Mục lục
Rừng Thép Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội hành động trong tòa nhà thương mại Hồng Thiên đã rút về.



Cùng lúc đó, Bạch Dương đang báo cáo với Đàm Sử Minh về việc đến ngân hàng Quảng Kỳ để lấy ổ USB, anh ấy đã gửi bản sao lưu cho đội trọng án trước, bây giờ đang cầm ổ USB trở về đơn vị.



Đứng trong gió đêm lạnh lẽo hiu hút, Đàm Sử Minh nhướng mày, xác nhận với Bạch Dương, “Có đoạn video giao dịch của họ trong đó không?”



“Rất nhiều.Tôi nghĩ có thể xin lệnh bắt giữ và trực tiếp bắt người được rồi.” Bạch Dương lại hỏi: “Bên phía đội trưởng thì sao? Có bắt được ai không?”



Đàm Sử Minh đưa mắt liếc nhìn về phía xa, bên pháp y đang đi tới đặt thi thể Triệu Bình vô cùng thảm thương vào trong túi đựng xác, ông cảm thấy rất khó chịu, chỉ trả lời qua loa Bạch Dương vài câu rồi cúp điện thoại.







Chu Cẩn đang ngồi trong xe cảnh sát, dựa đầu vào cửa kính, ánh mắt vô hồn thất thần không có tiêu điểm. Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, phản chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Mạch suy nghĩ lộn xộn đan xen trong đầu, vì không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu ngược lại càng thêm trống rỗng.



Đàm Sử Minh cũng lên xe, kéo chăn đắp kín người cho cô. Trên đường quay về đội trọng án, ông nói: “Bằng chứng mà Tưởng Thành cung cấp rất có giá trị. Trước mắt chỉ dựa vào dấu vân tay trên hung khí thì không đủ để kết tội cậu ấy. Mặc dù hiện giờ chúng ta chưa thể xác nhận được thân phận cảnh sát nằm vùng của Tưởng Thành nhưng cậu ấy sẽ trở thành nhân chứng quan trọng được bảo vệ, chứ không phải nghi phạm.”



Chu Cẩn nói: “Cám ơn sư phụ.”



“Còn một chuyện nữa.” Đàm Sử Minh nói, “Chú sẽ tìm người tư vấn tâm lý cho cháu. Trước khi xác nhận trạng thái tinh thần của mình tốt hơn, cháu chưa cần phải đi làm vội.”







Đàm Sử Minh biết Chu Cẩn sẽ không chấp nhận chuyện này, cô là người khi cầm chắc vụ án trong tay sẽ không chịu buông tha, giờ kêu cô bỏ án giữa chừng, Chu Cẩn chắc chắn sẽ đập bàn mặt đỏ phừng phừng cáu giận với ông, ngay cả lời của sư phụ cũng chẳng thèm nghe.



Nhưng lần này phản ứng của cô lại bình tĩnh lạ thường, chỉ gật đầu nói: “Cháu biết rồi.”



Trước đây cứ mỗi lần Chu Cẩn tranh cãi với ông, ông đều rất đau đầu, bây giờ không cãi nữa, lại càng đau đầu hơn.



Đàm Sử Minh thở dài vỗ vai Chu Cẩn cũng không nói gì nữa.







Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi việc, Chu Cẩn trở về nhà, trời đã khuya, đèn trong nhà vẫn sáng.



Giang Hàn Thanh ngủ gục trên ghế sô pha, sách rơi xuống sàn, chăn cũng trượt xuống một nửa. Chu Cẩn đi tới, nhặt sách lên rồi kéo chăn đắp lại ngay ngắn cho anh.







Giang Hàn Thanh ngủ chưa sâu nên rất nhanh liền tỉnh giấc, thấy là Chu Cẩn, liền hỏi cô: “Nhiệm vụ thuận lợi chứ?”



Giọng nói anh còn ngái ngủ nên hơi khàn. Chu Cẩn nhìn anh, miễn cưỡng mỉm cười, sau đó cô cũng leo lên sô pha, tay chân quấn lấy Giang Hàn Thanh, áp má vào người anh như thể đang ôm một con búp bê to lớn.



Chiếc ghế có phần chật hẹp, Giang Hàn Thanh sợ cô ngã nên nằm chếch người sang một bên để chừa lại chút không gian cho cô, Chu Cẩn cũng xích lại gần anh hơn.



Giang Hàn Thanh hỏi cô: “Em sao thế?”



Chu Cẩn nói: “Em mệt, cần trai đẹp nạp điện.”



Giang Hàn Thanh cảm thấy vừa bất lực lại vừa buồn cười, anh kéo cánh tay cô, hỏi: “Đói bụng không?”



Cô mệt mỏi thở dài, hơi thở phả vào cổ Giang Hàn Thanh, có chút ngứa ngáy.



Cô nói: “Em muốn ăn mì, thêm trứng, lát pho mai và bia lạnh.”

Anh nói: “Được, anh đi nấu cho em.”



Anh định đứng dậy, Chu Cẩn lại càng ôm chặt anh hơn, cô vùi mặt vào trong ngực Giang Hàn Thanh, nghẹn ngào nói: “Là Triệu Bình.”



Giang Hàn Thanh tỏ ra không mấy ngạc nhiên. Trước khi hành động, Đàm Sử Minh đã gửi tư liệu cá nhân của các đội viên cho anh xem, Giang Hàn Thanh không phải là thành viên của đội trọng án nên có thể đánh giá mỗi người một cách khách quan.



Là anh đề nghị Đàm Sử Minh nên chọn những người nào đến văn phòng, nói cho họ biết thông tin sai lệch, chỉ đạo tên nội gián đến tòa nhà thương mại Hồng Thiên tiến hành nhiệm vụ.



Chu Cẩn nói: “Cậu ấy chết rồi, vì không muốn ngồi tù. Lúc cậu ấy nhảy xuống, vốn dĩ em đã bắt được tay cậu ấy, nhưng em lại không bắt được…”



Giang Hàn Thanh mím môi, đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Không phải lỗi của em.”

“Nếu em có thể hiểu rõ hơn về cậu ấy, có lẽ sẽ không thế này. Hầu như ngày nào bọn em cũng gặp nhau, nhưng em lại không để ý thấy cậu ấy có gì bất thường…” Chu Cẩn nói, “Em đã tự hỏi liệu có phải vì vụ án của anh hai nên em đã bỏ quên rất nhiều thứ. Em không hề quan tâm đến bạn bè và đồng nghiệp xung quanh mình, còn cả ba mẹ nữa. Sau khi đến làm việc trong đội trọng án, em cũng ít gọi về cho họ hơn…”



Cảm giác bất lực khi phải đối mặt với sự mất mát này khiến cô hoảng loạn, không biết phải làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại. Tận đáy lòng mình, cô biết Giang Hàn Thanh cũng chẳng có cách nào khi đối diện với chuyện này, nhưng ngoài anh ra, Chu Cẩn không biết nên tâm sự với ai.



Giang Hàn Thanh không nói những lời an ủi cô nữa, mà bàn bạc với cô, “Hay là chúng ta về Ô Thành thăm ba mẹ hai ngày. Lần trước về, họ có nói trong nhà ủ ít rượu mơ, anh cũng muốn uống thử.”

Chu Cẩn nghe anh nói muốn uống rượu, mắt vẫn đang ngấn lệ, nhưng trên môi lại hiện ý cười, nói: “Về nhà thì được, nhưng uống rượu thì không.”



Giang Hàn Thanh bình thản buông một câu đánh giá: “Nhỏ mọn.”



Chu Cẩn còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, nói: “Giáo sư Giang, bây giờ anh còn dám ở trước mặt nói xấu em? Em nhỏ mọn vậy anh uống say rồi cắn người làm loạn thì có gọi là nhỏ mọn không?”



Giang Hàn Thanh: “Có à?”



Chu Cẩn vô cùng chắc chắn: “Có đó.”



“Anh cắn thế nào?” Anh khẽ nâng cằm Chu Cẩn, hôn lên trán, má và cuối cùng là môi cô, “Như vậy sao?”



Chu Cẩn không hề tỏ ra khó chịu, cơ thể cứng ngắc hồi lâu cũng dần trở nên ấm nóng mềm mỏng trong vòng tay anh.



Cô nói, “Em đói.”



Giang Hàn Thanh thấy tâm tình cô khá hơn chút, cũng ngừng không trêu đùa cô nữa, vuốt ve lưng cô rồi nói: “Anh đi nấu mì.”





Ngày hôm sau, Giang Hàn Thanh thức dậy rất sớm.



Anh dậy chuẩn bị bữa sáng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là ba của anh Giang Bác Tri gọi tới, Giang Hàn Thanh sợ tiếng ồn sẽ đánh thức Chu Cẩn nên vào phòng tắm nghe điện thoại.



Giang Bác Tri nói chuyện rất to, giọng điệu đầy phấn khởi, nói, “Hàn Thanh, ba với dì Phương con về rồi đây, dì Phương của con đã chọn rất nhiều quà cho Chu Cẩn. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé?”



“Dì Phương” trong miệng của Giang Bác Tri là Phương Nhu, người vợ thứ hai của ông ấy và cũng là mẹ kế của Giang Hàn Thanh.



Anh chẳng mấy để tâm đến lời mời nhiệt tình từ họ, nhưng họ nói có mang quà cho Chu Cẩn, có lẽ cô ấy sẽ rất vui khi thấy nó.



Anh rất nhanh liền đồng ý.



Giang Bác Tri thấy tâm trạng con trai có vẻ tốt, tiếp tục hỏi: “Con với Chu Cẩn dự định khi nào sẽ sinh con? Dì Phương con nói chuyện này cần phải chuẩn bị từ sớm, nhà của con bây giờ hai người ở thì không sao nhưng thêm đứa trẻ nữa thì không ổn. Không phải trước đây ba có mua cho con một căn hộ ba phòng ngủ ở hoa viên Thiên Phủ đó sao, lại còn là *nhà học khu, không tồi. Nếu con không thích có thể bàn với Chu Cẩn chọn một căn khác.”

*nhà học khu (学区房): bất động sản vị trí gần các trường học chất lượng, thường có giá rất đắt đỏ.



Giang Hàn Thanh cười nhạt, nói: “Con sẽ sắp xếp.”



Anh không nói phải làm gì với ngôi nhà này. Giang Bác Tri ngừng lại, không cúp máy cũng không lên tiếng, có một sự im lặng trầm mặc kéo dài.



Dường như Giang Hàn Thanh nhận ra được điều gì đó và nói: “Còn chuyện gì nữa không?”



“Là thế này, Hàn Thanh…” Giang Bác Tri nói có chút ngập ngừng, “Ba và dì Phương con định sinh thêm đứa nữa. Dì Phương con nói chuyện này không chỉ là chuyện của hai người chúng ta, kêu ba hỏi ý kiến



của con trước.”



“…”



“Hàn Thanh?”



“Ba muốn nghe câu trả lời nào?” Giọng nói của anh lập tức lạnh đi.



“…”



Giang Hàn Thanh Thịnh đổi tay phải cầm điện thoại, giọng điệu anh vẫn thế nhưng lại phảng phất sự cô đơn buồn bã đè nén. Anh nói: “Ba luôn như vậy. Cứ hễ khi nào ba cảm thấy mình mắc nợ con gì đó, đều muốn dùng vài thứ để bù đắp vào. Chẳng cần biết con có cần hay không, ít nhất trong lòng ba cảm thấy hài lòng là được rồi.”

“Hàn Thanh, ba không có ý đó. Nếu con phản đối, thì chúng ta không sinh nữa. Dù sao con và Chu Cẩn cũng…”



Ông vội vàng giải thích.



Vẻ mặt Giang Hàn Thanh thâm trầm ngắt lời ông, nói: “Nếu ba đã sẵn sàng để trở thành một người cha tốt, vậy hãy đảm bảo sau này mình sẽ không mải mê làm ăn, mà dành thời gian để ở bên cạnh nó; ba có thể dẫn nó đến sân chơi thay vì mua máy chơi game mà ngay cả chạm vào nó cũng chẳng buồn đến. Ba sẽ không vắng mặt trong mỗi buổi họp phụ huynh và lễ tốt nghiệp. Trong khi các bạn học khác có thể chụp ảnh chung với ba mẹ, nó sẽ không phải đứng một mình trên bục giảng, thậm chí ảnh tốt nghiệp cũng là nhờ thầy giáo chụp hộ – nếu như ba đã suy nghĩ kỹ rồi, con sẽ không phản đối.”



“…”



Trước nay Giang Hàn Thanh chưa từng tỏ ra kích động mà nói nhiều với ông như thế, Giang Bác Tri lập tức cứng họng, có chút sững sờ. Trong ấn tượng của ông Giang Hàn Thanh luôn là một đứa trẻ ngoan, có lẽ do ba mẹ ly hôn, anh trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, không ưa nói nhiều, nhưng lại rất hiểu chuyện.

Sự hiểu chuyện của anh cũng phần nào giảm bớt đi bao phiền muộn và lo âu của Giang Bác Tri, nhưng có lúc ông lại cảm thấy áy náy vì Giang Hàn Thanh sẽ không vòi vĩnh làm nũng và quấy khóc ầm ĩ giống như những đứa trẻ khác.



Cũng chính vì thế, Giang Bác Tri luôn cảm thấy giữa ông với anh có một cảm giác xa cách khó tả.



Anh nắm chặt ngón tay trắng bệch đang cầm điện thoại, nhìn khuôn mặt hung dữ của mình trong gương, từ từ nhắm mắt rồi bình tĩnh lại.



Anh nói: “Ba, con đã qua cái tuổi cần ba phải có trách nhiệm rồi, ba không cần bàn chuyện này với con, chỉ cần ba có trách nhiệm với dì Phương và với đứa con của ba sau này, như vậy là được rồi.”



“…”



Cúp máy, Giang Hàn Thanh đặt điện thoại xuống, rửa tay hết lần này đến lần khác. Chu Cẩn tỉnh dậy, nghe thấy tiếng vòi nước, cửa không khóa nên cô đi thẳng vào phòng tắm. Mắt vẫn còn lim dim, vừa vào lấy bàn chải đánh răng vừa hỏi anh, “Ai gọi thế? Nghe giống như anh đang tranh cãi với ai à.”

Nhưng bản thân lại nghĩ khác, cô không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Giang Hàn Thanh khi cãi nhau với người khác sẽ như thế nào, thứ nhất là anh cư xử rất có chừng mực, thứ hai là bởi vì anh điềm đạm và biết kiềm chế cảm xúc, hiếm khi xích mích với người khác.



Anh tiện tay giúp cô bóp kem đánh răng, nhưng không đáp lại lời của cô. Đợi Chu Cẩn rửa mặt xong, đang lau qua giọt nước còn vương lại, Giang Hàn Thanh nói: “Chu Cẩn, chúng ta đổi nhà đi, căn lớn hơn thế này một chút, có phòng trẻ em nữa, em nghĩ sao?”



Chu Cẩn kéo khăn mặt lộ ra hai đôi mắt to tròn, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt có chút do dự, “Hàn Thanh, em…”



“Ừm?” Anh hơi nghiêng người và chăm chú lắng nghe ý kiến của cô.



Phải một lúc sau, Chu Cẩn mới bỏ khăn xuống, khẽ hôn lên môi Giang Hàn Thanh, thoang thoảng mùi bạc hà nhàn nhạt.

Cô nói, “Được ạ.”



Sau khi lấy được USB, đội trọng án lập tức xác nhận nội dung bên trong cùng với Tưởng Thành. Một số video có liên quan đến các vụ buôn người, buôn lậu và buôn bán ma túy nổi tiếng ở Kinh Châu, ngay cả cảnh sát Hải Châu cũng từng nghe nói đến. Những vụ án này ít nhiều đều qua tay Diêu Vệ Hải thụ lý.



Như vậy càng có thể dễ dàng xác nhận thân phận nằm vùng của Tưởng Thành hơn.



Sau khi Đàm Sử Minh báo cáo tình hình lên cấp trên, Cục Công an thành phố đã quyết định lập tức tiến hành lục soát công ty hậu cần Hằng Vận và sắp xếp một phiên điều trần cho Tưởng Thành để xem liệu anh có thể nhanh chóng khôi phục chức danh cảnh sát hay không.



Cục trưởng Lưu, người chủ trì phiên điều trần, đã đặc biệt mời Giang Hàn Thanh đến dự thính, vì phiên điều trần không công khai trước công chúng nên Giang Hàn Thanh chỉ có thể quan sát toàn bộ quá trình trong phòng giám sát.

Không còn nghi ngờ gì về giá trị của chiếc USB trong tay Tưởng Thành nữa.



Anh ta khai rằng năm năm trước Diêu Vệ Hải đã triển khai kế hoạch nằm vùng với mật mã là “Tàng Phong”. Bắt đầu từ vụ cướp súng “8.17”, trong quá trình điều tra những người liên quan, ông ấy đã phát hiện ra một đường dây giao dịch bất hợp pháp ẩn nấp sâu trong thành phố Hải Châu.”



Để tóm gọn hết “mẻ cá” của đường dây buôn bán này, Tưởng Thành đã phải ẩn mình phục tùng bên cạnh Hạ Vũ trong suốt 5 năm, đến cuối cùng mới lần ra được cơ cấu của toàn bộ nhóm tội phạm đó và vài tên cầm đầu then chốt. Chuỗi giao dịch như vậy không chỉ tồn tại ở Hải Châu, mà ngay cả Kinh Châu cũng có.



Khu vực Hải Châu do Hạ Vũ quản lý, trùm sỏ của nhóm tội phạm đó là “Lão Bọ Cạp” và cũng là người nắm quyền kiểm soát thực tế các chuỗi giao dịch ở Kinh Châu.

Mật vụ Tưởng Thành đã cung cấp cho cảnh sát rất nhiều tin tức tình báo trong nhiều năm qua. Sau khi anh kể lại sự việc, những người có liên quan cũng đứng ra làm chứng — xác thực sự tồn tại của thông tin tình báo. Đồng thời, Đàm Sử Minh cũng đưa ra một bằng chứng rất quan trọng, đó là trước khi hành động tại bến Kim Cảng, Diêu Vệ Hải đã từng đưa cho ông một mảnh giấy, trên đó viết–



[Ngày 3 tháng 10, bến Kim Cảng, thu lưới.]



Đàm Sử Minh nói, “Sau khi Diêu Vệ Hải hy sinh, phòng làm việc của ông ấy bị niêm phong. Hôm qua đột nhiên tôi nhớ ra sự tồn tại của mảnh giấy này, liền lập tức cử người đến lục soát văn phòng của Diêu Vệ Hải. Quả nhiên, tôi đã tìm thấy mảnh giấy đó trong túi tài liệu của ông ấy. Vào thời điểm đó, trước khi triển khai chiến dịch Kim Cảng, chính miệng ông ấy đã nói với tôi mẩu thông tin này do mật vụ Tàng Phong gửi tới, sau khi đối chiếu chữ viết tay, hoàn toàn trùng khớp với Tưởng Thành.”

Ông đưa cho thẩm phán xem bản giám định tư pháp các dấu vết. Theo cách này, có thể tự thấy được thân phận thật sự của Tưởng Thành.



Trọng tâm cuối cùng của phiên điều trần là dấu vân tay trên khẩu súng đã bắn chết Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong, đã được thẩm định chúng thuộc về Tưởng Thành, tòa án yêu cầu anh khai báo trung thực những chuyện đã xảy ra sau hoạt động bến Kim Cảng.



Tưởng Thành nhớ lại ngày hôm đó, trong nhà kho bỏ hoang ở bến Kim Cảng. Lúc đó, chú Thất đang chơi cờ với Mạnh Tuấn Phong, sau khi anh đến, chú Thất liền kêu anh ngồi xuống đánh một ván cờ.



Kết thúc bàn cờ, chú Thất cho anh xem một bức ảnh, người trong ảnh lại chính là Diêu Vệ Hải.



“Mãi cho đến lúc đó tôi mới biết cái gọi là giao dịch ma túy ở bến Kim Cảng vốn dĩ là tấm mành che mắt. Bọn họ nghi ngờ có cảnh sát nằm vùng trong tổ chức, vậy nên đã thả ra thông tin sai lệch về giao dịch cho vài người mới mà họ không tin tưởng, bao gồm có tôi và cả Mạnh Tuấn Phong đã chết.”





Sau khi xem những bức ảnh của Diêu Vệ Hải, mặc dù trên mặt Tưởng Thành không chút gợn sóng nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, không khỏi bàng hoàng.



Trong đầu anh vẽ ra ngàn vạn cách ứng phó, nhưng bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến anh nhất thời không có đối sách nào.



Anh đang nghĩ, tại sao lại là Diêu Vệ Hải? Anh bị lộ tẩy rồi sao?



Chú Thất dùng quân cờ đen đè lên ảnh của Diêu Vệ Hải, chỉ ra nhiệm vụ của anh tối nay là bắt sống Diêu Vệ Hải.



