“Á á á…”
Hà Thuyết đau đớn hét lên thảm thiết, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc này, phía sau có ánh sáng chiếu tới, tiếng mở cửa xe vang lên.
Cũng ngay lúc này, Hà Thuyết đột nhiên nâng chai rượu lên đập về phía đầu Hoắc Thủy Nhi.
.
đam mỹ hài
“Cô là con điếm thối tha! Tôi có lòng quay lại với cô mà cô lại dám ra tay với tôi, tôi giết cô… a!”
Tiếng “xoảng” vang lên, lúc ấy Hoắc Thủy Nhi chỉ lo nhìn Hà Thuyết, khi anh ta giơ chai rượu đập tới, Hoắc Thủy Nhi gần như không thể tránh, cô vô thức nhắm mắt lại.
Nếu lần này thật sự ngã xuống ở đây, cô… cô chấp nhận rồi.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cô chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết và tiếng xin tha của Hà Thuyết: “A a a! Đau, buông tôi ra, mau buông tôi ra…”
“Không sao chứ?”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Hoắc Thủy Nhi ngẩng đầu thì thấy Cố Đoàn Thuần đang cau chặt mày, vẻ mặt cương nghị, cằm căng chặt, trong mắt toát lên sự lo lắng.
Hoắc Thủy Nhi lắc đầu, nhưng vì hoảng sợ nên người cô run lẩy bẩy.
Nước mắt gần như lập tức rơi xuống.
Cô lắc đầu nhưng dáng vẻ nước mắt lã chã của cô không hề giống như đang ổn.
Đôi mày của Cố Đoàn Thuần càng nhíu chặt hơn, Hà Thuyết quỳ trên đất không ngừng xin tha.
Cố Đoàn Thuần chỉ nhìn một cái rồi nhấc chân đạp, anh từng gặp người này rồi, là bạn trai cũ của Hoắc Thủy Nhi, không ngờ lại còn mặt mũi mà đuổi đến tận đây?
“Anh, anh dựa vào đâu mà đánh người?” Hà Thuyết ôm đầu bỏ chạy.
“Tôi đánh anh mà còn cần lý do à?” Cố Đoàn Thuần lạnh lùng hừ một tiếng, anh ôm Hoắc Thủy Nhi vào lòng, ngang ngược nói: “Hoắc Thủy Nhi là vợ tôi, anh động tay động chân với vợ tôi, chán sống.”
Hai chữ “chán sống” anh nói rất khí phách và kiêu ngạo, khí thế lạnh lùng toát ra từ người anh khiến Hoắc Thủy Nhi nhìn đến ngẩn người.
Hoắc Thủy Nhi nuốt nước bọt, nép trong vòng tay Cố Đoàn Thuần có cảm giác an toàn mà trước đây cô chưa từng có…
Người này, là chồng cô sao?
Thì ra được người ta bảo vệ là cảm giác thế này.
Cô ngước lên nhìn góc nghiêng của Cố Đoàn Thuần, chỉ cảm thấy giờ phút này người đàn ông này hệt như từ trên trời rơi xuống!
Ngầu quá đi mất!
“Bảo vệ phải không? Dưới bãi đỗ xe có một người đàn ông, ném anh ta ra ngoài cho tôi.” Cố Đoàn Thuần lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói vài chữ, chưa đến năm phút sau thì thấy mấy bảo vệ chạy tới, Hà Thuyết thấy thế thì muốn chạy trốn nhưng nhanh chóng bị khống chế.
Anh ta hét lớn: “Cố Đoàn Thuần, anh đừng tưởng anh có vài đồng tiền thối là ngon lắm! Hoắc Thủy Nhi chỉ là một con điếm, cô ta…”
“Làm anh ta câm miệng đi.”
“Hu hu hu.”
Cố Đoàn Thuần chỉ nói đơn giản vài chữ là bảo vệ lập tức không ngừng xin lỗi, đồng thời chặn miệng Hà Thuyết lại!
Bên tai bỗng chốc yên lặng, lúc này Cố Đoàn Thuần mới quay đầu lại, nhìn Hoắc Thủy Nhi đang anh chằm chằm, anh lên tiếng: “Anh ta động vào chỗ nào của em?”.
Danh Sách Chương: