Minh Vương chớp mắt, thấp giọng đáp: “Được, nếu ngươi nhận thấy không còn lựa chọn nào khác, coi như ngươi đã đáp ứng rồi.”
Liễu Dật tiếp lời: “Ta phải tiếp tục sống, ta còn nhiều chuyện phải làm, nếu không tiếp thụ điều kiện của ngươi thì sao có thể hoàn thành được? Cứ nói đi.” Chàng cuối cùng đã hạ quyết tâm, dù là lên núi đao, xuống biển lửa cũng phải làm, nếu không, con đường phía trước coi như đã đứt đoạn, còn có gì để nói nữa.
Minh Vương đắn đo, dừng lại một chút, cuối cùng cũng nói: “Suốt cuộc đời ta chỉ có một đứa con gái, mẹ nó chết khi mới vừa sinh nó ra, còn ta lại không ở cạnh nó. Tên nó là Lam Vũ Trầm Tinh. Nhiều năm rồi, nó rốt cuộc đã lớn, đã biết mình còn có phụ thân, biết ta còn tồn tại, bèn đến thế giới trong gương này tìm ta. Nó chưa từng hưởng sung sướng hạnh phúc, đã không mẹ, lại không được cha quan tâm yêu thương. Từ giờ trở đi, ta muốn bù đắp.”
Liễu Dật tựa hồ cảm nhận được, Minh Vương không phải muốn nói ra điều kiện gì sao? Vì cớ gì lại tự nhiên nói về chuyện con gái của lão, giữa Lam Vũ Trầm Tinh và điều kiện ấy có quan hệ gì? Chàng không kềm được hiếu kỳ buột miệng hỏi: “Ta không hiểu, điều kiện của tiền bối có liên quan gì đến chuyện của Lam Vũ Trầm Tinh?” Dứt lời, đưa mắt nghi hoặc nhìn Minh Vương, chờ lão hồi đáp.
Minh Vương nói tiếp: “Ta đã nói qua rồi, ta hi vọng từ giờ trở đi sẽ bù đắp cho nó, hi vọng nó yên lòng, vui vẻ nên mới đưa ra điều kiện đó. Tuy nhiên ý là ở ta, nhưng làm được hay không phải dựa vào nỗ lực sau này của ngươi. Khi ngươi hoàn thành chuyện của mình rồi, ngươi phải cưới Lam Vũ Trầm Tinh làm thê tử, vĩnh viễn bồi bạn bên cạnh nó, vĩnh viễn, hiểu ý tứ của ta không?”
Liễu Dật cảm thấy như bị sét đánh, đầu óc lùng bùng. Điều kiện gì thế nhỉ? Đầu óc của chàng bắt đầu hỗn loạn. Cưới Lam Vũ Trầm Tinh ư? Sao thế được! Điều kiện này dù sao thì cũng không thể chấp nhận được. Chàng vội lắc đầu đáp: “Không, không thể nào, ta đã có người ta yêu, đã có thê tử rồi. Hiện giờ những chuyện ta làm là đều vì nàng, nếu bắt ta cưới con gái của ngươi thì những chuyện ta đang làm đây còn ý nghĩa gì nữa?” Chàng vừa nói vừa nhìn Minh Vương, có điều, dù ngữ điệu như thế nào, chàng vĩnh viễn không nhìn ra được biểu tình trên gương mặt ông ta.
Sơn động bắt đầu yên tĩnh trở lại, không có âm thanh nào, thậm chí không khí chung quanh cũng bình hòa hẳn đi, không hề muốn lưu động chút nào. Cuối cùng, sau khi ngừng lại khá lâu, giọng nói của Minh Vương lại cất lên, phá vỡ sự trầm lắng: “Ta nghĩ ta cần phải tự giới thiệu lại mình một chút. Ta là người sáng tạo ra Minh giới, mọi thần dân đều tôn xưng ta là vua. Dù ta là người lãnh đạo chủng tộc của ta, từ nghìn vạn năm rồi, ta vẫn không ngừng bước, cũng giống như Bàn Cổ vậy, củng cố sức mạnh của thần vương. Do đó, quá khứ của ngươi ta biết, hiện tại ta cũng biết. Còn tương lai của ngươi, giờ ta tạo cho ngươi một cơ hội để lựa chọn. Ta hy vọng ngươi cũng nên cho mình cơ hội. Nếu như ngươi bỏ qua, chuyện đó ta quả thực không thể nói gì, cứ nghĩ đến chuyện quá khứ của ngươi, một con người mệt mỏi...”
Từng lời từng chữ của Minh Vương như đánh vào tận ngóc ngách trong đầu Liễu Dật, đặc biệt là hai chữ tối hậu “quá khứ.”... Quá khứ là cái gì? Từ bao lâu? Mình đã làm những gì? Đạt được những gì? Sở hữu cái gì? Ký ức chỉ chứa toàn đau thuơng, đối với điều kiện của Minh Vương, Liễu Dật gần như là tê liệt, không biết nên định thế nào? Không đáp ứng điều kiện của ông ta thì chính là cắt đứt đường thoát cuối cùng của mình. Nhưng nếu đáp ứng ông ta thì tất cả những việc mình làm còn có ý nghĩa gì nữa? Vợ của mình là Lam Vũ Trầm Tinh, chứ không phải nữ nhân mà mình yêu quý. Sao lại có thể thế được?
Lúc này Minh Vương lại nói tiếp: “Ta cho ngươi cơ hội, chính là cấp cho ngươi con đường giải thoát cuối cùng, có thể hoàn thành mọi chuyện mà không nối tiếc gì. Nhưng, nếu ngươi không tiếp thụ cơ hội này, ngươi sẽ vĩnh viễn chìm sâu trong u tối, trở thành con ma sầu khổ bi ai. Cân nhắc nặng nhẹ xong ngươi sẽ biết điều kiện này tốt như thế nào. Đó chính là cách tốt nhất để giúp ngươi.
Liễu Dật nhẹ gật đầu. Đúng, Minh Vương nói rất đúng. Nếu như không đáp ứng ông ta, ngay cả con đường trước mắt của mình vẫn không vượt qua được, nói chi đến những chuyện sau này. Nếu như bây giờ chàng nhận lời ông ta, thì mọi chuyện đều biến thành vô cùng đơn giản. Nhưng mà.... chọn Thiên nữ có thực sự là chọn mạt lộ hay không?
Đột nhiên, chàng hồi tưởng lại câu hỏi tận Thiên Nhai Hải Giác: “Nếu như ngươi có cơ hội làm lại từ đầu, ngươi có yêu Thiên nữ hay không?” Không biết vì sao, câu hỏi đó cữ mãi vang vọng trong tai chàng, không biết nữa .... Vâng ... chàng đã từng kiên định trả lời như vậy. Chàng biết rằng, yêu Thiên nữ cũng có nghĩa là đừng đem những khổ nạn đau thương đến cho nàng. Nếu thật sự muốn nàng hạnh phúc, cách duy nhất là đừng yêu nàng.
Nhớ đến câu nói đó, chàng không khỏi thở dài cảm khái. Đó có phải là số phận hay không? Nếu thật như vậy, có thể thời khắc gặp được Minh Vương lúc này chính là lúc kết thúc một trường yêu thương tâm ái. Cách chàng nên làm hiện giờ là âm thầm chịu đựng, âm thầm yêu nàng, kết thúc mọi khổ nạn cho nàng, để nàng trở về thần giới. Theo như câu hỏi kia, cơ hội để làm lại từ đầu cho chàng chính là cái kết quả này. Liễu Dật như hiểu ra được điều gì, có lẽ là chàng nên giải thoát cho Thiên nữ, càng yêu nàng, càng không thể làm thương hại đến nàng, rời xa là cách tốt nhất, dù cho nổi thống khổ có dày vò như thế nào đi chăng nữa.