Tưởng Thành định thần lại, nhếch miệng, đẩy quân cờ đã ăn được, nói: “Tôi không làm.”



Chú Thất híp mắt, cười hỏi: “Sợ rồi à?”



Tưởng Thành chỉ vào Diêu Vệ Hải trong bức ảnh rồi nói: “Cảnh sát mà các người cũng dám gϊếŧ? Chú Thất, tôi đã nói rất rõ rồi, tôi theo các người là làm giàu, tôi không muốn lại ngồi tù nữa. Chọc vào cảnh sát thật sự rất phiền phức.”

Chú Thất nói: “Phiền gì? Cậu đã từng nghe đến vụ án ‘8.17’ chưa? Đó là do chúng tôi làm, năm năm trước dám gϊếŧ người thì bây giờ có gì không dám?”



Tưởng Thành cuộn tròn tay thành nắm đấm, “…”



Chú Thất: “Năm năm trước, Diêu Vệ Hải đã gϊếŧ một người không nên gϊếŧ. Lão ta với chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung. Ở bến Kim Cảng lần này, lão Bọ Cạp nhất định sẽ khiến ông ta sống không bằng chết.”



Lão đứng dậy, nắn lại đường viền cổ nhăn nhúm của Tưởng Thành, nói: “Giúp chúng tôi lo liệu chuyện này, có như thế Lão Bọ Cạp mới yên tâm tin dùng cậu. Bằng không, làm sao chúng tôi tin tưởng cậu được đây, ngài Tưởng?”







“Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi căn bản không có thời gian cũng không có cách nào báo cáo cho Diêu Vệ Hải biết, không thể kịp thời hủy bỏ chiến dịch. Tiếp sau đó chính là màn đấu súng ở bến Kim Cảng.”

“Chúng bố trí một tay bắn tỉa ở trên cao. Sau khi làm bị thương Diêu Vệ Hải, nhân lúc hỗn loạn kéo ông ấy lên xe tải rồi nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường. Chú Thất đã cử tôi đến tháp điều khiển trung tâm để tiếp ứng cho tay bắn tỉa đó. Sau này tôi mới biết người đó chính là Thích Nghiêm ‘Lão Bọ Cạp’ … “



“Nhưng lúc đó, người trong tháp điều khiển trung tâm không chỉ có Thích Nghiêm, mà còn có Chu Cẩn, điều tra viên của đội trọng án. Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi. Tình thế cấp bách, tôi không thể giải thích thân phận của mình cho cô ấy, vì nhớ đến Diêu Vệ Hải vừa bị bắt đi, có lẽ thân phận của tôi cũng có nguy cơ bị bại lộ, thế nên đã lấy đi bộ đàm trên người cô ấy …”



Đây có lẽ là nước đi nguy hiểm nhất mà anh từng làm, nhưng còn cách nào khác nữa đâu?

Sau khi tạm biệt Chu Cẩn, anh rời khỏi tháp điều khiển trung tâm, không dám chậm trễ nửa phút, nhanh chóng chạy như bay về hướng Thích Nghiêm.



Xe tải tới tiếp viện đã xuất phát, lao càng lúc càng nhanh trên đường cao tốc.



Phía sau cách đó không xa tiếng còi xe cảnh sát chói tai. Ánh đèn xanh đỏ như băng với lửa đan xen chồng chéo nhau, chiếu sáng bầu trời đêm rất hư ảo, không giống thực.



Đối với Tưởng Thành mà nói, giấc mộng hão huyền ở phía sau lưng anh, hiện thực của cái chết lại đang ở ngay trước mặt anh. Anh không có cơ hội để nhìn lại, vì vậy chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.



Tưởng Thành đuổi theo chiếc xe tải, điên cuồng nhấn ga, cuối cùng cũng tiếp cận được đuôi xe, bức màn xanh lá mở ra, hai cánh tay chìa ra, nắm lấy tay Tưởng Thành, một người ra sức kéo anh lên trên xe. Anh ngã nhào vào trong khoang hàng, vội vàng thở dốc, cổ họng nhả ra một ngụm máu tươi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Rất nhanh sau đó, anh đã ở trong chiếc xe.



Ai đó bật đèn nhỏ trong khoang hàng. Một nhóm người đứng dãn sang hai bên, chỉ có Thích Nghiêm ngồi ở giữa, tựa như chúng tinh phủng nguyệt*. Hắn đang cúi đầu lau khẩu súng bắn tỉa, sau đó ngắm thẳng vào Tưởng Thành đang ngồi, nhắm một mắt, nhả khẩu súng rỗng về phía anh một tiếng “cạch”.



*chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月 ) đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.



Tưởng Thành không hề nhúc nhích.



Thích Nghiêm nói: “Thế nào, trò chơi này, cậu vẫn thích chơi chứ?”



Tưởng Thành miễn cưỡng nói: “Nói thật, có hơi nhàm chán rồi đó, người ta muốn tiền, các anh lại chỉ muốn lôi mạng người ra để đùa giỡn.”



“Thật kém cỏi.” Thích Nghiêm bật cười, “Tưởng Thành, cậu sống quá đơn điệu rồi. Đôi khi thỏa mãn về tinh thần quan trọng hơn nhiều so với của cải vật chất.”

Tưởng Thành nói: “Thỏa mãn tinh thần của anh là gϊếŧ cảnh sát?”



Thích Nghiêm nói: “Yeah, tôi cảm thấy rất bực bội khi nhìn thấy quân phục cảnh sát. Tôi cũng không muốn gϊếŧ người, nhưng biết sao giờ? Tôi rất không vui nếu như họ chưa chết.”



Tưởng Thành lạnh giọng nói: “Anh là một gã điên.”



Khi những người khác nghe thấy Tưởng Thành dám nói lời thô lỗ với Thích Nghiêm, bọn họ trực tiếp dùng báng súng trường thúc mạnh vào bụng anh. Tưởng Thành đau đớn hít một hơi thật sâu, cơn đau buốt khiến anh theo bản năng cuộn mình lại.



“Đừng đánh, đừng đánh.” Thích Nghiêm cười lớn, “Câu nói của cậu khiến tôi nhớ đến một người rất thú vị, anh ta cũng đã từng chửi tôi như vậy.”



Hắn giẫm lên mắt cá chân của anh, day nghiền thật mạnh, nói: “Cậu có muốn biết tôi đã tra tấn người đó như thế nào không?”

Tưởng Thành đau đớn đổ mồ hôi, nhưng lại không thốt thêm câu nào nữa. Thích Nghiêm trừng mắt nhìn anh một hồi, sau đó nhanh chóng thu chân về, nói: “Vô vị.”



Tưởng Thành không có hứng thú với cái người được nhắc đến trong miệng hắn ta, lúc đó anh vẫn chưa biết Thích Nghiêm là lão Bọ Cạp, cho nên cũng không quá để tâm đến hắn. Anh dần đuối sức, không vực nổi tinh thần mà chìm vào giấc ngủ, đợi khi tỉnh lại thì trời đã hửng sáng, chiếc xe dừng lại ở cứ điểm tạm thời Khuông San Tây Lý.



Anh bước vào nhà kho và nhìn thấy Diêu Vệ Hải, người đang bị trói gô lại, nằm trên mặt đất.



Thân thể cuộn tròn không ngừng co giật, nôn ra rất nhiều máu, hai chiếc móng tay đã bị rút ra.



Một người túm tóc Diêu Vệ Hải, buộc ông phải ngẩng đầu lên.



Thích Nghiêm ngồi xuống ghế đối diện nói: “Cục phó Diêu, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Ông năm lần bảy lượt truy đuổi chúng tôi lâu như vậy. Mật vụ cũng điều tới, tới một thì chết một. Ông không thấy đau lòng sao? Nhưng không sao cả. Tôi sẽ không vì mấy tên mật vụ này mà oán hận ông. Ông là cảnh sát và đây là trách nhiệm ông phải làm.”

Trông hắn có vẻ rất hiểu lý lẽ, ánh mắt ôn nhu, bởi vì mang nét điệu đà trau chuốt giống nữ giới, nên càng thêm nhã nhặn lịch sự.



Tuy nhiên, đôi mắt hắn từ từ nheo lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hỏi: “Tôi chỉ quan tâm một chuyện. Rốt cuộc là ông hay là vị giáo sư Giang đó đã bắn chết anh trai tôi?”



“…”



“Chỉ cần ông nói không phải ông, tôi sẽ thả ông đi, thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK