Mục lục
Rừng Thép Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu nóng bắn tung tóe…
Trước mắt của Thích Nghiêm tối sầm, tạm thời mất đi cảm giác.

Mắt phải đang rỉ máu, hắn vội đưa tay lên che lại, cơn đau bùng phát trong tích tắc.
Thích Nghiêm khom người, như phát hiện ra điều gì đó, lặng lẽ phát ra tiếng rên la đau đớn.

Vốn dĩ Chu Cẩn định đâm thẳng vào cổ họng hắn, nhưng Thích Nghiêm phản ứng quá nhanh, cô chỉ làm bị thương mắt hắn.
Lúc này, thể lực của Chu Cẩn đã gần như bị áp chế, cô biết rõ bản thân không nên cứ tiếp tục dây dưa với Thích Nghiêm.
Cô cởi giày cao gót, chân trần đứng dậy và lao ra ngoài.
Đẩy cửa bước ra, hành lang dài dằng dặc, một mảng tối om.

Một bên là bức tường treo đầy khung ảnh, một bên là cửa sổ hình chữ nhật, xuyên qua lớp kính bụi bặm, Chu Cẩn có thể nhìn thấy bầu trời đen kịt và ánh trăng ảm đạm bên ngoài.

Cô chạy dọc theo bức tường và chợt đi qua một thang máy, sau khi nhấn nút hai lần, không hoạt động, là đường cùng rồi.
Lúc này, Chu Cẩn cảnh giác quay đầu lại, liền thấy Thích Nghiêm đã đuổi gần kịp.

Mắt phải của hắn bị đâm rách, mất nửa thị lực, đi lại cũng loạng choạng, sau khi ra ngoài cũng suýt nữa va vào tường.



Tầm nhìn mơ hồ, đuổi theo thân ảnh màu đỏ xa xăm.
Thích Nghiêm thở d.ốc, đau đớn tột cùng, nhưng thay vào đó hắn bật cười điên dại.
“Được, thú vị đấy! Càng ngày càng thú vị!”
Như hắn đã từng nói, phản kháng trong bất lực cùng hèn hạ mới là thú vị nhất.
Các thợ săn phải luôn tận hưởng quá trình săn mồi, tận hưởng sự vùng vẫy và kháng cự của con mồi, chỉ có như vậy, khoảnh khắc thu hoạch mới càng ý nghĩa.
Chu Cẩn nghe thấy giọng nói của Thích Nghiêm thì không dám dừng bước, tiếp tục chạy về phía trước, cuối hành lang là cầu thang.


Cô lê chân, từng bước đi xuống, bên trên vọng lại tiếng bước chân của Thích Nghiêm ngày một rõ rệt.
Cộp, cộp, cộp—
Có vẻ như hắn đã thích nghi được với cơn đau trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liên tục gọi cô bằng một giọng điệu tràn đầy thích thú, cố tình kéo dài: “Chu Cẩn, cảnh sát Chu, cục cưng à!”
Điều này nằm ngoài dự tính của hắn.

Ban đầu Thích Nghiêm không coi Chu Cẩn là đối thủ, trong mắt hắn, Chu Cẩn chính là một con cừu non đang bị người khác lợi dụng.
Bây giờ, con cừu nhỏ này lại làm xước một bên mắt của hắn.
Mù lòa? Đau đớn? Đây không phải thứ mà Thích Nghiêm sẽ sợ.

Cơn đau ngấm dần ngược lại càng khiến thần kinh hắn như bị điện giật.
Thích Nghiêm đưa bàn tay lên vuốt ve lồng ngực và trái tim đang đập loạn xạ của mình, còn điều gì có thể khiến hắn phấn khích hơn bây giờ? Hắn thèm muốn thứ cảm giác này, nhịp tim và sự đau đớn, tất cả đều là bằng chứng cho sự sinh tồn.

Hắn không vội giết Chu Cẩn, hắn muốn vờn bắt cô, rồi lại hôn lên môi cô, thưởng thức mùi hương trên cơ thể cô.
Chu Cẩn hoa mắt, rẽ xuống lầu một, đảo mắt nhìn quanh, đây là một căn hộ lớn và không có bất kỳ vách ngăn, đồ đạc chất đống lộn xộn, ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy hành lang trên lầu.

Cô không thể nhìn rõ, cũng không có quá nhiều thời gian để nhìn.
Tiếp tục đi xuống là tới tầng một.
Chu Cẩn đang gắng sức chạy nhanh nhất có thể, cô phát hiện có một cánh cửa, từ bên trong kéo tay nắm cửa, đập qua đập lại nhiều lần, nhưng vẫn không tài nào mở được.
Trái tim như sắp nổ tung, thấp thỏm bất an.
Bóng người đen sì đó đứng ở cuối hành lang, cái bóng đổ dài trên mặt đất dường như đã biến thành một con quái vật ăn thịt người, đang từng bước tiến gần về phía cô.
Bàn tay che mặt của Thích Nghiêm thõng xuống, máu theo đầu ngón tay hắn nhỏ xuống đất.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nửa khuôn mặt bên phải của hắn bê bết máu, nhưng mắt trái lại trừng to bởi hưng phấn và tính dục được phóng thích, bộ dạng của hắn vô cùng gớm ghiếc đáng sợ, hệt như một bóng ma.
Hắn trầm giọng hỏi: “Cảnh sát Chu, lạc đường rồi sao?”
Chu Cẩn đành phải bỏ qua cánh cửa đó, tiếp tục chạy thục mạng về phía trước, ngoại trừ tiếng thở d.ốc nặng nề của mình, Chu Cẩn không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.

Dần dần, hành lang trước mặt cô xoắn lại và cuộn tròn trong mơ hồ.
Chu Cẩn đã kiệt sức rồi, hai chân như đeo chì, đau nhức và nặng trĩu, với chút ý thức còn sót lại, cô tìm thấy một căn phòng có thể mở được cửa.

Bên trong bày rất nhiều đồ dùng, tất cả đều đã phủ một lớp bụi đen, Chu Cẩn nuốt khan cổ họng, loạng choạng đi tới phía sau ghế sô pha, khom lưng nấp mình sau đó.
Cái lạnh của đêm muộn thấm vào da thịt cô từng chút một.

Chu Cẩn khẽ run lên, nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay, cô đang nghĩ xem, lần này nên đâm vào góc độ nào để có thể cắt xuyên qua động mạch chủ của Thích Nghiêm.
Không thể bỏ lỡ nó lần nữa.
Chu Cẩn thở hổn hển, mi mắt ngày càng nặng trịch.

Cô thầm nghĩ, không thể ngất đi, ít nhất không phải bây giờ.
Thích Nghiêm lật tung từng phòng một, bước từng bước chậm rãi, vang vọng trong căn biệt thự yên tĩnh.

Hắn đẩy cửa bước vào, sờ thấy máu tươi dính nháp còn vương lại trên tay cầm, khóe miệng không khỏi cong lên.
Chu Cẩn nghe thấy tiếng bước chân của hắn, càng siết chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay.
Qua ánh đèn yếu ớt, Thích Nghiêm nhìn thấy góc váy đỏ lộ ra dưới chân ghế sô pha, bước chân đột nhiên ngừng lại, sau đó mỉm cười nói: “Bắt được cô rồi.”
Trong chớp nhoáng, mảnh thủy tinh tỏa ra ánh sáng, đâm từ phía sau Thích Nghiêm, dường như Thích Nghiêm sớm đã đoán trước được tình hình, quay người lại, nắm chặt cổ tay Chu Cẩn, vặn ngược tay ra sau.
Chu Cẩn đau đớn, ngón tay mất đi sức lực, mảnh thủy tinh cứ thế rơi xuống.
Thích Nghiêm thô bạo đẩy cô vào tường, mặt của Chu Cẩn đập vào tường, cảm giác thô cứng lạnh lẽo khiến cô toàn thân run lên.

Cô nhíu chặt mày, chống cự vài lần, nhưng không thể thoát khỏi sự áp chế của Thích Nghiêm.
Bàn tay trống rỗng của Thích Nghiêm chạm vào góc váy của cô, quả nhiên váy đã bị cô xé một mảnh.
Biết dùng váy đỏ làm mồi nhử, nấp phía sau để tấn công, nhưng Thích Nghiêm đã mất một mắt nên sẽ không khinh thường cô nữa.

Thích Nghiêm há miệng cắn lên lỗ tai Chu Cẩn, cười nhạo nói: “Tiểu ranh ma.”
Sau lưng Chu Cẩn ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cơn đau khắp người cũng không bằng tiếng thì thào bên tai, trong lòng cảm thấy buồn nôn không nói nên lời.
Cô nói: “Thích Nghiêm, anh thực sự nghĩ rằng mình có thể trốn thoát lần này sao?”
“Trốn? Kẻ thất bại mới phải chạy trốn.” Thích Nghiêm nói: “Giang Hàn Thanh đang đến đây với cảnh sát.

Tôi vốn định chôn cất cô ở đây cùng với họ để đền mạng cho anh trai tôi, nhưng bây giờ tôi lại thay đổi quyết định rồi.”
Hắn cười khúc khích, giọng điệu đầy quyến rũ: “Cô chọc mù mắt tôi, phải có đi có lại chứ nhỉ.”
Chu Cẩn không để tai bất kỳ lời đe dọa nào của hắn, cô chỉ nghe rõ hai từ – “chôn cất”.
Chôn cất thế nào?

Ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát nhấp nháy, phản chiếu sự biến đổi màu sắc của bầu trời đêm.

Đội đặc cảnh đã đến bãi biển Tông Sâm và triển khai giám sát xung quanh biệt thự.
Đàm Sử Minh điều người giúp Giang Hàn Thanh mặc áo chống đạn.
Lúc này, Bạch Dương ôm máy tính bước xuống từ trên xe, đưa cho Giang Hàn Thanh một cái tai nghe, nói: “Điện thoại cố định.”
Giang Hàn Thanh nhận lấy nó và cài vào bên tai.
Đàm Sử Minh ra hiệu cho các thành viên của lực lượng cảnh sát gần đó giữ im lặng.
Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối.
Giang Hàn Thanh nhìn chằm chằm hàng kính vòm tối đen như mực phía xa, anh lên tiếng trước: “Tôi đến rồi.”
Lính bắn tỉa ở trên cao nhìn thấy một tấm màn kính đung đưa xẹt qua ống ngắm, lập tức báo cáo vị trí cho xe chỉ huy.
“Tầng ba.

Ngoài hắn ra, không phát hiện ai khả nghi.”
Thích Nghiêm nấp sau tấm rèm, qua một khe hở, hắn có thể nhìn thấy đèn cảnh sát nhấp nháy trên bầu trời.
Không có một tia hoảng sợ, hắn bình tĩnh nói chuyện với Giang Hàn Thanh: “Anh đến muộn rồi đó, giáo sư Giang.”
“Chu Cẩn đâu?”
“Anh có muốn nghe giọng của cô ta không?”
Tay hắn cầm một chiếc máy ảnh, nhưng không có hình ảnh mà lại là tiếng kêu la đầy đau đớn của Chu Cẩn.
Gió lạnh dữ dội thổi lướt qua khu rừng rậm sau lưng, lá cây héo úa phát ra âm thanh sột soạt, Giang Hàn Thanh sững người theo cơn gió năm đến sáu giây.

Sự im lặng của Giang Hàn Thanh khiến Thích Nghiêm cười nham hiểm, hắn hỏi: “Thỏa mãn chưa?”
Giang Hàn Thanh lạnh lùng nói: “Chu Cẩn là con tin duy nhất của anh, Thích Nghiêm, đừng để mất đi tư cách thương lượng.”
“Yên tâm, như tôi đã nói, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Thích Nghiêm nói: “Nếu muốn thương lượng, tốt hơn là mặt đối mặt một cách chân thành.

Giáo sư Giang, tôi đợi anh.

Ồ, đúng rồi, anh có thể mang theo vài tên cảnh sát vô dụng đó theo nữa, tôi rất hoan nghênh.”
Micro được kết nối với máy tính xách tay, giọng nói của Chu Cẩn, Đàm Sử Minh, Bạch Dương và Tưởng Thành đang ngồi trong xe vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Đàm Sử Minh nghiêm nghị nói với Giang Hàn Thanh: “Bây giờ chúng ta không thể biết được tình hình bên trong căn biệt thự, tầm nhìn không tốt, lính bắn tỉa không thể nổ súng.”
Giang Hàn Thanh nói: “Tôi biết, kêu họ giữ nguyên vị trí đợi lệnh, tôi sẽ đi vào đàm phán với Thích Nghiêm, sau đó hành động sau khi đã đảm bảo an toàn cho Chu Cẩn.”
Đàm Sử Minh nhìn xuống chân phải vẫn chưa hồi phục của anh, cau mày nói: “Không được, như thế quá nguy hiểm.”
Giang Hàn Thanh nói: “Không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.”
Trong các trường hợp bắt cóc thông thường, bọn bắt cóc sẽ đưa ra hai điều kiện: Thứ nhất, chuẩn bị tiền chuộc; thứ hai, không được gọi cảnh sát.
Thích Nghiêm không muốn tiền, lần này hắn bắt cóc Chu Cẩn là để trả thù Giang Hàn Thanh.

Hơn nữa, hắn biết rõ Giang Hàn Thanh là cố vấn của đội trọng án và có liên hệ rất chặt chẽ với cảnh sát, nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu anh không được báo cảnh sát.
Có lẽ Thích Nghiêm đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với cảnh sát.
Dù là vụ án giết người hàng loạt Hoài Quang hay vụ cướp “8.17” thì lực lượng cảnh sát cũng đã phải trả giá quá đắt và không thể hy sinh thêm được nữa.
Giang Hàn Thanh mặc xong áo chống đạn, do dự hồi lâu rồi nói với Đàm Sử Minh: “Chú hãy mời Thích Chân và Giản Lương đến hiện trường.”
Tưởng Thành đứng sau góc khuất đi tới, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, nói: “Tôi sẽ giúp cậu.”

Bên trong biệt thự, một bóng đèn nhỏ trên trần nhà tỏa ra ánh sáng xanh lạnh, trên đất rải đầy những băng giấy dính máu, mắt phải của Thích Nghiêm được quấn một lớp băng gạc.
Vết thương ở mắt rõ ràng sẽ khiến mọi cử động của hắn đều mang theo cơn đau thấu xương, hắn nghiến răng tiêm lên cánh tay mình một mũi kim.

Chất lỏng được đẩy vào cơ thể từng chút một.
Ngay sau đó, Thích Nghiêm nhắm mắt lại, ngẩng đầu hít thở sâu vài cái.
Phía sau hắn, trên chiếc máy ảnh gắn trên giá chống ba chân, đèn hiển thị vẫn đang nhấp nháy đều đặn..
---
Giang Hàn Thanh đi đến cửa chính của căn biệt thự, ngẩng đầu lên liền trông thấy một camera giám sát ở trong góc.

Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Thích Nghiêm, nơi này gần giống như một công viên giải trí mà hắn xây dựng cho chính mình.
Giang Hàn Thanh quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thành cách đó không xa.

Tưởng Thành hiểu ý, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang hai vách tường bao, ra hiệu với Giang Hàn Thanh, ý bảo mình sẽ đi đường vòng.
Cánh cửa sắt màu xám nhạt từ từ mở ra, Giang Hàn Thanh hít sâu một hơi, nén chịu vết thương đau đớn ở chân, bước vào “công viên giải trí” này.
Thích Nghiêm vứt bỏ ống tiêm và băng gạc, ung dung ngồi trên ghế, liên tục mân mê khẩu súng cảnh sát trong tay, khẩu súng đó là của Chu Cẩn.
Bước chân ngày một gần, Thích Nghiêm ngẩng đầu nhìn ra hướng người đang đi tới.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo, sắc mặt Giang Hàn Thanh càng trắng hơn, đôi mắt đen láy, mang theo cảm giác lãnh đạm bất khả xâm phạm.
Giang Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt bị thương của Thích Nghiêm, hỏi: “Chu Cẩn đâu?”
Thích Nghiêm đưa họng súng lên ấn vào trán, sau khi tiêm ma túy xong hắn liền quên bẫng đi cảm giác đau đớn, thân thể có chút nhẹ nhõm, loại cảm giác thư thái như đang ở trên mây này khiến hắn bình tĩnh hơn khi đối mặt với Giang Hàn Thanh.

Thích Nghiêm chỉ vào mắt phải của mình, nhẹ giọng nói: “Cảnh sát Chu khiến tôi khổ sở không ít đấy.”
Giang Hàn Thanh gặng hỏi lại từng chữ một: “Chu Cẩn, ở đâu?”


“Không vội.” Thích Nghiêm nói: “Bạn cũ gặp lại, trước tiên nên hàn huyên chút chứ nhỉ, mời ngồi.”
Hắn đưa tay ra, mời Giang Hàn Thanh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn, giữa họ ngăn cách bởi một chiếc bàn ăn dài.
Giang Hàn Thanh tiến đến gần hơn một chút nhưng cũng không ngồi xuống, hai tay anh chống lên bàn nghiêng người về phía trước, bất luận là tư thế nào hay ngôn ngữ gì cũng đều tràn đầy sát khí.
“Thích Nghiêm, anh muốn chơi, tôi sẽ chơi với anh đến cùng.


Phải làm thế nào anh mới chịu buông tha cho Chu Cẩn?”
“Giáo sư Giang, cầu xin cũng phải tỏ ra chân thành chút chứ.” Hắn nói với Giang Hàn Thanh, “Chúng ta còn một vài ân oán cũ chưa giải quyết, đợi giải quyết xong rồi, bàn đến chuyện đó cũng không muộn mà.”
Thích Nghiêm đặt khẩu súng trong tay lên bàn, đẩy về phía Giang Hàn Thanh, anh không cúi đầu, bắt chính xác khẩu súng cảnh sát.
“Còn nhớ trò chơi trước đây của chúng ta không?”
Thích Nghiêm lấy ra một khẩu súng khác và tháo rời từng linh kiện.
Giang Hàn Thanh lạnh mặt, làm theo động tác của hắn, dần dần tháo dỡ khẩu súng, cuối cùng anh bắn một viên đạn trong băng ra rồi dựng nó lên bàn.
Thích Nghiêm sờ sờ cằm, hỏi: “Lần này cược gì đây? Cược Chu Cẩn có được không?”
Hắn khiêu khích với giọng điệu thương lượng.
Giang Hàn Thanh vẫn giữ nguyên thái độ: “Tôi không thích lấy mạng người ra để đánh cược.”
“Cái mà anh không thích lại là thứ mà tôi thích nhất đó.” Thích Nghiêm nhếch miệng, nụ cười có chút điên dại: “Người phụ nữ của anh, cơ thể rất quyến rũ, cô ta đáng để đặt cược đấy.”
Đồng tử Giang Hàn Thanh đột nhiên nhíu chặt, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Thích Nghiêm, nhưng đầu óc lại như muốn nổ tung, suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn.
Anh ôm lấy tay phải, thầm nghĩ, đây chắc chắn là một cái bẫy.
Chắc chắn là như thế.
Vẻ mặt vô cảm của Giang Hàn Thanh thực sự khiến Thích Nghiêm cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng lại càng khơi dậy khát vọng chiến thắng trong hắn.

Hắn dang hai tay ra nói với Giang Hàn Thanh:, “Vẫn quy tắc cũ, sau khi lắp xong, hãy bắn một phát vào tấm kính sau rèm cửa, chào hỏi các anh bạn cảnh sát ngoài kia, thế nào?”
Giang Hàn Thanh hướng mắt xuống các bộ phận của súng bày khắp mặt bàn.
Anh có thể thắng không?
Sau khi thắng rồi, liệu Thích Nghiêm sẽ giữ lời hứa chứ?

[Anh Giang, nếu tôi là anh, viên đạn vừa rồi lẽ ra phải bắn vào đây, dù thế nào cũng không thể sống sót ra ngoài, giết được ai thì cứ giết.]

[Thật đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, anh lại không thể nắm bắt được.]

Có một viên đạn trên bàn.
Có lẽ ngay cả Giang Hàn Thanh cũng không để ý, ánh mắt của anh lúc này tràn đầy sát ý.
Nếu anh có thể nhanh hơn Thích Nghiêm, với phát súng này, anh sẽ không làm vỡ miếng thủy tinh đó, mà là bắn vỡ sọ Thích Nghiêm, tự tay gi.ết chết hắn, sau đó kết thúc tất cả.
Không đúng, không đúng–!
Giang Hàn Thanh cuộn tròn nắm đấm, sự hung dữ trong ánh mắt cũng dần thu lại.
Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, Thích Nghiêm nói những lời đó chính là muốn làm rối loạn suy nghĩ và kế hoạch của anh.
Đột nhiên, môi Thích Nghiêm mấp máy: “Bắt đầu.”
Giang Hàn Thanh không kịp phản ứng, nhanh chóng nhặt lò xo đẩy về, nòng súng, máy phát tín hiệu, then khoá chốt, đầu nòng, lần lượt lắp vào thân súng, bỏ đạn vào băng, sau đó……
Còn chưa đợi sau đó, anh đã nghe thấy rõ ràng một tiếng “cạch”, là âm thanh một viên đạn được nạp vào, lập tức nhận ra Thích Nghiêm đã nhanh hơn anh một bước.
Giang Hàn Thanh quyết từ bỏ việc tháo lắp, lợi dụng điểm mù bên mắt phải của Thích Nghiêm, văng mình sang phía bên trái.
“Đoàng!”
Sau khi Giang Hàn Thanh lăn tới nấp sau một chiếc tủ thấp, viên đạn không bắn trúng người anh nhưng xuyên qua mép tủ, sượt qua cánh tay của anh.
Trong nháy mắt, máu tươi tuôn ra.
Thích Nghiêm bắn trượt, đồng thời cũng nhanh chóng cúi người xuống tìm chỗ nấp để tránh Giang Hàn Thanh bắn trả.
Thật đáng tiếc, bởi vì vết thương ở mắt phải đã chặn tầm nhìn của hắn, nếu không thì phát súng này đã bắn xuyên qua vai của Giang Hàn Thanh, khiến anh mất khả năng di chuyển.
Sau khi Thích Nghiêm nhét đầy những viên đạn còn lại trong túi vào băng, hắn lại đứng dậy và bắn một phát nữa về hướng Giang Hàn Thanh đang ẩn nấp, với ý định uy hiếp.
Thấy anh không ra, Thích Nghiêm cười càng thêm kiêu ngạo: “Lần này anh thua rồi, giáo sư Giang.”
Giang Hàn Thanh ngẩng đầu, khẽ tựa vào tủ, nhắm mắt lại, tự nhắc bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh, tiếp đó anh đẩy băng đạn một viên vào thân súng, sau đó lên nòng.
“Nhưng nể tình bạn nhiều năm, tôi sẵn sàng cho anh một cơ hội nữa.”Thích Nghiêm nói tiếp: “Tôi có hai câu hỏi, hy vọng anh có thể thành thật trả lời tôi.”

Trong bóng tối, đèn báo của máy quay vẫn sáng, ghi lại mọi thứ đang diễn ra ở đây.
Thích Nghiêm hỏi: “Năm năm trước trong vụ cướp súng ‘8.17’, có phải anh vẫn chọn nổ súng giết người sau khi Văn Lãng đầu hàng không?”
Giang Hàn Thanh không chút do dự mà thừa nhận: “Đúng.”
Thích Nghiêm lại hỏi: “Diêu Vệ Hải, đội trưởng đội chuyên án có phải đã nói dối rằng Văn Lãng chống lệnh bắt giữ nên cảnh sát mới nổ súng bắn chết là để che đậy hành vi phạm tội của anh hay không?”
Giang Hàn Thanh nói: “Phải.”
“Anh thừa nhận là được rồi.” Thích Nghiêm cầm súng bắn một phát nữa về phía anh, cao giọng nói một cách đầy ác ý: “Giang Hàn Thanh, bước ra đây và quỳ xuống, ăn năn cho tội ác mà anh đã phạm phải đi, nếu có thể khiến tôi hài lòng, tôi có thể cân nhắc cho anh gặp cảnh sát Chu.”
Giang Hàn Thanh đếm số viên đạn trong súng của Thích Nghiêm, vắt óc suy nghĩ một cách nhanh nhạy.
Tại sao Thích Nghiêm lại hỏi hai câu này?
Anh nhắm mắt lại, hầu kết trượt lên xuống, rồi nói: “Anh không nhìn thấy tôi bắn phải không? Thích Nghiêm, anh đã ở đâu khi tôi chĩa súng vào Văn Lãng? … Anh dẫn người đi ngăn chặn đội hành động của Diêu Vệ Hải, khi quay lại nhà kho, anh thấy Văn Lãng giơ tay đầu hàng, lúc đó tôi liền biết, Văn Lãng muốn gánh hết mọi tội lỗi thay cho anh nên anh đã bỏ mặc anh ta mà chạy trốn một mình.”
Bắp thịt dưới mắt trái của Thích Nghiêm co giật.
Nghe thấy sự trầm lặng của hắn, Giang Hàn Thanh biết những suy đoán của mình gần như đúng tám đến chín phần.
“Nếu anh không chạy trốn, có lẽ Văn Lãng đã không chết, bởi vì người tôi muốn giết không phải anh ta, mà là anh.”
“Ồ.” Thích Nghiêm đưa họng súng nóng hổi ấn vào trán, nói: “Cho nên, giáo sư Giang thừa nhận bản thân nổ súng trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo?”
Giang Hàn Thanh nói: “Phải, lúc đó tôi rất tỉnh táo, bởi vì tôi biết người tôi muốn giết là ai.

Thích Nghiêm, anh đã giết nhiều người như vậy, có biết người mà bản thân thật sự muốn giết là ai không?”
Nhân lúc đang nói chuyện Giang Hàn Thanh nhanh chóng rời khỏi vị trí ban đầu của mình, chạy đến một nơi ẩn nấp khác để tránh.
Thấy anh đột nhiên di chuyển, Thích Nghiêm liền bắn tiếp phát nữa.
Túi đạn trống rỗng.
Giang Hàn Thanh gần như ngã nhào xuống đất, vết thương ở chân đau nhức dữ dội.

Anh cắn răng gắng chịu rồi nói tiếp: “Trước kia anh đã từng hỏi tôi, có hiểu tại sao anh không thể không giết người? Tôi không thể hiểu nổi, vì tôi chưa bao giờ thấy một tên tội phạm giết người nào nhàm chán như anh, quá trình phạm tội cùng vài ba trò kíc.h thích vô cùng rẻ mạt.”
Thích Nghiêm luôn coi Giang Hàn Thanh là đối thủ, nhưng những lời phán xét này của Giang Hàn Thanh tràn đầy khinh miệt và coi thường nghệ thuật giết người đáng tự hào của Thích Nghiêm, đối với Thích Nghiêm mà nói, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Thích Nghiêm tiến đến hai bước về phía nơi ẩn náu của anh, cười lạnh nói: “Giang Hàn Thanh, chọc giận tôi sẽ không tốt đẹp gì cho anh đâu.”
Giang Hàn Thanh nói: “Tôi từng dẫn nhóm nghiên cứu tội phạm đến California nửa năm, gặp một số phạm nhân trong tù.


Thủ thuật giết người thực sự không có nhân tính, không có điểm yếu, chỉ là theo đuổi vẻ đẹp tối cao của cái chết.

So với họ, ‘tác phẩm’ của anh quá vụng về, mọi khía cạnh của việc giết người đều phản ánh sự hèn nhát và kém cỏi của bản thân, bởi vì anh không thể giết người mà mình thực sự muốn giết, nên mới lấy họ ra để làm vật thay thế.”
Giang Hàn Thanh liếc nhìn lên trên, sau đó liền nhanh chóng lao vút ra ngoài, lại lần nữa đổi vị trí.
Thích Nghiêm quay súng, nhưng phát súng không theo ý muốn.
“Không phải sao? Anh hận sự phản bội của Thích Chân, nhìn thấy bà ấy ở cùng với Giản Lương nên cũng ôm mối hận cảnh sát … Lừa giết nhiều phụ nữ ở Hoài Quang, tạo ra vụ cướp súng ở Hải Châu, Chu Xuyên, Lý Cảnh Bác, và sau đó là Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong, rất nhiều cảnh sát đã lần lượt chết dưới tay của anh, nhưng tại sao Thích Chân và Giản Lương người mà anh căm ghét nhất vẫn sống rất vui vẻ?”
Giang Hàn Thanh cong chân phải, anh cau mày, điều chỉnh lại nhịp thở, giọng nói cũng chùng xuống.
Anh hỏi: “Anh sợ cái gì? Sợ Thích Chân ghét bỏ anh?”
Thích Nghiêm không đáp.
Giữa lúc đối đầu trong im lặng, Giang Hàn Thanh nghĩ đến việc nghe thấy tiếng hét của Chu Cẩn qua điện thoại, trong lòng anh không khỏi nảy sinh ý nghĩ xấu xa muốn dồn người khác vào đường cùng.
Anh biết nói gì sẽ khiến Thích Nghiêm rơi xuống vực thẳm đau đớn.
Giang Hàn Thanh lạnh mặt, gằn giọng nói: “Đừng lo, bà ấy có thể không còn tâm tư để thù ghét anh nữa đâu.”
Anh cố tình dừng lại hai ba giây, khi nội tâm Thích Nghiêm bắt đầu xao động, Giang Hàn Thanh lại nói tiếp: “Bà ấy và Giản Lương tính sinh thêm một đứa con nữa.”
Lúc này, cả người Thích Nghiêm lộ ra dưới thứ ánh sáng lạnh như tuyết, Giang Hàn Thanh ngồi ôm gối trong bóng đen dày đặc.
Thích Nghiêm giương họng súng lên, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, thấp giọng hỏi: “Mày nói cái gì?”
Đoàng!
Một phát.
Thích Nghiêm hét lên: “Mày vừa nói cái gì!”
Đoàng! đoàng!
Hai phát nữa.
Sau khi hết đạn, tiếng bóp cò nhẹ liên tiếp được lặp lại nhiều lần.
Lúc này, Giang Hàn Thanh nhìn về phía người đã ẩn nấp bên trên, gọi tên: “Tưởng Thành!”.
----
Tận dụng thời cơ và vị trí, Tưởng Thành từ cầu thang bên trên nhảy xuống, lao thẳng về phía Thích Nghiêm.

Thích Nghiêm không hề có sự phòng bị, hai người gần như cùng ngã nhào xuống đất, Tưởng Thành nhích ra ngoài, cuộn mình lăn hai vòng, sau đó đứng lên ổn định trọng tâm.
Vòng eo anh ấy uyển chuyển và chứa đựng sức mạnh, khi co cứng đến cực độ sẽ lộ ra vẻ săn chắc và thẳng tắp.
Tưởng Thành nhìn chằm chằm Thích Nghiêm dưới đất, nói với Giang Hàn Thanh: “Ở đây giao cho tôi, cậu đi tìm Chu Cẩn đi.”
Vẻ mặt Giang Hàn Thanh bình thản, không buồn liếc nhìn Thích Nghiêm, xoay người sải bước ra khỏi cửa.
Thích Nghiêm ngã xuống đất, đầu óc trống rỗng một hồi, hắn đổi tay dựng người lên, sờ sờ phía sau đầu, cảm giác đau đớn như m.a túy vừa tách ra khỏi cơ thể hắn.

Hắn bật cười, giương mắt nhìn Tưởng Thành: “Sao tôi có thể quên còn có cả cậu nữa nhỉ? Tưởng Thành, vốn dĩ chúng ra có thể làm bạn mà.”
“Bạn? Mẹ kiếp, nghe phát buồn nôn, mày xứng hả? Mày tính làm cái gì?”
Tưởng Thành cuộn chặt nắm đấm, cơn giận tích tụ bấy lâu nay gần như bộc phát.



Anh lao tới, túm lấy cổ áo phía sau của Thích Nghiêm, giáng vài cú đấm vào bụng hắn.
“Mày, rốt cuộc, đã làm gì Chu Cẩn?”
Anh ấy gầm gừ, nắm đấm hạ xuống càng mạnh hơn.
Đột nhiên, một tia sáng lạnh lùng xẹt qua mắt anh, tiếp đến cánh tay bỗng đau nhói.

Tưởng Thành nhanh chóng rút tay, lùi về sau, đứng cách xa Thích Nghiêm.

Chỉ trông thấy con dao găm không biết ở đâu, nó đung đưa và chặn ngay trước ngực.

Vẻ mặt của Thích Nghiêm đã biến dạng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
“Hai giới đen trắng này không dung nạp kẻ phản bội, bây giờ làm chó cho Giang Hàn Thanh sao?” Hắn chế nhạo, “Thật đáng thương, hắn đã cướp đi người phụ nữ yêu quý của mày, cướp đi danh dự mà mày xứng đáng được nhận, Tưởng Thành, mày là một cảnh sát ưu tú, kết quả lại biến bản thân thành ra như vậy … À, mày còn tự tay giế.t chết Diêu Vệ Hải, làm thế mà cũng có thể quay lại đội cảnh sát được sao?”
“Tao cũng muốn biết câu trả lời đây, chi bằng tiễn mày xuống đó hỏi thử lão Diêu xem tao rốt cuộc còn có thể làm cảnh sát được nữa hay không.”
Hai mắt Tưởng Thành đỏ ngầu, không quan tâm tới cơn đau buốt nơi cánh tay, lần nữa lao tới, né tránh con dao găm đang vung vẩy của hắn một cách linh hoạt.

Con dao găm như một ánh sao nổi bật đang lấp lánh, vậy thì thân hình của Tưởng Thành lại giống như tia chớp, bắt chuẩn lấy cánh tay phải của Thích Nghiêm rồi vặn thật mạnh!
Xương bàn tay như bị gãy lìa phát ra tiếng “rắc”, Thích Nghiêm có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau dữ dội ngay sau đó.
Con dao găm tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Tưởng Thành nhân cơ hội này ghì chặt cổ Thích Nghiêm, áp lực cực lớn giữa hai cánh tay khiến Thích Nghiêm lập tức rơi vào đau đớn đến nghẹt thở.

truyện đam mỹ
Gân xanh trên trán nổi phồng, vẻ mặt gớm ghiếc, vết thương trên mắt phải lại nứt toác, máu tuôn ra ướt đẫm băng gạc trong nháy mắt.

Ánh mắt Tưởng Thành hung tợn đến mức muốn giết người: “Mày có thể lặp lại những câu nói vừa rồi mới xúc phạm Chu Cẩn.”
Anh muốn Thích Nghiêm nói, nhưng cánh tay lại siết ngày càng chặt, khiến hắn khó thở.
Sắc mặt Thích Nghiêm nhanh chóng đỏ bừng.
Hắn ghét cái cảm giác ngột ngạt này, cực kỳ ghét.
Trong ký ức của hắn, Thích Chân đã từng nhéo hắn bằng cả hai tay, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt hung dữ vì hận thù và ghê tởm của bà trong sự bức bối ngạt thở.
Thích Nghiêm chống đỡ cơn chóng mặt do thiếu dưỡng khí, thò tay vào trong túi và tìm thấy một chiếc điều khiển từ xa loại nhỏ.

Bên ngoài biệt thự, đội cảnh sát túc trực nghe thấy nhiều tiếng súng liên tiếp phát ra từ bên trong, Đàm Sử Minh lập tức hạ lệnh hành động.
Đội đặc cảnh được phân thành ba nhóm hành động, mỗi nhóm sẽ chịu trách nhiệm truy quét từng tầng.
Trong đó một nhóm hành động đã chạm mặt Giang Hàn Thanh từ trên cầu thang đi xuống, biết được Tưởng Thành đã khống chế Thích Nghiêm, nhưng vẫn không thấy dấu tích của Chu Cẩn.

Tiểu đội trưởng đã chỉ huy hai đội viên lên trên tiếp viện cho Tưởng Thành, còn mình thì dẫn các đội viên khác bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm toàn bộ căn biệt thự.
Tiếng bước chân của đội đặc cảnh giẫm lên sàn gỗ, phát ra những tiếng sột soạt, trong hỗn loạn mà lại không gây ra bất kỳ tiếng động lớn nào.
Một cánh cửa được đẩy ra, ánh đèn pin sáng lóa đan xen nhau chiếu rọi, quét mọi ngóc ngách xung quanh.
Gương mặt Giang Hàn Thanh trắng bệch, trên người cũng không có chút huyết sắc nào ngoại trừ dáng vẻ âm u và tiều tụy.
Vẻ mặt anh lạnh lùng căng thẳng, mở một cánh cửa trong đó và gọi: “Chu Cẩn?”
Giang Hàn Thanh để ý trên đất còn vương những vết máu lác đác, thuận theo hướng vết máu lại nhìn thấy một vật nhỏ màu đỏ tươi phía trước.

Anh nhặt góc váy đỏ lên, tay phải run lên một cách kỳ lạ.
Anh nắm chặt mảnh váy vào trong, siết thật chặt.
Đội viên của đội đặc cảnh bước vào sau anh liền hỏi: “Giáo sư Giang, tìm thấy chưa?”
Lúc này, Giang Hàn Thanh mới chú ý tới một tia sáng màu xanh lục le lói nhấp nháy dưới gầm bàn trước mặt, tần suất chậm rãi đều đặn, còn chưa kịp đến gần để quan sát kỹ hơn thì thứ ánh sáng đó đột nhiên chuyển sang màu đỏ.
Tít tít tít-
Âm thanh cảnh báo đang kêu ở tần số cao!
“Chạy đi!”
Giang Hàn Thanh ngay lập tức phản ứng, đứng dậy và lao về phía đội viên đặc cảnh theo sau anh.

Với một tiếng ầm vang lớn, luồng không khí do vụ nổ gây ra nóng rực, bùng nổ cùng lực va chạm hết sức kinh ngạc.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ngay sau đó, một dãy các gian phòng liên tiếp phát nổ, cửa kính trong nháy mắt đã vỡ vụn, các mảnh vỡ văng tung tóe.
Nhìn từ xa, ánh lửa trên tầng hai của biệt thự thổi bùng lên, ngọn lửa điên cuồng nuốt chửng mọi vật có tính dễ cháy, làn khói dày đặc bắt đầu tràn ra từ các ô cửa sổ.
Người của đội đặc cảnh nhanh chóng tới chi viện cho Tưởng Thành, ngay khi Tưởng Thành chuẩn bị khuất phục Thích Nghiêm, một loạt tiếng nổ truyền đến dưới chân anh.
Chấn động do vụ nổ gây ra như muốn thổi bay sàn nhà và lật tung mái nhà.
Nhân lúc Tưởng Thành mất tập trung, Thích Nghiêm nắm lấy mu bàn tay của anh, quỳ xuống khom người dùng sức quật ngược anh lại.
Tưởng Thành bị hắn vật ngã, lưng đập mạnh xuống đất, lợi dụng lúc đuổi kịp Thích Nghiêm đã rút ra con dao găm, lăn mình bò dậy, mở cửa sổ sau lưng.
Các thành viên đội đặc cảnh đến hỗ trợ cùng giương súng lên và nhắm vào Thích Nghiêm: “Không được nhúc nhích!”
Gió trộn lẫn với khói mịt mù cùng ngọn lửa thổi bùng làm rối bù mái tóc đen nhánh của Thích Nghiêm.
Hắn đứng ngược chiều gió, từ từ lấy ra chiếc điều khiển từ xa, nói: “Hay thử xem sao, là đạn của các người tới nhanh, hay tiếng nổ bom tới nhanh.”

Tưởng Thành từ lâu đã quen với những lời uy hiếp của hắn, cho dù có thật sự thả hắn đi, Thích Nghiêm sớm muộn gì cũng sẽ nhấn nút lấy mạng toàn bộ cảnh sát ở đây.
Anh hét lên: “Cứ bắn thẳng đi!”
Bóng người thấp thoáng nơi cửa sổ tối đen như mực, Thích Nghiêm nhoẻn miệng mỉm cười, nghiêng người nhảy từ cửa sổ xuống.
Cả đội đều bàng hoàng, họ không ngờ Thích Nghiêm lại nhảy xuống, ngay cả muốn nổ súng cũng chậm một nhịp.

Ngay sau đó, có một tiếng nổ lớn vang dội khắp căn biệt thự, một nơi rất gần với bọn họ, Tưởng Thành cùng các đội viên khác của đội đặc cảnh theo bản năng nằm rạp xuống đất.
Mái nhà bám đầy bụi.
Tưởng Thành phản ứng lại, nhanh chóng đuổi tới bên cửa sổ, nghiêng người nhìn xuống, dưới lầu là một hoa viên nhỏ cây cối mọc um tùm, căn bản không hề có bóng dáng của Thích Nghiêm.
Sau đó anh ngước nhìn lên trên liền trông thấy một cái bóng đang dần biến mất khỏi tầm nhìn.
Bỗng truyền đến giọng của đội trưởng đội đặc cảnh xác nhận thương vong từ trong bộ đàm, Tưởng Thành quay lại giật lấy bộ đàm: “Người đang trên tầng thượng! Kêu lính bắn tỉa báo cáo vị trí đi!”

Gió lạnh thấu xương, cuộn theo khói lửa đen ngòm, rít gào bên tai Chu Cẩn.
Hàng loạt tiếng nổ từ vang vọng đến rõ ràng đã hoàn toàn đánh thức cô.
Chu Cẩn mơ hồ mở mắt ra, đôi chân dưới chiếc váy đỏ càng thêm lạnh lẽo trắng bệch.
Cô dần dần phục hồi cảm giác, bởi vì cảm nhận được sự lạnh lẽo mà theo bản năng muốn cuộn mình lại.
Lúc này mắt cá chân đã bị một bàn tay siết chặt lấy.
Cô nhìn thấy khuôn mặt của Thích Nghiêm, môi khẽ run rẩy, cố gắng vùng vẫy trong vô vọng.
Thích Nghiêm: “Suỵt, suỵt …”
Hắn buộc cô giữ yên lặng..
---
Có lẽ do tác động của thuốc, Thích Nghiêm vẫn đang trong trạng thái cực kỳ điên loạn và hưng phấn, khuôn mặt cũng được coi là tuấn mỹ đã trở nên có chút quỷ dị.

Hắn xốc Chu Cẩn lên, ấn gáy cô và bắt cô nhìn xuống bên dưới sân thượng.

Đèn xanh đỏ phía xa sáng rực, nhấp nháy theo chu kỳ, màn khói dày đặc từ vụ nổ gần đó bốc lên, lơ lửng trong không khí, nồng đậm đến nghẹt thở.

Tầng dưới còn phát ra thứ ánh sáng lập lòe.

Quanh eo Thích Nghiêm có quấn một sợi dây leo núi, đây là lối thoát hiểm mà hắn tự thiết kế cho mình, lợi dụng lúc cảnh sát đang hỗn loạn sau vụ nổ, hắn sẽ dùng sợi dây để trượt xuống và rời khỏi khu vườn sau của biệt thự.

Ngay từ đầu, hắn đã định san bằng nơi này, để cho Giang Hàn Thanh cùng đám cảnh sát tới giải cứu đó đều chôn cùng Văn Lãng, vụ giết người hàng loạt ở Hoài Quang, vụ cướp súng ‘8.

17’, tất cả vụ án mà hắn từng gây ra trước đây cũng không náo động bằng lần này.

Hắn dùng sợi dây leo núi quấn quanh eo Chu Cẩn, buộc hai người lại với nhau, sau đó dí dao găm vào má cô.

Hắn thấp giọng uy hiếp: “Biết điều chút, tôi sẽ để cô sống, bằng không tôi sẽ giết cô đầu tiên.




Những vụ nổ nhỏ vẫn tiếp diễn, tiếng động lớn long trời lở đất liên tục phát ra.

Những người mà đội cảnh sát có thể sơ tán được cơ bản đã ra khỏi phạm vi nguy hiểm, bên dưới xe cứu thương và xe cảnh sát đi vòng quanh, còi báo động rền vang.

Sau vụ nổ ở tầng hai, Giang Hàn Thanh bất tỉnh nửa phút sau cú va chạm, sau khi hồi tỉnh lại một cách khó khăn, anh lập tức đi đến xác nhận sự an toàn của thành viên đội đặc cảnh bên cạnh, sau đó báo cáo tình hình với đội trưởng và nhờ những người khác đến tiếp viện.


Tiếp đó, anh nghe thấy Tưởng Thành báo cáo vị trí của Thích Nghiêm, không chút nghĩ ngợi mà liều mạng lao lên trên.


Hơi thở của Thích Nghiêm dần trở nên nặng nhọc, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lập tức cảnh giác, túm lấy Chu Cẩn, quay người ôm cô lại chắn trước mặt mình.

Trên sân thượng, Tưởng Thành, Giang Hàn Thanh, và hai thành viên đội đặc cảnh, bốn người cùng rút súng chĩa về phía Thích Nghiêm.

Tưởng Thành là người đầu tiên hét lên: “Thích Nghiêm, thả Chu Cẩn ra!”
Thích Nghiêm điều chỉnh góc độ, gắt gao ôm lấy Chu Cẩn từ phía sau, dùng cô làm bia đỡ đạn, yêu cầu bọn họ: “Bỏ súng xuống!”

Trong xe chỉ huy.

Đàm Sử Minh kéo bộ đàm lên và hỏi tay bắn tỉa: “Có thể bắn không?”
Thông qua ống kính ảnh nhiệt, người bắn tỉa nhanh chóng trả lời: “Kẻ bắt cóc và con tin đang ở cùng vị trí, nổ súng sẽ không thể đảm bảo an toàn cho con tin, xin hết.



Lưỡi dao kề cổ Chu Cẩn sắc bén lạ thường, chỉ cần cử động nhẹ liền sẽ cứa thành một đường vết thương nông.

Cô ngẩng đầu lên, cuộc đối đầu kéo dài đã khiến cô kiệt quệ, thị giác và thính giác đều trở nên mờ mịt, đôi mắt cô khép hờ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành trước mặt.

Thích Nghiêm lại yêu cầu: “Bỏ súng xuống.


“Bắn đi …” Cổ họng Chu Cẩn đau như bị xé toạc, yếu ớt lặp lại: “Cứ mặc kệ em, bắn đi.



Lúc này, bên tai cô liên tục vang lên tiếng ong ong chói tai.

Trong mơ hồ, Giang Hàn Thanh lạnh mặt, đôi môi khẽ mấp máy, giống như đang thử thương lượng với Thích Nghiêm;
Tưởng Thành nhíu chặt mày, hung hăng mắng nhiếc điều gì đó.

Đồng tử của cô run lên, bầu trời đêm trước mặt bỗng trắng xóa, cô gần như không thể nghe thấy hay nhìn thấy gì vào lúc này.

Trong tầm nhìn trắng xóa này, dường như cô trông thấy dáng người cao ráo và thẳng tắp của Giang Hàn Thanh, nhớ đến dáng vẻ nhếch nhác của anh khi cố giành lại chiếc đồng hồ bỏ túi, bị họ lừa dối và chơi đùa một cách tàn nhẫn;
Nhớ đến hơi thở đau đớn của anh, tiếng kêu rên đầy cam chịu;
Cô cũng nhớ về những gì mà thầy Vương từng nói, việc Giang Hàn Thanh đã từ bỏ tiền đồ tươi sáng ở sở tỉnh và khăng khăng yêu cầu xét xử lại vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang.

Nhớ đến anh, một người không biết đã phải dùng bao nhiêu ý chí và đấu tranh để cai nghiện trong bệnh viện suốt hai năm.

Và nhớ đến….

những ngày tháng anh đi theo sau cô.

Tất cả mọi thứ đều là cái giá mà Giang Hàn Thanh phải trả cho vụ cướp súng ‘8.

17’, từng chuyện anh làm vì cô gần như dịu dàng đến tàn nhẫn.

Cô cũng nhớ đến Tưởng Thành.


Nhớ đến khoảnh khắc cứu anh ấy ra khỏi núi Khuông, toàn thân anh ấy chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, khi nhìn thấy cô vẫn còn tâm trạng quay sang cười bỡn cợt; nhớ đến ngày cô đến nhà tù Cổ Hoa để điều tra, nghe người ta nói trên lưng anh ấy có vết thương dài bảy tám phân; nghĩ đến ngày tháng anh ấy sống không thấy ánh mặt trời trong năm năm, sau khi quay về còn phải tiếp nhận thẩm vấn, đôi mắt bi thương đó; nhớ đến lần anh ấy đến nhà máy sản xuất thuốc ở núi Khuông, anh ấy nói với cô bằng ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Nếu như không phải chính tay mình trả mối thù này, không chuộc được tội, anh chết cũng không cam lòng.

”…
Còn có anh trai của cô, Chu Xuyên.

Từ trước đến nay, tất cả họ đều đã bảo vệ cô quá tốt, tốt đến mức khiến cô đau khổ, khiến cô cứ mỗi nghĩ tới, nước mắt bất giác không ngừng tuôn rơi.

Trong cơn mê màng, Chu Cẩn nhìn thấy Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành cùng thả súng xuống, đồng thời giơ hai tay về phía Thích Nghiêm.

Chu Cẩn khẽ hậm hực: “Đừng bỏ súng xuống!”
Đừng lo lắng cho cô nữa, đừng thỏa hiệp, đừng vì cô mà chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa, đừng, đừng…
Tiếng ù tai dai dẳng đột nhiên biến mất, giống như từ trong mộng tỉnh lại, Chu Cẩn hít sâu một hơi.

Cô nghiến răng, một lúc sau, cất giọng chỉ có Thích Nghiêm mới nghe được, nói: “Thích Nghiêm, anh lầm rồi, không phải tôi đến đây để làm con tin cho anh…”
Cô lặng lẽ nắm lấy sợi dây leo nơi thắt lưng, đối mặt với Thích Nghiêm đang sắp nổi cáu, đột nhiên cô nở nụ cười, nói: “Tôi đến đây để báo thù cho anh trai tôi!”
Dưới chân Chu Cẩn như được tiếp thêm sức lực, lưng đẩy về phía Thích Nghiêm, Thích Nghiêm không ngờ Chu Cẩn bỗng nhiên phát điên, bước chân vô thức lùi về phía sau.

Phía sau hắn, tường chắn của sân thượng cao chưa tới một mét.

Tất cả mọi người, ngay cả Trưởng Thành, lúc này đều rơi vào hoảng sợ.

Đồng tử Tưởng Thành co rút đến run rẩy, thầm nghĩ, em ấy làm sao vậy? em ấy đang làm gì thế!
Thích Nghiêm bất chợt nhận ra ý đồ của Chu Cẩn, hắn đổi tay muốn dùng dao găm để cắt sợi dây leo núi, nhưng đã quá muộn, một lực kéo mạnh mẽ và quyết liệt đã lôi hắn ra khỏi vách chắn, cả người bị hất ra sau…
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang sững sờ, bóng dáng Giang Hàn Thanh xẹt qua như gió đêm lạnh lẽo, không chút do dự liền nhảy xuống theo Chu Cẩn.

Không chần chừ hay sợ hãi, gió đuổi theo nơi nó muốn đến, chỉ cần xuất phát từ bản năng.

Tưởng Thành ngây ngốc đứng trong gió lay, sau khi nghe thấy tiếng nước động kêu “tùm, tùm, tùm”, liền hoàn hồn, lập tức lao tới mép sân thượng.

Ban đêm, dưới ánh trăng mờ ảo, sóng biển lấp lánh.


Ngón tay Tưởng Thành vuốt vầng trán đầy mồ hôi lạnh, gạt mái tóc gãy sang một bên, để có thể nhìn rõ hơn ánh nước.

Nước tràn vào từ mọi hướng, nuốt chửng ý thức của Chu Cẩn một cách thô bạo, năm giác quan của cô bị dòng nước tước đoạt, trước mắt là bóng tối ngột ngạt.

Toàn thân cô dần chìm xuống, chìm sâu xuống.

Lạnh quá, lạnh đến thấu xương.

Nhưng cô không chút sợ hãi, cô sớm đã rơi xuống vực thẳm vô biên từ rất lâu rồi, năm năm, hoặc có lẽ là sáu năm…
Cơn ác mộng kéo dài này sắp kết thúc rồi.

Chu Cẩn mệt mỏi vô cùng, dần dần, cũng không cảm nhận được khí lạnh nữa, mọi tri giác đều theo sức lực mà biến mất.

Như dỡ bỏ được gánh nặng, cô nhắm mắt lại và thả mình chìm xuống.

Chỉ một lúc trước khi Chu Cẩn hoàn toàn mất đi ý thức, một bàn tay trắng xanh và mảnh khảnh vươn ra từ trong dòng nước tối tăm, nắm chặt lấy cổ tay cô, nhanh chóng cởi bỏ sợi dây quanh eo cô.

Chu Cẩn bừng tỉnh trong giây lát, cảm nhận được bản thân như đang bị ai đó ôm lấy, tay ôm chặt eo cô, kéo cô ra khỏi vực sâu bất tận.

Ngay sau đó, đôi môi lạnh giá áp lên môi cô.

Cơ thể quen thuộc, hơi thở quen thuộc, trong cái lạnh lẽo khắc nghiệt, mọi thứ về Giang Hàn Thanh dường như hòa quyện với cô.

Chu Cẩn theo bản năng trèo lên cánh tay anh, ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, ngay cả hơi thở gấp gáp cũng lãng mạn như một nụ hôn, đồng cam cộng khổ, chính là sự lãng mạn tuyệt vời nhất.

Cô nghĩ rằng ngay cả khi mình có chết trong giây phút tiếp theo, cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc.
---
Ánh sáng trắng như tuyết giao thoa nơi mặt hồ tối đen.

Đàm Sử Minh, Bạch Dương và những người khác nhanh chóng vây quanh, ngược chiều với đường sáng phía sau, mọi người đều nhìn thấy Giang Hàn Thanh ôm Chu Cẩn đang hôn mê, từng bước đi tới.

Chu Cẩn tựa vào cánh tay của Giang Hàn Thanh, màu đỏ trên váy rực rỡ dưới trời đêm, cánh tay và bắp chân trần càng thêm trắng bệch do lạnh.

Áo sơ mi của Giang Hàn Thanh cũng trắng như vậy, lúc này đã bị thấm nước, nước chảy đầm đìa từ trên tóc nhỏ xuống, đôi mắt đen kịt.

Dưới màn đêm, trắng đỏ đan xen, sau lưng anh khói lửa vẫn bốc lên ngùn ngụt.

Bạch Dương ngẩn người tháo tai nghe ra, một lúc sau mới định thần lại, đi lên đón bọn họ.

“Nhanh! Nhanh!”
Đàm Sử Minh nhìn sang Chu Cẩn đang hôn mê, vẫy tay gọi nhân viên y tế nhanh chóng mang cáng đến.

Giang Hàn Thanh bế Chu Cẩn lên, Bạch Dương nhìn thấy sắc mặt Giang Hàn Thanh tái nhợt không còn sức sống, lo lắng hỏi anh: “Giáo sư Giang, anh ổn không?”
Đột nhiên, bên hồ truyền đến tiếng la thất thanh.

Là giọng nói của một cảnh sát đặc nhiệm trẻ tuổi, cậu ta vừa mới nhảy xuống hồ nước trong hoa viên để tìm kiếm và giải cứu Thích Nghiêm, rất nhanh đã kéo hắn lên khỏi mặt nước.

Vừa đặt hắn xuống đất, Thích Nghiêm đã tự sặc ra hai ngụm nước, rồi bất ngờ vươn tay ra dùng dây siết chặt cổ viên cảnh sát đó.

Dưới sự suy sụp liên tục và kíc.h thích của ma t.y, tâm trí của Thích Nghiêm trở nên hỗn loạn và điên cuồng.



Các sĩ quan đặc cảnh khác nhanh chóng giương súng lên: “Thả cậu ấy ra!”
Ngay khoảnh khắc này hắn không muốn chạy, cũng không đưa ra bất kỳ điều kiện trao đổi nào, hắn chỉ muốn giết người, ở trước mặt rất nhiều cảnh sát mà giế.t chết sinh mạng trẻ trung này trong tay mình.

Giang Hàn Thanh vẫn chưa mất khứu giác nhạy bén, gần như trong một giây, anh liền ngửi thấy được hơi thở của sự nguy hiểm.

Ánh mắt anh lướt nhanh trong đám người, đột nhiên anh nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Thích Chân ở phía sau.


Sau khi ánh mắt Thích Nghiêm cảnh giác quan sát một lượt, hắn nhanh chóng rút ra con dao găm chiến thuật đeo bên người viên cảnh sát nọ, vung tay lên và định ghim vào cổ cậu ta.

Lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gọi đầy đau lòng từ phía xa vọng lại: “A Nghiêm!”
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, quen đến mức chỉ cần thoáng qua hắn đã có thể biết người đó là ai, nhưng cũng lại quá đỗi xa lạ, lạ đến mức hắn không thể nhớ được lần cuối mà hắn nghe thấy Thích Chân gọi tên mình là khi nào.

Động tác của hắn khựng lại, cánh tay run rẩy, chậm chạp không thể xuống tay.

Thích Chân chuyển máy truyền giọng nói vào tay Giang Hàn Thanh, khẩn cầu: “Cho tôi gặp nó.


Giang Hàn Thanh mím môi, nghiêng người tránh sang một bên.

Giản Lương dìu Thích Chân qua đó, Đàm Sử Minh yêu cầu họ dừng tại khoảng cách an toàn và không tiến gần thêm nữa.

Thích Chân ngước nhìn xa xăm về phía hắn, bà nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn và khuôn mặt gớm ghiếc biến dạng đằng sau viên cảnh sát đặc nhiệm.

Thích Nghiêm lúc này giống như một con thú hoang đang sắp phát điên.

Thích Chân khàn giọng gọi tên hắn: “A Nghiêm, đừng giết người nữa, đừng giết người nữa!”
Sự chú ý của Thích Nghiêm nhanh chóng chuyển sang Thích Chân, hắn nhìn bà, bối rối một lúc, sau đó trên khuôn mặt máu me chợt hiện lên ý cười.

“Cuối cùng bà cũng đến gặp tôi rồi.

” Thích Nghiêm nói.

Thích Chân hít một hơi và trở nên run rẩy.

Hắn lại hỏi: “Sao muộn vậy rồi mới đến gặp tôi?”
Trong giọng điệu của hắn kèm câu dò hỏi đầy ủy khuất, khiến Thích Chân che mặt, nước mắt bất chợt lăn dài trên má.

Xa cách nhiều năm như thế, bà và Thích Nghiêm còn không bằng người xa lạ, Thích Chân không biết phải nói gì với hắn.


Nhưng Thích Nghiêm lại có rất nhiều điều muốn nói với bà.

Hắn túm lấy cổ áo sau của viên cảnh sát trong tay và đẩy về phía trước, vẻ mặt tưởng chừng như một đứa trẻ đang khoe bằng khen ở trường của nó với bố mẹ.

“Tôi làm nhiều chuyện như vậy, bà đã thấy chưa? Bà nhìn những thứ phế vật này đi, chúng đều bị tôi dắt mũi, bà có biết chúng vô dụng như thế nào không?”
Thấy Thích Chân vậy mà lại tỏ ra không hài lòng với mình, Thích Nghiêm nói thêm: “Những năm này, bản thân tôi đã sống rất tốt.

Gia nghiệp của Văn Hồng Thịnh bại sản, Văn Lãng chết rồi… nhưng tôi vẫn sống rất tốt.


Hắn có chút hoảng loạn, lời nói không đầu không đuôi, giống như đang phát điên.

Thích Chân nói: “Đừng như này, A Nghiêm, đừng khiến bản thân sai lầm nối tiếp sai lầm nữa, bỏ dao xuống đi con, bỏ xuống!”
“Được!” Hắn liền đồng ý, thậm chí còn có chút gấp gáp: “Tôi nghe bà, sau này, đợi sau khi tôi ra tù rồi, chúng ta sống cùng nhau, bây giờ tôi có tiền rồi, rất rất nhiều tiền…”
Thích Chân nghe được những lời này, theo bản năng co người lại bên cạnh Giản Lương.

Giản Lương khẽ cau mày, bàn tay nắm lấy bả vai Thích Chân, khẽ vuốt ve hai lần.

Sự rụt rè trong âm thầm của bà giống như giọt nước tràn ly.

Giang Hàn Thanh yên lặng nhìn Thích Nghiêm phía xa.

Trẻ ba tuổi sẽ dùng việc đập phá đồ đạc và la hét để thu hút sự chú ý của cha mẹ chúng.

Thích Nghiêm đã phạm tội giết người hàng loạt khi còn là một thiếu niên, đó chính là cách mà hắn “la hét”, cố tình xử lý thi thể theo nghi thức hóa, ngoài việc tự làm hài lòng bản thân ra, còn có một mục đích vô cùng đơn giản……
Thu hút sự chú ý của Thích Chân.

Hắn muốn Thích Chân mang cảm giác tội lỗi mãi mãi vì đã ruồng bỏ hắn, hy vọng dưới sự thúc ép của cảm giác tội lỗi đó, Thích Chân sẽ hối hận vì đã bỏ rơi hắn và lại đón hắn về bên cạnh để nuôi dưỡng thật tốt.


Từ trước đến nay, tận sâu nơi đáy lòng hắn luôn có một ao ước như vậy.

Tuy nhiên, bước chân dè chừng của Thích Chân hoàn toàn chứng minh mong ước đó của hắn chẳng qua chỉ là một ảo tưởng vô ích.

Máu nóng sôi trào trong người chợt nguội lạnh, ngay cả phút giây trước, hắn còn chưa rơi vào tuyệt vọng tột cùng như thế này.

Thích Nghiêm cúi đầu, vết đâm sâu hoắm nơi hốc mắt là bóng mờ, không có băng gạc, vết thương trên mắt phải càng lộ ra ngày một rõ hơn.

Trong lúc im lặng hồi lâu, đột nhiên hắn bật cười vài tiếng, như đang tự nói chuyện với chính mình.

“Thực ra, tôi nên giết bà mới phải.


Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, hắn đẩy viên cảnh sát đặc cảnh lên phía trước và nhìn thẳng vào Thích Chân.

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt trái.

“Đúng vậy, ông ta nói không sai.

Ngay từ đầu, tôi nên giết bà!” Thích Nghiêm giơ con dao găm lên, mũi dao chĩa vào Thích Chân, từng bước nhào về phía bà: “Tôi nên giết bà, Thích Chân!”
“Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!”
Đoàng!
Đạn từ trên cao xuyên thủng không trung, âm thanh bắn độc đáo của súng bắn tỉa vang vọng trên bầu trời.

Phát bắn này có độ chính xác tuyệt đối và trực tiếp xuyên qua chân Thích Nghiêm.

Hắn lập tức khuỵu gối và quỳ xuống, máu ở vết thương do đạn bắn thoáng chốc tuôn ra ầm ầm.

Trái tim Thích Chân chấn động vì tiếng súng, nếu không phải có Giản Lương dìu đỡ, bà gần như đã ngã quỵ.

“A Nghiêm!”
Bà muốn đến đó, nhưng Giản Lương ôm chặt lấy bà: “Nguy hiểm, đừng đi!”
Thích Nghiêm không biết đau, ánh mắt không hề rời khỏi Thích Chân, nâng dao găm tiếp tục đi về phía bà.

“Giết bà, giết bà…”
Tay phải Giang Hàn Thanh giấu đằng sau, nghiêm mặt quan sát mọi thứ trước mắt, như đang chờ đợi điều gì đó.


Sau đó, đoàng đoàng đoàng——!
Cảnh sát đặc nhiệm đã bắn liên tiếp ba phát súng, tất cả đều trúng người Thích Nghiêm.

Viên đạn xuyên qua cơ thể hắn, máu bắn tung tóe, cuối cùng cũng chặn đứng được bước chân của Thích Nghiêm.

Vào giây phút cuối đời, hắn muốn nhìn rõ hơn khuôn mặt của Thích Chân, nhưng hắn chỉ nhìn thấy vẻ kinh hãi trên gương mặt bà, tàn nhẫn làm sao, đây là phản ứng thường thấy khi chứng kiến cái chết của một người xa lạ.

Cũng không biết vì sao, ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn đã nghĩ đến Văn Hồng Thịnh.

Năm năm trước, khi nghe tin Văn Lãng bị cảnh sát bắn chết, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm lộ ra vẻ bi thương cực độ, lúc lâu sau, Văn Hồng Thịnh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời xanh, kìm nén những giọt nước mắt.

Ông ta ôm lấy vòng ngực quặn thắt, quay người đi xuống nhà, nhưng không ngờ lại bước hụt, cả người ngã lăn xuống từ trên tầng cao.

Văn Hồng Thịnh chết vì đau buồn.

Hắn không thể không hận Văn Lãng, cũng không thể không ghét bỏ tất cả những con người tầm thường trên thế giới này.

Cái chết của họ, đều được tiễn đưa với đầy hoa và nước mắt, nhưng mạng sống của hắn lại chìm trong đêm dài, đến phút cuối đời trước khi chết, hắn cũng không thể nhìn thấy biểu cảm đau buồn tuyệt vọng vì hắn trên khuôn mặt của Thích Chân.

Hắn chỉ nghe thấy một bản piano, chơi sai nốt nhạc, nhưng lại vô cùng vui tươi, như đến từ không gian và thời gian mà vọng lại bên tai hắn.

Ở phía xa, dường như có ánh sáng.

Thích Chân đang ngồi trước cây đàn piano cũ mèm, đang chơi nhạc, trong khi anh trai hắn đứng bên cạnh và yên lặng lắng nghe.

Hai người họ cùng quay lại và mỉm cười dịu dàng với hắn.

Họ hỏi: “Về rồi đấy à, A Nghiêm?”
Thích Nghiêm muốn đi tới đó, mới vừa tiến được một bước, hai chân liền khụy xuống, sau đó đột nhiên nhào về phía trước, nặng nề ngã xuống đất.

Đèn xanh đỏ luân phiên nhấp nháy, người của đội đặc cảnh dần vây tới, một trong số họ ngồi xổm xuống để kiểm tra thi thể của Thích Nghiêm, quay đầu báo cáo, xác nhận đã tử vong.

Trong đêm tối dài dằng dặc, gió lạnh gào thét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK