Tôi gật đầu: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
“Muốn gì?” Anh nhìn tôi, vẻ mặt rất lạnh nhạt, thậm chí tôi còn nghĩ anh chỉ đang nhân nhượng tính tình của tôi.
Tôi bình tĩnh lại một lúc rồi nói: “Tôi không cần gì hết, chỉ hy vọng sau này đứa bé có thể không có bất cứ quan hệ gì với anh.”
Nếu đã cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn!
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen láy co rút lại: “Em nghĩ mình có thể nuôi một đứa bé bằng cách nào trong khi em chỉ có hai bàn tay trắng? Dựa vào Trần Huynh? Hay dựa vào Thẩm Mạnh?”
Tôi ngước mắt nhìn anh với vẻ hơi khó tin: “Phó Kiến Hưng, anh nghĩ tôi và anh là cùng một loại người ư? Đừng dùng suy nghĩ của mình để phán xét tôi!”
“Anh là loại người gì?” Anh đến gần tôi, giọng nói được đè xuống rất thấp: “Anh đã giải thích vô số lần về chuyện của Lục Hoà Nhi rồi, còn chuyện của em với Thẩm Mạnh, anh không hỏi thì có phải là em không định nói hay không?”
Tôi nhíu mày, không hiểu ý của anh.
“Ý anh là gì?”
Anh nhướng mày: “Tại bữa tiệc sinh nhật của Lâm Uyển, em vừa mới từ chối anh mà ngay sau đó đã khoác tay Thẩm Mạnh xuất hiện ở Lê Viên, em đã giải thích rồi ư?”
Tôi cứng họng, hơi hé miệng nhưng nhất thời không biết nên nói gì.
Anh kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, liếc nhìn tôi rồi nói tiếp: “Anh chưa bao giờ hỏi đến chuyện của em là vì hy vọng em có thể chủ động mở lời với anh, chứ không phải là đợi anh hỏi.
Thẩm Mai Trang, không phải tình yêu nào cũng cần phải cầm loa hét lên rằng anh yêu em thì mới đủ để chứng minh.”
“Tôi và Thẩm Mạnh…” Tôi không biết nên nói thế nào, trong lòng ngột ngạt đến khó chịu.
Tôi không muốn giải thích, thậm chí còn không muốn mở miệng nói.
Tôi nhìn anh và nói: “Lục Hoà Nhi có Lâm Uyển, có Mạc Tri Sính, chẳng phải là anh vẫn không thể buông bỏ cô ta hay sao? Tôi và Thẩm Mạnh chỉ là bạn bè bình thường, không có gì hết!”
Tôi nói những lời này mà trong lòng thấy hơi chột dạ, nói xong sắc mặt của tôi cũng không che giấu được sự lúng túng.
Nhiệt độ trong không khí hơi thấp, tôi biết lúc này Phó Kiến Hưng rất tức giận, tôi nói với vẻ chột dạ: “Tôi không giống Lục Hoà Nhi.
Cô ta vừa khóc một cái đã có anh, có Lâm Uyển, Mạc Tri Sính, Kiều Cao Nghĩa, có bao nhiêu người thương xót cô ta, bảo vệ cô ta như vậy.
Tôi không có ai hết, tôi chỉ có một mình tôi thôi.
Sự tồn tại của Thẩm Mạnh giống như một cơn ác mộng đối với tôi, tôi với anh ta chỉ có thể là bạn bè bình thường mà thôi.”
Khuôn mặt tái xanh của anh dịu lại, anh vẫy tay với tôi: “Qua đây.”
Tôi thuận thế ngồi xuống giường, cụp mắt xuống, nói với vẻ ấm ức: “Tôi không đi được.”
Anh nhíu mày, bước lại gần tôi, khuỵu gối ngồi xuống bên cạnh chân tôi: “Chột dạ nên không đi được à?”
Tôi không đáp, sau đó anh cười một cách bất đắc dĩ: “Chuyện chiếc hộp là anh sai.
Ông nội đưa chiếc hộp cho em là muốn dùng nó để trói buộc cuộc hôn nhân của chúng ta.
Nhưng Thẩm Mai Trang à, cả anh và em đều biết hôn nhân không phải dựa trên sự ràng buộc, vì thế anh đã vứt chiếc hộp đi.
Anh sẽ chăm sóc tốt cho em và đứa bé, chúng ta là vợ chồng thì nên sống tốt với nhau, có được không?”
Trong hôn nhân, tôi không có cảm giác an toàn.
Đối với những lời của Phó Kiến Hưng, tôi không thể xác định được độ thật giả.
Còn cả chuyện anh đối với Lục Hoà Nhi, tôi cũng không thể xác định được liệu anh đã buông bỏ chưa.
Nhưng có một điểm tôi rất chắc chắn, đó là tôi vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh anh, có thể kết hôn với người trong lòng mình là một điều vô cùng may mắn.
Có thể ở bên nhau đã là một món quà lớn..
Danh Sách Chương: