Tô Thiếu đương nhiên hiểu rằng kẻ đang nói kia là quỷ ảnh bên trong thân thể mình, cũng là kẻ được người đời gọi là diệt thế Ma thần: Cửu U Ma Thần.
Gã cảm thấy hơi kì quái, tự nhủ rằng Ma thần gì đó chắc cũng hiểu, nếu như cần phải giao đàm với y, gã chỉ cần suy nghĩ, không cần phải thốt lên thành lời.
Lúc đó, Lý Lăng thở dài một hơi, nói tiếp: “Lam cô nương nói rất đúng, mũi thần tiễn đó biểu hiện cho một trường hạo kiếp mới lại bắt đầu, hiện giờ Cửu U Ma Thần đã hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, nếu như tôi đoán không sai thì y đã li khai Phong Đô Quỷ Thành, xem ra…tam giới khó lòng yên bình nữa rồi.”
Lam Nhận nhìn Lý Lăng, cười lên ha hả…
Lý Lăng thấy lạ, bèn hỏi: “Cô nương cười chuyện gì, chả lẽ tôi nói sai ư?”
Lam Nhận tắt cười, gật đầu: “Đương nhiên nói sai rồi, tam giới hỗn loạn chỉ là kết quả sau một khoảng lặng. Với người mới quật khởi trong Ma giới là Liễu Dật thì ngần ấy cừu hận trong lòng y làm sao nói đến hai chữ yên bình được, hiện giờ Ma giới chủ nhân mất tích, Ngạo Thiên của Ma tộc đã bộc lộ dã tâm tột độ, một lòng muốn thống nhất tam giới, Nhân gian chính đạo thì đã liên minh, cứ cho là Cửu U Ma Thần không xuất hiện, ta nghĩ tam giới cũng không thể nào yên bình được.”
Lý Lăng không thể không thừa nhận, nhìn cô nương mắt lam tinh minh này bằng con mắt khác: “Cô nói không sai, tam giới hỗn loạn, nhân thế tranh giành danh lợi, làm sao ngừng được? Hiện tại chỉ là thêm phần hỗn loạn mà thôi.”
Thiên Kiêu thấy hai người đối đáp liền xen vào: “Giờ nói những chuyện đó thì có tác dụng gì? Cửu U Ma Thần sẽ lại xuất hiện trên đời, cái chúng ta cần quan tâm là làm sao tiêu diệt y, Liễu Dật bất ngờ mất tích, Ma đạo và Nhân gian đạo thế như nước với lửa, nếu đấu tranh thì Cửu U Ma Thần chiếm tiện nghi, có thể y không muốn tiêu diệt tất cả mọi sinh mệnh trên đời mà định dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn chăng?”
Lý Lăng gật đầu: “Thiên Kiêu cô nương nói không sai, thiếu đi mỗi Vĩnh Hằng Chi Thành mà thế giới tựa hồ loạn hết cả lên, lúc trước có Liễu Dật thì còn chế trụ được Ma đạo cùng Nhân gian đạo, giờ y đột nhiên biến mất, có lẽ chiến tranh giữa nhân, ma, tiên, yêu tứ tộc sắp bắt đầu, chỉ Cửu U Ma Thần ung dung ngồi trong tối quan sát.”
Nghe thấy câu nói của Lý Lăng, trong lòng Tô Thiếu cười thầm: “Hắc hắc, Cửu U Ma Thần gì đó thật ra còn đang ngây ngẩn ở trong dạ dày của lão tử, bất kể chuyện gì cứ để Ma đạo, Nhân gian đạo bọn họ đứng ra, tiểu gia không quản được.”
Cửu U Ma Thần dường như hiểu được ý nghĩ của Tô Thiếu, đột nhiên một tiếng “bốp” vang lên, Tô Thiếu tự nhắm vào mặt mình tát liền ba cái, rồi một giọng nói vang lên trong đầu óc: “Ta chắc nhanh chóng bị ngươi bức đến phát điên, ngươi dám ngang nhiên trước mặt Ma thần xưng là lão tử, ba cái tát vừa rồi là thưởng cho ngươi đó.”
Tô Thiếu tựa hồ tức giận nói thầm: “Con mẹ ngươi, dám đánh tiểu gia, đánh ta thì ta tự sát, cùng lắm là cùng chết, hôm nay ta phải đứng trên đầu ngươi xưng cha, ta nhất định nuốt ngươi…” Tựa hồ lời của Tô Thiếu có tác dụng, Cửu U Ma Thần im ngay, âm thanh tắt hẳn.
Nên biết rằng Cửu U Ma Thần là thể sinh mệnh thuộc cỡ nào, đã tồn tại ngàn vạn năm nay, làm sao lại bị tiểu tử ngu ngốc này dọa dẫm được, nhưng nếu hắn làm chuyện điên rồ tự sát thì y cũng phải biến mất theo. Ngàn vạn năm nay, Cửu U Ma Thần chỉ hối hận duy nhất một điều là lời dự ngôn của chính mình, vì sao lại khiến một Ma thần vĩnh hằng gặp phải một tên lưu manh, vô lại như vậy?
Cũng lúc đó, cử động của Tô Thiếu dường như kinh động đến Lý Lăng, Lam Nhận và Thiên Kiêu, vì cớ gì tên tiểu tử ngốc xít này lại đánh mình ba chưởng, Lam Nhận níu đuôi áo của Tô Thiếu lại, hỏi: “Úi chà…Sao thế Tô Thiếu, sao lại tự vả ba cái vào miệng mình thế?”
Tô Thiếu tựa hồ không hề có hảo cảm với cô nương mắt lam này, vùng vằng: “Ôi dào…Ta nói cho tiểu nha đầu ngươi biết, trên mặt ta bị muỗi đốt, tay lại trên thân ta, ta muốn đánh ngươi cũng định quản nữa à, sao không biết phân nặng nhẹ gì thế?”
