Mũi thần tiễn trong chớp mắt đã dung hóa trong ảo ảnh màu đen, liền đó từng điểm, từng điểm hắc ảnh nứt vỡ, bằng âm thanh thê lệ nhất, Cửu U Ma Thần gào lớn với Liễu Dật: “Kẻ vô tri kia, ngươi đã tự đào phần mộ cho mình, các Thần trên trời, ma dưới đất, quỷ quái dưới chốn Cửu U vĩnh viễn coi ngươi là địch nhân, ngươi không có con đường nào để chọn lựa, thiên đạo, ma đạo, Nhân gian đạo sẽ vĩnh viễn bài xích ngươi…”. Âm thanh thê lệ này có lẽ là một lời trớ chú hoặc là lời dự ngôn về tương lai, có ai dám đánh giá thấp năng lực của diệt thế ma thần.
Hồng quang trong mắt Liễu Dật đại thịnh, tức giận gầm lên: “Đó là lời trớ chú của ngươi? Là ngôn ngữ của ngươi? Nếu như cần phải đi theo vô đạo, ta sẽ giết chóc để mở một con đường máu, nếu trời nghịch ta, ta chặt đứt trời, nếu ma ngăn cản ta, ta gạt bỏ ma, ngươi chống mắt mà xem, nhưng mà phải sau ngàn năm nữa, giờ thì…ngươi cứ vĩnh viễn ngủ yên đi.”
Cũng giống Cửu U Ma Thần, chàng dùng lời lẽ thê lệ nhất độp lại lời dự ngôn ác độc của y.
“Ầm” một tiếng, bụi đất tung mờ mịt, cát bay đá chạy, âm thanh như sấm nổ vang lên, thân ảnh Cửu U Ma Thần liền biến mất. Liền đó, ma khí trong không trung tan ngay, vô số tử linh từ từ bị dung hóa dưới ánh dương quang. Cũng lúc đó, độc chướng bao phủ chung quanh dần dần tan đi.
Chàng không rõ Cửu U Ma Thần đã đi đâu, nhưng chàng khẳng định rằng y không chết, có thể sau trăm năm hoặc ngàn năm nữa dưới chốn Cửu U xa xôi sẽ lại truyền lên âm thanh thê lệ đó, lúc đó y mới kết thúc…
Nhưng sự đời thường không như ước muốn, Liễu Dật làm sao biết được khi nào thì Cửu U Ma Thần thức tỉnh? Có khi ngày mai thôi chàng lại gặp y…
Trên trời, phù vân lao xao trong gió, ánh dương quang ấm áp từ chân trời phía đông nhô lên, đó là một ngày tươi đẹp vì cõi Nhân gian đã được an toàn, mọi người lại được thấy ánh dương quang ngày mới.
Tâm tình Liễu Dật không sáng sủa chút nào, sau khi qua được kiếp nạn này vẫn còn một chuyện đau đầu, Bi Mộng Kiếm tự tiến hóa khiến chàng không cách nào sử dụng được Bi Tứ Thức, như vậy đối với chuyện báo cừu lại càng thêm phần gian khó.
Chàng mang theo nỗi ưu sầu trong lòng, tế khởi Bi Mộng Kiếm, lưu lại một đạo tử quang trên không trung Phong Đô Quỷ Thành.
Lại nói đến Lang Vương, mọi người không ai có tâm tình nghỉ ngơi, ánh mắt một mực quan sát tình huống bên trong lớp khí bảo vệ màu vàng, thấy mặt trời mọc lên ở đông phương, từ Phong Đô Quỷ Thành truyền đến âm thanh vang dội như sấm nổ rồi làn hơi màu lục từ từ biến mất, mây đen dần tan đi, mọi người đều nhiệt liệt hoan hô, vì họ biết chàng đã thành công.
Liền đó trên không trung xuất hiện một vì sao băng màu tím, Liễu Dật nhẹ nhàng đáp xuống đất, đưa cổ cung cho Lang Vương: “Lão sư, trước hết thu lại cây cung này, trăm ngàn năm sau còn có dịp dùng đến nó.”
Lang Vương gật đầu, tiếp lấy cây cổ cung.
Trong tiếng hoan hô, chàng dường như trở thành anh hùng, Vĩnh Hằng Chi Thành cũng bắt đầu được truyền tụng khắp tam giới…
Cũng lúc đó, ánh mắt tà dị của Ngạo Thiên chuyển động, y đến bên Liễu Dật, hai tay khua khua hàm ý giữ yên lặng rồi nói lớn: “Ngày hôm này chúng ta đã qua được trường đại kiếp, đến tối sẽ chúc mừng, qua đêm nay chúng ta sẽ là bằng hữu.”
Mọi người hoan hô vang dội, đồng ý với đề nghị của Ngạo Thiên, dù xưa nay chính, ma lưỡng đạo thủy hỏa bất dung nhưng lần này cùng cộng đồng qua được kiếp nạn, cũng nên chúc mừng một phen.
Nhưng ai biết được rằng, trong lễ chúc mừng, Ngạo Thiên chính thức phát động một âm mưu tà ác, nhưng âm mưu của ông ta là gì?
oOo
Sắc trời dần dần sẫm đi, vầng tịch dương lặn xuống phía tây, chòm mây phía cuối chân trời ánh xạ hào quang tuyệt đẹp, Liễu Dật đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, bước đến bên Lang Vương hỏi: “Lão sư, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Lang Vương đang chuẩn bị ăn tối, thấy chàng bước tới, đáp: “Hôm nay…ngày trăng tròn.”
Trong lòng chàng thoáng động: “Lão sư, hãy chuẩn bị cho ta một hồ máu tươi.”
Lang Vương nhớ ra mỗi độ đêm trăng tròn chàng lại phát cuồng, dường như đó là nhược điểm trí mệnh của ma công, những lần như vậy tất cần máu tươi để tẩy trần.
Ông gật đầu: “Không thành vấn đề, thần đi chuẩn bị, sẽ gặp nhau tại chỗ này.”
Chàng đáp: “Được.”
Lang Vương quay người, đi chuẩn bị một hồ máu tươi giúp chàng qua được Thiên hỏa chi kiếp mỗi độ trăng tròn.
Ông vừa đi thì Thất Nguyệt tới, nói với chàng: “Chúc mừng huynh.”
Chàng quay nhìn nàng hỏi: “Chúc mừng tôi chuyện gì?”
Thất Nguyệt đáp: “Huynh đã giết Cửu U Ma Thần, hiện tại đã thành một vị đại anh hùng.”
Chàng lắc đầu, nhìn vầng tịch dương lặn xuống phía đường chân trời, nói: “Cửu U Ma Thần chưa chết, chỉ là bị tôi tạm thời phong ấn nhưng lúc y chìm vào giấc ngủ đã ném cho tôi một lời dự ngôn tà ác nhất, tôi không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Trong mắt Thất Nguyệt tựa hồ thoáng qua một chút hoảng hốt: “Mười năm rồi, chúng ta chưa có những phút giây yên bình như thế này, hôm nay huynh có thời gian không? Cùng muội đi dạo một chút nhé?”
Liễu Dật thấy thần tình kì dị của nàng, nhè nhẹ gật đầu: “Được, chúng ta đi qua bên đó.”
Bất giác hai người rời khỏi căn cứ, không biết đi được bao xa, họ bước trên con đường mòn hoang vu, chung quanh là cây cối, yên tĩnh vô cùng…Thất Nguyệt nhìn quanh như muốn tìm kiếm gì đó, không hề có tâm tình tản bộ.
Liễu Dật nhìn nàng, tựa hồ thấy nàng đang giấu giếm chuyện gì đó, nhưng chàng không biết phải hỏi han thế nào
Đột nhiên Thất Nguyệt lên tiếng: “Thư sinh, muội mệt rồi, chúng ta nghỉ chân một chút.”
Chàng gật đầu, nhìn tứ bề phát hiện thấy rừng cây phía trước có một khoảng đất trống liền bảo: “Chúng ta đến phía trước mặt ngồi nghỉ.”
Thất Nguyệt gật đầu, bước theo chàng, đồng thời với lúc đến chỗ rừng cây, một vật từ tay nàng rơi xuống mặt đất, đó là một động tác rất kín, không gây chú ý cho chàng, nàng đã cố ý…
Hai người vừa đến rừng cây, một thân ảnh màu đen, phía sau có bốn hắc y nhân, từ từ nhặt vật ở dưới đất lên, là một vuông khăn, trên bề mặt ghi một dòng chữ rõ ràng: “Tùy tình huống động thủ…”
Hắc y nhân có đeo khăn che nên không thấy được khuôn mặt nhưng từ ánh mắt có thể thấy mục tiêu của chúng là Thất Nguyệt và Liễu Dật, dường như âm mưu này đang từ từ diễn tiến. Có lẽ chúng biết được thực lực của Liễu Dật, trước khi chắc chắn thì không dám động thủ, nhưng chúng là ai? Vì mục đích gì?