Tới đây, Minh Vương chợt tiếp tục cất tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng: “Ta nghĩ... ngươi đã trải qua quá nhiều chuyện, đối với thế giới ma thần cũng đã hiểu nhiều. Ta biết ngươi có ý trung nhân rồi, nhưng ngươi có bao giờ tự hỏi mình nên vứt bỏ đi không, thứ tình cảm yêu đương ấy có mang đến kết quả gì hay không? Hay là lại tiếp tục diễn ra một bi kịch bảy nghìn năm nữa?
Liễu Dật cuối cùng cũng dao động. Đúng rồi, có cần phải tiếp tục mối lương duyên đó không? Có cần phải lặp lại vòng luân hồi bảy nghìn năm nữa không? Yêu, nhưng phải kềm chế, giữ chặt trong tim, chôn chặt vào lòng, chỉ khắc cốt ghi tâm người ấy thôi. Cuối cùng, Liễu Dật ngẩng đầu, đáp lời: “Ta có thể đáp ứng điều kiện của ông. Nhưng ông cũng nên biết rằng, ta căn bản không hề yêu thương Lam Vũ Trầm Tinh. Ông bảo ta bồi bạn bên nàng, chính là làm hại nàng đấy. Nếu ông nhận thấy đó là chuyện không đáng bàn, thì ta đồng ý vậy.” Ngữ điệu của Liễu Dật rất kiên quyết.
Giấu sau mặt nạ, Minh Vương đột nhiên bật cười. Sau đó, ông ta dừng nói nào: “Cái đó có quan hệ gì, chỉ cần nó vui vẻ là được. Hơn nữa, ta tin rằng Lam Vũ Trầm Tinh cũng sẽ làm cho người vui thích. Nếu như.... có thể được, chuyện người thích nó không phải là không có khả năng. Tuy đây là một điều kiện giao dịch, ngươi chắc là biết rõ hơn ta.”
Lời Minh Vương nói tựa hồ còn ẩn chứa điều gì, nhưng Liễu Dật không thể nào đoán ra được, bèn nói tiếp: “Được, vậy ta đáp ứng điều kiện của ông. Sau khi ta thành công trong chuyện tấn thăng sức mạnh và hoàn thành các chuyện khác, ta nhất định sẽ cưới Lam Vũ Trầm Tinh làm vợ.”
Minh Vương gật gật đầu, nói tiếp: “Ngươi còn có thể nghĩ vậy à? Tốt lắm, tuy ta không nhìn được ý nghĩ thực sự của ngươi, nhưng ta nghĩ ngươi chắc biết con đường đi của chính mình. Nếu như ngươi rút lời thì chẳng có lợi cho ai cả. Ta không ép ngươi định ra khế ước, ta chỉ cần lấy ánh mắt mà nhìn, lấy tai mà nghe hành động của ngươi, ta cũng biết được ngươi nhất định sẽ nói những lời như vậy.”
Liễu Dật đáp: “Ông có thể tin ta, những gì ta quyết, nhất định phải làm, ông còn điều kiện nào nữa không?” Liễu Dật tiếp tục hỏi điều kiện của Minh Vương, theo chàng thì chuyện tấn thăng sức mạnh đạt được Hắc Ám chi tâm là vô cùng khó khăn. Nhưng Minh Vương có thể cũng lấy tiêu chuẩn làm chuyện này để ra thêm một điều kiện khác.
Nhưng thực tế thì ngược lại, Minh Vương lắc đầu tiếp lời: “Ta không còn điều kiện gì nữa, chỉ cần ngươi nhớ lời hứa, Lam Vũ Trầm Tinh là thê tử của ngươi sau này, ngươi phải bảo hộ nó cho tốt, chăm sóc nó, vĩnh viễn.”
Lời nói của Minh Vương giống như phù chú vậy, khắc sâu vào trong não của Liễu Dật, khiến từ đây chàng phải vĩnh viễn bảo hộ cho nàng, bầu bạn với nàng, vĩnh viễn! Nhưng khi nghe đến những từ đó, đầu óc chàng vẫn phập phù xuất hiện hình ảnh của Thiên nữ, không biết vì sao khi tiếp nhận điều kiện của Minh Vương, tim chàng như co thắt lại, như ứa máu. Những khổ ải mà chàng phải chịu trước đây xem ra chẳng thấm gì so với hiện tại. Nhưng chàng biết rằng, chàng chẳng có cơ hội lựa chọn nào khác. Cũng có thể đó là lựa chọn bắt buộc, nếu không, tất cả mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa. Khi chàng tiêu tán đi, Thiên nữ kết thúc ba kiếp rồi cũng thành cát bụi, bảy nghìn năm lầm lạc trong luân hồi.
Trong lúc lòng chàng đau như muối xát, Minh Vương lại tiếp tục nói: “Được rồi, điều kiện của ta đã nói xong, chỉ còn chờ khi nào ngươi hoàn thành xong thì báo lại cho ta.” Dứt lời, tay phải nhanh chóng xuất ra một đạo kim quang trước mặt, theo sự xuất hiện của luồng quang đó, quái sự lập tức phát sinh.
Cùng lúc đó, trên thân thể của Liễu Dật đồng thời xuất phát hồng quang. Từ trong ám đạo của Liễu Dật, giống như ngạn hoa, theo hữu thủ nhanh chóng bắn ra, quang mang màu phấn nhanh chóng ngưng tụ trên tay, trong lúc bất tri bất giác, đóa hoa màu hồng trong tay chàng xoay tròn. Đó chính là Bỉ Ngạn Hoa bị trớ chú, bất kì khia nào có một loại nước mắt, nó liền xuất hiện.
Bỉ Ngạn Hoa vừa xuất hiện kiến Liễu Dật kinh hoàng. Trên cành hoa đó đã có ba chiếc lá màu xanh lục, sao lại thế được.... từ nước mắt của mình, Liễu Dật hầu như không biết hai phiến lá đó chứa bao nhiêu nước mắt. Khi chàng đang lặng lẽ nghĩ suy, Bỉ Ngạn Hoa động nhiên kết xuất thêm hai chiếc lá màu thúy lục nữa.
Ba phiến lá đã làm Liễu Dật ngạc nhiên rồi, giờ mọc thêm hai phiến nữa, không khỏi khiến Liễu Dật xoay người nhìn quanh, nhưng thứ có thể lọt vào tầm mắt chỉ duy nhất có hào quang kim sắc trên người Minh Vương. Nhìn hai phiến lá xanh nhanh chóng mọc ra, chàng buột miệng hỏi: “Cái này là gì thế?”
Minh Vương nhìn đóa hoa phía trước Liễu Dật, cũng buột miệng hỏi: “Bỉ Ngạn Hoa à?” rồi sau đó cũng đáp lại, quay sang Liễu Dật nói: “Cái này có thể giúp chúng ta tấn thăng sức mạnh đây, có thể giúp cho người chân chính hoàn thành Ma Tất Tu Phẩm.” Theo lời của Minh Vương, hào quang từ hai phía từ từ chớp lóe, một bên là bạch quang, nhu hòa và phiêu dật. Một bên là thủy lam quang, xanh thẳm và xin đẹp. Theo ánh hào quang kim sắc đang từ từ biến mất, hào quang trăm màu và thủy lam sắc từ từ ngưng tụ. Chung cuộc, Liễu Dật cũng nhận ra rằng, thứ lập lờ ở không trung ấy là hai khối đá, hình giọt lệ.
Minh Vương nói tiếp: “Viên đá màu lam này có một sức mạnh đặc thù, nếu ngươi có sự trợ giúp của nó thì có thể đề thăng gấp ba lần chân lực bản thân. Có điều ngươi phải thu phục được nó, ví dụ như nó phải tiếp thụ được cảm ứng của ngươi, khi đó mới thành. Nó có một cái tên rất dễ nghe – Nguyệt chi lệ, theo truyền thuyết chính là nước mắt của ánh trăng.”
Cuối cùng Liễu Dật cũng hiểu được vì sao Bỉ Ngạn Hoa lại nở ở chỗ này. Nguyên Nguyệt chi lệ chân chính không phải tồn tại trong Luân chuyển phong, mà ở người Minh Vương. Nhưng ... tại sao có quá nhiều người đồng thời biết được tin tức này? Không biết...? Nghĩ đến điều này, Liễu Dật buột miệng hỏi: “Tất cả mọi chuyện này là do ngươi an bày à? Bao gồm cả hai khối đá trong Luân chuyển phong?”
Minh Vương tựa hồ rất ngạc nhiên, nói: “Đúng vậy, ta ở đây đã quá lâu rồi, ta cũng muốn ra khỏi đây, có điều, ta cần có biện pháp mang ngươi vào đây.”
Minh Vương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Viên đá màu trắng này cũng có sức mạnh phù trợ đặc thù, chỉ cần ngươi có được nó thì chân nguyên của ngươi sẽ tăng trưởng gấp hai lần, đó là sức hấp dẫn rất lớn, nên cũng có một danh tự tuyệt đẹp: Vân chi lệ. Truyền thuyết chính là lệ từ mây trắng hạ xuống, tuy nhiên ta không rõ vì sao nó lại rơi xuống nơi này. Đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì, ta không biết hai khối đá này có thể chịu được yêu cầu của ta không. Nhưng ta đã chuẩn bị đem nó lên dùng trên người của ngươi.”
Liễu Dật từ từ thu lại Bỉ Ngạn Hoa. Lúc này trên đóa hoa đã xuất hiện năm chiếc lá. Những giọt lệ đọng lại ngoài cái mà Liễu Dật biết là của mình, hai cái còn lại chàng hoàn toàn không rõ. Hai giọt cuối cùng, chính là ngoài ý muốn, trong lúc bất tri bất giác. Liễu Dật đột nhiên phát hiện, Bỉ Ngạn Hoa trên dưới cần bốn giọt lệ, thật nhanh, hiện tại chàng không thể dừng chân. Chàng nhìn Minh Vương hỏi: “Ông có chắc không?”
Minh Vương gật đầu, đáp: “Ta vốn rất tin nhà ngươi, mang hạnh phúc của con gái ta đặt vào tay ngươi. Ngươi cũng phải tin ta như thế. Ta vì thương con cái ta, vì nó, ta nhất định sẽ không gây chút tổn thương nào cho ngươi. Sanh mệnh của ngươi sẽ tiếp tục nghìn vạn năm nữa, linh hồn của ngươi sẽ vĩnh viễn tịnh hóa, sức mạnh tấn thăng trở thành ma nhân mạnh nhất.”
Liễu Dật nhìn thấy lúc này đôi mắt của Minh Vương phát xuất luồng kim quang, gật đầu nói: 'Đúng vậy, ta phải nên tin ông, giao dịch của chúng ta phải tiếp tục.”
Minh Vương gật đầu tiếp: “Tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi. Ta rất hy vọng sẽ thấy được lực vĩnh hằng của Chân ma. Không biết trong tương lai, Bàn Cổ khi nhìn thấy người sẽ biểu lộ gì.”
Liễu Dật gật gật đầu, từ từ đứng dậy, đến giữa gian đại thính, nói: “Ta sẽ đem chân lực của ta xông phá sát lục chi tâm, ông muốn giúp ta thì nên không ngừng cung cấp cho ta chân lực, giúp ta đủ sức mạnh xông phá sát lục chi tâm, đạt đến mức tối cao hắc ám chi tâm.”
Minh Vương gật đầu nói tiếp: “Ta sẽ làm thế, bất quá ta cần phải nhắc nhở ngươi, dù sức mạnh của chúng ta có thể giúp ngươi đạt đến tầng Hắc Ám Chi tâm. Nhưng ngươi chắc chắn sẽ cảm nhận được sự thống khổ vạn phần, bởi vì Chân ma không cân thân thể, khi ngươi nhân được sức mạnh đó, cũng là lúc ngươi phải bỏ đi nhục thân.”
Liễu Dật đáp: “Sự thống khổ của ta đã trải qua hàng bảy nghìn năm rồi, cái cơ thể này vốn đã mang nhiều vết thương không thể đếm được. Nếu như giờ thực hiện một sự khổi đầu mới, thì hãy để cho mọi khổ đau của thân thể này tiêu thất cho hết luôn.” Dứt lời, không nghĩ ngợi gì nữa, bắt đầu vận chân lực, chuẩn bị tăng công lực lên tầng cuối cùng.
Theo quá trình vận tụ chân lực chầm chậm của Liễu Dật, sát lục chi tâm bắt đầu chống lại, cùng lúc với ma khí ngưng tụ thì không gian chung quanh cũng bắt đầu biến sắc từ từ. Theo hắc khí bị Liễu Dật hấp thu vào cơ thể, xung quanh bắt đầu biến thành bóng đêm, chỉ có thể biến được sự tồn tại của Liễu Dật và Minh Vương thông qua quang mang trên thân thể họ.
Minh Vương lúc này cũng đã động, tay phải hoành ngang, Nguyệt chi lệ và Vân chi lệ đồng thời nhanh chóng phóng về phía Liễu Dật. Cho đến khi đến trên đầu vai chàng thì chúng cùng dừng lại, trong lúc hắc khí tiến nhập nội thể của Liễu Dật, thì hai khối đá cũng nhanh chóng xoay tròn, phát ra thủy lam sắc và bạch quang.
Theo thời gian, chân lực của Liễu Dật nhanh chóng ngưng tụ, cùng lúc đó, một phần chân nguyên chớp mắt đã phát triển thành sức mạnh của ba phần chân nguyên, biến thành cực lớn, như sóng cuồng nhắm Sát lục chi tâm trùng trùng lấn tới...
Ý thức của Liễu Dật từ từ thoát đi mất, cùng lúc với việc Sát lục chi tâm hấp thu chân nguyên, chân nguyên mới đánh phá các đại tĩnh mạch của Liễu Dật, rồi sau đó chảy về tâm mạch. Dưới sự bang trợ của hai khối thần thạch, chân lực của Liễu Dật biến thành vô cùng vô tận, không ngừng bắt phá sát lục chi tâm.
Tuy nhiên, lúc này chàng đồng thời cảm thấy Sát lục chi tâm từng bước gặm nhắm chính mình, nhưng trong luồng lực vô hạn không ngừng chảy về Sát lục chi tâm, thời gian từ từ trôi, ý thức chàng bắt đầu biến mất, hai mắt đầy huyết hồng, Minh Vương đang ngồi trước cũng từ từ đứng dậy, nhãn thần xuất hiện một chút khó nghĩ.
Trong hắc ám, hai khối thần thạch quay cuồng quanh chu thân của Liễu Dật . Mọi sức mạnh ngưng kết trong hắc ám đều lấu Liễu Dật làm trung tâm, và nhanh chóng bị hấp dẫn vào. Có điều, bất quản sức mạnh tại trung tâm như thế nào, tựa hồ như vẫn còn thiếu thứ gì đó, thủy chung vô pháp xông phá sát lục chi tâm, tình trạng này trải qua rất lâu.
Minh Vương vừa nhìn vừa lắc đầu nói: “Với tình hình này, vĩnh viễn không thể xông phá tầng này. Xem ra, phải nhờ ta giúp ngươi mới được.” Dứt lời, hai tay giao nhau trước ngực, nhanh chóng thủ thế. Sau đó, hét: “Bằng sức mạnh của Minh Vương, triệu hoán Hình ý môn.” Theo tay kết hoàn, một cánh cửa ánh sáng đen ngòm hiện ra trước mặt Minh Vương.
Minh Vương chồm người đến, bước vào trong cửa đó. Khi tiếp xúc ngay môn thì thân thể của Minh Vương dừng lại, phần trong thân thể lại phân hóa thành một hoàng kim Minh Vương, núp dưới vầng hào quang kim sắc, bắn thẳng vào trong nội thể của Liễu Dật...