Sau đó, cả hai trở lại Song Hưởng lâu, dùng bữa trưa tại Song Hưởng lâu rồi sai một hỏa kế đánh xe ngựa đưa cả nhà họ về thôn Thanh Sơn.
Viên Viên, Mãn Mãn từ cửa sổ xe nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc bên ngoài, sáng tỏ nói: “Trở về rồi.”
Tần Miễn cười khẽ, hỏi: “Nhi tử, ở bên ngoài chơi lâu như vậy có thấy vui không?”
“Vui lắm!” Viên Viên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi “Phụ thân, về sau còn có thể đi ra ngoài chơi không?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đương nhiên là được.” Tần Miễn gật đầu khẳng định “Chỉ cần Viên Viên, Mãn Mãn luôn ngoan ngoãn nghe lời phụ thân và lão cha, chỉ cần có dịp, phụ thân với lão cha lại dẫn các ngươi ra ngoài chơi.”
“Dạ!” Mãn Mãn không ngừng gật đầu.
“Kim Mao.” Viên Viên chỉ ra bên ngoài.
Trên đường thôn cách đó không xa, một bóng dáng to tướng màu vàng đang phi nhanh về phía này. Viên Viên, Mãn Mãn vui vẻ hô to: “Kim Mao, Kim Mao!”
Nơi này cách thôn trang đã không còn xa, Tần Miễn bảo hỏa kế dừng xe, mấy người bọn hắn đi xuống, dự định cuốc bộ về nhà. Hỏa kế liền đánh xe quay lại trấn trên.
Nhất Điểm Bạch chạy nhanh nhất, mũi chạm mũi với Kim Mão chào hỏi.
Viên Viên Mãn Mãn nhấc cái chân nhỏ chạy tới chỗ Kim Mao, ôm chân Kim Mao cười khanh khách.
Kim Mao cẩn thận dùng đầu cọ cọ ngực nhỏ chúng nó.
Viên Viên vươn hai tay nhỏ về phía Lôi Thiết “Lão cha, ta muốn ngồi trên lưng Kim Mao.”
Lôi Thiết ôm hai huynh đệ đặt lên lưng Kim Mao, cùng Tần Miễn đi một trái một phải hộ tống chúng.
Kim Mao bước đi vững chắc, chạy chậm vững vàng. Hai tiểu gia hỏa nắm lông vàng của Kim Mao, vui vẻ đến cười to, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng “Giá giá”.
Thôn dân cấy mạ trong ruộng chủ động mà hữu hảo chào hỏi một nhà bốn người.
Tú Lan thẩm đứng trong ruộng nước hô “Tức phụ Thiết tử, Ngũ đệ và muội phu các ngươi có thi đỗ không? Sao không trở về cùng các ngươi?”
Tần Miễn cũng giương giọng đáp: “Chúng ta trở về trước, bọn họ thì phải mấy ngày mới mới về”
Tú Lan thẩm thay mặt toàn bộ người hiếu kỳ muốn biết, hỏi vấn đề họ quan tâm nhất “Bọn họ thi đỗ không?”
Để giải thích cho họ hiểu thế nào là cống sĩ, thế nào là Tiến sĩ thì trong vòng hai ba câu cũng không thể nói xong, Tần Miễn chỉ nói: “Không rõ lắm, lúc chúng ta quay về họ còn chưa tham gia thi Đình.”
Hai mắt Giang đại gia sáng rực “Thi Đình? Nghe nói tham gia thi Đình có thể gặp được Hoàng thượng.”
“Đúng vậy. Chờ bọn Ngũ đệ trở về, chúng ta có thể hỏi chuyện họ cho rõ” Trên mặt Tần Miễn cười mỉm chi, trong lòng thì thầm lên mặt. Hắn có thể nói hắn đã từng nhìn thấy Hoàng đế không?
Vừa tán chuyện phiếm với các thôn dân khác nhau, một nhà bốn người hai thú chậm rì rì đi về phía cuối thôn, xuyên qua cả thôn trang. Mấy đứa nhỏ cùng thôn đều hâm mộ nhìn Viên Viên, Mãn Mãn.
Viên Viên Mãn Mãn ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng nho nhỏ đắc ý ngẩng mặt cười, đáng yêu chết người.
Lát sau liền đến cổng nhà, Phúc thúc ra mở đại môn, vừa thấy là bọn hắn, kích động hô to: “Đại gia, tiểu gia, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, mọi người đã trở về!”
“Phúc thúc, trong nhà thế nào?” Tần Miễn nâng tay ra hiệu thúc ấy miễn lễ.
“Hết thảy đều tốt, hết thảy đều tốt ạ.” Phúc thúc nói năng có chút lộn xộn “Ta đi dặn người nấu nước nóng.”
Bốn người Tần Miễn giống như tản bộ xuyên qua vườn cây ăn quả kết trái to rậm rạp, lúc đi qua tàng cây anh đào, nhìn mã não đỏ phủ kín cây. Hai hài tử nhao nhao nói muốn hái anh đào, Lôi Thiết trở về lấy rổ tới, cùng Tần Miễn mỗi người nâng một đứa, để chúng hái đã đời. Chơi đủ về nhà, nước ấm đã nấu xong. Một nhà bốn miệng tắm nước ấm, kỳ cọ đến sạch sẽ thoải mái.
Hạ nhân đến bẩm báo “Đại gia, tiểu gia, tức phụ Tam công tử và Ngũ công tử đến đây.”
“Mời họ tiến vào.”
Lý thị nghe nói Tần Miễn, Lôi Thiết trở về, liền rủ Tiền thị làm bạn, cùng nhau đến Du nhiên điền cư hỏi thăm tình hình của Lôi Hướng Trí.
Lý thị xuất thân dòng dõi thư hương, hiểu chuyện khoa cử. Trừ việc Lôi Hướng Trí bị trúng độc, còn lại Tần Miễn đều kể lại chi tiết.
Biết được Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ đều đề tên trên bảng thi Hội, Lý thị mừng rỡ.
Tiền thị còn hơi mờ mịt, Lý thị giải thích cho nàng hiểu, nàng cũng cao hứng không thôi “Nói cách khác, dù cho Ngũ đệ không thể trúng Trạng nguyên, Bảng nhãn hay Thám hoa thì cũng là Tiến sĩ?”
Lý thị cười nói: “Không sai, rất nhiều Tiến sĩ có thể vào Hàn lâm quan. Mặc kệ thế nào, đều là ở kinh thành. Đại ca, đại tẩu, nghĩ cũng biết dọc đường này hai huynh đã chiếu cố tướng công rất nhiều, làm phiền các huynh rồi. Chờ tướng công trở về, phu thê chúng ta lại cùng nhau đến cảm tạ đại ca, đại tẩu.”
Tần Miễn cười nhẹ nói: “Không cần khách sáo.”
Lý thị tươi cười kéo Tiền thị đứng lên cáo từ, nhỏ giọng dặn Tiền thị đừng nói chuyện này ra ngoài sớm.
-Hết chương 156-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]