Đối với cảnh ngộ ngày xưa của Lôi Thiết, hắn luôn canh cánh trong lòng. Năm đó A Thiết bỏ nhà ra đi, một mình lưu lạc hơn một năm, ăn rất nhiều khổ, nhân duyên tế hội cứu một vị lão giả đang chán đời, bắt đầu đi lên còn đườnng tu chân, lão giả truyền thụ cho y nửa năm rồi đi không từ giã. May mắn A Thiết có thiên phú tu luyện, sau hai năm ngắn ngủi đã lên đến Kim Đan kỳ. Hành trình một người rất cô độc, mà A Thiết đối với dục vọng thành tiên cũng không phải mãnh liệt, y chỉ một lòng muốn vượt trội, khiến Lôi Đại Cường, Đỗ thị hối hận. Vì thế, A Thiết mười sáu tuổi tòng quân, mười bảy tuổi bắt đầu nổi danh. Ở trong quân, y dần dần tìm được động lực sinh tồn. Nhưng chuyện sau đó lại cho y một đả kích trầm trọng. Hoàng đế và Thái hậu bức bách y cưới Yến Thanh công chúa. Quá đáng nhất là, Yến Thanh công chúa chẳng những nói lời cuồng ngạo, còn lấy cái chết để áp bức. Vì Đỗ thị, A Thiết vốn đã không thích nữ tử, hành vi của Yến Thanh công chúa càng làm y chán ghét ghê tởm, rơi vào đường cùng, đành tự hủy dung mạo tự giải thoát.
Không sai, vết sẹo trên mặt Lôi Thiết là do bản thân y gây ra. Y tiến vào quân doanh là sau khi tu chân, tu vi cao thâm, người ngoài muốn làm y bị thương phải khó khăn cỡ nào. Chỉ có chính y.
Tần Miễn không định tha cho Yến Thanh công chúa, nên mọi chuyện xảy ra hôm nay với cô ta, hắn không thấy áy náy. Nếu Yến Thanh công chúa còn chưa biết sợ, hắn có rất nhiều thủ đoạn đối phó cô ta. Hiếu Huệ đế và Thái hậu trong mắt Tần Miễn cũng không phải người tốt. Trung thần quân công hiển hách chẳng phải nên được trọng dụng đối tốt sao? Thế mà sau khi Lôi Thiết tự hủy dung mạo, Hiếu Huệ đế và Thái hậu vẫn không từ bỏ ý định muốn y cưới Yến Thanh công chúa, thật đáng giận. Nếu không phải xét đến Viên Viên và Mãn Mãn sẽ còn sinh sống ở thế tục rất lâu, dù Hiếu Huệ đế có nhường ngôi hoàng đế cho Lôi Thiết, Tần Miễn, Lôi Thiết cũng sẽ không nhập kinh.
Tần Miễn, Lôi Thiết ra khỏi phụ Nhị hoàng tử không bao lâu, chuyện phát sinh tại phủ Nhị hoàng tử được mật thám của Hiếu Huệ đế viết ra thành mật chiết, đưa đến ngự án của Hiếu Huệ đế. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hiếu Huệ đế xem xong, thản nhiên thiêu hủy mật chiết. Ngài không thể, cũng sẽ không làm gì Tần Miễn. Đầu tiên, Tần Miễn từ đầu đến cuối không có trực tiếp mạo phạm danh hào Yến Thanh công chúa, không thể định tội đại bất kính Thứ nhì, hiện là thời điểm ngài cần Trấn quốc đại tướng quân, không nên vì chút việc nhỏ mà gây xích mích với Trấn quốc đại tướng quân. Nhưng Hiếu Huệ đế hoài nghi, phải chăng Tần Miễn nhìn ra điểm thứ hai nên mới dám lớn mật như thế.
Từ phủ Nhị hoàng tử trở lại phủ Trấn quốc công, vào đại môn, Tần Miễn vừa nhảy xuống ngựa, Lôi Thiết lấy ra hai tờ giấy từ trong ngực, đưa hắn.
“Gì vậy?” Tần Miễn hỏi.
“Mở ra xem đi.” Mở hai tờ giấy ra, hai chữ ‘Phòng khế(1)’ to tướng đỏ chót khiến đuôi lông mày Tần Miễn nhướng lên.
“Hai gian tiệm này…”
Lôi Thiết nhìn hắn chăm chú “Không phải muốn mở tiệm dược liệu và tiệm trang sức bạc sao?”
Diện tích và kiểu dáng hai gian tiệm giống hệt nhau, rất thích hợp mở tiệm dược liệu và của hàng trang sức bạc. Tần Miễn hận không thể nhào lên hôn y hai cái, người này im lìm giải quyết xong một nan đề lớn giúp hắn.
“Nhờ quan hệ?”
Lôi Thiết: “Tả uy Vệ đại tướng quân. Trước kia đã cứu hắn.”
Tần Miễn nói: “Võ tướng? Tốn bao nhiêu bạc, chúng ta phải trả đủ cho người ta.”
Lôi Thiết gật đầu “Dĩ nhiên.”
Tần Miễn nóng lòng muốn đi xem hai gian tiệm kia, bị Lôi Thiết kéo lại.
“Ăn cơm trước.”
Tần Miễn quẫn bách cười gượng “Suýt nữa quên mất. Tối qua Duệ Kỳ và Duệ Lân oán giận ta đã lâu không làm cơm. Được, đi làm cơm thôi.”
Lôi Thiết sóng vai đi cùng hắn. Dù nay đã là Trấn quốc công quyền cao chức trọng, y vẫn không thay đổi thói quen nhóm lửa khi Tần Miễn nấu ăn.
Còn nửa canh giờ nữa là đến giờ tan học buổi sáng của Đông Dương thư viện, Tần Miễn nấu một nồi cơm chiên thập cẩm lớn, một nồi canh xương bí đao, sau khi múc đủ phần ăn, đóng gói, cho người đưa tới trường Viên Viên và Mãn Mãn, hắn và Lôi Thiết giải quyết phần còn lại.
Cơm trưa xong, nghỉ ngơi chốc lát, hắn tính đi xem hai gian cửa hàng kia.
Lôi Thiết định bụng đi cùng hắn, thì thấy Lôi Tần Trung vội vàng đến báo “Lão gia, binh doanh xảy ra chuyện.”
Lôi Thiết nhướng mày “Tức phụ, ta…”
“Chính sự quan trọng.” Tần Miễn hiểu rõ, dặn dò “Mọi việc cẩn thận. Lôi Tần Trung, ngươi và Lôi Tần Thuận đều phải mở to mắt mà nhìn.”
“Xin phu nhân yên tâm.”
Tần Miễn dẫn theo Lôi Tần Nhạc đi xem cửa tiệm.
Lôi Thiết thay chiến bào, chạy tới doanh trại ở ngoại thành. Dọc đường đi, Lôi Tần Trung kể lại đầu đuôi sự việc, chi tiết mà không mất thứ tự.
Lôi Thiết thống lĩnh tam quân, bao gồm ba vạn tiền quân, ba vạn trung quân và ba vạn hậu quân Tiền quân là quân tiên phong Trung quân do chủ tướng trực tiếp chỉ huy, cũng là quân chủ lực Hậu quân chủ yếu đảm nhiệm yểm trợ và canh gác. Tiền quân, trung quân và hậu quân, mỗi đội quân đều có một tướng quân hàm nhị phẩm chỉ huy, theo thứ tự là Tiền Long tướng quân, Trung Đốc tướng quân và Hậu Vũ tướng quân. Ba người có thể bò được lên tới chức này, nhất định đều có năng lực và đường lối. Trước khi Lôi Thiết nhập kinh, bọn họ đã biết tướng lĩnh chỉ huy tam quân sẽ đổi người. Không biết là ai truyền ra tin, có hơn phân nửa khả năng sẽ thăng một trong ba người họ lên làm Thống soái tam quân. Ai ngờ cuối cùng vị trí này lại rơi vào tay Lôi Thiết. Trong binh doanh, rất nhiều lão binh từng nghe nói uy danh của Lôi Thiên Nhận, cũng không ít tân binh tràn ngập kính sợ đối với Lôi Thiên Nhận. Thế nhưng, Lôi Thiên Nhận đã rời khỏi quân ngũ hơn tám năm, Tiền Long tướng quân Đồng Địa Bảo, Trung Đốc tướng quân Phương Thủ Cương cùng Hậu Vũ tướng quân Đinh Văn Xương đều cho rằng Lôi Thiên Nhận đã là quá khứ, không chịu phục y. Hôm nay, mâu thuẫn này triệt để bộc phát.
Lôi Thiết lãnh binh nhiều năm, không hề thấy bất ngờ về chuyện này. Ngược lại nếu tất cả đều biểu hiện kính cẩn nghe theo y, y sẽ phải hoài nghi.
Tuấn mã phi nhanh vào binh doanh, từ xa xa, Lôi Thiết đã thấy trường thao luyện hỗn loạn rối tung. Binh sĩ tin phục và không tin phục Lôi Thiên Nhận đánh nhau, tựa như tổ ong vò vẽ bị chọc phải.
Ba người Đồng Địa Bảo, Phương Thủ Cương và Đinh Văn Xương giống như khiêu khích, đứng ở một bên, cũng không ngăn cản, thấy Lôi Thiết xuất hiện, chẳng những không lộ vẻ kinh hoảng, còn lớn mật nghênh đón ánh mắt y, thậm chí chờ mong y nổi giận.
Nhưng Lôi Thiết không có, vẫn là tư thái gặp sóng không sợ, tiết tấu vó ngựa chẳng mảy may biến đổi.
Tuấn mã chạy nhanh đến trước mặt ba người Đồng Địa Bảo thì dừng, Lôi Thiết trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: “Bỏ mặc cấp dưới sinh sự, các lĩnh quân hình phạt ba mươi côn. Các ngươi phục hay không phục?”
Đồng Địa Bảo trời sinh lớn tiếng, giương giọng nói: “Phục! Nhưng chúng ta phục là quân pháp, không phải ngươi!”
Một tiếng ‘Phục’ của gã khiến Lôi Thiết phải nhìn bằng con mắt khác, bèn quan sát đánh giá đối phương. Đồng Địa Bảo tuổi gần bốn mươi, dáng người lực lưỡng, diện mạo thô kệch, trong sự hào sảng lộ vẻ chân chất, nhưng từ cặp mắt thỉnh thoảng chợt lóe quang mang mãnh liệt, nhìn ra được gã tuyệt không cẩu thả như ngoài mặt, bằng không cũng không thể trèo lên chức vị cao như Tiền Long tướng quân.
“Các ngươi muốn thế nào?” Ánh mắt Lôi Thiết đảo qua ba người.
“Đơn giản, nhận lời khiêu chiến của ba người chúng ta.” Trung Đốc tướng quân Phương Thủ Cương lưng hùm vai gấu, đầu tóc màu muối tiêu, đã gần đến năm mươi, tối đa chỉ có thể chém giết trên sa trường thêm hai năm. Vì nguyên nhân tuổi tác, ông cấp thiết với vị trí Trấn quốc đại tướng quân nhất. Nếu trong hai năm không thể thăng thêm một cấp, về sau càng không thể thăng lên nữa.
Hậu Vũ tướng quân Đinh Văn Xương đã qua tuổi bốn mươi, gầy gò già dặn. Lôi Thiết mới ba mươi tuổi, với hắn mà nói giống như vừa cai sữa. Chiến công của hắn cũng chả kém cạnh Lôi Thiết. Thế nên hắn không nói gì, chỉ tiến lên một bước, tỏ rõ cùng chung lập trường với Đồng Địa Bảo, Phương Thủ Cương. Nếu bọn họ đánh bại Lôi Thiết trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Hoàng thượng cố ý duy trì Lôi Thiết, ở trong quân Lôi Thiết cũng sẽ mất đi uy tín, đến lúc đó Hoàng thượng không muốn cũng phải bỏ cũ thay mới. Đây chính là tính toán của hắn và Đồng Địa Bảo, Phương Thủ Cương.
Lôi Thiết khẽ gật đầu “Ước thúc bộ hạ của mình. Đến Điểm tướng đài.”
Ba người Đồng Địa Bảo thấy đối phương đón nhận khiêu chiến, lập tức giục ngựa đến giữa sân thao luyện, quát ngưng bộ hạ dưới trướng mình.
Chúng binh sĩ dựa theo chỉ lệnh, nhanh chóng tản ra, về đội của mình, sắp hàng chỉnh tề. Tốc độ cực nhanh này có thể phản ánh ra uy tín của ba người Đồng Địa Bảo trong quân quả thật không thấp.
Lôi Thiết đứng ở chỗ cao, thu hết vào mắt, vẻ mặt bất biến.
Ba người Đồng Địa Bảo giục ngựa đến trước đài điểm tướng, chắp tay hành lễ với Lôi Thiết.
“Khải bẩm đại tướng quân, binh lính đã tập kết hoàn tất.”
Lôi Thiết ra hiệu bọn họ lên trên đài.
Ba người Đồng Địa Bảo cố ý chấn nhiếp Lôi Thiết, từ trên ngựa trực linh hoạt bay thẳng lên đài điểm tướng.
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Ba người các ngươi cùng lên đi.”
Sắc mặt cả ba đại biến.
“Đại tướng quân quá không để chúng ta vào mắt rồi.” Đinh Văn Xương nói.
Lôi Thiết hỏi lại: “Các ngươi có để bản tướng quân vào mắt?”
Đinh Văn Xương sửng sốt, không phản bác được.
Đồng Địa Bảo vội vàng hoà giải “Đại tướng quân, Đinh tướng quân không có ý khác, chỉ là hơi nóng vội, thỉnh đại tướng quân đừng để tâm.”
Lôi Thiết chẳng ử chẳng hử, lập lại: “Cùng lên đi.”
Khinh người quá đáng! Ba người Đồng Địa Bảo đồng thời loé lên suy nghĩ này, nhìn nhau, tách ra bao vây Lôi Thiết vào giữa.
“Đại tướng quân, đắc tội!” Phương Thủ Cương dẫn đầu nói.
Lôi Thiết ra hiệu bọn họ có thể bắt đầu.
Tính tình Đồng Địa Bảo nóng nảy nhất, nhảy đến trước mặt Lôi Thiết, chân phải vừa nhanh vừa ngoan đá tới nách phải y.
Lôi Thiết nâng khuỷu tay trái linh hoạt dọng xuống dưới, đập mạnh vào bàn chân gã.
Nguyên đùi phải Đồng Địa Bảo đau đến hơi chấn động, cảm thấy kinh hãi, biết không cần tiếp tục thử sức nữa, sắc mặt ngưng trọng ném cho Phương Thủ Cương một ánh mắt nhắc nhở.
Phương Thủ Cương là lão tướng, sao bỏ qua phản ứng của Đồng Địa Bảo? Cho dù Đồng Địa Bảo không nói, ông cũng thấy được Lôi Thiết quả thật không tầm thường, ở sau lưng Lôi Thiết khẽ gật đầu với Đồng Địa Bảo.
Binh tướng bên dưới nhìn ra tình hình trên Điểm tướng đài, đều kiềm chế tâm tình kích động, xem cuộc chiến, mắt không chớp lấy một cái.
Đinh Văn Xương đứng một bên, không bày ra tư thế công kích, thời điểm ba người Lôi Thiết, Đồng Địa Bảo và Phương Thủ Cương triền đấu với nhau, hắn bất động thanh sắc biến hóa nhịp bước, duy trì bám theo vị trí bên trái sau lưng Lôi Thiết. Hắn muốn làm gì, rất rõ ràng. Không ai cho rằng hắn đánh lén là đê tiện, bởi vì trên chiến trường, mục tiêu của mỗi một binh lính chỉ có một: Dùng mọi phương pháp giết chết kẻ định và bảo toàn tính mạng bản thân.
Nhưng mãi sau hơn hai mươi chiêu, Đinh Văn Xương kinh ngạc nhận ra, hắn không sao tìm được cơ hội thích hợp để xuống tay. Lôi Thiết nhìn như không hề đếm xỉa, kì thực y phòng bị mình rất sít sao.
Không chút do dự, hắn từ bỏ ý định đánh lén, gia nhập chiến cuộc.
Có mấy binh lính nhịn không được nhỏ giọng nói thầm “Mấy người Đinh tướng quân thật quá đáng, vậy mà lấy ba đấu một.”
Lại không biết, ba người Phương Thủ Cương càng đánh càng kinh hãi, khi bọn hắn ra ba thành công lực, Lôi Thiết dùng bốn thành áp chế bọn họ Khi bọn hắn xuất bốn thành lực, Lôi Thiết lại dùng năm thành lực áp chế bọn họ… Bất kể thế nào, luôn duy trì cao hơn bọn hắn một thành, không chỉ áp chế ngăn cản họ phản kích, còn khiến họ không thể dò ra y nông sâu thế nào.
Thẳng đến gần nửa canh giờ sau, Đinh Văn Xương từ bỏ ý nghĩ chống cự trước, đối với Lôi Thiết tâm phục khẩu phục. Tiếp tục đánh, mất mặt sẽ là hắn, Phương Thủ Cương cùng Đồng Địa Bảo.
Phương Thủ Cương vẫn không cam tâm, nhưng suy nghĩ Đinh Văn Xương dao động, cũng làm ảnh hưởng Đồng Địa Bảo.
Cuối cùng, Phương Thủ Cương và Đồng Địa Bảo đành liếc nhau, đồng thời thu tay.
Không phải tất cả binh sĩ bên dưới đều nhìn ra huyền cơ trong đó, nhưng vừa thấy ba người Đồng Địa Bảo tất cung tất kính quỳ một gối hành lễ với Lôi Thiết, sao còn không sáng tỏ.
Lôi Thiết nâng tay làm một thủ thế ‘Mời đứng lên’ với cả ba, dồn khí vào đan điền, trầm giọng nói: “Tiếp tục thao luyện.”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, lại tựa như sấm rền vang bên tai mỗi người. Bởi vậy có thể thấy công lực thâm hậu của Lôi Thiết.
Chúng binh lính ai nấy đều lộ vẻ kính sợ, đồng loạt một gối chấm đất, đồng thanh hô “Đại tướng quân uy vũ”, khí thế nuốt trọn núi sông.
-Hết chương 176-
————