Bầu không khí trở nên căng thẳng, trong chốc lát, Chu Cẩn gần như cho rằng Thích Nghiêm sắp mất kiểm soát, lộ ra dáng vẻ gớm ghiếc ban đầu.
Nhưng trong giây tiếp theo, đột nhiên hắn bật cười, nụ cười không chút dịu dàng.
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý.
” Dưới ánh nhìn đầy nghi hoặc của Chu Cẩn, Thích Nghiêm che miệng, thản nhiên gật đầu, mỉm cười: “Có điều, cảnh sát Chu này… Chỉ người có lương tâm mới cảm thấy đau khổ, mà thứ cao thượng như vậy, tôi lại không có.
”
Ánh mắt hắn trở nên kỳ dị.
“Cho nên người chịu đau khổ không phải tôi, mà là Văn Lãng.
”
Thích Nghiêm cười nói: “Cô cũng có thể hiểu mà, người nhà chính là một loại tồn tại rất mâu thuẫn.
Cô rất yêu anh ấy, nhưng đôi khi, cô lại hận anh ấy hơn bất cứ ai.
”
Hắn vẫn yêu quý Văn Lãng, không có gì phải nghi ngờ về thứ tình yêu đó, vì Văn Lãng là người thân duy nhất của hắn trên đời này ngoài Thích Chân.
Nhưng họ vốn là anh em song sinh, so với hắn, Văn Lãng được ưu ái quá nhiều thứ.
Khi Văn Lãng tìm thấy hắn ở Hoài Quang, hắn đang ôm gối trốn trong con hẻm dơ bẩn và lầy lội, nhìn những tờ báo bị vứt bỏ trên đất, các phóng viên với những ngôn từ cáo buộc hắn, đám đông khạc nhổ, từng từ từng chữ lên án hành vi xấu xa của kẻ giết người hàng loạt.
Hắn bị cả thế giới xua đuổi và ruồng bỏ.
Văn Lãng bước xuống từ trên một chiếc xe sang trọng, mặc âu phục lúc biểu diễn, đứng trong ánh đèn rực rỡ, từ xa nhìn về phía hắn.
Khoảnh khắc đó, Thích Nghiêm tin rằng mình sinh ra là để phạm tội, bởi vì hắn nhìn thấy Văn Lãng, trong nháy mắt liền biết làm thế nào để lợi dụng điểm yếu của bản chất con người, khiến người ta đau khổ.
Thích Nghiêm nhào tới, ôm chặt lấy Văn Lãng, mùi hôi thối của hắn dính hết lên quần áo chỉnh tề của Văn Lãng.
Trên mặt đất, hai bóng người lại hòa làm một.
Thích Nghiêm vừa khóc vừa trách móc anh: “Anh hai, sao bây giờ anh mới đến đón em?”
Hắn nghe thấy câu trả lời đầy tự trách của Văn Lãng: “A Nghiêm, xin lỗi, anh hai xin lỗi.
”
“Em gây chuyện rồi, anh cứu em đi, được không? Hãy cứu em với…”
Văn Lãng không nhìn thấy mắt hắn nên không biết được hắn không hề rơi một giọt lệ nào.
Văn Lãng chỉ biết ôm chầm lấy hắn và hứa: “Có anh hai ở đây, em đừng sợ.
”
…
“Người anh trai tốt bụng đó của tôi rất ngốc, đúng không?” Thích Nghiêm bình luận: “Ngoan ngoãn thu dọn tàn cuộc thay cho tôi.
”
Chu Cẩn nghĩ thầm, một người có thể tìm được Trần Lập nhận tội thay Thích Nghiêm ở tuổi thiếu niên, lại lừa được cảnh sát, công tố viên và pháp luật ở Hoài Quang như Văn Lãng, sao có thể ngốc được chứ?
Văn Lãng rất thông minh, có lẽ anh ta sớm đã hiểu Thích Nghiêm đang lừa mình, nhưng cảm giác tội lỗi sẽ khiến anh ta lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Thích Nghiêm khiến anh ta cảm thấy mắc nợ và để anh ta cảm thấy mọi thứ anh ta đang có bây giờ đều là tội ác, anh ta chia sẻ mọi thứ của mình với Thích Nghiêm, thậm chí sẵn sàng dùng cái chết để đổi lấy cuộc sống mới cho Thích Nghiêm.
Thích Nghiêm chế giễu “lòng tốt” của Văn Lãng vì hắn không có những thứ đó;
Đồng thời, hắn lại rất thích “lòng tốt” của Văn Lãng, cũng vì hắn không có những thứ đó.
“Cô cho rằng tôi tìm Giang Hàn Thanh để trả thù là vì tự trách à?” Thích Nghiêm lười nhác nói: “Anh trai tôi cam tâm tình nguyện đi chết thay tôi, tôi nhận lấy tất cả những gì anh ấy tặng cho mình, đó là chuyện đương nhiên, sao tôi phải tự trách? Văn Lãng sống hay chết, nên do tôi quyết định, giáo sư Giang đã cướp đi quyền lợi đó của tôi, anh ta phải trả giá cho điều đó.
”
Mọi hành động của hắn đều coi “bản thân” là trung tâm, vô cùng tàn nhẫn và máu lạnh.
Những ngón tay của Thích Nghiêm lướt qua mặt Chu Cẩn và luồn tay vào tóc cô.
“Cảnh sát Chu, cô nghĩ tùy tiện kích động tôi hai câu liền có thể khiến tôi khóc như một đứa trẻ sao? Nếu muốn đánh hạ phòng tuyến tâm lý của một người, cần phải hiểu người đó trước.
”
Trong mắt hắn mang theo ý cười mơ hồ, cẩn thận quan sát cô, nói: “Nhìn xem, hiện giờ tôi cũng hiểu cô một chút rồi, cô là một cô gái tốt, cho nên trong tiềm thức mới nghĩ rằng tôi sẽ tự trách mình mà đau khổ, bởi vì cô cũng giống tôi mà, không phải sao? Để tôi đoán thử nhé – Tôi nghe Chiêm Vi từng nhắc, Chu Xuyên đã lựa chọn nhận nhiệm vụ ‘8.
17’ ngày hôm đó để được đón sinh nhật cùng cô em gái đáng yêu của anh ta…”
Chu Cẩn bất giác run rẩy.
Điều này khiến Thích Nghiêm trở nên phấn khích khó lòng kiềm chế được.
Hắn mê mẩn dáng vẻ sợ hãi của phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ mặc váy đỏ, rực rỡ và chói lóa như một đóa hồng, xinh đẹp đến đáng thương, khơi dậy tính chiếm hữu vô tận của đàn ông.
Khi sự chiếm hữu đạt đến giới hạn, chính là hủy hoại, và những cánh hoa phải bị nghiền nát, làm vậy mới có thể khiến cô ấy không còn thuộc về ai khác.
Thích Nghiêm nâng mặt Chu Cẩn, không nhịn được hôn lên môi cô, nói: “Bảo bối, em sẽ đau khổ vì tự trách mình sao?”
Cô gắng sức cử động hai tay hai chân mình, muốn giế.t chết người trước mặt này nhưng càng vùng vẫy, sợi dây ni lông càng siết chặt.
Cô ngửa cổ và gào lên: “Đừng chạm vào tôi!”
“Mới đó đã không chịu nổi rồi à? Khí thế ban nãy đâu mất rồi!”
Chu Cẩn há miệng cắn mạnh lên ngón tay hắn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đầy căm phẫn như dã thú.
Thích Nghiêm cũng không sợ đau, vài giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn, hắn biết Chu Cẩn đang khóc, ngược lại hắn bật cười thích thú.
Hắn duỗi tay túm lấy cổ Chu Cẩn, ép cô nhả ra, vẻ điên cuồng tích tụ nơi đáy mắt ngày càng hằn rõ.
Thích Nghiêm nhẹ giọng nói nhanh: “Nhưng tôi thừa nhận, vừa rồi cô khiến tôi hơi tức giận, bởi vì có một câu cô nói rất đúng, năm năm trước, tôi thật sự thua Giang Hàn Thanh, hắn khiến tôi mất đi anh trai.
”
Chu Cẩn há miệng thở d.ốc, ánh sáng trước mặt bị bóp méo thành một quả cầu và trở nên mơ hồ.
Dần dần, ý thức cô rời rạc.
Ngay sau đó, Thích Nghiêm buông cô ra, ghé sát vào tai cô, từ tốn nói: “Nhưng anh ta cũng nếm không ít đau khổ đâu.
Anh ta từng công khai chế nhạo tôi trên tivi vì tự xưng là nhà nghệ thuật, cái này cho đến nay tôi vẫn không tài nào cho qua được.
Cảnh sát Chu, cô có muốn thưởng thức qua một chút về kiệt tác của tôi năm đó không?”
Chu Cẩn tạm thời khó có thể phản ứng nhanh nhạy, tai cô ù đi, chấn thương do tai nạn xe khiến cô không còn chút sức lực nào nữa.
Đau quá.
Tất cả những gì cô có thể làm là kiên nhẫn.
Chu Cẩn nghe bước chân của Thích Nghiêm dần dần rời đi, rất nhanh lại từ từ tiến lại gần.
Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy một tấm rèm trắng từ từ buông xuống trên sân khấu nhỏ, tia sáng chiếu lên tấm rèm một hình ảnh mờ ảo.
Thích Nghiêm ngồi bên cạnh cô với đôi mắt sáng ngời, đưa tay chống cằm, thay vì nhìn vào màn hình, hắn lại chăm chú nhìn Chu Cẩn.
Chu Cẩn không có hứng thú với “kiệt tác” của hắn, vẫn luôn cúi đầu xuống, cố gắng giữ vững ý thức, nghĩ cách đối phó với Thích Nghiêm.
Ban đầu cô đã chuẩn bị sẵn một con dao ngắn để tự vệ, gắn vào đai chân dưới váy nhưng nó đã biến mất.
Điện thoại không biết rơi ở đâu, cả chiếc nhẫn trên vòng cổ nữa …
Nhìn thấy trước ngực mình trống rỗng, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong màn hình.
“Trả lại cho tôi.
”
Máy ảnh dường như được đặt trên bàn, góc quay rất thấp, nhìn qua ống kính, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của Thích Nghiêm, còn có Giang Hàn Thanh.
Anh ngồi trên ghế, tay chân không bị trói, dường như cũng không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Chu Cẩn thấy sắc mặt anh trắng bệch như một cái xác vô hồn, mồ hôi lạnh thấm ướt mái tóc đen nhánh.
Thích Nghiêm ung dung ngồi trên thùng hàng, đầu ngón tay quấn một sợi dây chuyền bạc mảnh.
Sợi dây chuyền quấn quanh ngón tay hắn lại bị hắn đung đưa, sau hai ba giây, Chu Cẩn mới nhận ra sợi dây chuyền được buộc đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi.
Giọng nói khàn khàn vừa rồi truyền đến từ phía Giang Hàn Thanh.
Anh nói: “Trả lại cho tôi.
---
Trong video, trên người Giang Hàn Thanh mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, nửa cổ áo để hở một nửa, vùng da quanh cổ lấm tấm vệt sáng, là một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
Bộ vest màu đỏ rượu rất bắt mắt trong tấm phim ảm đạm, giống như một bông hồng đã khô héo.
Lúc này, bên cạnh Thích Nghiêm có người cất giọng nói lớn: “Thích thiếu, chơi thôi!”
Thích Nghiêm nhìn Giang Hàn Thanh một hồi, sau đó ném chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay cho kẻ vừa nói.
Chu Cẩn rất quen thuộc đối với người vừa nói đó, khi đội trọng án phối hợp điều tra vụ án “8.17”, cô đã từng xem qua ảnh của hắn ta trong hồ sơ, dường như tên là Phùng Hòa.
Trong thước phim, Phùng Hòa cười thích thú, kèm theo biểu cảm xảo trá và bỡn cợt, lắc chiếc đồng hồ bỏ túi.
Hắn ta nói với Giang Hàn Thanh: “Mày lấy được nó thì tao sẽ trả lại cho mày, nào đến đây!”
Chu Cẩn không biết Giang Hàn Thanh đã xảy ra chuyện gì, tay chân rõ ràng không bị trói, nhưng ngay cả đứng lên cũng cực kỳ khó khăn.
Anh cong chân phải, khom lưng, như có sức nặng đè lên vai, toàn thân không ngừng run rẩy.
Rất lâu sau, anh mới có thể đứng thẳng người, dưới chân loạng choạng tiến hai bước, lao tới Phùng Hòa, vươn tay đoạt lấy chiếc đồng hồ bỏ túi.
Đầu ngón tay anh đã chạm được, nhưng rõ ràng không nhanh bằng phản ứng của Phùng Hòa.
Phùng Hòa thu chiếc đồng hồ bỏ túi lại rồi ném cho một tên đồng bọn khác.
Người đó mở nắp đồng hồ, tấm tắc bình luận: “Trông ngây thơ trong sáng đó, chẳng trách khiến anh Giang đây nhớ mãi không quên, tao nhìn còn muốn lên đỉnh với cô ta nữa là.”
Gã ta bóp đũng qu.ần mình, đẩy đẩy hông.
Chu Cẩn không thể thấy rõ nét biến đổi tinh tế trong biểu cảm của Giang Hàn Thanh, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tái xanh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm vô cùng phẫn nộ và đau đớn, anh nhào qua phía người nọ.
Lại tóm hụt.
Lần này, Giang Hàn Thanh đã không thể giữ vững được trọng tâm, ‘rầm’ một cái, anh cắm thẳng xuống đất.
Ngực Chu Cẩn đột nhiên co thắt lại, trái tim tựa như bị bóp nghẹt, hai mắt cay xè.
Những người khác trong video đều cười phá lên, Phùng Hòa bước tới, giẫm lên tay phải của Giang Hàn Thanh, ra sức nghiền nát.
Hắn ta nói: “Không phải vừa rồi vẫn chịu được à? Bị sỉ nhục như thế mà vẫn câm như hến, thật khiến người khác khó chịu đấy … Cứ ngoan ngoãn như bây giờ có phải hơn không?”
Chu Cẩn nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt vô hồn, thậm chí không khỏi tự hỏi, đây thật sự là Giang Hàn Thanh sao?
Làm thế nào đây có thể là Giang Hàn Thanh được chứ?
Người mà ngồi trên sô pha, yên lặng chăm chú đọc sách, khi nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt dịu dàng hướng ra lối vào, khẽ nói “Chu Cẩn, em về rồi”, đó mới là Giang Hàn Thanh.
Hay là trong phòng họp của đội trọng án, khuôn mặt thanh thoát, khí chất trong sạch, không giống như những cảnh sát bình thường, từ đầu đến cuối đều trầm mặc kiệm lời, ngay cả giọng nói cũng trầm ấm đến mức mềm dịu, nhưng người đó lại vô tình toát ra vẻ sắc sảo, đó mới là Giang hàn Thanh.
Hay là người mà khi ốm liền không còn chút sức lực nào, ngay cả uống nước cũng cần bón từng ngụm một, khi bị đánh thức còn nhỏ giọng than trách với cô “Anh buồn ngủ”, thật mỏng manh dễ vỡ như một thứ đồ sứ cao đẹp, hận không thể đem tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này bù đắp cho anh, đó mới là Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh của cô, sao lại có thể là người như trong video này được?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em
2.
Yêu Thầm Vợ Cũ
3.
Yêu Em Thành Nghiện
4.
[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
=====================================
Anh thảm hại ngã nhào xuống đất, bàn tay phải bị giẫm trở lên đau đớn, khiến toàn thân anh co giật, như mất hết khả năng phản kháng và suy tư, chỉ có thể trở thành đối tượng bị bọn người đó trêu đùa.
Rốt cuộc đó là thứ gì?
Rốt cuộc Giang Hàn Thanh đang cố gắng lấy lại vật gì từ trong tay họ?
Chỉ là chiếc đồng hồ bỏ túi đó thôi sao?
Đột nhiên, cuối cùng cô cũng tìm lại được ký ức về chiếc đồng hồ bỏ túi với tâm trạng đờ đẫn – Giang Hàn Thanh đã đi theo cô ba năm, bảo vệ cô ba năm, chỉ vì anh đã đánh rơi chiếc đồng hồ bỏ túi có khảm ảnh cô.
Những giọt nước mắt mà Chu Cẩn vẫn luôn kìm nén nơi viền mắt thoáng chốc tuôn trào, chảy dài trên khuôn mặt cô.
Không lâu sau khi kết hôn, cô liền biết Giang Hàn Thanh thường xuyên gặp ác mộng.
Anh liên tục lặp đi lặp lại câu nói “Trả cho tôi”, rồi bừng tỉnh từ trong cơn mê màng mồ hôi đầm đìa.
Trước giờ cô chưa từng hỏi, cho dù là trước nữa hay trước trước nữa cũng không bao giờ hỏi, rốt cuộc thì anh đã mơ thấy ác mộng gì.
Những cơn ác mộng đẫm máu đó hành hạ anh mỗi ngày, khiến anh ngủ không yên giấc.
Thì ra đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi.
Cuối cùng, chiếc đồng hồ bỏ túi đã về lại vào tay Thích Nghiêm.
Chân phải Thích Nghiêm giẫm lên thùng hàng, nghiêng người về phía trước, khinh bỉ nhìn Giang Hàn Thanh nằm bò trên đất.
Thích Nghiêm vuốt ve hoa văn trên chiếc đồng hồ, dây chuyền buông thõng xuống, đung đưa trước mặt Giang Hàn Thanh, hắn nói: “Anh Giang, kể với tôi về cô gái này đi, thế nào?”
Thật lâu không nghe thấy câu trả lời của Giang Hàn Thanh, Thích Nghiêm nhích gần hơn chút nữa.
Trong thước phim vô cùng tĩnh lặng đến ngột ngạt, giọng nói của Giang Hàn Thanh trầm thấp, nhưng lại nghe rất rõ ràng.
Anh nói: “Tôi sẽ giết anh.”
Chỉ với một câu nói, cơn thù hận đáng sợ như bùng nổ, như một lời nguyền độc ác, lại như một phán quyết nào đó.
Một lúc sau, Giang Hàn Thanh lẩm bẩm: “Đi chết đi, đi chết đi!”
Thích Nghiêm đột nhiên bật cười, không chỉ có Thích Nghiêm trong đoạn phim đó, mà cả Thích Nghiêm đang bên cạnh Chu Cẩn nữa, mỗi lần nhìn thấy Giang Hàn Thanh dần bị chi phối bởi hận thù và căm phẫn, tâm trạng của hắn càng hả hê.
Hắn ôm lấy Chu Cẩn, ghé vào tai cô nói: “Nhìn xem, anh ta vì cô mà cũng muốn giết người đó.
Cảnh sát Chu, cô có thực sự tin, ngay giây phút Giang Hàn Thanh nổ súng bắn chết anh trai tôi, anh ta vô tội không? Bộ phim về một nhà tư vấn điều tra tội phạm quang minh và chính trực bị biến thành kẻ giết người, có phải rất hay không?”
Chu Cẩn ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt và môi đã trắng bệch không còn giọt máu, cô không trả lời câu nói của Thích Nghiêm, chỉ chăm chú nhìn những tấm phim đó mà không bỏ sót một cảnh nào.
Cô đã từng nghe về những gì mà Giang Hàn Thanh phải chịu đựng từ Vương Bành Trạch, nhưng “nghe thấy” hoàn toàn khác với “nhìn thấy”.
Trước kia cô là thương xót, nhưng giờ đây lại là cơn đau giằng xé tâm can.
Quá đau lòng.
Cơn đau khiến người ta cảm thấy buồn nôn và như muốn phát điên.
Cô nhìn những kẻ đó lần lượt đâm những mũi kim mỏng xuống dưới da của Giang Hàn Thanh, từ từ, cho đến khi chúng hoàn toàn cắm vào, mỗi lần như vậy, đều khiến cô sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.
Giang Hàn Thanh hiếm khi la hét để làm dịu cơn đau, dường như anh có sức chịu đựng rất phi thường, cho dù đau đến tột cùng, anh cũng chỉ khẽ phát ra tiếng rên rỉ nhẹ, rồi lại nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
Thích Nghiêm đã quen với việc tiêm cho anh một liều thuốc kíc.h thích khi anh đang kề cận bên bờ vực của đau đớn.
Có khi máy quay tiến sát lại gần hơn, Chu Cẩn còn có thể nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng như vừa trút bỏ gánh nặng của Giang Hàn Thanh khi được tiêm thuốc.
Đây giống như một kiểu huấn luyện mang tính phụ thuộc, giống như phản xạ có điều kiện của Pavlov, mỗi lần Giang Hàn Thanh cảm thấy cơn đau đã đến mức không thể chịu đựng được nữa, anh sẽ bắt đầu khao khát giây phút mà Thích Nghiêm chích thuốc cho mình.
Trong điều kiện cực kỳ tàn khốc, việc huấn luyện này rất nhanh đã có hiệu quả.
Tấm phim vẫn tiếp tục chiếu và nhảy loạn xạ, không lâu sau camera bị vật gì đó chặn lại, một mảng xám đen.
Chu Cẩn không thể nhìn thấy Giang Hàn Thanh, mà chỉ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện.
“Rất đau có phải không? Có muốn tiêm thêm liều nữa không, như thế anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.”
Vẫn là Thích Nghiêm đang nói, giọng điệu chậm rãi, tràn đầy sự khinh bỉ và miệt thị.
Mọi thứ rơi vào trầm mặc nửa phút, đột nhiên, Thích Nghiêm như nhìn thấy gì đó, trong giọng nói chứa đựng ý cười châm chọc.
“Sao thế, anh Giang, anh đã bắt đầu thèm khát thứ này rồi sao?”
Chu Cẩn thoáng run rẩy.
“…”
“Tôi còn tưởng anh có thể kiên trì lâu hơn chút, anh khiến tôi có hơi thất vọng đấy.”
“…”
“Nhưng không sao cả, tôi luôn rộng lượng với anh em chí cốt, chỉ cần anh mở miệng cầu xin tôi, tôi sẽ trả lại nó cho anh.
Anh không sống được bao lâu nữa đâu, trước khi chết nên khiến bản thân vui vẻ một chút để không cảm thấy tội lỗi.”
“…”
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Giang Hàn Thanh không kìm được mà gào lên đầy bức bối và đau khổ.
Màn hình tối đen như mực khiến Chu Cẩn mất đi tầm nhìn, cô chỉ có thể nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ, đó là tiếng hét tuyệt vọng đến chân thực của Giang Hàn Thanh.
Cô nhắm mắt lại, môi bất giác run bẩy bẩy, cơ thể và tinh thần đều đau xót đến tột cùng.
Bên tai còn văng vẳng tiếng gào thét, là “Chu Cẩn” mà hàng ngày anh vẫn gọi tên, có lạc lõng, xen lẫn ý cười, kèm theo lời lẽ khẩn cầu, có ám ảnh cũng có chút lửa giận âm ỉ trong lòng……
Nhưng mỗi âm thanh, mỗi âm thanh, đều tràn đầy yêu thương và dịu dàng.
Hai giọng nói trái ngược cực độ đang điên cuồng xé rách dây thần kinh của Chu Cẩn, lúc này, cuối cùng cô cũng gục xuống.
Chu Cẩn như phát điên, dùng hết sức giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ, thậm chí còn đẩy ghế, đập xuống đất, tiếng động ầm ầm chói tai.
Cô nhắm mắt, hận không thể bịt lỗ tai lại, khàn giọng hét lên: “Không được! Không được!”
Dáng điệu Thích Nghiêm hòa nhã kéo đầu Chu Cẩn đặt nơi hõm vai hắn, xoa xoa tóc cô, dỗ dành “cảnh sát Chu”, sau đó hắn liền cảm nhận được sự run rẩy, vẻ sợ hãi và sự suy sụp của cô.
Thích Nghiêm ấn mạnh sau gáy cô, cười hỏi ngược lại: “Cảnh sát Chu, tự trách mình có phải khiến cô rất đau khổ không?”.
---
Phòng thẩm tra.
Giản Lương ngồi bên cạnh Thích Chân, tay hai người đan chặt vào nhau.
Nhắc đến chuyện trong quá khứ, Thích Chân vẫn còn sợ hãi, mỗi lần như thế, Giản Lương đều nắm lấy vai bà và nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
Hai cảnh sát đang ghi lời khai của Thích Chân.
Sau khi Thích Chân mang thai, Văn Hồng Thịnh dần thả lỏng cảnh giác, bà liền nhân cơ hội một lần ra ngoài mua sắm, lén chạy về quê, được sự giúp đỡ của anh họ mà đến làm việc sinh sống tại một quận nhỏ nơi mà không ai quen biết bà.
Tại đó, bà hạ sinh hai đứa bé, Thích Lãng và Thích Nghiêm.
Những ngày tháng nuôi dạy chúng rất vất vả nhưng nhiều năm qua đi ba mẹ con họ vẫn nương tựa nhau sống một cuộc đời an yên.
Dần dần, Thích Chân cho rằng Văn Hồng Thịnh đã hết hứng thú với bà và cũng sẽ không đi tìm bà nữa thì bỗng một ngày, người nhà họ Văn tìm thấy xưởng sản xuất khăn nơi bà làm việc.
Cũng chính vào ngày đó, Thích Lãng vì muốn bảo vệ em trai và mẹ nên đã tự nguyện đi theo Văn Hồng Thịnh.
Cũng may Văn Hồng Thịnh không biết bà sinh đôi, mất đi Thích Lãng, vẫn còn có Thích Nghiêm bên cạnh bà.
Ngay từ đầu Thích Chân đã nghĩ như vậy, còn lại Thích Nghiêm chính là “may mắn” của bà trong vô số những bất hạnh.
Nhưng sau này bà mới biết, đây là khởi đầu của một cơn ác mộng khác.
Nghĩ đến quá khứ trước kia, Thích Chân che mắt mà bật khóc không ngừng.
Bà hối hận, hận không nên lấy Thích Nghiêm làm chỗ dựa tinh thần duy nhất vào lúc bản thân mềm yếu nhất, bà sợ lại mất đi đứa con trai này một lần nữa nên đã giam lỏng nó trong thế giới mà chỉ có bà, không cho nó được học hành, không cho nó được kết giao bạn bè…
Khi bà nhìn thấy Thích Nghiêm để lộ ra mặt khác trong con người hắn giống như người ba Văn Hồng Thịnh, lần đầu tiên Thích Chân cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng về tương lai, lúc đó bà đã nghĩ rằng Thích Nghiêm là sản phẩm thất bại, một ác quỷ do chính bà sinh ra.
Bà định kéo theo hắn cùng chết, giết đứa con này rồi sau đó tự sát để kết thúc tất cả.
Bà cũng đã làm đúng như thế.
Vào giây phút cận kề cái chết, chính Giản Lương đã kéo bà trở lại nhân gian.
Bà có một quá khứ đầy đau thương, một tâm hồn dơ bẩn, nhưng Giản Lương khác hoàn toàn, ông ấy khác biệt với tất cả những người đàn ông mà bà từng quen.
Bà đón nhận sự giúp đỡ, chăm sóc của ông ấy, sau cùng vẫn là không tự chủ được mà yêu say đắm người đàn ông vừa vụng về lại hiền lành này.
Vì muốn bảo vệ Giản Lương nên bà không tiết lộ bất cứ thông tin gì liên quan đến Văn Hồng Thịnh cho cảnh sát, sợ sẽ phải gánh chịu sự báo thù từ ông ta, nếu không gặp Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh, có lẽ bà cũng không đủ dũng khí để đứng lên.
Trong ống kính ghi hình, gương mặt mang dấu vết tuổi tác của Thích Chân vẫn xinh đẹp như xưa, bà cụp mắt xuống và im lặng một lúc lâu.
“Sau khi tự sát, cảnh sát đã gửi Thích Nghiêm đến bên cạnh tôi, lúc đó, tôi thấy khuôn mặt của thằng bé trông rất giống Văn Hồng Thịnh, tôi đã sợ hãi…Vì vậy, tôi bỏ chạy, để lại A Nghiêm và một mình rời bệnh viện…Tôi không còn nơi nào để đi, là Giản Lương tìm thấy tôi, anh ấy sợ tôi lại nghĩ quẩn nên kêu tôi tạm thời ở trong nhà anh ấy để dưỡng bệnh.”
Khi đó, bà đã nói dối Giản Lương rằng mình đã giao đứa trẻ cho chồng cũ nuôi dưỡng, thực chất là bà đã bỏ rơi Thích Nghiêm.
Giang Hàn Thanh im lặng một lúc, tiếp tục tra hỏi qua điện thoại: “Lần cuối cùng bác thấy Thích Nghiêm là ở đâu?”
Thích Chân nói: “Đó là ở Hoài Quang, không biết vì sao, nó đã tìm đến Giản Lương.”
Giang Hàn Thanh khẽ nheo mắt, gặng hỏi: “Trước khi xảy ra vụ án giết người hàng loạt, hay sau đó?”
Thích Chân có ấn tượng rất sâu sắc với việc này, nói một cách chắc nịch: “Sau đó.
Khoảng thời gian đó, vụ án này rất ồn ào, Giản Lương cũng rất bận rộn.”
“Khi A Nghiêm tìm đến cửa, Giản Lương không có nhà, là tôi ra mở cửa.
Thằng bé có khuynh hướng bạo lực, tôi sợ nó sẽ làm hại Giản Lương, vì vậy tôi đã quỳ xuống và cầu xin nó đừng quấy rầy cuộc sống của tôi thêm nữa, tôi kêu nó đến tìm Văn Hồng Thịnh, nó liền xoay người bỏ chạy, đó là lần cuối cùng tôi gặp nó…”
Quả nhiên.
Đúng như Giang Hàn Thanh đã suy luận trước đó, việc Thích Chân bỏ rơi là một trong những động cơ chính để Thích Nghiêm giết người, sau đó hắn tìm đến Giản Lương, có lẽ vì nghe ngóng được nơi ở của Thích Chân, hoặc cũng có lẽ vì…
Muốn tự thú?
Ngoại trừ bản thân Thích Nghiêm, không ai biết động cơ thực sự của hắn.
Nhưng bất luận có là mục đích đi nữa, sau khi phạm tội ác tày trời, hắn đã đi tìm Giản Lương, lúc đó vẫn đang là một cảnh sát.
Nhưng ngay khoảnh khắc cửa mở ra, người hắn nhìn thấy không phải Giản Lương, mà là Thích Chân, Thích Chân đã bỏ rơi hắn một lần, lại lần nữa nói với hắn: “Đừng quấy rầy cuộc sống của mẹ thêm nữa.”
Lần trước khi đến thăm nhà Giản Lương, Giang Hàn Thanh chú ý đến Giản Lương có thói quen treo đồng phục cảnh sát lên tường, ông ấy coi nghề này như một niềm vinh dự.
Có lẽ năm đó Thích Nghiêm cũng có thể đi ngang qua Thích Chân và nhìn thấy bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề và sạch sẽ đó.
Lúc đó, hắn đã phải chịu sự phản bội nhân đôi, một là từ Thích Chân và hai là từ Giản Lương.
Sự căm ghét của hắn dành cho cảnh sát phần lớn bắt nguồn từ đó.
Từ vụ án giết người hàng loạt Hoài Quang đến vụ cướp súng ‘8.17’, cuộc điều tra lý lịch của tên tội phạm cầm đầu Thích Nghiêm luôn trong tình trạng khiếm khuyết.