Lam Nhận bị tên đại thiếu gia vô lại này xỏ mũi, lại không biết phát tác như thế nào…dường như một nha đầu tốt tính lại đụng phải một kẻ thực sự chỉ biết phá rối.
Lý Lăng chỉ chăm chú nhìn Tô Thiếu, cử động của anh ta lúc trước thật kì lạ khiến y nhớ lại tình cảnh anh ta dùng cánh tay tả đỡ Thiên Đao của Lam Nhận. Tuổi của thiếu niên này còn trẻ, theo lý mà nói dù tu luyện từ lúc còn trong bụng mẹ cũng không thể có được tu vi như vậy, anh ta làm sao đạt được? Nếu như thiếu niên này tâm thuật bất chính, không gì bảo đảm rằng anh ta không trở thành đệ nhị Ngạo Thiên của Ma môn…
Lam Nhận quay đầu lại nói: “Chúng ta đi, không cần để ý đến tên vô lại này.”
Nói xong nắm lấy tay toan cất bước…
Thiên Kiêu không đi theo, nàng hỏi với vẻ kinh ngạc: “Đi đâu đây? Chúng ta phải tìm ra biện pháp, nếu như Ma đạo và Nhân gian đạo xung đột, Cửu U Ma Thần nhất định sẽ xuất hiện, sau đó cõi đời này thực sự sẽ sa vào loạn lạc.”
Lý Lăng gật đầu, cười nhẹ với Thiên Kiêu: “Thiên Kiêu nói thật đúng, các cô còn định đi đâu, chả lẽ không quản đến chuyện này sao?”
Liễu Dật quay đầu lại, nhìn Lý Lăng với cặp mắt to xanh thẳm: “Đầu óc ngươi có vấn đề à? Ám chi ma đạo cùng Nhân gian chính đạo thế lực cực lớn, còn bằng vào ba người chúng ta thì làm được cái gì? Ngày sau không bị phân thây mới là lạ đó.”
Lý Lăng tựa hồ không trả lời được, Lam Nhận nói đúng, cứ cho là bọn họ muốn nhúng tay vào nhưng hữu tâm vô lực, người ma đạo dã tâm bừng bừng mà lúc này Liễu Dật lại vô duyên vô cớ mất tích nên không thể kìm chế được, hai đại thế lực nhất định sẽ xung đột, sau đó thì Cửu U Ma Thần xuất hiện và đại loạn xảy ra…Nghĩ đến đây, Lý Lăng không nén được tiếng thở dài.
Thiên Kiêu Lúc đó đang lúc lắc đầu…
Lam Nhận nhận thấy biểu tình của hai người, đột nhiên cười nói: “Biện pháp ư? Không phải không có…”
Lý Lăng vốn là người có tấm lòng thập phần chính nghĩa, nghe đến có biện pháp ngăn trở chính, ma lưỡng đạo tiến hành chiến tranh, lập tức hỏi: “Biện pháp gì vậy?”
Lam Nhận cười đáp: “Ngươi còn có lòng quan tâm đến những chuyện thế này sao? Xem ra quả là bậc nam nhân chính nghĩa, ta rất thích, không giống như những kẻ du côn, lưu manh, vô lại khiến người ta thấy ghét”. Dù kẻ ngốc cũng hiểu nàng đang nói đến Tô Thiếu.
Tô Thiếu không thể phản bác, bản thân y thật sự là một tên du đãng chỉ biết tiêu xài tiền bạc, thích tìm nữ nhân và hưởng lạc…
Lý Lăng cười: “Lam cô nương không nên nói thế, mỗi cá nhân đều có giá trị tồn tại của riêng mình, cô không cần vòng vèo nữa, xin nói ra biện pháp đi.”
Lam Nhận cười thần bí: “Dĩ nhiên Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành có thể trong chớp mắt quật khởi, thế lực mãnh liệt, nội bộ lại càng thần bí nên mới kìm chế được chính, ma lưỡng đạo, vì sao chúng ta không kiến lập một môn phái cũng mạnh như thế để kìm chế chính, ma lưỡng đạo?”
Lý Lăng nghe thấy lời lẽ buồn cười của Lam Nhận, lắc đầu đáp: “Cô ngây thơ quá, Vĩnh Hằng Chi Thành tuy quật khởi trong thời gian ngắn nhưng trong hạo kiếp, cô đã thấy được thực lực của họ, chúng ta làm sao mà lập ra được lực lượng mạnh mẽ như thế, khiến cho chính, ma lưỡng đạo trông vào phải e sợ đây?”
Lam Nhận nhìn Lý Lăng, cười đáp: “Ngươi không thể à? Ta không thể, Thiên Kiêu muội muội cũng không thể nhưng một người thì có thể đấy.”
Lý Lăng vô cùng kì quái, các thế lực trong đương kim thiên hạ đã phân chia rõ ràng, Ma giới lúc này vì mất đi chủ nhân nên hơi yếu thế, chính, ma lưỡng đạo đều do các môn phái, thế lực liên minh, hợp lại, tùy thời mà có khả năng khai chiến, còn ai có thể kiến lập một môn phái chống lại được xu thế này?
Lý Lăng giục: “Lam cô nương, đừng vòng vo nữa, nói ra đi.”
Lam Nhận gật đầu đáp: “Ca ca ta, đao pháp của ca ca ta thiên hạ vô song, lại có thể điều động cao thủ của Minh giới Thập bát Tinh cung, ba mươi sáu Minh cung hộ vệ, chín ngàn chiến giáp kị sĩ, nếu như huynh ấy nguyện ý, vì sao lại không làm được…”