Loại thức ăn mỡ màng như Vịt nướng này, thật ra Thôi Phúc Thành và Khâu Tình Xuyên đều không thích, không phải vì nó không ngon, mà không hợp khẩu vị của họ. Thôi Phúc Thành đã qua tuổi tri thiên mệnh, ngày càng chú trọng giữ gìn sức khỏe, Khâu Tình Xuyên thì luôn ăn tham đạm.
Nhưng Liễu nha nội mời khách lại mời ăn vịt nướng, Thôi tỉnh trưởng và Khâu tỉnh trưởng cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân lệnh, Liễu bí thư trước kia mời khách không ở CLB Trường Thành thì cũng ở khách sạn Thu Thủy, lần này đổi chỗ, Liễu bí thư giải thích: Cứ ăn mãi ở hai chỗ cũng ngán, đổi khẩu vị một chút.
Lý do này không tệ, hai vị tỉnh trưởng không tiện phản bác.
Thế nhưng khi thức ăn bầy lên, thấy Liễu bí thư vung đũa như bay, ăn tới mồm mép đầy mỡ, hai vị tỉnh trưởng phẫn nộ, thì ra y mời ăn vịt nướng là chỉ cần hai người ngồi xem mà thôi.
Người này thích ra vẻ, ngay bản lĩnh "thùng nước gạo" cũng không chịu dấu, lấy ra khoe khoang.
- Nào Thôi tỉnh trưởng, chúng ta cạn chén, người kia uống rượu không được, không cần để ý tới y, chỉ biết ăn thịt ... Kẻ ăn thịt là đồ thô tục.
Khâu Tình Xuyên cầm chén rượu lên nói với Thôi phúc thành, không quên đá xoáy Liễu bí thư một câu.
Thôi Phúc Thành cũng biết quan hệ hai người đó không hề t thường, cười ha hả cạn chén với Khâu Tình Xuyên.
Nói ra cuộc tụ hội lần này cũng là trùng hợp.
Khâu Tình Xuyên về thủ đô nghỉ phép, vừa vặn Thôi Phúc Thành vì đống sắt thép của Ngọc Lan chạy tới cơ quan quốc gia tìm đường thoát. Liễu bí thư và hai người bạn thân lâu chưa gặp nhau, tất nhiên phải làm trọn tình địa chủ, mời bọn họ một bữa. Còn về phần tới đây ăn vịt nướng là do hứng thú sai khiến không phải là chơi xấu hai vị tỉnh trưởng.
Không ngờ Khâu tỉnh trưởng không ăn được thịt, nhưng miệng không chịu thua.
Liễu bí thư chẳng hề để ý, cứ chuyên tâm đối phó với con vịt béo ngậy trước mắt, tựa hồ đồ ăn ngon nhất thiên hạ cũng chỉ đến thế.
Trong ba người, tâm sự của Thôi Phúc Thành là nặng nề nhất.
Sau khi nhà nước ban hành văn kiện ổn định vĩ mô, Cty Vĩ Phong ở Ngọc Lan lập tức bị cho dừng lại, mặc dù tổ công tác TW chưa phái tới, nhưng những đơn vị kiến thiết không chịu làm nữa, biết rõ lành ít dữ nhiều ai còn đi ngu xuẩn ném tiền vào đó? Còn tốn cả sức.
Vì thế Uông Thiếu Đông, Đinh Ngọc Chu, Uông Quốc Chiêu nối nhau tới thủ đô tìm kiếm quan hệ, hi vọng vãn hồi cục diện, nhưng hiệu quả gần như là con số 0. Chẳng một ai dám lên tiếng hứa hẹn, thậm chí ngay cả đề tài này cũng không muốn nhắc tới.
Chuyện này không liên quan tới Thôi Phúc Thành, hắn không phân quản mảng đó.
Nhưng Thôi Phúc Thành cũng không nhẹ nhõm.
Uông Thiếu Đông là bạn của hắn, đó chỉ là một trong số nguyên nhân thôi, nguyên nhân khác hắn từng là thị trưởng Ngọc Lan, rất có cảm tình với nơi đó. Khi hắn làm thị trưởng, hợp lực với Liễu Tuấn có được tiến bộ dài, mang tới năng lực phát triển tốt đẹp tương lai. Điều này làm Thôi Phúc Thành rất vui mừng, nhưng hiện giờ xảy ra chuyện lớn như thế, kinh tế Ngọc Lan gặp phải đả kích gần như mang tính hủy diệt, đại loạn là điều có thể dự đoán được, lòng Thôi Phúc Thành nặng trĩu.
Cho nên hắn không kiêng kỵ gì, chạy tới thủ đô tìm cách.
Lần này Thôi Phúc Thành tới thủ đô không đánh tiếng với Liễu Tuấn trước, Đinh Ngọc Chu tới kinh sư, Liễu nha nội tháp tùng đi tìm mấy người đồng nghiệp cũ gần như không có hiệu quả gì, Thôi Phúc Thành muốn thông qua quan hệ của mình ở cơ quan quốc gia thăm dò trước hay nói. Gặp xong bạn bè mới gọi điện cho Liễu Tuấn.
Nhớ tới vẻ mặt "kinh hãi" của đồng nghiệp cũ khi nói tới chuyện sắt thép, Thôi Phúc Thành dựa cảm được chuyến đi này không có mấy thu hoạch rồi.
Tình hình Hồng thủ tướng lấy Ngọc Lan làm điển hình ngày càng rõ.
- Khâu tỉnh trưởng, việc ở tỉnh D thuận lợi chứ?
Thôi Phúc Thành đang tính toán trong lòng mở miệng thế nào thì Liễu bí thư chén xong một miếng thịt lớn, hỏi Khâu Tình Xuyên.
- Tạm được.
Khâu Tình Xuyên hời hợt đáp.
Tháng 3 năm ngoái thế cục tài chính tỉnh D cực kỳ hỗn loạn, Tiễn Kiến Quân đích thân cầu viện Hồng thủ tướng, Hồng thủ tướng điểm danh Khâu Tình Xuyên "quân bài" ông dự bị nhiều năm, tới tỉnh D tọa trấn.
Giống như Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên dự liệu, tuy tài chính tỉnh D loạn như hẹ, nhưng xoay chuyển việc này về lý luận mà nói thì không phải là vấn đề khó lắm, chính đốn thành bại quan trọng ở mạng lưới quan hệ chằng chịt của thế lực tài chính.
Dám bước vào lĩnh vực tài chính tuyệt đối không phải là người dân thường.
Khâu Tình Xuyên khi vừa mới tới nhậm chức, đám giám đốc cơ cấu tài chính kia không ai hắn ra gì, chẳng trách được bọn họ "cuồng vọng", làm quan tỉnh D không dễ, đó là suy nghĩ chung của quan trưởng trong nước. Làm quan nơi này dễ có thành tích cũng dễ xảy ra vấn đề, rất nhiều quan viên ban đầu tới tỉnh D thì hùng tâm bừng bừng thề làm ra thành tích, nhưng không bao lâu sau bị hàng loạt thế công mãnh liệt bằng mỹ nữ tiền tài hùng tâm tắt ngúm, sau khi thấy mạng lưới quan hệ chằng chịt kia thì bắt đầu bỏ hùng tâm, thuận theo tự nhiên.
Vị tiền nhiệm của Khâu Tình Xuyên tại nhiệm chỉ có chưa tới một năm, nghe nói đồng chí giám đốc ngân hàng đó biết tin Khâu Tình Xuyên tới tiếp nhận thì thở phào, nói một câu đầy thâm ý --- Cuối cùng cũng tìm được người thế mạng rồi.
Nên có ai coi anh chàng "thế mạng" trẻ tuổi này ra cái gì chứ? Đám chủ kia không phải không phân tích qua bối cảnh của Khâu Tỉnh Xuyên, nghiêm túc mà nói chưa vị giám đốc ngân hàng nào ở tỉnh D có bối cảnh mạnh hơn Khâu Tình Xuyên, nhưng chính vì thế mới chẳng ai coi Khâu Tình Xuyên ra gì.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia mà phân tích thì rất rõ ràng Khâu Tình Xuyên đến tỉnh D kiếm vốn liếng chính trị, đám con cháu cách mạng chính tông tiền đồ vô hạn này có đường tắt để thay quan, không cần phải đi đấu với đám cá mập tài chính, chỉ làm ra vẻ xử lý mấy kẻ quá mức không biết điều, sau đó tô vẽ một chút là được rồi. Nếu như hạ quyết tâm chọi cứng với đám chủ này , ắt sẽ bị cả đám phán kháng mãnh liệt, lỡ chẳng may có gì sơ xuất thì quá lỗ vốn.
Gia tộc cách mạng bồi dưỡng được một người nối nghiệp kiệt xuất không dễ dàng gì.
Còn về kẻ nào sẽ bị Khâu Tình Xuyên lôi ra "chém đầu thị chúng", thì không biết, phải xem tâm tình của Khâu tỉnh trưởng, hai là xem mọi người trổ tài thần thông thế nào.
Nhưng bất ngờ là mọi người phân tích đều sai hết.
Mấy tháng đầu Khâu Tình Xuyên tới nhậm chức đúng là rất quy củ, kín đáo hoàn toàn ra vẻ vô hại. Một số giám đốc công ty tài chính mang quà tới thăm dò không ngờ không bị từ chối gì quá, có mấy vị dụ thành công này, mọi người liền yên tâm, chỉ cần thu tiền là tốt rồi.
Đó là quy củ cũ trong nước, nhận tiền của người thì phải thay người ta giải trừ tai họa.
Có điều mấy tháng sau, Khâu Tình Xuyên đột nhiên ra không có dấu hiệu gì báo trước, tiến hành đả kích quyết liệt với mấy cơ cấu tài chính vận hành phi pháp trong tỉnh. Hành động của Khâu Tình Xuyên được tỉnh ủy toàn lực ủng hộ, bọ công an, viện kiểm soát tối cao, mấy cơ quan quyền lực lần lượt phái tinh binh mãnh tướng xuống phối hợp, trong mấy ngày đã bắt toàn bộ người phụ trách các cơ cấu tài chính phi pháp đó, đem khỏi tỉnh D, tiến hành thẩm vấn bí mật.
Mạng lưới quan hệ của bọn chúng trở nên vô dụng, ngay cả người còn chẳng biết bị giam ở đâu thì có muốn xin xỏ cũng không biết ra tay từ đâu, những quan lớn được "ủy thác" đều ủ rũ bỏ về trước mặt Khâu Tình Xuyên, không có chút thu hoạch nào.
Trải qua chiến dịch đó, những cơ cấu tài chính phi pháp nhất gần như đã bị bắt hết một mẻ lưới.
Xử lý xong những kẻ này, chuyện tiếp theo dễ làm hơn rồi, Khâu Tình Xuyên tiến hành đại chỉnh đốn, dùng thủ đoạn sấm sét liền một hơi cách chức mười mấy người phụ trách của cơ cấu ngân hàng tỉnh D, hiệu quả giết gà dọa khỉ vô cùng rõ ràng.
- Khâu tỉnh trưởng chỉ trong một năm thu được toàn thắng, ghê gớm! Xuất sắc!
Liễu Tuấn giơ ngón cái lên.
Khâu Tình Xuyên chỉ lộ nụ cười chừng mực không nói gì, trong một năm cơ bản hoàn toàn xoay chuyển được cục diện tài chỉnh hỗn loạn ở tỉnh D, sự khó khăn vất vả trong đó thật khó nói với người ngoài. Hồng thủ tướng và Tiễn Kiến Quân tán thưởng hắn không thôi.
Thôi Phúc Thành cũng cười, nói rất nhiều lời khen ngợi.
Từ khi Liễu Tuấn giới thiệu Khâu Tình Xuyên cho hắn làm quen, giữa hai người dần có chút qua lại, mặc dù không so được với Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, nhưng cũng là bạn bè không tệ. Thôi Phúc Thành rất tán thưởng trận đánh tuyệt đẹp của Khâu Tình Xuyên ở tỉnh D, có vốn liếng chính trị lớn này, Khâu Tình Xuyên có thêm một lợi thế quan trọng cho đường thăng tiến sau này.
Nhớ tới sự lạnh nhạt ở cơ quan quốc gia, Thôi Phúc Thành lại có chút tức giận, đang định nhờ hơi rượu lên tiếng, thì Liễu Tuấn như nhìn xuyên tâm tư của hắn mỉm cười nâng chén nói:
- Nào Thôi tỉnh trưởng, làm một chén. Tối nay chỉ luận phong nguyệt, không bàn quốc sự.
Thôi Phúc Thành cả kinh, Liễu Tuấn rõ ràng biết mục đích chuyến đi này của hắn lại còn nói ra một câu như thế, dụng ý rất đáng nghiền ngẫm.
Quả nhiên suốt cả buổi tối, Liễu Tuấn không nói tới đống sắt thép ở Ngọc Lan một câu, thái độ gần như y hệt các cán bộ của cơ quan quốc gia. Thôi Phúc Thành biết kết cục của việc này e rằng khó thay đổi.