Mà lời khai của Thích Chân là đáp án cho mảnh ghép cuối cùng trong trò chơi lắp hình.
Không phải ngẫu nhiên mà Giang Hàn Thanh hỏi địa điểm lần cuối họ gặp nhau là ở đâu.
Thích Nghiêm là một tên tội phạm rất coi trọng nghi thức, hắn có một khuynh hướng tâm lý như vậy.
Hắn mượn cớ tiệc đầy tháng của Chiêm Vi gửi lời mời trước cho Chu Cẩn, địa chỉ trên thư mời là trang viên Nam Sơn, với một vụ bắt cóc được lên kế hoạch hoàn hảo như thế, vậy thì “trang viên Nam Sơn” đó không thể chỉ là một nơi ngẫu nhiên được, đối với hắn mà nói, nhất định phải mang một ý nghĩa sâu sắc.
Lần cuối cùng Thích Nghiêm và Thích Chân gặp nhau là tại nhà của Giản Lương ở thành phố Hoài Quang, tuy có ý nghĩa nhưng khoảng cách lại quá xa, không thể là nơi giam giữ được.
Giang Hàn Thanh trầm tư suy nghĩ, lại hỏi: “Trang viên Nam Sơn, bác có ấn tượng gì về nơi này không?”
Thích Chân ngẫm nghĩ và trả lời: “Tôi không có ấn tượng gì.”
Lúc này, bên kia Đàm Sử Minh gọi điện cho Bạch Dương, Bạch Dương nghe nói là tiến triển mới nên bật loa ngoài cho Giang Hàn Thanh.
Trong điện thoại, giọng Đàm Sử Minh gấp gáp: “Nhân viên kỹ thuật đã kiểm tra video giám sát đường vành đai và theo dõi một chiếc xe van màu bạc đến bến tàu ngoại thành.
Đội cảnh sát đã vội chạy qua, trong lúc họ khám xét từng chiếc cabin và container, vừa mới tìm được chiếc xe van đó…”
Giang Hàn Thanh cau mày, suy nghĩ hai ba giây, lập tức nói: “Rút lui.”
Đàm Sử Minh nghi hoặc: “Cái gì?”
Giang Hàn Thanh nói: “Là bẫy, chú lệnh cho họ rút lui đi!”
Cùng lúc đó, trên bến, một đội hành động trang bị đầy đủ súng ống tiến đến chiếc xe van màu bạc.
Sau khi một đội viên kiểm tra chiếc xe van và xác nhận nó an toàn, anh ta ra hiệu, những người còn lại bắt đầu tiến hành kiểm tra các thùng container xung quanh.
Ngay khi họ vừa mở cửa thùng chứa, lệnh rút lui đột nhiên phát ra từ tai nghe.
Họ dứt khoát dừng mọi hành động và nhanh chóng rút lui, nhưng trong nháy mắt, một tiếng nổ chói tai vang lên sau lưng họ!
Toàn bộ container bị nổ tung và bốc cháy ngùn ngụt.
Gần như không có tín hiệu cho vụ nổ, trong một đến hai giây giữa màn đêm tĩnh lặng, các đội viên đội hành động xông lên đi đầu sẽ phải hy sinh tính mạng.
Vụ tai nạn khiến mọi người tạm thời mất khả năng suy nghĩ, không thể tự thoát khỏi sự kinh hoàng ban nãy.
Đội trưởng nhanh chóng xác nhận sự an toàn của các thành viên trong đội và cấp báo tình hình vụ nổ về sở chỉ huy sau khi biết không có ai bị thương.
Tiếng nổ còn chưa dứt, Đàm Sử Minh cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Thích Nghiêm vậy mà có thể đáng sợ đến mức này, hắn không những có bản lĩnh chống đối điều tra mạnh mẽ, còn có thể lợi dụng điểm này để thiết kế bẫy.
Trong lúc sử dụng GPS của Chu Cẩn để đánh lừa Giang Hàn Thanh, hắn cũng lợi dụng thiết bị giám sát giao thông để đánh lừa cảnh sát.
Trong xe, Bạch Dương ngây người một hồi, sau đó mới vuốt ngực nói: “May quá, may quá.”
Ngón tay Giang Hàn Thanh siết chặt vào nhau, anh biết may mắn như này sẽ khó có lần thứ hai.
Tưởng Thành đứng ở bên ngoài xe, nhìn Giang Hàn Thanh lại rơi vào trầm tư, đập đập cửa: “Giang Hàn Thanh, chúng ta không còn nhiều thời gian, đừng có ngơ ngẩn ra đó.”
Cách thời hạn hai giờ còn, mười lăm phút.
…
Trong phòng hòa nhạc tối om, video vẫn đang tiếp tục phát.
Chu Cẩn kiệt sức, mồ hôi lạnh thấm ướt mái tóc gãy rụng, vài sợi tóc dính vào má và trán cô, mơ hồ nghe thấy nhạc chuông rất cổ quái phát ra từ điện thoại bàn.
Thích Nghiêm nhướng mày, vẻ mặt có phần mừng rỡ, sau đó rời khỏi phòng hòa nhạc nhỏ.
Ở đây chỉ còn lại Chu Cản.
Cô lại ngẩng đầu lên và nhìn vào màn hình.
Lúc này máy ảnh đã phóng rất gần, có thể nghe thấy rõ tiếng thở dài của Giang Hàn Thanh.
Anh lại bị tiêm thuốc.
Điều này có thể khiến anh giảm bớt cơn đau, thậm chí biểu cảm của anh còn có chút khoan khoái dễ chịu.
Người cầm máy vẫn là Phùng Hòa.
Hắn hỏi: “Anh Giang, có vui không? Đây là thứ hữu ích có phải không?”
Có lẽ đã xuất hiện loại ảo giác nào đó, khóe môi anh cong lên, như thể mất trí mà thốt ra một câu.
“Đẹp quá.”
Phùng Hòa hiển nhiên có chút khó hiểu: “Cái gì?”
Anh mơ hồ lặp lại: “Hoàng hôn, đẹp quá.”.
----
Chu Cẩn nghe xong khẽ mỉm cười, tinh thần kiệt quệ đến tê liệt dần dần bình phục.
Làm sao cô có thể từ bỏ đây? Cô muốn tự mình đi hỏi Giang Hàn Thanh, rốt cuộc cảnh hoàng hôn đẹp như nào mà lại khiến anh lưu luyến đến vậy.
Nếu, có thể đi cùng anh để xem nó một lần nữa thì thật tuyệt biết bao.
Chu Cẩn nhìn ngắm khuôn mặt của Giang Hàn Thanh trong màn hình, một lúc sau, cô nén chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, vực dậy tinh thần, nhìn quanh phòng hòa nhạc.
Cô để ý thấy trên chiếc bàn tròn nhỏ kê chân cao trước mặt, có ly rượu whisky mà khi nãy Thích Nghiêm đã uống.
Chu Cẩn nhích chiếc ghế đẩu từng chút tiến về phía ly rượu.
Cô khẽ mấp máy môi, như đang nói với Giang Hàn Thanh: “Đợi khi em về nhà, sẽ cùng anh đi hưởng tuần trăng mật, đã rất lâu rồi em không có một kỳ nghỉ vui vẻ…”
Mồ hôi lạnh trượt dài trên má rồi xuống đến cằm cô.
Chu Cẩn vươn cổ, dùng sức cắn vào miệng ly rượu, vừa nhả miệng ra phút chốc, ly rượu liền rơi xuống dưới chân cô.
Trên đất có trải một tấm thảm với hoa văn tinh xảo, ly rượu xoáy một vòng và không vỡ.
Chu Cẩn nhắm mắt lại, hiển nhiên có chút thất vọng với ly rượu cứng đầu này, nhưng cô không dừng lại, vừa điều chỉnh góc nhìn của mình, vừa tiếp tục nói: “Còn cuốn Chúa tể của những chiếc nhẫn, đọc nó buồn ngủ vô cùng, anh nói em nghe xem, nó hay ở chỗ nào vậy?”
Như thể chờ đợi phản hồi, cô nhìn Giang Hàn Thanh trên màn hình, nhưng không nghe thấy câu trả lời.
Chu Cẩn nghẹn giọng nói tiếp: “Anh lại không nói gì nữa rồi, thầy Vương nói anh rất khó hiểu, đau buồn đến đâu, không nói, có muốn điều gì cũng không nói…Có phải anh cố tình làm vậy không, luôn khiến người khác cảm thấy có lỗi với anh, đau lòng thay cho anh.”
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Cô kìm nén cơn đau xót nơi chóp mũi, không để mình tiếp tục khóc, cô nhìn ly rượu trên mặt đất, lại vặn vẹo cổ chân, nhìn sang gót giày mảnh nhọn dưới chân.
Chu Cẩn khẽ cười, nói: “Anh xem, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của em rồi này.”
Trong phút chốc, ly rượu bị giày cao gót mỏng manh đập nát thành từng mảnh thủy tinh! Không chút do dự, Chu Cẩn tìm một vị trí thích hợp, dịch chuyển trọng tâm của mình, cả người và ghế khẽ nghiêng sang ngã nhào xuống đất.
Bỏ qua cơn đau sau cú va đập vừa rồi, bàn tay bị trói sau lưng gấp gáp mò mẫm trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã chạm vào một mảnh thủy tinh có kích thước vừa phải.
Tim cô đập thình thịch, đổi tay từng chút từng chút cắt đứt dây thừng, hai mắt chăm chú quan sát hướng cửa ra và, sợ rằng một giây sau Thích Nghiêm sẽ đi vào.
…
Dưới ô cửa kính, Thích Nghiêm cầm micro điện thoại cố định nghe đám tay sai báo cáo vụ nổ container, biết bọn họ giây trước mới bước vào đột nhiên rút lui, không có ai bị thương, Thích Nghiêm bật cười.
Nhóm cảnh sát truy bắt trên con xe van đó rõ ràng đã cắn mồi câu của hắn, nhưng lại chạy thoát được vào giây phút cuối cùng? Hắn không nghĩ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Thích Nghiêm ra lệnh mọi người mau chóng sơ tán, cúp điện thoại, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Trong xe, lúc này Giang Hàn Thanh đang rất tập trung, nhìn chằm chằm vào địa chỉ của mười bốn căn nhà bất động sản và ba trụ sở tập đoàn dưới tên Văn Hồng Thịnh được Bạch Dương thu thập trên màn hình.
Anh đã nhanh chóng phủ định những nơi này.
Thích Nghiêm mắc chứng phức cảm Oedipus, theo một ý nghĩa nào đó, Văn Hồng Thịnh được xem như là tình địch của hắn.
Thích Nghiêm kiêu căng, ngạo mạn và ngông cuồng, hắn không hề nhắm đến tài sản của Văn Hồng Thịnh.
Trong ngôi nhà đó, đối với Thích Nghiêm, Văn Lãng quan trọng hơn Văn Hồng Thịnh rất nhiều.
Anh yêu cầu Bạch Dương kiểm tra tài sản đứng tên Văn Lãng.
Đam Mỹ H Văn
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Giang Hàn Thanh vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính, tiện tay nhấn nút trả lời.
Sau khi nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vẫn duy trì sự im lặng.
Giang Hàn Thanh hỏi mấy lần đều không có hồi âm, trong lúc trầm mặc, sắc mặt anh dần trở nên lạnh lùng, cất giọng gọi tên: “Thích Nghiêm.”
Nghe thấy cái tên này, Bạch Dương nín thở, lập tức căng thẳng, ra hiệu yêu cầu Giang Hàn Thanh hợp tác với cậu, tiến hành xác định vị trí của hắn thông qua số điện thoại.
Giang Hàn Thanh lắc đầu, trong lòng Thích Nghiêm hẳn đã có tính toán, hắn sẽ không để sơ suất về mặt này.
“Giáo sư Giang, anh vẫn luôn nhạy bén như vậy.” Thích Nghiêm khen ngợi.
Giang Hàn Thanh hỏi: “Chơi đùa đủ chưa?”
Thích Nghiêm nói: “Thật đáng tiếc, vì sự phân tâm của anh nên trò chơi này còn chưa bắt đầu đã sắp phải kết thúc rồi.
Sự nhạy bén của anh có thể cứu một đội cảnh sát, nhưng lại không cứu được người phụ nữ của chính mình.”
Giang Hàn Thanh nói: “Vẫn còn mười một phút bốn mươi ba giây.”
Thích Nghiêm nghe vậy, vẻ mặt trở nên phấn khích, ngón chân mở ra rồi khép lại, cơ thể đung đưa, giống như một đứa trẻ sắp nhảy múa.
“Anh đã thấy quả trứng màu mà tôi để lại trong nhà anh rồi à.”
Hắn đang nói đến chiếc đồng hồ quay ngược.
Ngón tay của Thích Nghiêm gõ lên bệ cửa sổ một cách nhịp nhàng, Giang Hàn Thanh có thể lờ mờ nghe thấy được.
Anh mím môi, nhìn danh sách liệt kê trên màn hình, nói: “Anh vẫn ở thành phố Hoài Sa?”
“Đây là suy đoán của anh? Giang Hàn Thanh, anh đang lãng phí mạng sống của cảnh sát Chu đó.”
Anh bất động, tiếp tục truy hỏi: “Là nội thành hay vùng ngoại ô?”
“…”
“Là ngoại ô.” Giang Hàn Thanh nói: “Mặc dù anh luôn thích gây sự chú ý, nhưng để trò chơi này diễn ra suôn sẻ, anh vẫn sẽ chọn một nơi hẻo lánh và yên tĩnh”.
Thích Nghiêm nở nụ cười: “Chờ đã nào, gây sự chú ý?”
Giang Hàn Thanh nói: “Khi một đứa trẻ không biết nói, nó sẽ gây ồn ào bằng cách la hét, đập phá đồ vật,… chỉ để cố gắng thu hút sự chú ý của cha mẹ.
Thích Nghiêm, năm đó anh giết nhiều cô gái ở Hoài Quang như vậy, là muốn thu hút sự chú ý của ai?”
“…”
Không nhận được hồi đáp, Giang Hàn Thanh từng bước dồn ép.
Anh muốn khơi dậy sự thích thú của Thích Nghiêm đối với trò chơi này, Thích Nghiêm càng hứng thú thì Chu Cẩn sẽ càng được an toàn, nhưng cũng không thể đi quá xa mà hoàn toàn chọc giận hắn.
“Anh làm nhiều chuyện như vậy, là để báo thù cho Văn Lãng.
Nếu tôi là anh, tôi sẽ chọn một nơi có sự hiện diện của anh ta.”
“…”
“Xem ra tôi đoán đúng rồi nhỉ, có lẽ là … mộ của Văn Lãng?”
“…”
“Không? Là nhà của anh ta nhỉ?”
Giang Hàn Thanh nghe thấy tần suất của tiếng gõ ngón tay thoáng chốc thay đổi, khẳng định nói: “Ồ, nhà của anh ta à.”
Thích Nghiêm híp mắt: “Giáo sư Giang, lúc này tôi thật sự muốn học hỏi ở anh một vài kỹ năng suy luận đấy.”
Giang Hàn Thanh nói: “Cho tôi nghe giọng của Chu Cẩn, tôi có thể trả lời, sơ hở của anh nằm ở đâu.”
“Anh chắc chắn rằng cô ta vẫn còn sống?” Thích Nghiêm hỏi ngược lại.
Lúc này đến lượt Giang Hàn Thanh im lặng.
Thích Nghiêm cười nói: “Thời gian chưa đến mười phút nữa, rất mong đợi được gặp anh.”
Bíp bíp bíp-
Bạch Dương quay máy tính qua, hào hứng đưa một tấm ảnh kiến trúc kiểu châu Âu cho Giang Hàn Thanh xem: “Có một biệt thự ở phía nam thành phố, mới đầu đứng tên Văn Hồng Thịnh, sau này đã sang tên đổi chủ cho Văn Lãng.”
Cùng lúc đó, cũng có một tin nhắn quan trọng từ Thích Chân, năm đó sau khi bà mang thai, Văn Hồng Thịnh đã hứa sẽ xây một hoa viên Thiên Phủ cho bà ở ngoại ô.
Giang Hàn Thanh hỏi Bạch Dương: “Địa chỉ?”
Bạch Dương nói: “Phía nam thành phố, bãi biển Tông Sâm.”
…
Thích Nghiêm tắt máy, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ.
Hắn nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài, nheo mắt lại, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
Ra khỏi phòng và đi xuống hành lang dài, hắn huýt sáo và quay trở lại phòng hòa nhạc.
Trên ghế, hắn nhìn thấy một bóng dáng váy đỏ, da trắng, dáng người mảnh mai.
Hắn chợt nhớ đến câu hỏi “muốn thu hút sự chú ý của ai?” từ Giang Hàn Thanh, tự giễu lòng mình.
Thích Nghiêm bước trước mặt Chu Cẩn, cúi nửa người xuống và nâng mặt cô lên.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt mơ màng và mệt mỏi của Chu Cẩn, nhẹ nhàng nói: “Người đàn ông của cô thật vô dụng, hắn còn không kịp nhìn cô lần cuối.”
Tay hắn từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Chu Cẩn.
Chu Cẩn nhìn hắn nói: “Tôi muốn làm rõ một chuyện.”
“Cô nói đi.”
Thích Nghiêm cho phép và tận hưởng những lời trăng trối sắp ly biệt của cô, cúi xuống, chóp mũi khẽ cọ xuống từ trán đến má, khẽ phớt qua một nụ hôn.
Trên người Chu Cẩn có mùi hương đặc biệt của phụ nữ, lúc này còn pha lẫn vị máu, phức tạp và nồng nặc, thơm cực kỳ.
Chu Cẩn nói: “Một người như anh sao có thể cảm thấy đau khổ khi tự trách mình được? Điều khiến anh đau khổ nhất chính là sự cô đơn.”
“Vậy sao?”
“Anh coi Giang Hàn Thanh như là đối thủ và kẻ thù, anh sẽ không ngừng cảm thấy thích thú khi nhìn thấy anh ấy cũng trở thành một kẻ giết người như anh, anh đang đứng trong vũng lầy thối nát, cho dù có dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như ma túy, cũng phải kéo anh ấy xuống, ảo tưởng rằng có ai đó có thể hiểu mình …”
Mắt Thích Nghiêm đỏ rực, bàn tay ôm cổ cô từng chút siết chặt.
“Đừng nghĩ nữa, Thích Nghiêm, anh không giống anh ấy, không ai để ý đến anh, nhưng lại có rất nhiều người yêu quý anh ấy.
Cho dù Giang Hàn Thanh có lún sâu đến đâu, tôi cũng sẽ kéo anh ấy trở lại!”
Lúc này Thích Nghiêm mới chú ý tới thứ ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên đất, ngay lúc hắn nhận ra đó là thứ gì, liền trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Chu Cẩn.
Sợi dây buông lỏng, Chu Cẩn cởi trói hai tay, nhặt mảnh kính vỡ phát ra tia sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào mắt Thích Nghiêm!.