“Chủ nhân, cô quá xấu rồi!” Bạo Phú nói, “Cô làm cho Lục Hoặc khóc.”
Kiều Tịch thấy hai mắt Lục Hoặc đỏ lên, cô liền hối hận, lo lắng muốn chết, Bạo Phú còn không ngừng nói, “Cậu câm miệng.”
Khi cô hôn mê, cô có thể nghe thấy tiếng của mọi người xung quanh.
Lúc đầu Bạo Phú báo cáo với cô chuyện của Lục Hoặc, cô cũng rất vui lòng lắng nghe, nhưng mà dần dần, cũng không biết có phải do Bạo Phú quá nhàm chán hay không, cả ngày nói không ngừng, đầu cô bị nó ồn ào đến sắp nổ.
Cô có thể tỉnh lại sớm hơn, đúng là có công lao của nó, nói nhiều.
Bạo Phú bị Kiều Tịch mắng, nó ủy khuất, nhưng vẫn lắm miệng nói thêm một câu với Kiều Tịch: “Chủ nhân, Lục Hoặc đã lặng lẽ khóc nhiều lần rồi, cô đừng chọc anh ấy khóc nữa.”
Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc đỏ mắt trước mặt, cô đáp Bạo Phú: “Ừm.”
“Lục Hoặc.” Nhìn hai mắt anh đỏ hoe, Kiều Tịch đau lòng, “Thật xin lỗi, vừa rồi em chọc anh thôi.”
Cô vươn tay ra, “Em nhớ anh.”
Mỗi ngày nghe thấy giọng nói của anh, nhưng cô không thể đáp lại, cô bất lực, lại đau lòng mà sốt ruột.
Cô không nghe thấy tiếng khóc của Lục Hoặc, cũng không thấy được hai mắt Lục Hoặc phiếm hồng, chỉ có thể nghe Bạo Phú truyền tin, Lục Hoặc âm thầm khóc.
Cô đã rất đau lòng.
Khi anh còn nhỏ bị bắt nạt cũng không khóc, ở kiếp trước khi biết bản thân sắp chết cũng không có khóc, hiện tại lại bởi vì cô mà lén đỏ mắt vài lần.
Lục Hoặc hung hăng nuốt yết hầu, môi mỏng mím chặt, ôm lấy cô gái xấu xa trước mặt.
Trái tim anh một giây trước bị chèn ép tưởng sắp ngừng đập, lúc này, lại bởi vì cô ở trong vòng tay mà đập điên cuồng.
Kiều Tịch nâng tay lên, đầu ngón tay cô chạm vào hốc mắt phiếm hồng của anh, rõ ràng là rất đau lòng, cô vẫn không nhịn được cười ra tiếng: “Lục Hoặc, anh thật là.......”
Đôi mắt cô cong lên, bên trong là hình bóng của anh, “Anh yêu em thật sự rất khổ.”
Trái tim Lục Hoặc bị móng vuốt cào nhẹ, sau đó bị ném vào chậu mật, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười nhợt nhạt, “Ừm.”
Kiều Tịch không ngờ anh trực tiếp thừa nhận, đôi mắt sáng như sao, hai tay ôm lấy mặt Lục Hoặc, chủ động hôn khóe môi anh, đau lòng nói, “Sao anh lại gầy đi nhiều vậy?”
Gương mặt Lục Hoặc vốn dĩ thanh lãnh, bây giờ lại gầy hơn, đường nét càng trở nên thâm thúy, có vẻ lạnh lùng hơn.
Lòng bàn tay cô gái mềm mại không xương dán lên mặt anh, Lục Hoặc cứ như vậy nhìn cô, anh đã mong nhiều ngày như vậy, đợi nhiều ngày như vậy, canh giữ nhiều ngày như vậy, anh sợ rằng trước mắt chỉ là một giấc mơ.
Anh sợ mình tỉnh táo lại, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền nằm ở trên giường.
Lục Hoặc luyến tiếc chớp mắt.
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, lòng bàn tay Kiều Tịch áp sát vào mặt anh hơn, cô ghé đầu sát lại anh.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, cắn chặt môi dưới của anh, cơn đau truyền đến, cô cười nói: “Lục Hoặc, đừng sợ, em thật sự tỉnh rồi.”
Cô nhìn anh, đau lòng nói: “Em hôn mê lâu như vậy, anh chắc là lo lắng lắm, Lục Hoặc, em bây giờ không sao, sẽ không ngủ thϊếp đi nữa.”
Cô chưa bao giờ cảm thấy thân thể lại nhẹ nhàng và thoải mái như vậy, đặc biệt là trái tim, lúc trước khi rời khỏi Lục Hoặc, cho dù không phát bệnh, đôi khi cũng có vài cơn đau, cũng không phải trạng thái khỏe mạnh.
Trong thời gian hôn mê, cô có thể cảm nhận được trái tim đang được chữa lành, bởi vì cần năng lượng lớn, cho nên cô mới rơi vào hôn mê.
Giờ đây, cô cảm thấy trái tim đập khỏe mạnh trong lồ.ng ngực, như thể các vấn đề trước đây đều khỏi hẳn.
Lúc này đây, cô có thể là trong họa có phúc.
Triệu Vũ Tích muốn cô chết, nhưng ngược lại cô còn chữa khỏi bệnh tim.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
“Tịch Tịch.” Bởi vì cả ngày không uống nước nên giọng Lục Hoặc khản đặc, “Cắn một lần nữa.”
Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, cô cười cười, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ghé sát miệng tới, khẽ cắn môi anh.
Lông mi cong cong, trong mắt đều là ý cười, chỉ nhẹ một cái, cô liền buông tay, nhưng giây tiếp theo, một bàn tay to lớn đè lên ót cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tịch, Lục Hoặc dùng sức kéo cô lại.
Kiều Tịch bị cắn một cái, nháy mắt hoàn hồn.
Lục Hoặc sao lại hung dữ như vậy, giống như dã thú bị cầm tù đã lâu, bây giờ được thả ra, ngửi thấy mùi thịt không chịu được dụ hoặc mà hung hăng cắn xé.
Bởi vì không thỏa mãn, cô cảm thấy Lục Hoặc lại dùng sức ấn ót cô thêm, kéo mạnh hơn.
Kiều Tịch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô thả lỏng, phối hợp với anh.
Thời gian dài như vậy, cô cũng rất nhớ anh, cũng rất cảm động.
Mỗi ngày chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh, cảm nhận được anh hôn mặt cô, chăm sóc cô, cẩn thận lại tỉ mỉ, không hề ghét bỏ cô, cũng không mất kiên nhẫn, đặc biệt khi cảm nhận được anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cô cũng muốn đáp lại.
Những việc lúc trước không làm được, bây giờ cô có thể đáp lại anh.
Kiều Tịch mạnh bạo, cô hé môi, quấn lấy lưỡi anh.
Lục Hoặc chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thân thể chấn động, bàn tay giữ ót cô càng thêm dùng sức, hận không thể ăn sạch cô.
Khiến anh lo lắng như vậy, sợ hãi đến thế, luôn luôn nhớ tới, khiến anh không thể rời đi một bước, hận không thể bỏ vào túi, nâng trên đầu quả tim, có lẽ ăn sạch cô, anh mới có thể an tâm.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lục Hoặc càng thêm thâm trầm, chỗ đáy mắt nổi lên du͙ƈ vọиɠ.
Cô gái mềm mại, ngoan ngoãn đưa lưỡi ra, còn có ý đồ câu dẫn anh, Lục Hoặc không nhịn được rêи ɾỉ, càng thêm hung dữ hôn lấy.
Nhưng mà cảm nhận được bàn tay cô lén lút đi vào vạt áo anh, ánh mắt run rẩy, lông mi cũng run tới lợi hại.
Đặc biệt bàn tay cô còn làm loạn mà thăm dò, vuốt ve bên hông anh, Lục Hoặc không thể không giữ lấy tay cô.
Ánh mắt anh rất sâu, buộc lòng phải lùi về sau.
“Tịch Tịch.” Anh siết chặt cổ tay cô, “Em làm gì vậy?”
Đôi môi Kiều Tịch dính nước, đỏ hồng.
Nghe thấy Lục Hoặc hỏi, cô cong môi, “Sờ anh nha.”
Lá gan cô gái rất lớn, “Anh không muốn sao?”
Bàn tay mềm mại của cô chạm vào eo anh, có hơi ngứa, anh cố gắng phớt lờ cảm xúc đó, “Không được, Tịch Tịch, đây là bệnh viện.”
Kiều Tịch gật đầu đồng ý, anh nói là không được, cũng không phải không muốn.
Kiều Tịch rời khỏi vòng tay anh, hỏi: “Quần áo em đâu?”
Bây giờ cô đang mặc áo bệnh nhân của bệnh viện.
Không có cô gái, vòng tay anh trống rỗng, Lục Hoặc hít sâu, “Sao vậy?”
“Em muốn thay, anh đưa cho em.”
“Sao lại muốn thay? Em muốn ra ngoài sao?” Lục Hoặc nhíu mày, “Tịch Tịch, em vừa mới tỉnh, không thể tùy tiện đi lại, ngày mai để bác sĩ kiểm tra cho em đã.”
“Em cảm thấy chưa bao giờ khỏe như bây giờ, không cần kiểm tra, em đưa anh tới một nơi.” Kiều Tịch thúc giục anh, “Anh đem quần áo cho em đi, đi bao lâu thì tùy anh.”
Lục Hoặc luôn dung túng cho cô, nhất là người suýt mất đi lấy lại được, sao anh có thể từ chối yêu cầu của cô?
Lục Hoặc đành phải lấy quần áo cô tới.
Kiều Tịch cậy sủng mà kiêu, cô để Lục Hoặc đưa cô tới toilet thay quần áo.
Lục Hoặc không có ý kiến gì, anh lấy dép lê cho cô đi, thế nhưng lại cúi xuống bế người lên, sải bước tới toilet.
Toilet bệnh viện rất hẹp, bồn rửa tay chỉ rộng nửa mét, Lục Hoặc đặt Kiều Tịch lên bồn rửa tay, anh cúi đầu nhìn người trong ngực, hôn lên môi cô, thậm chí nửa bước cũng không muốn rời đi, “Xong thì gọi anh, anh đợi ở cửa.”
Kiều Tịch gật đầu, cô cười xấu xa, “Nếu không anh thay giúp em?”
Lục Hoặc nhéo hai má cô, “Tự mình thay đi.”
Dứt lời, anh buông cô ra và đi về phía cửa, còn cực kỳ quân tử mà đóng cửa lại.
Kiều Tịch nghĩ mà thấy buồn cười, giống như sợ cô chiếm tiện nghi của anh vậy, cũng không nghĩ tới là ai vừa rồi hôn cô mãnh liệt như vậy?
Cô quay đầu nhìn gương treo tường sau lưng, chỉ thấy cô gái bên trong có làn da trắng mịn, căng bóng, đôi mắt long lanh, rời mắt xuống là đôi môi hồng hào, có thể hiểu rõ vừa mới làm gì.
Kiều Tịch thay quần áo, đây không phải bộ cô mặc trước khi hôn mê, có vẻ là cố ý chuẩn bị, chờ ngày nào đó cô tỉnh lại xuất viện là có thể mặc luôn.
Kiều Tịch phát hiện quần có hơi rộng, rõ ràng là cô gầy hơn, dù sao thì cũng nằm viện được hai tháng, cũng không hấp thụ chất dinh dưỡng gì mới gầy đi.
Mà sắc khí trên mặt lại rất tốt, không có gì hốc hác, ngược lại trông giống như được bổ dưỡng một thời gian.
Trái tim được chữa trị, cảm giác yếu ớt cũng đã biến mất.
Thần thái cả người cũng có thay đổi đáng kể, cô càng xinh đẹp và tươi tắn hơn.
Mở cửa ra khỏi toilet, Kiều Tịch nhìn thoáng qua Lục Hoặc đang đứng trước cửa, trên người anh còn mặc áo khoác đen, bên trong là chiếc áo len mỏng, dáng người mảnh khảnh, thẳng tắp.
Kiều Tịch tiến lên, ôm chặt eo anh, “Chúng ta đi thôi.”
“Tịch Tịch, bây giờ em chưa thể xuất viện.”
Kiều Tịch không nghe lời anh, “Anh nhìn sắc mặt của em, bây giờ rất khỏe, sau khi ra ngoài bao giờ trở về, em sẽ nghe anh.” Cô ngoan ngoãn đảm bảo.
Lục Hoặc đối mặt với cô, sao có thể nói “không”? Ngay cả khi cô muốn ngôi sao hay mặt trăng, anh cũng muốn lấy xuống cho cô.
Lục Hoặc cảm thấy đối với Kiều Tịch anh không hề có điểm mấu chốt, nhưng mà anh can tâm tình nguyện.
Đêm khuya cũng gần 11 giờ rồi, hành lang bệnh viện cũng quá yên tĩnh.
Vì sợ Kiều Tịch bị lạnh, Lục Hoặc còn đội cho cô mũ đen, mũ là của Lục Hoặc nên có hơi lớn, gần như che gần hết khuôn mặt cô.
Cô để cho Lục Hoặc nắm tay mình, ra khỏi bệnh viện.
Anh vệ sĩ đã về nghỉ ngơi rồi, Kiều Tịch lôi kéo Lục Hoặc đi bắt xe.
Lên xe, Lục Hoặc nghe thấy địa chỉ cô báo, Lục Hoặc nắm chặt tay cô, “Tịch Tịch.”
Kiều Tịch nói nhỏ bên tai anh: “Không phải anh nói ở bệnh viện không được sao? Vậy đi khách sạn đi.”
Lúc hôn mê, mỗi ngày cô đều nghe Bạo Phú truyền tin báo cáo chuyện của Lục Hoặc, Bạo Phú không ngừng nói ở bệnh viện có một cô y tá thích Lục Hoặc như thế nào, mỗi ngày chạy tới gặp anh vài lần, còn tặng quà.
Khi đó, cô không thể nói, không thể động, không có bất cứ phản ứng gì, cô vô cùng ảo não, hận không thể mọc mắt trên người Lục Hoặc.
Nếu Lục Hoặc biết cô nghĩ vậy, sao anh có thể buông tha cho cô?
Xe dừng ở khách sạn lớn nhất thành phố J.
Kiều Tịch vui vẻ kéo Lục Hoặc xuống xe, cô bước đến quầy lễ tân, “Tôi muốn căn phòng xa hoa nhất.”
Lần đầu tiên đương nhiên phải chọn hoàn cảnh tốt nhất, Lục Hoặc nói đúng, ở bệnh viện đúng là không tốt lắm, dù sao bác sĩ sẽ đi kiểm tra phòng bất cứ lúc nào.
Cô cười khen Lục Hoặc: “Vẫn là anh chu đáo.”
Hai chị gái ở quầy lễ tân đột nhiên nhìn thấy cặp đôi giá trị nhan sắc cao như vậy, không khỏi kinh diễm, vốn dĩ còn buồn ngủ lại nháy mắt tỉnh táo, “Hai người xin chờ một lát.”
Một lúc sau, chị gái lễ tân đã xử lý xong thủ tục, đưa thẻ phòng cho Kiều Tịch.
Cho đến khi thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc vào thang máy, hai người không kiềm chế được kích động, “Cậu thấy không? Cô gái đó thật xinh đẹp, làn da mịn màng.”
“Cô ấy mang mũ, chỗ tôi bị khuất, nhưng mà, tôi thấy chàng trai kia, dường như không thể định thần được, sao có thể đẹp trai đến thế?”
“Vừa rồi tớ muốn hỏi cô gái ấy, cô dùng mỹ phẩm dưỡng da gì mà làn da lại đẹp như vậy, cô ấy đẹp quá.”
“Đừng nói nữa, cậu quên vừa rồi cô gái đó muốn căn phòng xa hoa nhất? Tay cầm thẻ của cô ấy cũng đẹp, khí chất cũng tốt, người như vậy chính là dùng tiền dưỡng ra.”
Trong thang máy, lúc này đổi thành Kiều Tịch chủ động nắm tay Lục Hoặc.
Cô dẫn anh tới phòng vip.
Trang trí trong phòng thật xa hoa, bởi vì ở trên tầng cao nhất, kính hoàn toàn trong suốt có thể nhìn thấy toàn thành phố J, màn đêm đen nhánh cũng có thể thu hết vào mắt.
Đèn chùm trên trần rất sáng, khiến đôi mắt cô gái càng thêm sáng, như điểm xuyết những ngôi sao nhỏ, xinh đẹp động lòng người.
Kiều Tịch liếc nhìn Lục Hoặc, ý tứ trong mắt rất rõ.
Lục Hoặc cười, chạy ra khỏi bệnh viện trong đêm, hóa ra cô có tâm tư này, khó trách cô nói bao giờ trở về là anh quyết định, bây giờ lĩnh ngộ được ý cô, Lục Hoặc đúng là bị chọc cười.
Anh không nhịn được nhéo mặt cô, “Sao em lại vội vàng như vậy?”
Cô vừa mới tỉnh lại, anh còn đang đắm chìm trong vui sướng, cứ ngỡ là giấc mơ, cô lại trực tiếp kéo anh tới khách sạn.
“Anh đừng nói là anh không muốn.” Kiều Tịch nói: “Anh không thể im lặng, phải trả lời.”
Trong mắt Lục Hoặc lộ ra ý cười, “Không muốn.”
Cô vừa tỉnh dậy sau cơn mê, anh rất nhớ cô, cũng không thể làm chuyện này với cô.
Lục Hoặc vừa nói xong, trên đầu xuất hiện mầm lá con.
Ngón tay trắng nõn của Kiều Tịch kéo vạt áo của Lục Hoặc, lên án anh: “Lục Hoặc, anh nói dối.”
Lục Hoặc nắm tay cô, kéo người vào lòng mình, anh cúi đầu, áp môi mỏng lên tai cô: “Tịch Tịch, không phải không muốn, là không thể.”
Kiều Tịch nheo mắt lại, “Thân thể của em, em biết, có thể.”
Cô làm nũng như mèo con, mặt cọ vào ngực Lục Hoặc, dụ dỗ anh: “Tới cũng tới rồi, chúng ta không thể không làm gì đã trở về, đi một chuyến vô ích như vậy.”
Mái tóc mềm mại của cô gái cọ vào cằm anh, hơi ngứa, Lục Hoặc nuốt yết hầu, “Tịch Tịch, đừng câu dẫn anh.”
Lục Hoặc nhìn cô, “Em mới tỉnh lại, anh không muốn làm em khóc.”
Kiều Tịch trợn tròn mắt, cô không tin đây là lời Lục Hoặc nói ra.
Nhưng mà, da mặt cô so với anh còn dày hơn, “Ai làm ai khóc còn chưa biết đâu.”
Trước nay anh không dám làm càn với cô, cực kỳ quy củ, cô không hề sợ anh.
Lục Hoặc siết tay, đối diện với mắt cô, nhìn thấy cô đắc ý, đúng là..........!Khiến người ta ngứa răng, muốn chọc cho cô khóc.
Lục Hoặc lướt qua mắt cô xuống cằm, “Tịch Tịch, lát nữa muốn khóc cũng phải chịu đựng.”
Kiều Tịch nhìn anh, rất nhanh, anh tới gần, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, chỉ thấy bên trong có ngọn lửa bùng cháy khiến người ta sợ hãi.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng khóc của cô gái như không chịu đựng nổi.
Kính trong suốt phản chiếu một màn trên giường lớn.
Gương mặt cô gái phiếm hồng, mồ hôi chảy ra dính bết tóc trên mặt, ánh đèn trên trần chiếu vào mắt cô, mắt càng long lanh, khiến người ta muốn xâm lấn nhiều hơn.
Ngón tay túm lấy gối đầu, chậm rãi buông ra.
Bởi vì cảm thấy thẹn thùng, cô quay mặt đi, nửa mặt đỏ bừng chôn trong gối.
“Lục Hoặc, anh thật quá đáng.”
Quần áo cô đã sớm lộn xộn, Lục Hoặc ngồi bên cạnh cô, trên người còn mặc áo khoác đen, quần áo vẫn phẳng lì.
Anh muốn duỗi tay lau nước mắt tràn ra từ khóe mắt cô gái, nhưng mà bị cô ghét bỏ, “Anh mau đi rửa tay đi.”
Dứt lời, Kiều Tịch còn nhấc chân đá về phía anh.
Ngón tay Lục Hoặc thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, ngay cả đầu ngón tay cũng thanh lãnh, trước đây Kiều Tịch thích được anh cầm tay nhất, nhưng mà vừa rồi, một đôi tay đẹp như thế lại làm chuyện xấu xa, Kiều Tịch xấu hổ sao có thể muốn nhìn nữa?
Bản thân bị bắt nạt, Lục Hoặc lại không có chuyện gì ngồi cạnh, Kiều Tịch cảm thấy vừa thẹn thùng vừa ảo não.
Cô khịt mũi, hỏi: “Lục Hoặc, có phải anh không được không?”
Lục Hoặc cúi người, dán bên tai cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe khiến người mềm nhũn, “Tịch Tịch, họa từ miệng mà ra.”
Cô không có trí nhớ tốt, vừa rồi còn khóc đến đáng thương, lúc nạy bắt đầu không sợ nữa rồi.
Kiều Tịch liếc qua tay anh, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, “Anh đi rửa tay đi.”
Lục Hoặc cười nói: “Anh đi rửa tay xong sẽ đưa em về bệnh viện, bây giờ muộn rồi, ngày mai sẽ nói chuyện em tỉnh lại cho chú dì, bọn họ chắc rất vui.”
Kiều Tịch tùy ý gật đầu, chân cô mềm nhũn, bây giờ anh nói cái gì thì chính là cái đó.
Chờ cô xuất viện, cô tuyệt đối sẽ bắt nạt ngược lại.
Lục Hoặc rửa xong tay đi ra, anh thấy cô đã sửa sang lại quần áo, “Em tự đi được không?”
Mặt Kiều Tịch lại nóng lên, thành thật mà lắc đầu.
Lục Hoặc cười khẽ, có chút cảm giác thành tựu, chuyện vừa rồi làm coi như là chuyện khác người nhất trong đời anh.
Anh bế người lên, Kiều Tịch thấy anh cười, cô xấu hổ đến mức vùi mặt vào ngực anh, chỉ chừa sau gáy cho anh.
Từ thang máy đi ra, Lục Hoặc xử lý thủ tục trả phòng.
Cho đến khi Lục Hoặc ôm Kiều Tịch ra khỏi cửa khách sạn, hai chị gái trước quầy lễ tân mới nói chuyện rôm rả.
“Bọn họ mới lên được nửa giờ?”
Một chị gái khác nói: “Vậy sao? Sao tớ cảm thấy thời gian trôi qua không lâu?”
“Aizzzz, dù sao chính là thời gian ngắn.”
Không chỉ có chị gái quầy lễ tân cảm thấy Lục Hoặc không được, ngay cả Kiều Tịch cũng cảm thấy như vậy.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, từ dưới lên trên, chỉ có thể nhìn thấy đường cong lạnh lùng của anh, “Lục Hoặc, thật ra thì em không có hứng thú nhiều với phương diện này.”
Vừa rồi cô gây sự với anh như vậy, chỉ là bởi vì cô hôn mê lâu ngày, anh làm nhiều chuyện vì cô như vậy, cảm xúc của cô tăng vọt, muốn thân mật với anh hơn mà thôi.
Cô nghĩ thông suốt, “Cho dù anh không được, em cũng sẽ không ghét bỏ.”
Lục Hoặc dừng chân, nhìn cô đầy ẩn ý, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Sự trầm mặc của anh khiến Kiều Tịch càng hiểu lầm ý nghĩ của cô là đúng.
Kiều Tịch thầm nghĩ, không sao cả, Lục Hoặc không được thì không được, dù sao anh có cái đuôi, sau này cô sẽ vui vẻ chơi đuôi cá của anh.
Danh Sách Chương: