấy kỳ quái sao? Có phải bọn họ có nhiệm vụ khác không?]
Tuy rằng người xem này đã nhạy bén nhận ra chân tướng nhưng vẫn bị hàng loạt câu nói đùa giỡn ở phần bình luận vùi lấp.
-
Thẩm Chi Diễn mất rất nhiều công sức, sau khi đáp ứng vô số mọi điều kiện bất bình đẳng, cuối cùng cũng nói được Khương Đào, khiến cô lưu luyến không rời đi ra khỏi căn phòng kẹo.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Chi Diễn còn hoài nghi, liệu có phải Khương Đào đang trả thù vì đã dụ dỗ cô bằng đồ ăn để cô đồng ý với hàng loạt điều kiện ở kiếp trước hay không.
Chỉ là nhìn thấy Khương Đào ở phía trước quay đầu lại, có má lúm đồng tiền hồn nhiên, anh vẫn đánh bay suy nghĩ vớ vẩn này đi.
Hai người đi tới một bãi cỏ trống, nơi này có một khinh khí cầu cực kỳ đẹp.
Nhưng anh không nghĩ tới, trước khinh khí cầu có nhiều người mặc đồ đen vây quanh như vậy, tuy rằng Thẩm Chi Diễn liếc mắt một cái liền biết bọn họ là nhân viên công tác, lại không ngờ vậy mà họ tự nhiên xông lên, tách hai người họ ra.
Một người mặc đồ đen đưa Khương Đào lên khinh khí cầu.
Biến cố này đã khiến khán giả trước màn hình giật thót.
[Đây là chuyện gì? Tại sao có người đem Khương Khương đi??]
[Tôi biết ngay mà, kỳ cuối cùng sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy! Cho nên anh Thẩm có muốn đi cứu Khương Khương không đây?]
[Ha ha ha ha ha đạo diễn Kiều làm tốt lắm! Vẫn không quên tinh thần gây chuyện trong kỳ cuối này, cực kỳ quý giá!]
Thẩm Chi Diễn hiển nhiên cũng nhận ra được, đây là trò quỷ của Kiều Thi Thi, nhưng cũng đành làm theo kịch bản của cô ấy.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua hướng khinh khí cầu bay tới, quả nhiên là do bọn họ đã sắp đặt từ trước, vì thế cũng đi về phía bãi biển của nửa khác của hòn đảo.
Anh rất nhanh đã đến hòn đảo, nhưng chỉ thấy bốn người Tang Linh, Tần Ngộ, Đoạn Nhạc Nhạc, Từ Tử Dục đang che nắng tránh ánh mặt trời.
Tần Ngộ thấy anh đến, giả vờ kỳ quái nói: “Tại sao chỉ có một mình cậu, Khương Khương đâu rồi?”
Thẩm Chi Diễn hỏi lại: “Mấy cậu không biết sao?”
Tần Ngộ thầm hoảng sợ, suýt chút nữa cho rằng anh đã biết điều gì, cũng may Tang Linh kéo qua, lấy lại tinh thần, vô tội nói: “Biết cái gì?”
Thẩm Chi Diễn không hỏi được điều gì, anh thở dài.
Có lẽ bọn họ cũng bị Kiều Thi Thi giấu chuyện, nếu không họ sẽ nói với anh, hoặc ít nhất sẽ để lộ ra một chút tin tức cho anh.
Lúc này Đoạn Nhạc Nhạc, Từ Tử Dục cũng đi tới: “Bùi Hàn Dữ và Tô Noãn cũng không ở đây!”
Thẩm Chi Diễn trầm giọng nói: “Có lẽ bọn họ bị đạo diễn Kiều mua chuộc rồi, hiện tại chắc đang trấn an Khương Khương.”
Bốn người giả bộ ngạc nhiên: “Mua chuộc, là có ý gì?”
Thẩm Chi Diễn liền kể chuyện khinh khí cầu vừa nãy xảy ra cho bọn họ nghe.
Bốn người làm bộ làm tịch trách cứ Kiều Thi Thi giúp anh, sau đó mới nói: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Chi Diễn nói: “Nếu đạo diễn Kiều đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có chỉ dẫn cho chúng ta biết nhiệm vụ tiếp theo.”
Anh vừa dứt lời thì thấy có một chiếc máy bay điều khiển từ xa đang bay qua bay lại, bên dưới có buộc một phong thư.
Máy bay mini đi tới trước mặt họ, chậm rãi rơi xuống.
Thẩm Chi Diễn lấy phong thư, sau khi mở ra, phía trên là một đoạn văn, còn là viết tay.
Anh thì thầm: “Khi Khương Khương vừa mới lên đảo, đã đi qua con đường hồi ức của hai người, đó là quá khứ, anh đưa cho Khương Khương một căn phòng kẹo nhỏ, là hiện tại của hai người, vậy thì tương lai là gì?”
[Vừa thấy lời này liền biết là bút tích của đạo diễn Kiều]
[Đạo diễn Kiều trâu bò ghê, dám chỉnh cả anh Thẩm!]
Nhưng mà Thẩm Chi Diễn nhìn thấy tờ giấy này thì trầm tư.
Một hồi lâu sau, dường như anh suy nghĩ cẩn thận điều gì đó, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Tần Ngộ vẫn luôn trộm quan sát anh, dựa vào hiểu biết của anh ấy về Thẩm Chi Diễn, nếu bị Kiều Thi Thi trêu đùa như vậy, kể cả anh không tức giận thì cũng sẽ không cười như vậy.
Anh ấy nhỏ giọng nói với Tang Linh: “Cô nói xem, có phải Thẩm Chi Diễn ngốc rồi không?”
Tang Linh “Hừ” một tiếng, bảo anh ấy đừng nói lung tung.
Lúc này, Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần, nhìn về phía bốn người.
Bốn người đều hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn về phía Thẩm Chi Diễn: “Chúng ta phải nhanh chóng đi thôi! Làm xong nhiệm vụ là có thể tìm thấy Khương Khương nhỉ!”
Ánh mắt Thẩm Chi Diễn lướt qua từng người một, đặc biệt là Tần Ngộ.
Lúc trước anh quan tâm sẽ bị loạn, bỏ qua rất nhiều chi tiết, hiện tại xem ra đúng là có không ít kẽ hở.
Nhưng anh cũng không chọc phá bọn họ, chỉ nói: “Được, đi thôi.”
Sau khi ánh mắt Thẩm Chi Diễn dời đi, bốn người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Tần Ngộ, còn thầm đắc ý nói: “May mà diễn xuất của tôi tốt!”
Theo gợi ý của mặt sau lá thư, năm người họ bắt đầu tìm kiến những thứ trên bãi biển.
Rất nhanh, Tần Ngộ phát hiện ra một bình thủy tinh bị chôn một nửa.
Thẩm Chi Diễn nhận bình, sau khi mở ra, phát hiện bên trong là một câu hỏi.
Anh thì thầm: “Xin hỏi, nếu Khương Khương và Tần Ngộ cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”
Thẩm Chi Diễn nhíu mày, nhìn về phía Tần Ngộ đang ngơ ngác, anh vốn tưởng cái câu hỏi ngu ngốc này là của Tần Ngộ đưa ra, nhưng nhìn vẻ mặt thật sự buồn bực này của anh ấy, hiển nhiên là không phải.
Anh nhàn nhạt nói: “Vậy mà còn phải chọn sao? Đương nhiên là Khương Khương.”
Tần Ngộ: “!!!”
Anh ấy phẫn nộ nói: “Cậu không do dự chút nào sao?”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha rốt cuộc là ai ra loại đề này vậy?!]
[Anh Tần phải chịu khổ triệt để từ kỳ đầu tiên đến kỳ cuối cùng!!]
[Rốt cuộc là ai ra đề ha ha ha ha ha ha, tại sao lại để hai lựa chọn hoàn toàn không bình đẳng vậy!]
Lúc này, trên đầu mọi người lại có một chiếc may bay mini treo rương nhỏ, xem ra đây là nhiệm vụ tiếp theo.
Thẩm Chi Diễn đứng đó, chờ máy bay mini bay tới trước mặt mình, nhưng đúng lúc anh vươn tay ra lấy rương, đáy rương mở ra, một bóng nước rơi xuống.
Thẩm Chi Diễn kịp thời phản ứng lại, tránh sang một bên, bóng nước “bộp” một tiếng đập xuống mặt đất, Tần Ngộ không kịp tránh bị bắn ướt hết chân.
Tần Ngộ: “…”
Máy bay cho bom nước rơi xong lúc này mới từ từ đi xuống, lộ ra phong thư được dính vào phía trên chiếc rương.
Thẩm Chi Diễn lấy phong thư xuống nhưng nó lại có cùng một câu hỏi như trước.
Điều này khiến cho Tần Ngộ bối rối: “Chắc… chắc không đến mức chọn tôi chứ?”
Thẩm Chi Diễn lại không thèm nhìn anh.
Anh cẩn thận nhớ lại câu nói của phong thư vừa rồi, tương lai là cái gì?
Anh đột nhiên cười rộ lên: “Trẻ con mới chọn, người lớn muốn hết. Tình yêu và tình bạn sao phải chọn, tôi đều muốn hết.”
Tần Ngộ ngẩn ra: “Còn có thể như vậy sao?!”
Không bao lâu sau, máy bay mini lại đem theo rương tới.
Tần Ngộ lại sợ chuyện vừa nãy lại xảy ra một lần nữa, vội vàng cách xa Thẩm Chi Diễn một mét, những người khác cũng cách xa Thẩm Chi Diễn theo bản năng.
Nhưng lần này Thẩm Chi Diễn lại cực kỳ tự tin.
Anh đứng dưới máy bay mini, quả nhiên đáy rương mở ra, bên trong là muôn vàn pháo giấy rơi xuống, chứng minh anh trả lời chính xác.
Lúc này, Thẩm Chi Diễn gỡ phong thư ở mặt trên, quả nhiên câu hỏi bên trên đã khác.
Chỉ là khi anh đọc xong thì không thể duy trì được khuôn mặt tươi cười nữa.
“Xin hỏi, sau này nếu anh muốn kết hôn với Khương Khương thì định sinh mấy đứa, ai sinh?”
“Phụt ha ha ha ha ha ha ha!”
Tần Ngộ, người bạn bên cạnh là người giành cười trước.
Phần bình luận cũng không chịu thua kém.
[Anh Thẩm, anh cũng nên theo đi, dù sao anh cũng từng sinh một lần, có kinh nghiệm rồi!]
[Chỉ có tôi lo lắng, kỹ thuật sinh của đàn ông không thuần thục, sau này chúng ta sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể nhìn thấy Tiểu Khương Khương hoặc Tiểu Chi Diễn sao?]
[Không cần hoảng, gần đây công ty chúng tôi đã đầu tư kỹ thuật này, trong mười năm nhất định có thể nghiên cứu phát minh thành công, hơn nữa mặt khác ông chủ của chúng tôi hình như cũng họ Thẩm ấy!]
Thẩm Chi Diễn nhắm mắt lại.
“Một đứa, tôi sinh.”
Lúc này đây máy bay mini dường như còn nhanh hơn so với lúc trước.
Một màn pháo giấy qua đi, trên chiếc rương lại có một phong thư, còn có một tờ hợp đồng, là hợp đồng “Thỏa thuận tự nguyện” sinh con.
Thẩm Chi Diễn nhận hợp đồng, lại nhìn về phía Tang Linh vừa dời mắt.
Lúc này anh đã hoàn toàn chắc chắn chuyện là như thế nào.
Phía sau cái gọi là “Bất ngờ”, cũng không phải là Kiều Thi Thi mà là Khương Đào cùng hội bạn bè!
Anh ký tên của mình lên hợp đồng, bản hợp đồng còn có hai bản, rất nghiêm túc.
Anh tự lấy một bản, sau đó lại dính bản còn lại lên máy bay.
Chỉ là sau khi máy bay rời đi, anh cũng không lập tức mở phong thư ra xem nhiệm vụ tiếp theo, ngược lại còn ôm cánh tay nói: “Nói một chút xem, sao lại thế này?”
“Cái, cái gì mà sao lại thế này?” Tần Ngộ ra vẻ bình tĩnh hỏi lại.
[Tình huống gì đây?! Có nội tình!]
[Chuyện này là của hội anh Tần bày ra ư?]
[ĐM! Kích thích thật!]
“Còn giả vờ sao?” Thẩm Chi Diễn liền trực tiếp bóc trần sự thật, “Nếu tôi đoán không nhầm thì “bất ngờ” này có lẽ mới được chuẩn bị từ sáng nay nhỉ?”
Bốn người kinh ngạc sợ hãi.
Đoạn Nhạc Nhạc hỏi theo bản năng: “Sao anh biết được!”
Sau đó cô ấy lập tức che miệng lại, biết mình tự để lộ ra.
Thẩm Chi Diễn giơ giơ phong thư trong tay. “Đạo diễn Kiều thích chuẩn bị từ trước, nếu cô ấy cố tình muốn chỉnh tôi thì chắc chắn đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, sẽ không có chuyện vội vàng viết như thế này.”
Tang Linh khiếp sợ nói: “Chỉ thế thôi? Anh đã đoán được rồi?”
Thẩm Chi Diễn lắc đầu: “Đương nhiên không chỉ vậy, dựa vào tính cách của Khương Khương, nếu cô ấy không muốn thì căn bản không có nhân viên công tác nào có thể kẹp hai bên cô ấy đưa lên khinh khí cầu, cho nên cô ấy đã biết rõ chuyện từ trước.”
“Đương nhiên trước đó tôi chỉ hoài nghi, cho đến khi hợp đồng này xuất hiện.”
Việc sinh con này không phải chuyện cô nghĩ ra được, nhưng việc thêm hợp đồng này thì nhất định có một tay của cô.
Dù sao cô cũng là người ghi việc ăn uống vào hợp đồng.
Dưới ánh mắt nhìn thấu tất cả của Thẩm Chi Diễn, bốn người chỉ có thể nói hết mọi chuyện đã xảy ra.
Ngay từ đầu, bọn họ thật sự chỉ định giúp Thẩm Chi Diễn hoàn thành màn cầu hôn này, tuy rằng chuẩn bị “bất ngờ” nhưng cũng là bình đẳng cho hai người.
Trước đó vẫn rất thuận lợi, việc giữ chân Khương Đào cũng là nhiệm vụ được hoàn thành viên mãn.
Nhưng ai ngờ tối hôm trước Khương Đào mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Thẩm Chi Diễn, buổi sáng còn hỏi các cô, vốn tưởng rằng ba người đã có thể lừa gạt được, ai ngờ Khương Đào sau khi ăn xong, cả người đột nhiên khôn khéo hơn, cuối cùng khiến các cô không thể không nói.
Mắt thấy nhiệm vụ sắp thất bại, vì thế dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, kéo Khương Đào vào kế hoạch, lúc này mới có tất cả việc ngày hôm nay.
[Ha ha ha ha ha ha thì ra là thế!]
[ĐM! Tôi đã nói tại sao cảm giác cứ kỳ kỳ, hóa ra là như vậy! Anh Thẩm muốn tạo một bất ngờ cho Khương Khương, không ngờ lại bị Khương Khương cho một “bất ngờ”, ha ha ha ha ha ha ha]
[Người chị em lầu trên là tiên tri rồi!]
[Cuối cùng cũng rửa oan cho đạo diễn Kiều, hóa ra đạo diễn Kiều cũng là bị bắt! Uổng công bị mắng ha ha ha ha]
Kiều Thi Thi đằng sau màn ảnh vẫn luôn nhìn thấy hết thảy nước mắt rơi đầy mặt.
Cô ấy không ngờ, những việc mà mình làm trong chương trình này, cuối cùng vậy mà lại bị phản công trong tay khách mời của mình.
Khương Đào nghiêm túc nghe phân tích của Thẩm Chi Diễn, khóe môi lộ ra nụ cười tươi: “Tôi biết ngay là anh ấy sẽ đoán được.”
Kiều Thi Thi thật cẩn thận khuyên nhủ: “Khương Khương, nếu anh Thẩm đã đoán được, hay là bỏ nhiệm vụ này đi thôi?”
Ai ngờ Khương Đào lại lém lỉnh nói: “Nhưng mà đạo diễn Kiều à, nhiệm vụ không được bỏ dở giữa chừng, lời này không phải cô nói sao?”
Dù sao cô mới hỏi Thẩm Chi Diễn mấy câu, còn chưa có động vào đống lịch sử đen tối của anh đâu!
Kiều Thi Thi: “…”
Quả nhiên gần mực thì đen, ở cùng anh Thẩm lâu, Khương Khương đáng yêu đã trở nên tinh quái hơn rồi!
[Mau để anh Thẩm làm nhiệm vụ xong rồi đi cầu hôn đi! Tôi rất chờ mong!!]
[Đúng vậy, đúng vậy!]
Nhưng mà trong sự lo âu của mọi người, máy bay mini lại bay tới lần thứ hai, phía dưới treo hai chữ to – Tiếp tục.
Thẩm Chi Diễn: “…”
Nhưng nhiệm vụ là Khương Đào tạo ra, anh cũng phải hoàn thành.
Kể cả bây giờ anh biết Khương Đào ở đâu, cũng không thể đi lối tắt.
Sau khi anh vất vả trả lời xong các câu hỏi, cuối cùng anh cũng nhận được một cái rương lớn khác hoàn toàn, sau khi anh mở ra, vậy mà bên trong là một cái chìa khóa.
Thẩm Chi Diễn nghĩ tới điều gì đó, chạy về phía biệt thự.
Những người khác cũng vội vàng đuổi theo anh.
Lúc này, sắc trời cũng dần sầm xuống.
Hoàng hôn trên mặt biển lung lay sắp lặn, khiến bầu trời và mặt biển đều nhuộm một sắc cam.
Mà trên bãi đất trống trước biệt thự đã được bố trí xong, ánh đèn nhấp nháy điểm xuyết bên trên.
Trên bàn là một bữa tối dưới ánh nến phong phú, chỉ là phía trên hiện tại chỉ còn lại ánh nến.
Ngoại trừ điều này ra, còn có Bùi Hàn Dữ ngồi trên xe lăn cầm nhẫn giúp anh.
Tô Noãn đẩy xe lăn, đi đến trước mặt Thẩm Chi Diễn.
Bùi Hàn Dữ đưa nhẫn cho anh, trên mặt là nụ cười ấm áp: “Mong cậu nhất định phải khiến cô ấy hạnh phúc.”
Thẩm Chi Diễn nhận nhẫn: “Cảm ơn.”
Anh đi về phía Tô Noãn đứng đằng sau Bùi Hàn Dữ, “Hai người cũng sẽ hạnh phúc.”
Bùi Hàn Dữ sửng sốt, vậy mà anh ấy nghe thấy được giọng điệu yêu thương từ miệng Thẩm Chi Diễn.
Tô Noãn cười ra hiệu cho Thẩm Chi Diễn đi ra sau biệt thự: “Anh Thẩm đi thôi, Khương Khương đang đợi anh!”
Thẩm Chi Diễn đi đến trước cửa biệt thự, không biết tại sao có chút căng thẳng.
Anh hít một hơi thật sâu, mới lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.
Theo động tác mở cửa của anh, đèn trong phòng lần lượt sáng lên, ở cuối ánh mắt anh là Khương Đào đang mặc lễ phục.
Tóc cô được búi lên, lễ phục đuôi cá màu trắng giống như váy cưới mộng ảo, cổ thiên nga dài ưu nhã mà xinh đẹp, khi cô từ từ xoay người lại, Thẩm Chi Diễn thiếu chút nữa quên hô hấp.
Khương Đào chắp hai tay ở phía trước, chậm rãi đi về phía Thẩm Chi Diễn.
Sau đó Thẩm Chi Diễn nhìn thấy trên mặt cô còn ít sốt còn chưa được lau, Khương Đào quen thuộc lập tức đã trở lại.
Khương Đào còn duy trì dáng vẻ thục nữ, lại thấy vẻ mặt muốn cười nhưng không thể cười của Thẩm Chi Diễn.
“Sao vậy?”
Thẩm Chi Diễn vươn tay, nhẹ nhàng lau chút nước sốt còn xót lại trên mặt cô.
Khương Đào: “…”
A a a a a a đáng giận!
Vào lúc cô đang ảo não, Thẩm Chi Diễn quỳ một gối xuống, từ từ mở hộp nhẫn ra, nhưng mà nhẫn lại không phải nhẫn kim cương mà là một viên đá quý tinh khiết, lộng lẫy.
Khương Đào cảm nhận được năng lượng mênh mông bên trong, đây là thuộc về núi Thương Lan.
Vậy mà Thẩm Chi Diễn giao toàn bộ quyền khống chế núi Thương Lan cho cô.
Thẩm Chi Diễn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Khương Đào, cười nói: “Đây là phòng tân hôn của chúng ta.”
“Như vậy thì cô Khương Đào, em đồng ý gả cho anh chứ?”
Vào lúc Khương Đào sắp nói, mấy người Tần Ngộ đẩy một hộp quà lớn vào: “Chờ một chút! Chúng tôi còn có món quà chưa đưa!”
Thẩm Chi Diễn nhìn cái rương cao bằng nửa người kia, trong lòng lại dâng lên một dự cảm xấu.
Quả nhiên bọn Tần Ngộ đắc ý lại hưng phấn nói: “Là bạn tốt (đang bị tổn thương), chúng tôi cũng chuẩn bị quà kết hôn cho hai người, hai người không mở ra xem sao?”
Thẩm Chi Diễn: “Không cần.”
Khương Đào: “Mở ra đi.”
Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng Thẩm Chi Diễn chỉ có thể bất đắc dĩ khuất phục, anh đứng lên, cởi bỏ tấm lụa trên món quà.
Sau đó một người nhảy ra.
Vậy mà là Phượng Huyền.
Tần Ngộ ho nhẹ một tiếng: “Cậu cầu hôn em gái người ta, không thể không thông báo cho anh trai một tiếng!”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Phượng Huyền có chút xấu hổ: “Chuyện này, trên nguyên tắc tôi không có ý kiến…”
Đám Tần Ngộ: “???”
Đây là tình huống gì vậy!!
Không gây khó dễ một chút, sau đó nói câu chúc phúc sao??
Tại sao lại trực tiếp thuận theo?!
Phượng Huyền trốn tránh ánh mắt bọn họ.
Anh ấy cũng đâu có cách nào! Dù sao anh ấy cũng chỉ là một anh trai giả hèn mọn.
Tần Ngộ cắn răng: “Hiện tại bắt đầu tiến hành phương án thứ hai!”
Nhưng mà anh ấy vừa nói xong, Phượng Huyền đã lấy một chùm chìa khóa ném cho Khương Đào: “Du thuyền ở bến tàu!”
Tần Ngộ: “!!!”
Phượng Huyền: “… Tôi cũng không còn cách nào, lúc vào WC bị Khương Khương nhìn thấy.”
Tần Ngộ: “…”
Khương Đào cười nhận chìa khóa: “Cảm ơn anh trai!”
Sau đó cô đi đến bên cạnh Thẩm Chi Diễn, cầm tay anh đeo nhẫn cho chính mình: “Em đồng ý!”
“Như vậy, anh Thẩm à, hiện tại anh có nguyện ý bỏ trốn cùng em không?”
“Anh nguyện ý.”