Hoắc Thủy Nhi lễ phép đi tới, cô gái đang đứng trước máy lọc nước vội tránh qua một bên, lúng túng nhìn Hoắc Thủy Nhi.
Cô ta đẩy cô gái ở trước mặt, rồi bọn họ vội vàng rời đi, nhưng bỗng bị cô gọi lại.
“Mọi người mới tám gì thế? Tôi thấy mọi người trò chuyện rất sôi nổi, tại sao tôi vừa tiến vào đã im lặng rồi?”
“Chúng, chúng tôi không có…”
Hoắc Thủy Nhi đã xé gói cà phê hòa tan đổ vào ly, rồi tiện tay rót ly nước nóng, nói tiếp: “Mọi người đã từng nghe qua câu tai mách vạch rừng chưa? Tôi đã nghe thấy hết những lời khi nãy rồi, nếu…”
“Hoắc Thủy Nhi, cô đang ỷ mình là vợ tổng giám đốc à? Đừng làm bộ nữa, cô Cố đã nói cho chúng tôi biết rồi, cô chỉ là vật trang trí thôi.”
“Cô có nhìn thấy tôi không được chiều chuộng không? Dù tôi không được chiều chuộng đến đâu, thì tôi cũng là bà Cố.” Hoắc Thủy Nhi nhướng mày nói.
Cô đâu phải người dễ bắt nạt, bọn họ thật sự cho rằng ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ cô à?
“Cô hung dữ cái gì? Cô là cái thá gì chứ? Nếu tổng giám đốc coi trọng cô sẽ cho cô làm thực tập sinh trong công ty ư? Cô chỉ là đứa không có bằng cấp thôi…”
Người phụ nữ ngang ngược nói, nhưng giây tiếp theo đã hét toáng lên, bởi vì Hoắc Thủy Nhi đã hắt cà phê lên mặt cô ta.
Cà phê nóng hổi nhất thời chảy xuống cằm cô gái, rồi thấm ướt cả áo.
“Cô, cô đang làm gì đấy…”
“Chẳng phải cô đã nhìn thấy rồi à? Có giỏi thì đi tố cáo tôi đi, để xem liệu cô Cố mà cô nói có đứng về phía cô không, à tôi quên mất, cô Cố mà cô nói còn phải gọi tôi một tiếng chị dâu đó.” Hoắc Thủy Nhi nhướng mày, rất đắc ý.
Hình như người phụ nữ có hơi sợ hãi, nhưng lại không nuốt trôi cơn tức này, định đưa ra lý lẽ của mình, nhưng bị mấy người khác kéo đi mất.
Bọn họ vừa rời đi, nụ cười của Hoắc Thủy Nhi cũng dần cứng đờ, bàn tay cầm ly cà phê hơi run rẩy.
Liệu cô hành động quá đáng như vậy có gây rắc rối cho Cố Đoàn Thuần không? Nhưng cô chỉ bảo vệ bản thân thôi, nếu cô không làm thế, chắc chắn bọn họ sẽ càng hống hách hơn.
Hoắc Thủy Nhi hơi thất thần, nhìn vết cà phê dưới sàn, bọn họ nói cô đi in cũng lề mề ư? Cô phải chứng minh mình là người có thực lực.
Hoắc Thủy Nhi vừa lau chùi sạch sẽ phòng giải khát, thì Cố Đoàn Thuần gọi tới, bảo cô xuống lầu.
Hoắc Thủy Nhi đã sớm xin nghỉ với chị Đan rồi, cô cầm túi xách lên đi ra ngoài, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Nếu tối nay có thể gặp được ông cụ Trình, cô nhất định phải hỏi về nguồn gốc mặt dây chuyền trên người mình.
Hoắc Thủy Nhi đi thang máy xuống lầu ngay, từ xa đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đang đậu ở trước cửa, hả? Đây đâu phải chiếc xe mà hồi sáng Cố Đoàn Thuần lái đi.
Hoắc Thủy Nhi do dự, rồi dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Cố Đoàn Thuần: “Tôi tới rồi, anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trước mặt em.”
Đầu bên kia chỉ nói một câu ngắn gọn, rồi chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đã hạ kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ điển trai của Cố Đoàn Thuần.
Hoắc Thủy Nhi sửng sốt, cơ thể đã chạy tới trước khi đầu óc đưa ra phản ứng, cô nhìn Cố Đoàn Thuần đang ngồi ở trong xe, vẻ mặt mừng rỡ: “Đây đâu phải chiếc xe anh lái hồi sáng? Sao anh bỗng đổi xe thế?”
“Em lên xe đi!”.
Danh Sách Chương: