Âm thanh ngoài cửa dừng khi nào, hai người kia rời đi lúc nào, Kiều Tịch hoàn toàn không biết.
Đầu óc cô choáng váng, ngừng suy nghĩ, chỉ cảm thấy mình bị quả cầu lửa quấy lấy, mặt, vành tai, ngay cả người cũng nóng bừng.
Rõ ràng là thời tiết lạnh, mà cô nóng đến đổ mồ hôi.
“Tịch Tịch, đứng yên.” Âm thanh khàn khàn của Lục Hoặc vang lên bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào sau tai và cổ, càng nóng hơn.
Đứng không vững, sao cô có thể đứng vững chứ?
Kiều Tịch dùng sức mở mắt trừng anh một cái, vừa rồi cô còn cho rằng, hai người ngoài cửa muốn vào phòng vẽ!
Cô bị dọa đến mềm chân, mà anh lại quấy lấy cô không buông, sự dữ dội vừa rồi, cô mơ hồ cảm thấy anh muốn nuốt chửng cô.
Kiều Tịch đột nhiên cảm thấy, cá vàng nhỏ không còn đơn thuần nữa, cũng không dễ bắt nạt.
Môi cô tê dại, đỏ mắt oán giận nhìn anh, “Vừa rồi anh nói, chỉ một lúc?”
Không cần nhìn bầu trời bên ngoài, hầu như ánh sáng trong phòng đều mờ mịt, nhất là khi vào đông trời tối rất nhanh.
Môi mỏng của chàng trai bị cọ xát mà đỏ ửng, lộ ra vẻ gợi cảm trí mạng, nhận được ánh mắt cô gái, anh cười khẽ, “Thật xin lỗi, khả năng tự chủ của anh không được tốt lắm.” Là ai thì nếm được đồ ăn ngon, cũng không thể dừng lại được.
Lời xin lỗi của Lục Hoặc rất chân thành, mà trên mặt anh cũng không có vẻ xấu hổ.
Kiều Tịch dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh, gục đầu vào ngực, khuôn mặt thanh tú cọ vào áo khoác anh, cọ vào tấm vải cứng, mặt cô lại bắt đầu nóng lên.
Lúc ra khỏi phòng vẽ, trời đã tối đen.
Nghênh đón gió lạnh thổi tới, gương mặt nóng bỏng của Kiều Tịch mới hạ nhiệt, lý trí cũng tỉnh táo lại.
Cô để Lục Hoặc nắm tay, hai người chậm rãi đi dạo trong khuôn viên trường.
Cô dẫn anh tới thư viện, đưa anh đi dạo hồ, còn đưa anh đi xem tòa tháp trong trường.
Đi đến đâu, cô cũng đều chụp ảnh chung với anh.
Nghe cô gái bên cạnh giới thiệu từng cảnh, giọng nói nhẹ nhàng lại ngọt ngào, dù gió lạnh đến thấu xương, nhưng Lục Hoặc cảm thấy lòng mình nóng rực, giống như được ngâm trong nước đường nóng.
Cho dù chỉ là người bình thường, cùng cô đi dạo trong trường đã là điều anh ao ước từ rất lâu, có nằm mơ cũng không dám hy vọng.
Kiều Tịch có hứng thú.
Cô dẫn Lục Hoặc vào rừng cây nhỏ trong vườn, đối với ánh mắt khó hiểu của Lục Hoặc, cô không nhịn được cười nói: “Nơi này là Dốc tình nhân, có rất nhiều cặp đôi thích hẹn hò ở đây, làm những chuyện không thể nói.”
Nhìn ánh mắt vui đùa của cô gái, Lục Hoặc hiểu rõ ý cô.
Đúng lúc này, phía trước truyền tới âm thanh ái muội cực độ, Kiều Tịch quay đầu nhìn sang, chỉ thấy phía xa có một nam một nữ dựa vào thân cây, quần áo xộc xệch, hai người dán chặt vào nhau, động tĩnh không hề nhỏ.
Đôi mắt đen Kiều Tịch lập tức trợn tròn, ngay cả lông mi dãi cũng chịu kinh hách mà chớp vài cái.
Bình thường cô chỉ nghe Diệp Tử Hân nói nơi này có rất nhiều cặp đôi tới tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Hàn Vũ đưa Diệp Tử Hân tới đây thì gặp phải người khác đang làm việc.
Kiều Tịch không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cô cũng nhìn thấy.
Sắc trời đã tối, ánh sáng xung quanh cũng không rõ, vị trí của Kiều Tịch và Lục Hoặc vừa lúc có cây cối che, không dễ bị phát hiện.
Rừng cây yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua, tiếng lá rung rinh, xung quanh càng an tĩnh, âm thanh ái muội của đôi tình nhân có vẻ càng lúc càng rõ ràng.
Kiều Tịch thấp giọng, không nhịn được hỏi: “Bọn họ không sợ lạnh sao?”
Lục Hoặc phía sau:……
Kiều Tịch không kiểm soát được ánh mắt, tò mò muốn liếc thêm, nhưng mà, bàn tay nóng bỏng vươn ra từ phía sau, che kín đôi mắt cô.
Sau lưng cô, khuôn ngực rộng lớn của Lục Hoặc dán tới, anh thì thầm bên tai cô: “Tịch Tịch, đừng nhìn!”
Giây tiếp theo, đôi mắt của Kiều Tịch bị che chặt.
Trước mắt cô tối sầm, không khỏi chớp chớp, lông mi dài gãi nhẹ vào lòng bàn tay Lục Hoặc, “Không công bằng, dựa vào đâu anh có thể xem, em lại không thể? Anh muốn học tập, xem cũng muốn học tập mà.”
Khuôn mặt trắng lạnh của Lục Hoặc hơi nóng lên, cổ họng thắt chặt, “Anh không có xem.”
Cặp đôi phía trước không biết có phải chạm đến chỗ đủ sâu hay không, âm thanh không kiềm chế được càng lúc càng lớn, quả thực khiến người khó có thể giả vờ không nghe thấy.
Lục Hoặc cau mày, cảm thấy những lời thô tục này để Kiều Tịch nghe không tốt.
Anh lại bịt tai Kiều Tịch, “Tịch Tịch, anh đưa em rời khỏi nơi này.”
Phía sau truyền đến tiếng vui sướng, Kiều Tịch được Lục Hoặc dẫn ra khỏi rừng.
Thấy Lục Hoặc khẩn trương, lông mày cau có, Kiều Tịch không nhịn được cười, “Sao anh giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú vậy? Em lại không phải đứa trẻ ba tuổi, ngây thơ cái gì cũng không biết.”
Lục Hoặc liếc nhìn cô, vươn tay bóp lấy mặt, “Lời họ nói không hay, vấy bẩn tai em.”
Đôi mắt cô gái trong veo, Lục Hoặc rũ mắt, né tránh tầm mắt cô.
Dưới mái tóc ngắn, vành tai anh nóng lên, “Hơn nữa, bọn họ khó coi như vậy, em muốn tìm hiểu, chờ về sau…….
Về sau chúng ta kết hôn.”
Anh nuốt yết hầu, cũng nuốt câu cuối cùng kia lại: Anh dạy em.
Dưới ánh trăng, mí mắt Lục Hoặc không ngừng run rẩy, giờ phút này anh lại biến thành cá vàng nhỏ ngây thơ.
Kiều Tịch hơi sững sờ, ngay sau đó, đôi mày cong cong đầy ý cười, “Anh cho rằng em sẽ chờ anh kết hôn sao?”
Lục Hoặc đột nhiên ngước mắt, nước da trắng nõn lập tức trắng bệnh.
Kiều Tịch ôm lấy anh: “Nói không chừng ngày nào đó em không thể khống chế được, muốn ăn anh.”
Trái tim chàng trai đột nhiên ngừng đập một giây, giây tiếp theo liền nhảy loạn.
Lục Hoặc thở dài, bất đắc dĩ, trong lòng không khỏi vui mừng.
Anh cảm thấy, sống chết của bản thân có lẽ chỉ cần một lời nói của cô.
Hai mắt Kiều Tịch sáng ngời, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Chủ nhật tuần sau là sinh nhật mẹ em, đến lúc đó, anh tới nhà em đi.”
“Gặp cha mẹ em?”
Cảm nhận được cơ thể chàng trai cứng đờ, Kiều Tịch cười, “Sao lại khẩn trương như vậy, anh không phải là chưa từng gặp qua cha mẹ em.”
“Anh gặp cha mẹ em khi nào?” Trong mắt Lục Hoặc có chút nghi hoặc.
Kiều Tịch chợt nhớ ra ký ức về Lục Hoặc nhỏ của Lục Hoặc đã bị xóa sạch, cô mỉm cười: “Ở trong mộng của em, anh yên tâm, lúc họ nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ thích anh.”
Lễ Giáng Sinh tối qua, cô về muộn, mẹ còn hỏi có phải hẹn hò với Lục Hoặc không, cô thành thật gật đầu, mẹ có vẻ hơi thất vọng, nhưng không có nói phản đối.
Con ngươi Lục Hoặc hiện lên ý cười, “Được.”
“Nhưng mà, cha em đã gửi thư mời tới Lục gia, nhà anh chắc chắn có người tham dự.” Kiều Tịch nhắc nhở.
“Ừm, anh biết.” Lục Hoặc cúi đầu hôn trán cô, “Em đừng lo lắng, anh sẽ không bị bắt nạt.”
Hiện tại anh, không còn chỉ có thể ngồi trên xe lăn, để cho Lục Vinh Diệu ấn ở trên mặt đất đánh, bị anh ta nhốt ở chuồng chó, lại bị cướp mất tất cả đồ vật yêu thích.
Cha Kiều nổi tiếng là yêu thương mẹ Kiều, lần sinh nhật này sẽ mời không ít danh môn quyền quý tham gia.
Mẹ Kiều không muốn quá cao sang, xa hoa, lần sinh nhật này được tổ chức ở Kiều gia, khách khứa cũng không nhiều.
Mẹ Kiều bảo dưỡng rất tốt, hôm nay bà mặc váy dạ hội màu tím, cao quý lại ưu nhã, khí chất cực tốt.
Bà không chỉ tự mình ăn mặc đẹp, còn giúp con gái, thậm chí là Triệu Vũ Tích trang điểm xinh đẹp.
Nhìn con gái và cháu gái xúng xính váy áo bước ra, không khỏi cảm thán: “Hai đứa mặc như vậy giống như chị em, thiên kim nhà ai cũng không thể so sánh với hai đứa.”
Đặc biệt là Triệu Vũ Tích sau khi trang điểm, mặt mày có vài phần giống con gái, bà càng khen, “Tích Tích trang điểm như vậy, so với bình thường còn đẹp hơn.”
Triệu Vũ Tích cười thẹn thùng, “Dì là đẹp nhất.”
Mẹ Kiều cười lắc đầu, “Dì già rồi, cháu và Tiểu Tịch đúng là tuổi đẹp nhất.
Được rồi, hai đứa nhìn xem còn cái gì cần chuẩn bị, đợi lát nữa bữa tiệc bắt đầu, hai đứa nhớ xuống lầu.”
Kiều Tịch bước tới ôm bà, “Mẹ, con cùng xuống với mẹ, Lục Hoặc tới.”
Mẹ Kiều sớm đã nghe con gái nói qua đêm nay Lục Hoặc sẽ đến, bà không có phản đối.
Chưa kể con gái nhất định muốn ở bên Lục Hoặc, hơn nữa bây giờ con gái còn nhỏ, tương lai nhiều biến cố, nói không chừng ngày nào đó, con gái sẽ không thích Lục Hoặc nữa.
Bà không phải bởi vì không biết mà gây gổ với con gái, bà cũng không muốn con gái không vui.
“Tới thì tới, con muốn nhìn thấy cậu ta như vậy sao?” Mẹ Kiều vẫn là lần đầu tiên thấy con gái thích một người như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu nam sinh theo đuổi con gái, thậm chí lúc sơ trung, có cậu bé không biết tốt xấu, lén lút theo con gái về nhà, hoặc chờ ở ngoài cổng lớn Kiều gia.
Khi đó con gái không thèm nhìn một cái.
Mà hiện tại, chỉ nghe thấy Lục Hoặc tới, con gái đã tươi cười rồi, hận không thể chạy đến bên đối phương.
Mẹ Kiều thở dài, cậu út Lục gia ngồi trên xe lăn, tuy rằng thông minh, thành tích học tập tốt, nhưng có nhiều nam sinh thành tích tốt, bà không rõ vì sao con gái chỉ thích Lục Hoặc.
Xuống lầu, Kiều Tịch buông tay mẹ Kiều ra, “Mẹ, con đi đón Lục Hoặc, đợi lát nữa dẫn anh ấy tới đây chào hỏi mẹ.”
Mẹ Kiều không nhịn được mất mát, “Được, con đừng lo lắng, Lục Hoặc không chạy mất.”
Đối phương ngồi trên xe lăn cũng không thể đi đâu, con gái không cần quá lo lắng nhìn cậu ta như vậy chứ.
Kiều Tịch không giải thích nhiều, cô xoay người bước ra ngoài.
Khách khứa lần lượt đến, ô tô từng chiếc đậu ngoài cổng lớn, quản gia đã đón sẵn bên ngoài, phân phó người làm dẫn đường.
Kiều Tịch mặc một chiếc váy màu ngọc lan xinh đẹp, thiết kế lệch vai.
Mặc dù cô khoác thêm áo choàng màu hồng nhạt, vẫn lộ ra nước da trắng ngần.
Vừa đi tới hoa viên, liền bị người gọi lại, “Tiểu Tịch.”
Cô nhìn sang, đối phương mặc bộ âu phục màu xanh tinh xảo, dáng vẻ nghiêm nghị, khiến mọi người xung quanh chú ý, là Hoắc Vũ.
Kiều Tịch lịch sự gật đầu.
Ánh mắt Hoắc Vũ sáng rực nhìn cô gái trước mặt, anh ấy đã lâu không có thấy cô, dù dùng công việc để khiến bản thân tê liệt, nhưng trong đầu vẫn không thể khống chế mà nhớ đến cô.
Đã lâu không gặp, cô càng xinh đẹp, tựa như đóa hoa mỏng manh nhất trên cành, rực rỡ bắt mắt.
Anh không tự chủ được mà bước tới, muốn đến gần cô, “Thời tiết lạnh như vậy, sao lại ra ngoài rồi?”
“Tôi đi đón người.” Kiều Tịch cũng cảm thấy rất lạnh, cô chỉ muốn chạy nhanh tới gặp Lục Hoặc.
“Đón người là việc của quản gia, sao lại cần em?” Hoắc Vũ cởi cúc áo, muốn cởϊ áσ khoác trên người mặc cho cô, “Tiểu Tịch, em không còn là trẻ con, sao không biết chăm sóc bản thân vậy?”
Nói xong, anh cởϊ áσ khoác, muốn khoác trên người cô.
Đột nhiên, một cánh tay ngăn cản động tác của Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ sửng sốt nhìn sang.
Chỉ thấy động tác bàn tay tự nhiên rơi xuống eo Kiều Tịch, đối phương dễ dàng ôm cô vào ngực, đầy chiếm hữu.
Cho dù được mài giũa trên thương trường thời gian dài, lúc này, vẻ mặt của Hoắc Vũ cũng thay đổi, “Lục Hoặc?”
Anh ấy khó tin mà nhìn Lục Hoặc trước mặt, anh ta đứng bên người Kiều Tịch, mà không phải ngồi trên xe lăn!
Lục Hoặc gật đầu, “Cảm ơn anh chăm sóc bạn gái tôi, nhưng mà, chuyện như vậy vẫn là tôi làm thì thích hợp hơn.”
Lúc anh ngồi trên xe lăn, gặp Hoắc Vũ, anh cũng chưa một lần nao núng, càng đừng nói đến hiện tại, hai chân anh có thể đứng, anh cũng sẽ không lùi bước.
Hoắc Vũ thu liễm vẻ kinh ngạc trên mặt, “Hai chân cậu…..”
Lục Hoặc cong môi, “Như anh thấy, không sao.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn để Lục Hoặc ôm, “Anh đã đến rồi, em vừa muốn tới cổng đón anh.”
“Không cần đón anh.” Thân thể cao lớn của Lục Hoặc che khuất dáng người mảnh khảnh của cô trong ngực, “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trước đi.”
“Em dẫn anh đi gặp cha mẹ em.”
Lục Hoặc che chắn gió lạnh cho cô, “Ừm.”
Hoắc Vũ thấy Lục Hoặc ôm Kiều Tịch rời đi, anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái, cô khen Lục Hoặc bên cạnh: “Sao hôm nay anh đẹp trai thế?”
Giây tiếp theo, Hoắc Vũ nghe thấy giọng nói Lục Hoặc vui vẻ, “Tịch Tịch thích anh mặc thế này à?”
“Thích, rất thích….”
Hai người dần đi xa.
Hoắc Vũ vừa rồi cởϊ áσ khoác, gió lạnh thổi qua, cả người như nằm trong băng.
Lúc trước, anh ấy cho rằng, Kiều Tịch thích Lục Hoặc có lẽ là cảm giác mới mẻ, dù sao Lục Hoặc cũng không giống người thường, cô chỉ muốn chơi chơi mà thôi.
Hơn nữa, cha mẹ cô cũng không đồng ý cô ở bên Lục Hoặc.
Điều anh ấy không ngờ tới là, hai chân Lục Hoặc có thể đứng lên!
Sự tự tin trong lòng Hoắc Vũ từng chút một sụp đổ, anh ấy không đành lòng lừa mình dối người.
Lục Hoặc hôm nay rất đẹp trai, mặc một thân tây trang màu đen, dáng người cao, eo thẳng, hơn nữa khí chất thanh lãnh, loại hấp dẫn trí mạng.
Kiều Tịch thấy, không ít người xung quanh đang nhìn lén Lục Hoặc.
Đúng như cô nghĩ, Lục Hoặc không ngồi trên xe lăn, sẽ thể hiện sự sắc sảo, thu hút sự chú ý của mọi người.
Kiều Tịch cố ý cào nhẹ lòng bàn tay Lục Hoặc vài cái, giây tiếp theo, chàng trai bình tĩnh đỏ mặt, nắm chặt tay cô đang lộn xộn, “Tịch Tịch?”
Kiều Tịch cong mắt, “Anh đừng khẩn trương, cha mẹ em sẽ không phản đối chúng ta.”
Lần này, anh xuất hiện trước mặt cha mẹ cô hoàn hảo như vậy, anh cũng không cần thận trọng, hèn mọn và tuyệt vọng nữa.
Lục Hoặc của cô, so với người khác đều tốt hơn.
“Mẹ, người vừa rồi đi vào, là tiểu tử Lục Hoặc sao?” Ở ngoài hoa viên, Lục Vinh Diệu bị mẹ Diêu Lan Nhã lôi kéo tới tham gia bữa tiệc Kiều gia.
Nhìn thấy Lục Hoặc cao lớn đẹp trai trong tây trang, suýt tưởng mình bị lóa mắt.
Diêu Lan Nhã cũng kinh ngạc không kém con trai, cảnh tượng vừa rồi cũng khó tin được, “Là nó.”
“Lục Hoặc sao lại xuất hiện ở Kiều gia?” Lục Vinh Diệu khó chịu.
Diêu Lan Nhã so với con trai thì khống chế cảm xúc tốt hơn, “Đợi lát nữa đi vào, con đừng gây chuyện, có chuyện gì thì về nhà thương lượng.”
Lục Vinh Diệu còn xem như hiểu biết, “Con sẽ không làm bậy nữa.”
Trong đại sạch, Kiều Tịch dẫn Lục Hoặc đến trước mặt cha mẹ, cô cười cười, không nhịn được muốn khoe khoang bạn trai, “Cha, mẹ, Lục Hoặc tới.”
Cho dù là cha Kiều hay mẹ Kiều, hai người nhìn chàng trai cao lớn đứng bên cạnh con gái, ánh mắt kinh ngạc không thể che giấu.
Mà Triệu Vũ Tích đứng bên mẹ Kiều, ngạc nhiên hơn bất cứ ai, hai chân Lục Hoặc, thế mà có thể đứng lên?
Đời trước, Lục Hoặc vẫn luôn ngồi trên xe lăn, có chết cũng không thể đứng lên.
Danh Sách Chương: