Ngay lập tức, bể bơi nổi lên bọt nước rất nước.
Có không ít học sinh ở đó đều bị giật mình, mắt họ choáng váng, ngay cả hai đứa con trai đùa giỡn lúc nãy cũng sợ tới mức sửng sốt, họ không phải cố ý đẩy Lục Hoặc.
Kiều Tịch nhìn trong màn hình, sau khi rơi xuống nước, Lục Hoặc nhỏ đang giãy giụa, cô sốt ruột chết mất.
“Bạo Phú, tôi muốn dùng đạo cụ được rút ra từ hộp bảo vật.” Kiều Tịch nói.
“Được, chủ nhân.”
Chớp mắt, Kiều Tịch đã xuất hiện ở hiện trường, cô xuyên vào màn hình.
Đạo cụ lần này của cô là có thể xuyên vào màn hình, cô ở trạng thái tàng hình, trừ Lục Hoặc nhỏ thì người khác không thể nhìn thấy cô.
Trong bể bơi, Lục Hoặc nhỏ thống khổ giãy giụa, hai chân cậu không thể hoạt động, toàn bộ cơ thể bé nhỏ sắp chìm xuống.
Lớp trưởng phản ứng lại trước tiên, nhưng dù sao cậu ấy còn nhỏ, còn chưa biết cách chỉ các bạn khác cứu người, “Mau đi tìm thầy cô đến cứu người.”
Cậu nhóc mập mạp bên cạnh nói: “Thầy đi vệ sinh rồi, để tớ đi tìm.”
Cho dù Lục Hoặc nhỏ có đuôi cá, nhưng cái đuôi của cậu không thể bơi, hai chân cũng không thể hoạt động, cậu rớt xuống nước, chỉ có thể bị chết đuối.
Kiều Tịch không đợi được thầy giáo tới, cô trực tiếp nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi qua đó.
Cô đến bên cạnh Lục Hoặc nhỏ, đôi tay ôm lấy cậu.
Đạo cụ lần này cho phép cô xuyên vào, nhưng cô chỉ có thể đụng vào Lục Hoặc nhỏ chứ không được nói chuyện.
Kiều Tịch chỉ có thể ôm lấy cậu, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cậu, an ủi: Đừng sợ.
Lục Hoặc nhỏ bị sặc vài cái trong nước, ho khan rất dữ dội, ở trong nước, cậu khó chịu đến gần như không thở nổi, cậu nghĩ rằng mình sắp chết.
Đột nhiên, cơ thể của cậu bị người ta ôm lấy, đầu của cậu lộ ra khỏi mặt nước, cảm giác chết đuối khó chịu biến mất.
Lục Hoặc nhỏ kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt to đen nhánh thật xinh đẹp.
Cậu được người khác cứu.
Thấy cậu nhóc không sao cũng không giãy giụa nữa, Kiều Tịch cười với cậu, tay vẫn vỗ về phía sau lưng cậu như cũ, để cho cậu thoải mái hơn một chút.
Lúc lớp trưởng đang lôi kéo bạn bè bơi tới muốn cứu Lục Hoặc nhỏ, thì lại phát hiện Lục Hoặc nhỏ trôi đang lơ lửng trong nước, không chìm xuống, cũng không có giãy giụa.
Bọn họ đầy kinh ngạc, rõ ràng lúc nãy Lục Hoặc còn đang liều mạng giãy giụa trong nước.
Lúc này, thầy giáo nghe thấy có học sinh báo cáo có người chết đuối, thầy giáo vội chạy tới.
“Em nào bị rơi xuống nước?” Thầy dạy thể dục khẩn trương hỏi, thầy ấy liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hình như mọi người đều không sao cả.
“Thầy ơi, là Lục Hoặc, cậu ấy bị rơi xuống nước.” Một bạn nữ bên cạnh sợ hãi mở miệng.
Lúc này thầy giáo mới thấy Lục Hoặc nhỏ ở bên kia, cậu đứng im trong nước, xe lăn đã chìm xuống đáy.
Không kịp nghĩ sâu, thầy dạy thể dục lập tức nhảy xuống nước, bơi qua cứu người.
Lục Hoặc nhỏ tách ra khỏi lòng ngực ấm áp mềm mại của Kiều Tịch, bị thầy giáo ôm từ trong nước đến bên thành hồ bơi, thầy ấy còn vớt xe lăn nhỏ của cậu lên.
Thấy Lục Hoặc nhỏ ngơ ngác, thầy dạy thể dục cho rằng đứa bé đang sợ hãi, “Em có chỗ nào không thoải mái hay không? Có cần thầy đưa em đến phòng y tế không?”
Lục Hoặc nhỏ lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu ngâm nước nên có chút tái nhợt, miệng nhỏ gắt gao mím chặt, không còn giọt máu.
Cậu tự bò về trên xe lăn, nhỏ giọng nói với thầy, “Thưa thầy, em muốn đi nhà vệ sinh.”
“Được, em có quần áo sạch nào khác không?”
Lục Hoặc nhỏ lắc đầu.
“Vậy em đi nhà vệ sinh trước, lát nữa thầy tìm giúp em một bộ quần áo khô.”
Lục Hoặc nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu mím môi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cậu nhanh chóng di chuyển xe lăn vào nhà vệ sinh.
Kiều Tịch đi lên từ trong bể bơi, cả người cô giây trước còn ẩm ướt, chỉ chớp mắt đã sạch sẽ thoải mái như cũ.
Cô cảm thấy rất thần kỳ.
Nhìn Lục Hoặc nhỏ vội vàng rời khỏi ở phía trước, Kiều Tịch chạy vội theo sau.
Còn chưa đi đến nhà vệ sinh, Lục Hoặc nhỏ đã vội vàng đi vào phòng thay đồ bên cạnh.
Kiều Tịch đuổi theo.
Ngay khi cậu nhóc đi vào, trên xe lăn, hai chân cậu giống như không kiềm chế được nữa, biến thành cái đuôi nhỏ.
Cậu hoảng sợ nhìn Kiều Tịch ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trở nên tái nhợt, ngay cả miệng nhỏ cũng mất đi màu máu, đôi mắt cậu lập tức đỏ lên.
Chuyện cậu là quái vật, bị người khác phát hiện.
Kiều Tịch đã thấy qua cái đuôi của Lục Hoặc lớn, bây giờ thấy của Lục Hoặc nhỏ, cô cũng không sợ hãi, nhưng vẫn có chút khϊếp sợ như cũ.
Cô theo bản năng xoay người lại đóng cửa phòng thay đồ, sau đó, cô đẩy Lục Hoặc nhỏ đi vào một phòng thay đồ nhỏ trong đó, khóa cửa, e sợ có người khác đột ngột tiến vào.
Miệng của Lục Hoặc nhỏ mím chặt, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, đôi mắt to đen bóng ngập nước.
Cậu sợ hãi dùng hai bàn tay nhỏ che đi cái đuôi cá của mình, nhưng mà, tay cậu nhỏ như vậy, làm sao có thể che được cái đuôi màu vàng rất dài kia?
Cậu vừa thấy xấu hổ vừa đầy hoảng sợ, cậu khóc lên, nhỏ giọng giải thích, “Em không phải quái vật, không phải quái vật nhỏ……”
Lục Hoặc nhỏ cúi đầu, không dám nhìn người chị đã cứu cậu ở trước mặt.
Chị ấy khẳng định sẽ chán ghét cậu, cảm thấy cậu thật ghê tởm.
Nước mắt từng giọt rơi xuống từ hốc mắt của cậu nhóc, rơi xuống trên cái đuôi của cậu, hai tay nhỏ của cậu đầy hoảng loạn, cậu làm thế nào cũng không giấu được cái đuôi của mình.
Cậu nhỏ giọng khóc lóc, lại không dám khóc quá to, tiếng khóc nức nở tinh tế, còn có cơ thể nhỏ bé run rẩy kia, thật khiến trái tim người ta đau xót.
“Em không phải quái vật, đừng chán ghét em.” Lục Hoặc nhỏ không ngừng nhỏ giọng giải thích, còn khụt khịt cái mũi, cực kỳ đáng thương.
Kiều Tịch đau lòng muốn chết.
So với cái đuôi xinh đẹp của Lục Hoặc lớn, cái đuôi nhỏ màu vàng của Lục Hoặc nhỏ có vẻ quá mức đáng yêu, không đáng sợ chút nào, ngược lại khiến người ta muốn thưởng thức.
Cô ngồi xổm xuống trước người cậu, bởi vì không thể nói chuyện, Kiều Tịch dùng tay kéo vạt áo ẩm ướt của cậu.
Lục Hoặc nhỏ ngước mắt nhìn cô, đôi mắt to đen bóng của cậu đỏ ửng, ngập tràn nước mắt.
Trong ánh mắt mờ mịt của Lục Hoặc nhỏ, cô cúi đầu, nhẹ nhàng, chân thành hôn một cái lên đuôi cá của cậu.
Lục Hoặc nhỏ ngây ngẩn cả người.
Cái đuôi xấu xí, khó coi của cậu bị hôn!
Cô không sợ hãi sao? Không cảm thấy chán ghét sao? Không cảm thấy ghê tởm sao?
Cái đầu nhỏ của Lục Hoặc nhỏ không thể nghĩ được gì cả.
Kiều Tịch duỗi tay sờ đầu của cậu, còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu: Hoặc Hoặc đừng khóc.
Ánh mắt của Kiều Tịch quá dịu dàng, cô còn hôn cái đuôi của cậu, Lục Hoặc nhỏ ngừng khóc thút thít, đôi mắt to ngơ ngác nhìn cô.
Kiều Tịch cười với cậu, sau đó, cô đứng dậy mở cửa phòng thay đồ, đi ra ngoài.
Lúc cửa bị đóng lại, Lục Hoặc nhỏ có chút bất an, cậu sợ hãi chị gái kia đi tìm người khác tới bắt cậu.
Ngay khi cậu nhóc càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nước mắt trong mắt lại nhịn không được sắp chảy xuống, thì cánh cửa lại bị đẩy ra.
Cô đã trở lại.
Kiều Tịch thấy trong mắt cậu nhóc đầy sự hoảng sợ, cô sờ đầu của cậu, sau đó khoác chiếc khăn tắm sạch sẽ màu trắng lên trên người cậu.
Đồ đồng phục trên người cậu nhóc ướt đẫm, mái tóc ngoan ngoãn sụp xuống dính vào trán cậu, cái đuôi nhỏ màu vàng rũ xuống dưới xe lăn, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Đôi mắt đỏ ửng của cậu chớp chớp, sau đó cậu cảm thấy xấu hổ, cậu lấy khăn tắm trên người xuống, che trên cái đuôi của mình, che thật kỹ.
Cậu nhóc muốn lừa mình dối người, che giấu chuyện mình có cái đuôi.
Kiều Tịch vừa đau lòng vừa muốn cười, cô đi ra ngoài một lần nữa.
Phòng thay đồ có rất nhiều khăn tắm sạch sẽ, là cung cấp cho học sinh học tiết bơi, cô lại cầm một chiếc khăn tắm sạch sẽ đi vào, khoác trên người cậu.
Cánh cửa phòng nhỏ bị khóa lại, Kiều Tịch ở cạnh Lục Hoặc nhỏ, chờ đợi đuôi cá của cậu biến mất.
Sau khi đuôi cá được che lại, Lục Hoặc nhỏ rõ ràng không sợ hãi và hoảng loạn như lúc nãy, cậu biết chị gái này không có ác ý với cậu, lúc nãy còn cứu cậu, giọng cậu hơi thút thít, nhỏ giọng nói với cô, “Em không phải quái vật.”
Kiều Tịch gật đầu, cậu đương nhiên không phải là quái vật.
Thấy đối phương tin tưởng, khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Lục Hoặc nhỏ cũng thả lỏng xuống, “Chị đừng nói với người khác là em……” Cho dù cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết đây là chuyện không tốt, “Có thể đừng nói với người khác chuyện em có cái đuôi không?”
Kiều Tịch gật đầu, cô lấy ra giấy bút lúc nãy thuận tay cầm được, viết lên phía trên: Chị sẽ bảo vệ bí mật của Lục Hoặc nhỏ.
Lục Hoặc nhỏ nghiêm túc đọc chữ của cô viết, cậu lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Đôi mắt to đen bóng của cậu chớp chớp, đáy mắt còn cất giấu sự xấu hổ, cậu non nớt hỏi Kiều Tịch, “Vì sao chị không nói chuyện thế?”
Kiều Tịch viết: Chị không nói chuyện được.
Lục Hoặc nhỏ kinh ngạc khẽ nhếch miệng, cậu sợ hãi cô sẽ buồn nên tri kỷ an ủi cô: “Không sao, chữ chị viết em có thể hiểu, em đã học được rất nhiều chữ.”
“Em là Hoặc Hoặc, chị tên gì vậy?” Lục Hoặc nhỏ tò mò hỏi cô.
Kiều Tịch viết xuống trên giấy: Tịch Tịch
“A.” Cậu nhóc nhẹ giọng nói, “Em thích tên của chị.”
Chữ đầu tiên cậu viết được chính là Tịch Tịch.
Lục Hoặc nhỏ có cảm giác vui vẻ nói không nên lời, bây giờ cậu hoàn toàn không sợ hãi, giọng nói non nớt của cậu gọi: “Tịch Tịch.”
Kiều Tịch sờ đầu nhỏ của cậu, viết: Gọi chị.
“Tịch Tịch.”
“Tịch Tịch.”
Kiều Tịch cười, cô thấy tóc của cậu vẫn ướt đẫm, nước vẫn luôn nhỏ giọt, cô lấy khăn lông giúp cậu lau tóc.
Đầu tóc của trẻ em mềm mại nhất, trái tim của Kiều Tịch cũng mềm theo, cô thả nhẹ lực tay.
Lục Hoặc nhỏ có chút ngạc nhiên, ngay sau đó, khóe miệng của cậu không kiềm chế được mà trộm cong lên.
Một đôi mắt to chớp chớp, cậu có chút thẹn thùng.
Tịch Tịch cứu cậu, Tịch Tịch không sợ cái đuôi của cậu, còn sẽ dịu dàng hôn cái đuôi của cậu.
Tịch Tịch còn sẽ lau tóc giúp cậu.
Cậu rất thích Tịch Tịch như vậy.
Nếu đuôi cá của Lục Hoặc nhỏ có thể hoạt động, thì bây giờ chắc chắn nó đang điên cuồng lắc lư.
Đột nhiên, cửa phòng thay đồ bị mở ra, tiếng cười đùa của đám con trai vang lên, mọi người đang về thay quần áo để chuẩn bị tan học.
Có người tiến vào, Lục Hoặc nhỏ sợ tới mức cả người trở nên căng thẳng, Kiều Tịch vỗ bờ vai của cậu.
Cô viết trên giấy: Đừng sợ, chị ở đây.
Cơ thể căng thẳng của Lục Hoặc nhỏ chậm rãi thả lỏng.
Lớp trưởng cầm quần áo sạch sẽ mà thấy giáo tìm được đi tới, cậu ấy mở miệng gọi: “Lục Hoặc, cậu ở đây không?”
Lúc nãy cậu đi vào nhà vệ sinh tìm người nhưng không thấy Lục Hoặc, nghĩ là Lục Hoặc có thể ở trong phòng thay đồ hay không, “Thầy bảo tớ đưa quần áo sạch sẽ cho cậu.”
Trong phòng thay đồ, Kiều Tịch gật đầu với Lục Hoặc nhỏ.
Lúc này Lục Hoặc nhỏ mới lên tiếng: “Lớp trưởng, tớ ở đây.”
Nghe thấy tiếng đáp lại, lớp trưởng cầm quần áo đi vào trong, đứng trước cánh cửa của phòng thay đồ, “Quần áo ở đây, cậu mở cửa đi.”
Cái đuôi của Lục Hoặc nhỏ còn chưa thu lại được, cậu không thể mở cửa, cậu nghĩ nghĩ, thông minh nói: “Lớp trưởng, cậu ném quần áo vào từ phía trên là được.”
“Được, vậy tớ ném vào từ bên ngoài, cậu đón lấy nha.” Lớp trưởng nhón chân, thông qua phần phía trên cửa ném quần áo vào cho Lục Hoặc.
“Mọi người đều ở bên ngoài, nếu cậu cần giúp đỡ thì gọi chúng tớ nha.” Lớp trưởng nói.
“Cảm ơn lớp trưởng.”
Lúc quần áo bị ném vào, Kiều Tịch đón được, cô đưa cho Lục Hoặc nhỏ, sau đó viết lên giấy: Em thay đồ đi, chị không nhìn.
Cô xoay người đi.
Lục Hoặc nhỏ có chút thẹn thùng, cậu cởϊ qυầи áo ướt ra, chậm rãi thay đồ.
Chờ lúc Kiều Tịch xoay người lại thì Lục Hoặc nhỏ đã thay xong quần áo.
Cậu thay một bộ đồng phục mới, áo sơmi trắng ngắn tay thẳng tắp phẳng phiu khiến khuôn mặt nhỏ của cậu trở nên trắng nõn hồng hào.
Lúc nãy cậu khóc, đôi mắt vẫn đỏ ửng, ngay cả cái mũi cũng đỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cái đuôi nhỏ của Lục Hoặc cũng đã biến mất, đã biến về hai chân.
Kiều Tịch có chút tiếc nuối, cô còn chưa nhìn đủ chiếc đuôi cá đáng yêu đó.
Từ phòng thay đồ đi ra, Lục Hoặc nhỏ kinh ngạc phát hiện, hình như những người khác không nhìn thấy Tịch Tịch.
Kiều Tịch viết trên giấy: Chỉ có Hoặc Hoặc mới thấy được chị, em sẽ sợ hãi à?
Lục Hoặc nhỏ không sợ hãi chút nào, đôi mắt to của cậu sáng lên, “Không sợ.”
Chỉ có cậu mới thấy được Tịch Tịch.
Miệng nhỏ của cậu cong lên, hiển nhiên cậu rất vui vẻ, giống như có được món quà chỉ thuộc về cậu.
Kiều Tịch không biết, nếu không có cô xuyên vào, Lục Hoặc nhỏ sẽ chịu không ít khổ khi bị chìm trong bể bơi, cậu còn phải mặc quần áo ướt đẫm, lạnh cóng, một mình trốn trong phòng thay đồ, vừa đỏ mắt lặng lẽ khóc lên, vừa hoảng sợ giấu đuôi cá của mình đi.
Lúc trở về phòng học, chỗ ngồi của Lục Hoặc nhỏ vẫn là hàng cuối cùng, một mình một người ngồi cạnh cửa sổ.
Lúc này, Kiều Tịch ngồi bên cạnh cậu, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu không giấu được sự vui vẻ, cậu lấy ra một bọc bánh quy từ trong ngăn bàn, đây là đồ mà cậu ăn lúc đói, cậu chia sẻ với Kiều Tịch, “Tịch Tịch ăn.”
“Cảm ơn em, chị không đói bụng.” Cô sờ đầu của cậu nhóc, sao mà ngoan vậy chứ.
Lục Hoặc nhỏ lại lấy ra một lọ sữa bò từ trong ngăn bàn, “Tịch Tịch uống đi.”
Cậu giống như muốn chia sẻ tất cả những gì mình có cho cô.
Đôi mắt to đen láy của cậu nhóc sáng rực, khuôn mặt nhỏ ú thịt và trắng nõn, cậu có mái tóc ngắn hỗn độn, ngây ngô ôm bữa bò nhét vào trong tay cô, thật sự quá đáng yêu.
Kiều Tịch không nhịn được duổi tay nhéo khuôn mặt ú thịt của cậu, “Cảm ơn Tiểu Hoặc Hoặc, lát nữa chị sẽ uống.”
Đôi mắt to của Lục Hoặc nhỏ có chút thẹn thùng, cậu trả lời: “Không cần khách sao.”
Lúc này, chuông vào học vang lên.
Lục Hoặc nhỏ lập tức ngoan ngoãn mà ngồi thẳng lại, hai bàn tay nhỏ đan chéo nhau đặt trên bàn, dáng ngồi cực kỳ ngoan ngoãn, vừa nhìn đã biết là học trò ngoan.
Kiều Tịch cười.
Cô cầm lấy bút của Lục Hoặc nhỏ, vẽ tranh lên cuốn vở nhỏ mà cậu không cần dùng đến.
Thầy giáo bắt đầu giảng bài, các bạn trong lớp đều nghe rất nghiêm túc, Lục Hoặc nhỏ cũng ngoan ngoãn nhìn bảng đen, nhưng mà, khóe mắt của cậu vẫn luôn không nhịn được mà nhìn về phía Kiều Tịch ở bên cạnh.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi xuống trên người Kiều Tịch, phảng phất nhuộm lên một tầng sáng dịu dàng, Lục Hoặc nhỏ không biết cái gì là đẹp, nhưng cậu cảm thấy Tịch Tịch của cậu giống như thiên sứ.
Kiều Tịch đương nhiên chú ý tới cậu nhóc đang nhìn trộm cô, cô dùng bút nhẹ nhàng gõ mặt bàn của cậu, “Nghiêm túc nghe giảng.”
Lục Hoặc nhỏ làm việc riêng bị bắt tại trận, khuôn mặt nhỏ lập tức ửng hồng.
Kiều Tịch không nhịn được cười trộm, không phải ai đều có cơ hội như vậy, đốc thúc bạn trai khi còn nhỏ nghiêm túc nghe giảng!
Lục Hoặc nhỏ lo lắng Tịch Tịch cảm thấy cậu không lo học tập, cậu nhỏ giọng nói với cô, “Tịch Tịch, sách của tiểu học em đã xem hết cả rồi, học xong toàn bộ.”
Còn có, Lục Hoặc nhỏ nói với cô, “Mỗi lần kiểm tra em đều được 100 điểm.”
Kiều Tịch cười cong mắt, cô duỗi tay sờ đầu nhỏ của cậu, “Sao Hoặc Hoặc lại giỏi như vậy, thông minh như vậy chứ, em quá tuyệt vời.”
Bình thường sau khi Lục Hoặc nhỏ có được điểm và nói với ông cụ Lục, đối phương sẽ chỉ bảo cậu tiếp tục duy trì, chưa từng khen cậu.
Đây là lần đầu tiên Lục Hoặc nhỏ nhận được lời khen.
Đôi mắt to của cậu sáng rực, đáy mắt đều là ngôi sao, “Em cũng không giỏi lắm đâu.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non hiện ra, lắc lư trái phải.
Trái tim của Kiều Tịch quả thực bị sự đáng yêu của cậu làm cho run rẩy.
Cô tiếp tục vẽ trên vở.
Cho đến khi tan học, Lục Hoặc nhỏ thò qua, “Tịch Tịch, chị đang viết cái gì?”
Kiều Tịch đưa vở nhỏ cho cậu, “Tặng cho em.”
Lục Hoặc nhỏ duỗi tay nhận lấy, cậu cúi đầu, chỉ thấy trên vở vẽ một bé trai cực kỳ đáng yêu, bên dưới là một đuôi cá đáng yêu thật dài, trên đầu cậu còn có một lá mầm non.
Bé trai đang nắm tay một bé gái xinh đẹp, trong mắt bé trai đều là ý cười.
“Đây là em?” Lục Hoặc nhỏ chớp chớp đôi mắt to.
Lục Hoặc nhỏ bây giờ mới biết được, thì ra trong mắt Tịch Tịch, cậu là như vậy, không phải quái vật đầy khủng bố.
Cậu có chút xấu hổ, “Tịch Tịch vẽ sai rồi, trên đầu em không có lá cây.”
“Không vẽ sai.” Kiều Tịch hỏi cậu, “Đáng yêu không?”
Lục Hoặc nhỏ mắt to chớp, “Không đáng yêu, có cái đuôi không đáng yêu.”
Trên đỉnh đầu cậu có lá mầm non mọc ra.
Kiều Tịch cười cong mắt.
Không lừa cậu, trên đầu cậu thật sự có lá cây.
Danh Sách Chương: