Lôi Thiết khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng đặt cánh tay hắn về lại trong chăn, chăm chú nhìn gương mặt ngủ của đối phương hồi lâu, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận đang hé mở. Người trong giấc ngủ mơ bị quấy nhiễu, liếm liếm môi, tiếp tục ngủ ngáy. Đầu lưỡi Lôi Thiết nhân cơ hội luồn vào, nhẹ nhàng khuấy đảo khoang miệng mà không phát ra âm thanh nào, nhận được sự đáp trả theo bản năng của đối phương, lại hôn càng nhẹ càng sâu.
“Ưm… A Thiết…” Mặt thiếu niên bị nghẹn đến đỏ lên, thở cũng dồn dập, lơ mơ lầm bầm một câu.
Nghe được tên mình, ôn nhu như nước trong mắt Lôi Thiết như muốn trào ra ngoài, thỏa mãn buông tha, liếm đi vệt nước dính trên khoé miệng hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.
Tần Miễn trong mộng lầm bầm hai tiếng, ngủ thật say. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết quay đầu nhìn phía trong của giường lò, hai tiểu gia hỏa cũng kề vai say sưa ngủ, không hề nhúc nhích.
Bên ngoài ánh ban mai đã hé lộ, y im hơi lặng tiếng mặc quần áo vào, rời giường, tu luyện nửa canh giờ rồi trở lại phòng, một lớn hai nhỏ vẫn còn ngủ.
Lát sau, mí mắt Tần Miễn rung rung, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy nam nhân ngồi ở mép giường nhìn mình lom lom “A Thiết, ta vừa nằm mơ, mơ thấy chúng ta có hai nhi tử.”
Lôi Thiết vén sợi tóc vướng trên mặt hắn ra, ra hiệu hắn nhìn phía trong giường. Tần Miễn quay đầu nhìn theo, tức khắc tỉnh táo lại. Không phải nằm mơ, thật sự có hai nhi tử.
Chẳng biết hai tiểu gia hỏa tỉnh hồi nào, không ồn không quậy, hai cái tay nhỏ nắm mền nhỏ chơi, miệng phát ra tiếng y y a a, tự lấy làm vui.
Khuôn mặt nhóc con béo mũm mĩm, nhìn là biết mềm, Tần Miễn nhịn không được vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.
“Mềm ghê!”
Lôi Thiết nửa tựa lên người hắn, cũng thò ngón tay chạm chạm khuôn mặt của bé con.
Tần Miễn ngẩng đầu nhìn nét dịu dàng nơi đáy mắt nam nhân, trong lòng có chút chua. Phải chăng có nhi tử rồi, người nam nhân này để ý nhất sẽ không còn là hắn?
Lôi Thiết nhận ra hắn thất thần, cúi đầu nhìn lại. Cặp mắt ngơ ngẩn khiến biểu cảm của tức phụ lộ ra nét ngây ngô đơ đơ hiếm thấy, như đang ám chỉ y mau mau tới bắt nạt. Cổ họng căng chặt khô khốc, y thuận theo nội tâm, kéo Tần Miễn lên người hôn kịch liệt.
Sầu não không tên trong lòng Tần Miễn thoáng cái hôi phi yên diệt, ôm cổ nam nhân, hôn đáp lại càng mãnh liệt hơn y, hậu quả chính là hai người quấn quýt dây dưa thật lâu mới tách ra, môi Tần Miễn sưng phồng lên, quần áo trên người Lôi Thiết bị hắn lôi kéo xốc xếch không thể tả.
Ánh mắt nóng cháy còn đổ lên người, toàn thân Tần Miễn phát sốt, sống lưng còn lưu cảm giác giống như bị điện giật, vội vàng nói: “Có trẻ con ở đây đó.”
Lôi Thiết vươn thẳng lưng, chậm rãi chỉnh lại quần áo, nhìn qua hai tiểu gia hỏa.
“Tức phụ, nhi tử tên là gì?”
“Việc này…” Tần Miễn còn chưa nghĩ tới, bất chợt nảy ý “Từ điển.”
Trong phim truyền hình thường thấy mấy cặp cha mẹ ôm từ điển muốn tìm tên hay cho con, hắn còn thấy buồn cười, hôm nay cũng đến phiên hắn và Lôi Thiết. Nháy mắt tiếp theo, cuốn từ điển Hán ngữ xuất hiện trong tay. Từ điển này hắn mua hồi học cao trung, cất giữ kỹ nên trông mới toanh.
Hắn vừa lật vừa hỏi Lôi Thiết “Hai hài tử đều theo họ ta hay theo họ huynh, hay một đứa theo họ ta, một đứa theo họ huynh?”
Lôi Thiết kéo gối dựa tới cho hắn tựa vào, lại dịch chăn đắp lên mình hắn. Từ lúc hai đứa trẻ xuất thế, thân thể Tần Miễn không còn dấu hiệu hay mỏi mệt, cũng không sợ lạnh, có thể xác định đủ loại dị trạng lúc trước đều liên quan đến hai hài tử. Nhưng y chăm sóc Tần Miễn đã thành thói quen, động tác rất thuận tay.
“Đặt tên ba chữ. Đứa lớn theo họ ngươi, đứa nhỏ theo họ ta, chữ giữa giống nhau là được.”
Tần Miễn bổ sung “Không chỉ chữ giữa giống nhau, chữ thứ ba tốt nhất là xuất phát từ một từ. Như vậy người ngoài nghe liền biết chúng là huynh đệ ruột thịt.”
“Ừ.” Ánh mắt Lôi Thiết bỗng nhiên tối đi, nhẹ hôn trán hắn một cái “Từ từ nghĩ, ta ra ngoài một chuyến.”
Tần Miễn chú ý thấy tâm tình y hơi bất thường “Đi đâu thế?”
“Yên tâm. Giải quyết một chuyện lẽ ra nên giải quyết từ sớm.”
Tần Miễn nghĩ tới gì đó, không hỏi nữa, ôm lấy mặt đối phương, hôn mạnh một ngụm ở môi “Đi đi, đi sớm rồi về ăn sáng.”
“Được.”
Lôi Thiết ra khỏi phòng, trời đã sáng choang.
Y ngẩng đầu nhìn không trung gió nhẹ mây thưa, cất bước ra khỏi Du nhiên điền cư.
Hạ nhân nhà họ đều thức dậy rất sớm, đang làm mấy công việc lặt vặt hằng ngày của điền cư, gồm quét rác, cho gà cho heo ăn. Các hạ nhân quét lá rụng cung kính hành lễ với Lôi Thiết xong, lui sang một bên.
Lôi Thiết ra khỏi đại môn Du nhiên điền cư, không nhanh không chậm đi về phía Đông thôn. Người quen thuộc y sẽ phát hiện, hôm nay, khí tức quanh thân y lạnh lẽo hơn mọi ngày.
Lão trạch.
Đỗ thị sáng sớm thức dậy, phát hiện mình vẫn không thể nói chuyện, hoảng sợ đụng ngã ghế tròn trong phòng. Hôm qua, sau khi bị té ngã một cách cổ quái, bà liền không nói được, còn tưởng bản thân bị vẻ mặt kia của Lôi Thiết doạ sợ, trong lòng kinh hãi mới không thốt ra tiếng. Nhưng vì sao đã qua một đêm mà vẫn chưa thể nói lại.
Bà kinh hoàng túm lấy bả vai Lôi Đại Cường, dùng sức lay “Ưm! Ưm! Ưm!”
Lôi Đại Cường bị bà đánh thức, mày cau chặt, xua xua tay, mất kiên nhẫn nói: “Bà lại làm ầm ĩ cái gì? Biết vậy đã qua đêm ở phòng Vi nhi cho rồi.”
Đỗ thị vừa tức vừa hận, ôm đầu ông ta, ra hiệu ông nhìn mình, sau đó chỉ chỉ miệng mình.
Lôi Đại Cường sửng sốt một lúc lâu, ngờ ngợ hỏi: “Ý bà là, bà không nói được?”
Đỗ thị gật đầu liên tục, ánh mắt toát ra nỗi kinh sợ khắc sâu cùng bất an mãnh liệt. Trong lòng bà sớm đã gào thét: Là lão Đại! Nhất định là lão Đại động tay chân.
Nhưng bà không nói được, cũng không biết viết chữ, chỉ có thể sốt ruột làm ra đủ loại thủ thế khó hiểu đối với Lôi Đại Cường.
“Tại sao lại như vậy…” Lôi Đại Cường căn bản không nhìn bà đang khoa tay múa chân cái gì, tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng không để tâm “Có phải bị cảm lạnh nên yết hầu tắc nghẽn hay không? Mà thôi, lát nữa mời Lưu đại phu đến coi cho bà.”
Thái độ thờ ơ của ông chọc giận Đỗ thị, lần đầu tiên trong đời dùng ánh mắt oán hận trừng ông ta. Mấy ngày trước, Triệu Tứ Phát lén đến tìm bà và Lôi Đại Cường, ám chỉ họ có thể dùng biện pháp nạp thiếp cho Lôi Thiết để khống chế Lôi Thiết xa cách Tần Miễn, cũng đề cử một biểu muội của gã. Lôi Đại Cường cảm thấy đó là một ý hay, cũng đồng ý phương pháp này.
Đỗ thị không cam tâm. Lôi Đại Cường cũng có phần đối phó Lôi Thiết, vì sao chỉ bắt mình bà chịu tội. Dựa vào đâu chứ? Bà vì nam nhân này sinh con đẻ cái, mệt nhọc nửa đời người, nam nhân này hồi báo bà thế đó sao?
Bỗng nhiên Đỗ thị bổ nhào vào Lôi Đại Cường, liều mạng đánh nhéo ông ta.
Lôi Đại Cường ngạc nhiên một lát, rồi phản ứng lại, chật vật trốn tránh hai tay bà, giận dữ hét: “Bà điên rồi!”
Sức lực nam nhân mạnh hơn nữ nhân, ông đẩy Đỗ thị ngã sấp lên giường, nhanh chóng xuống giường, sa sầm nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Đỗ thị, chán ghét nói: “Mới sáng sớm phát điên cái gì!”
Dứt lời, ông phất tay áo rời đi, xoay người vào phòng Vệ thị.
Vệ thị tựa ở đầu giường cho nữ nhi bú sữa, thấy Lôi Đại Cường tiến vào, mặt đỏ lên, vội vàng dùng chăn che chắn tầm nhìn của ông.
“Tướng công, ngài… không có việc gì chứ?”
Lôi Đại Cường sờ sờ khuôn mặt bị quào trầy, đi qua ôm vai nàng. Vệ thị sinh hài tử xong lại càng mặn mà hơn trước, ông càng ngắm càng thích.
“Ai biết bà ta lại phát điên cái gì! Toàn cố tình gây sự.”
Vệ thị mỉm cười, tựa vào vai ông, không nói gì. Khỏi cần làm gì, Lôi Đại Cường cũng sinh phản cảm với Đỗ thị, nàng rất hoan nghênh.
Nha hoàn tiểu Hỉ làm xong bữa sáng, bưng đồ ăn lên bàn.
Đỗ thị xuất hiện với một đôi mắt sưng vù, không biết suy nghĩ gì, hai mắt âm u toả ra quang mang khiến người phát lạnh.
Cả nhà còn chưa bưng bát cơm lên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa sân, không nhanh không chậm bước vào phòng.
Đỗ thị thấy rõ người tới, đứng bật dậy, hung ác tiến lên, yết hầu phát ra tiếng “A a”.
Lôi Thiết vung tay lên, Đỗ thị liền ngã xuống.
Đỗ thị ương ngạnh đứng lên, chạy đến bên cạnh Lôi Đại Cường, kéo cánh tay ông, chỉ vào Lôi Thiết, miệng “A a” không ngừng, phẫn nộ và hận ý đan xen trong mắt.
Lôi Đại Cường, Vệ thị, Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào bị một màn trước mắt làm cho ngu muội.
Lôi Đại Cường phản ứng lại trước, không thể tin “Ý của bà là, bà không thể nói… là do lão Đại làm?”
Vệ thị, Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào giật mình nhìn Đỗ thị. Không nói được?
Đỗ thị phẫn hận trừng Lôi Thiết, gật đầu không ngừng.
Ánh mắt ngạc nhiên của Vệ thị, Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào đồng thời dừng ở Lôi Thiết.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?” Lôi Hướng Lễ chẳng hiểu ra sao. Nhưng đáy lòng hắn tin Lôi Thiết sẽ không vô duyên vô cớ xuống tay với Đỗ thị, nên nói chuyện với Lôi Thiết vẫn thật tôn kính.
Ngày hôm qua, lời nói của Đỗ thị kích thích khiến ngực Tần Miễn quặn đau, linh khí dao động, cuối cùng dẫn đến hai cục cưng sinh ra sớm vài ngày. Vạn hạnh là Tần Miễn không có thụ thương. Nhưng vừa nghĩ đến Tần Miễn có thể sẽ bị thương, Lôi Thiết liền hận không thể giết Đỗ thị. Y không đáp lời Lôi Hướng Lễ, biểu cảm đông lạnh, ánh mắt lạnh lùng chầm chậm quét qua Lôi Đại Cường và Đỗ thị “Lôi Đại Cường, Đỗ thị, các người đã làm gì, trong lòng các người hiểu rõ. Hôm nay, ta đến để nói cho các người, nếu về sau lại nhúng tay vào chuyện của ta, ta sẽ cho các người biết, trên đời này còn có chuyện càng thống khổ hơn là chết.”
Lôi Đại Cường và Đỗ thị hoảng sợ.
Nhà chính nhất thời tĩnh lặng phăng phắc, khí áp trầm thấp làm người hít thở không thông.
Thật lâu sau, Lôi Đại Cường mới tìm được giọng nói của chính mình, lại phát run đến gần như không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh “Ngươi… Ngươi… Chẳng lẽ ngươi dám… dám giết cha ngươi?”
Lôi Thiết nhìn ông chằm chằm, vẻ mặt vô cảm, tiếng nói không có hờ hững, ngược lại rất bình bình, song hai mắt lại như có thể cắn nuốt người “Ngươi có thể thử.”
Đầu Lôi Đại Cường ong ong, hai chân như nhũn ra, lảo đảo một chút, suýt nữa ngất xỉu, được Vệ thị đỡ lấy đúng lúc.
Thanh âm Vệ thị thanh âm bình tĩnh ôn hoà “Lão Đại, ngươi yên tâm, từ nay về sau cha ngươi tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho các ngươi nữa.”
Lôi Đại Cường há miệng thở dốc, muốn nói lại không nói ra được.
Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn nàng “Về sau nếu nữ nhi ngươi gặp phiền toái, chúng ta sẽ giúp nó một lần.”
Vệ thị vui mừng, Lôi Thiết là người có bản lĩnh, hứa hẹn của y còn trân quý hơn của cải bạc vạn. Nàng mỉm cười “Vậy Tình Tình thật may mắn.”
Lôi Thiết xoay người rời đi, bóng dáng trầm lặng mà nguy hiểm.
Đỗ thị phát cuồng dùng nắm tay nện vào đầu Lôi Đại Cường, không cam lòng chỉ chỉ hướng Lôi Thiết rời đi, không ngừng kêu to.
“A! A!”
Lôi Đại Cường lộ vẻ chần chờ.
Nét mặt xinh đẹp của Vệ thị trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Tướng công, đến giờ ngài còn không hiểu rõ sao? Lôi Thiết không phải nhân vật ngài có thể khống chế. Chọc Lôi Thiết, có lẽ y còn bỏ qua cho chúng ta một ngựa, nhưng chọc tức phụ y, y tuyệt đối sẽ không để yên. Tức phụ y chính là nghịch lân của y! Chẳng lẽ ngài muốn cả nhà chúng ta bị huỷ mới cam tâm sao?”
-Hết chương 133-
——–