Vẻ mặt quản gia khác thường bê tới một cái hộp, Trữ Dư Tịch đứng cách vài met, nhìn thấy có gì đó giống như máu rỉ ra từ đáy hộp, cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức dẫn người đi thăm dò. Trong màn hình giám sát, từ thân hình của người đưa hộp có thể thấy hắn ta tuyệt đối không phải người thường.
Bên trong một phòng khách nhỏ của đại sảnh tổ chức bữa tiệc, Lôi Khải và Phong Hạo đều ở đây, hai người đều không có biểu cảm gì, vòng xoáy nước bí ẩn bắt đầu khởi động nơi đáy mắt
Cái hộp được bao bọc hoa lệ, bên trong có một tấm thiệp tinh xảo. Lời chúc phúc là in lên. Mà khi Hoàng Phủ Duyện cầm lên, một mùi máu tanh đập vào mặt……
Một cánh tay phụ nữ bị cắt đứt.
Dựa vào cổ tay bị cắt, cánh tay mảnh khảnh thon dài, căng mịn. Trên cổ tay có đeo một cái lắc tay bằng vàng lấp lánh quý giá.
Thái tử nhận ra được cái lắc tay đó, đây là sản phẩm số lượng có hạn của một thương hiệu nổi tiếng, vào lúc sinh nhật, Dĩ Nhu đã đòi anh tặng cho.
May mà ông cụ vẫn cho rằng đây là trò đùa giỡn của một người nào đó, không thể kiềm nén cơn giận, lồng ngực phập phồng. Thái tử nắm chặc hai quả đấm kêu lên tiếng răng rắc, mắt bắn ra sát ý lạnh thấu xương.
Gương mặt Hoàng Phủ Nguyệt Như tràn đầy hoảng hốt sợ hãi, sắc mặt Lôi Khải nặng nề, chỉ có Phong Hạo là khóe miệng nhếch lên một độ cong không dễ dàng phát hiện.
Sắc mặt Thái tử trầm như nước, rất bình tĩnh sai người thu dọn, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài.
Lúc Trữ Dư Tịch quay lại, bữa tiệc đã sắp kết thúc, cô tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Thái tử, điện thoại di dộng gọi mười mấy lần mới kết nối được.
“Anh Thái tử, anh ở đâu?”
Trong giọng nói của cô rõ ràng lộ vẻ lo lắng, Thái tử hít sâu một hơi, giọng nói lạnh nhạt. “Ở công ty.”
……
Xe của anh không có lái đi, Trữ Dư Tịch cầm chìa khóa, chạy như bay đến công ty của anh, quả nhiên tìm được anh trong phòng làm việc.
“Đừng mở đèn.” Thân thể của anh vùi sâu vào trong ghế da to lớn, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ phồn hoa, nhà nhà mở đèn sáng choang.
Trữ Dư Tịch đi qua trước mặt anh, ngăn lại ánh sáng chiếu vào đôi mắt anh.
Đứng bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, trong lòng kinh ngạc.
Lạnh quá.
Cẩn thận nắm lấy mỗi ngón tay của anh, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè chặt. “Anh Thái tử, người kia giỏi thuật cải trang, tìm thấy quần áo và tóc giả trong thùng rác, em cũng đã xem camera, không phát hiện người khả nghi.”
Nhìn thấy gương mặt Thái tử rõ ràng hơn, bờ môi không hề có đường cong, vẻ mặt rất lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình. Anh im lặng thật lâu, nắm lấy các ngón tay nhỏ bé mềm mại của cô, kéo cô ôm vào ngực, muốn hấp thu thật nhiều hương vị của cô, thật giống như đang muốn tìm kiếm cái gì đó.
“Anh Thái tử……”
Trong bóng tối, Thái tử sờ mặt cô, nâng cằm cô lên hôn. Nói là hôn không bằng nói là cắn nát. Anh mút lấy cánh môi cô, rất mạnh, như muốn hút vào trong bụng,
“Trong hộp là một cái tay bị chặt đứt, còn có cái lắc tay này……” Giọng nói của anh có chút u ám, ngay cả môi dán trên môi cô cũng lạnh. Lắc tay và tay của anh đều lạnh lẽo như nhau, trong lòng Trữ Dư Tịch hồi hộp, nắm chặt lắc tay, không dám nhìn đến.
“Người anh phái ở bên cạnh Tiểu Nhu, cũng…… không liên lạc được.” Tốc độ nói chuyện của anh rất chậm rất trầm, chỉ sợ tiết lộ những suy nghĩ cố ý che giấu.
……
“…… Không thể nào.” Trữ Dư Tịch giật mình. Bọn họ vừa mới từ nước ngoài trở về, còn đi thăm Dĩ Nhu, tiểu công chúa đã rất độc lập, có thể làm món ăn bị cháy một ít nhưng cũng thật ngon, cô ấy làm sao có thể……
“Liên lạc không được thì chúng ta đi……” Cô run rẩy lấy điện thoại di động ra, bị Thái tử ngăn lại. “Anh đã sắp xếp, đừng lo lắng.”
Anh đương nhiên biết Trữ Dư Tịch và Dĩ Nhu tình cảm sâu đậm. Nhìn khóe mắt ướt át của cô, anh khó khăn nở nụ cười nhẹ, ôm cô đến trên giường trong phòng nghỉ.
“Anh đã gọi Doãn Vệ Hoài, anh ta ở gần đó, đang trên đường đến đó.” Bóng đêm dày đặc, trong không khí tràn ngập tâm tình được kiềm chế.
Tay anh vuốt nhẹ trên lưng cô, cô không hề buồn ngủ, gối lên cánh tay anh. Cô ép mình không được suy nghĩ lung tung, chưa chắc cánh tay đó là của Dĩ Nhu. Có lẽ chỉ là uy hiếp……
Cô phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.
Giờ khắc này anh phải chịu đựng những gì, cô hiểu rõ hơn người khác. Cơ bắp trên người anh vẫn căng thẳng, cô nhịn không được, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại chậm rãi vuốt ve anh.
Thái tử cười nhẹ, hôn lên trán cô. “Tối nay quá mệt mỏi rồi, hôm khác cho em có được không?”
Trữ Dư Tịch sợ run lên, ngay sau đó đã hiểu ý, mặt đỏ ửng khi anh hôn lên cằm một cái. “Ngủ ngon đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều bên cạnh anh”
Anh là Thái tử gia nhà Hoàng Phủ, không thể bị bất cứ chuyên gì đánh ngã. Có cô ở bên cạnh anh, anh càng thêm bất khả xâm phạm.
Đêm hôm đó, cô bị anh ôm cả đêm, từ tư thế chiếm hữu và sự im lặng của người đàn ông này, cô có thể cảm nhận được sự yếu ớt trước nay chưa từng có của anh.
Anh không có nói những lời xác thực với cô như “Tiểu Nhu không có việc gì đúng không?”, cũng không có nói. “Anh đã mất đi mẹ, không thể mất đi em gái.” Những lời như thế, nữa chữ anh cũng không nói.
Sau khi Tân Tiệp qua đời, cũng không thấy anh sa sút nhiều, thì ra anh đã cất giấu những tâm tình kia nơi đáy lòng, ngay cả cô cũng không thể tùy tiện nhìn thấy.
Cô không biết mình có thể làm những gì cho anh, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Dĩ Nhu bình an.