Mục lục
Khuất Phục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới vừa bước ra khỏi quán bar, Trữ Dư Tịch dùng hết sức để bước nhanh, lại bị thái tử đi ở phía sau túm lại, kéo đến ngồi vào chiếc xe cách đó không xa.

Thái tử không có ý định đưa cô trở về nhà, mà một mạch chạy thẳng đến bờ biển.

Hắn đi chầm chậm ở phía trước, Trữ Dư Tịch cũng chân trần dẫm lên trên vết giầy của hắn ở phía sau lưng hắn.

Bãi tắm ven biển này là do tập đoàn hoàng gia bỏ vốn tu bổ kiến trúc và quang cảnh, trước mắt, đây là bãi tắm đẹp nhất, xa hoa nhất ở thành phố T này, chỉ là nó không được mở cửa tự do cho mọi người ra vào.

Ban ngày còn có lác đác một vài nhân viên làm công tác của mình, mà đến khi màn đêm buông xuống, khắp trên một vùng bãi biển rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.

Bàn chân dẫm lên cát trắng tinh tế trên bờ biển, vừa nông vừa sâu lại mềm mại như vậy, khiến người ta có cảm giác ấm áp trong lòng. Cũng giống như trong lòng của cô chỉ có một mình hắn mới có thể giúp cô cảm nhận được sự ấm áp.

Thái tử chợt dừng bước, xoay người lại. Trữ Dư Tịch cúi đầu không phát hiện ra, nên trực tiếp va vào trong lòng hắn.

Hắn đỡ lấy cơ thể cô đang bị mất thăng bằng, kéo trở về.

Tầm mắt hai người đột nhiên đụng chạm vào nơi sâu nhất của đối phương. Bất chợt có cảm giác như có một dòng điện xẹt qua người thái tử vậy.

Trữ Dư Tịch bị hắn nhìn nên có chút chột dạ, mở to mắt, khẽ nói.

“Buông.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, dường như nó bị từng đợt sóng biển vỗ về che lấp đi vậy.

Nơi này không thấy bóng dáng một ngọn đèn nào, chỉ có ánh trăng trong vắt, yên lặng đổ xuống, chiếu lên khuôn mặt của cô, bỗng nhiên thái tử cảm thấy người con gái trong ngực mình cực kỳ xinh đẹp.

Cô không có dùng mỹ phẩm trang điểm, đôi mắt hắn thấy chính là một khuôn mặt mộc mạc sạch sẽ thuần khiết, không có bất cứ thứ gì che giấu, hiện ra trước mắt hắn. đôi môi đầy đặn trơn bóng, gần ngay trước mắt, trong không khí lúc đó chỉ có một mùi hương từ cơ thể cô tỏa ra mà thôi.

Thậm chí hắn còn bị kích thích đến mức muốn cúi đầu xuống hôn cô.

Hắn hơi hơi cúi đầu xuống, nhưng lại trùng hợp cô lại quay mặt đi nơi khác nói.

“Nơi này chính thức mở cửa từ bao giờ thế?”

Người con gái này, thật biết cách phá phong cảnh.

Thái tử quay mặt ra phía biển khơi xa, ngồi trên bờ cát mịn, hai tay chống đỡ ở phía sau người. Ngắm nhìn cô gái đang tung tăng bọt nước ở phía trước.

Thật ngây thơ…. Thái tử thầm nghĩ, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung ngắm nhìn cô không rời lấy một giây nào.

Cô cong người, đứng trong làn nước biển mà đùa nghịch với những con sóng. Cánh tay và đôi chân thon dài, trắng trẻo nõn nà đi vào trong đôi mắt hắn khiến hắn nhìn mà phát cảm thấy hốt hoảng. Hắn bỗng nhiên nhớ lại cảnh chính mình áp chế cô toàn thân lõa lồ bên dưới, nhất là cảm giác cặp mông tròn kia vô cùng mềm mại…

Đã rất lâu rồi Trữ Dư Tịch không được đi biển, cảm giác chính bản thân mình có thể chơi đùa trong làn nước biển một cách chăm chú như vậy.Thậm chí cô còn không phát hiện ra có một người đàn ông đang dần tiến tới gần mình.

Cô chạy tới khu nước sâu chưa tới đùi, bỗng nhiên có cảm giác có thứ gì đó trong nước bắt lấy cổ chân cô. Cô chỉ kịp hét lên “A” một tiếng liền bị ngã vào trong làn nước.

Thái tử bơi ở dưới nước kéo theo cô bơi ra phía biển sâu hơn, không biết bơi được bao xa, toàn thân Trữ Dư Tịch vô lực, cố ngoi lên trên mặt nước để thở.

“Anh thái tử, em không thể bơi được nữa, trở về đi.”

“Không còn sức lực rồi hả?”

Hắn bơi tới bên người cô, một tay cầm giữ eo của cô, kéo vào trong lòng mình. Đúng vậy, hắn chính là muốn cô không còn sức lực nữa.

“Uhm, chúng ta trở về đi - - ưm!”

Cô còn chưa nói xong, đôi môi đã bị hắn ngậm lấy lời chưa nói ra bị nuốt xuống miệng.

Theo bản năng cô kháng cự, nhưng hắn không cho phép. Cánh tay ôm lấy cổ cô kéo lại gần mình hơn, chiếc lưỡi linh hoạt cứ thế đi vào chơi đùa trong khoang miệng cô.

Trữ Dư Tịch che tay ở trước ngực hắn, cũng không có đủ sức lực mà đấu lại với sức của hắn, một tay kia của hắn vòng ra phía sau váy cô tìm kiếm vị trí cái khóa mà kéo kéo ra, thăm dò vào bên trong.

Cởi bỏ khuy áo ngực của cô, bàn tay to lớn không một chút e dè nào trực tiếp đặt lên nơi mềm mại của cô mà xoa nắn vuốt ve.

Thần trí của Trữ Dư Tịch trở nên luống cuống, không có cách nào thoát khỏi giam cầm của hắn, đành phải cắn lưỡi của hắn còn đang càn quấy ở trong miệng cô.

Thái tử bị đau, đành phải rời khỏi môi cô, vẻ mặt hờn giận.

“Từ bao giờ mà em lại có bệnh này? Cắn anh đến nghiện rồi hả?”

Lại thấy cô gái bắt đầu cắn môi chính mình, bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi tự trách mình.

“Tiểu Tịch, đi theo anh, hít một hơi thật sâu.”

Mặc dù vẫn làm theo lời hắn nói, nhưng trong lòng của cô vẫn có chút nghi hoặc, hắn lại lôi kéo cô cùng nhau lặn xuống nước, lại lần thứ hai hôn lên môi cô.

Thái tử bắt đầu xé rách váy trên người Trữ Dư Tịch, khi đó cô đã biết được ý đồ của hắn. Khả năng bơi lội của thái tử vô cùng tốt, thời gian nín thở lớn hơn rất nhiều so với người thường. Rất nhanh sau đó, cô liền cảm thấy khó chịu, bắt đầu đuối dưỡng khí.

Nhưng thái tử vẫn quyết tâm không cho cô ngoi lên mặt nước, vẫn tiếp tục hôn cô, truyền từng chút từng chút dưỡng khí cho cô dễ thở. Đồng thời tay hắn chỉ cần hơi dùng một đạo lực đã khiến cho chiếc quần lót của cô tan tành thành từng mảnh vải vụn…

Cô lắc đầu, đẩy hắn ra, khiến vô số những bong bóng nước phun ra từ miệng cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng mạnh.

Thái tử còn đang bận cởi bỏ dây thắt lưng chính mình, nhân cơ hội này, Trữ Dư Tịch nhanh chóng tìm cách thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, bơi nhanh lên phía trên mặt nước, nhưng vừa mới nổi lên mặt đất, mới chỉ hít thở được một hơi, cô lại bị thái tử kéo xuống.

Hắn di chuyển thân thể chính mình ở trong nước, khiến cho chân của cô vừa vặn đụng chạm đến tấm lưng cường tráng của chính mình, còn ở phía dưới chỗ bụng dưới của hắn, sớm đã trở nên cứng rắn như sắt.

(Chuong: Chuẩn bị tiếp máu )))))))))))

Ngón tay hắn đặt tại cửa nơi tư mật của cô, bắt đầu cọ xát, rồi lại bắt đầu từng bước từng bước đi vào thăm dò.

Thân thể Trữ Dư Tịch trở nên căng thẳng, hai cánh tay cô ra sức kéo, rồi lại đánh đánh vào vai hắn. Sức lực cô đánh vào hắn, lại ở trong nước như thế, càng không đáng nói làm gì.

Hắn nhìn ra sự luống cuống của cô.

Đôi mắt cô trở nên đo đỏ, nhìn hắn ra sức lắc đầu (p/s: óe, ở trong nước, đêm khuya, chỉ có ánh sáng của ánh trăng, làm sao bà tác giả có thể miêu tả đc mắt chị í đo đỏ cơ chứ @@). Dục hỏa của hắn đặt ngay ở nơi mềm mại của cô, đôi tay ôm chặt thắt lưng cô, chỉ cần ấn cô đi xuống 1 chút nữa thôi là có thể tiến vào trong cô một cách triệt để…

Trong một giây kia, biểu tình trên mặt cô như là tuyệt vọng vậy, để cho thái tử đâm vào trong cơ thể mình một cái.

Làm tình cùng hắn khiến cho cô thống khổ như vậy sao?

Trong lòng như bị một nhát dao đâm vậy.

Hắn làm sao vậy!!!

Thái tử đứng trong phòng tắm của một phong VIP của một khách sạn ở ven bãi tắm, thân thể lõa lồ đang bận rộn tắm gội. Nước ấm càng khiến cho hắn cảm thấy dục vọng bên dưới khó lòng mà tiêu tan được. Đôi mắt đen láy mở to kết hợp với đá ốp trong phòng đen bóng, hắn không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào một điểm trong lòng run lên một hồi.

Rốt cuộc là hắn bị sao vậy?

Hết lần này tới lần khác buông tha cho cô.

Hắn không phải người hiền lành gì, cũng không phải không nỡ bạo lực với phụ nữ, đối với hắn, nước mắt phụ nữ cũng không có bất cứ tác dụng gì. Tính tình hắn vẫn luôn độc địa, chỉ cần những thứ mà hắn muốn sẽ không quan tâm đến sống chết của người khác ra sao.

Có thể, nhìn thấy nước mắt Trữ Dư Tịch, nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt và sự kháng cự của cô, khiến cho hắn cảm thấy không đành lòng.

Hắn nhìn xuống tay mình, còn nhớ rõ cảm giác lúc nắm lấy thắt lưng của cô, nơi mềm mại của cô …

Lúc ấy, hắn chỉ cần dùng thêm một chút lực, là có thể tiến vào, là có thể có được cô, nhưng cuối cùng hắn lại…. buông tay.

Biểu tình của cô, giống như một con dao, đâm vào trong lòng hắn. Vẫn còn cảm giác đau đớn, vô cùng khó chịu.



Nhân viên phục vụ đưa quần áo mới đến, hắn mặc vào chỉnh tề, đi tới, lại nhìn thấy Trữ Dư Tịch vẫn đang ngồi ngây người trên bậc thang, không biết phát ngốc cái gì.

Trữ Dư Tịch nhìn theo bậc thang thật dài phía dưới, đáy lòng nảy sinh cảm giác chán đời.

Từ nơi này nhảy xuống, không chết cũng tàn phế thôi, nói không chừng, lại giống với kịch bản phim truyện nào đó, mất trí nhớ cũng nên.

Quên đi thái tử, quên đi Thi Dạ Triêu.

Quên đi đã từng hận, quên đi đã từng yêu…

Bỗng nhiên cảm giác vai nặng nề, cô hoảng sợ.

“Không phải là em đang muốn tự tử đó chứ?”

Vừa quay đầu lại, trước mặt hiện ra khuôn mặt trêu chọc của thái tử.

Ngược lại với bộ dạng này, khiến cho người ta có cảm giác chưa có xảy ra bất cứ chuyện gì, cánh tay hắn khoác lên vai cô một cacsht hết sức tự nhiên.

“Tiểu Tịch, chúng ta nói chuyện một lát.”



Trên khoảng sân rộng lớn, thái tử tùy ý chọn một chiếc ghế trên bờ cát ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, hắn liền thay đổi tư thế ngồi, giang rộng đôi chân ra, lại kéo Trữ Dư Tịch để cho cô ngồi trong khoảng trống giữa chân hắn, hắn lại kẹp cô lại.

Bộ dạng ôm cô bây giờ rất giống với trước kia, hắn lại để cằm mình để ở trên cách đầu cô một khoảng, nhẹ nhàng nói.

“Hình như đã rất nhiều năm rồi không ôm em, hóa ra em vẫn nhỏ như vậy, chỉ chớp mắt một cái đã lớn lên

như vậy rồi."

Hắn nở nụ cười rất tươi, giữa bọn họ hơn kém nhau sáu tuổi. Lúc hắn là một thiếu niên cô vẫn là một cô bé con.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mà lưng của Trữ Dư Tịch lại dám vào lồng ngực hắn, thậm chí cô có thể cảm nhận được lồng ngực hắn hơi động trong lúc hắn nói chuyện.

Từ sâu trong lòng nhen nhói lên cảm giác lo lắng. Chỉ vì một chút lo lắng này, mà cô thật sự nhẫn tâm đem toàn bộ trí nhớ về hắn mà quên đi sao?

"Uhm."

Cô nhẹ nhàng tiếp lời.

Cô vẫn còn nhớ rõ, mới vài năm trước đây, nhất là những lúc trời trở lạnh, thái tử lại ôm cô vào lòng, ngồi làm tổ ở trên ghế sofa xem tivi chơi game, hoặc là cùng Hoàng Phủ Triệt chơi bài.

Khi đó, hắn bị chứng thể hàn rất nghiêm trọng, thường xuyên bị tay chân lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với cô, lúc nào thân thể cũng ấm áp, vì thế cô thường xuyên bị hắn coi là túi sưởi mà ôm cô vào trong lòng....Giống như giờ phút này.

Hắn vẫn là hắn, còn cô thì vẫn là cô, nhưng cũng không còn có quan hệ đơn thuần trong sáng như khi đó nữa.

Hắn lấy bàn tay mình coi như một cái lược, chải tóc cho cô.

"Tóc cũng đã dài như vậy rồi, cũng mềm mại hơn."

Giọng nói của hắn giống như bị hãm lại vang vọng từ trong hồi ức ra vậy. Trước đây tóc cô thường xuyên ngắn, nên hay bị hắn nói thành lông bờm sư tử. Bởi vì muốn chuyên tâm luyện võ, Trừ Chiêu Nhân cấm cô để tóc dài, buộc cô phải cắt ngắn. Vì thế, cô trốn tránh không gặp thái tử, nhưng vài ngày sau vẫn bị hắn phát hiện.

"Tóc ngắn như vậy, trông thật xấu, chẳng giống với hình dáng của con gái gì cả?!"

Thái tử không quan tâm suy nghĩ gì mà ra sức trêu chọc đùa cợt, Trữ Dư Tịch sờ sờ bộ tóc ngắn cũn của chính mình, rộng rãi cười.

"Thật là mát mẻ."

Cô không thể trách cha mình, vì cô biết cô chính là đứa con duy nhất của Trữ Chiêu Nhân, nên muốn cố gắng học võ, phải luyện thành người có thân thủ tôt, để bảo vệ người của Hoàng Phủ gia, đây chính là sứ mệnh của cô.

So với việc gặp những sự thống khổ sau này, cô tình nguyện mãi không lớn lên. Nếu cho cô cơ hội lựa chọn lại một lần, cô tình nguyện sẽ lựa chọn lớn lên từ từ bên cạnh hắn, cô không muốn tình cảm của bản thân mình không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Ngày đó cô đã có mộng tưởng rằng một ngày nào đó chính mình sẽ trở thành nữ nhân của hắn.

Tâm tư cô cũng giống như hạt giống bị chôn vùi sâu trong lòng đất. Ở một nơi tối tăm không có ánh sáng sống kiên cường, lặng lẽ mọc rễ, nẩy mầm .... Sau đó bị Thi Dạ Chiêu vô tình làm dẫm đạp lên gãy đoạn.

Cô mất một năm để điều trị chính bản thân mình, cố gắng để cho miệng vết thương từ từ khép lại, sau đó....Tiếp tục sinh trưởng.

Cho dù miệng vết thương kia, vẫn cứ âm ỉ đau, cô vẫn có thể nhẫn nại, bởi vì cô muốn để cho thái tử nhìn đến ngày cô nở hoa.

Nhưng những điều đó chỉ có thể có khi cô nghĩ rằng sẽ mãi không gặp lại Thi Dạ Chiêu nữa, cô cho rằng cô vẫn còn đủ kiên cường sống tốt, cô cố gắng che giấu và chịu đựng đau đớn trong thời gian dài dằng dặc, nhưng cô lại không biết, cho dù cô cố gắng muốn bỏ qua những thứ kia thì vào giây phút nhìn thấy Thi Dạ Chiêu trở về, tất cả đều vô tình bộc lộ ra.

Cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cô sợ Thi Dạ Chiêu, càng sợ chính bản thân mình không thể đợi đến ngày nở hoa.

...

"Tiểu Tịch, có phải....Em rất ghét anh thái tử này không?"

Thái tử nói, vẫn ở bên cạnh vuốt mái tóc dài vẫn còn hơi ẩm ướt của cô, từng lọn tóc mềm mại như chơi đùa tay hắn.

Trữ Dư Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.

Ghét ư? Làm sao cô có thể ghét anh cho được...

"Tiểu Tịch có điều gì muốn nói với anh sao?"

Cô chần chừ một lúc sau mới gật đầu.

"Vậy có phải em có chuyện gì giấu anh không?"

Thái tử yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô thật lâu sau, quay người lại, nhìn thẳng vào đáy mắt cô.

Sân phơi không được bật đèn, mượn ánh sáng của ánh trăng, hắn chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối ở trong mắt cô.

"...Em gạt anh chuyện gì?"

"Cần anh phải nhắc nhở lại cho em sao? Được, chuyện về....Thi Dạ Chiêu."

Ánh mắt thái tử nhìn cô sắc bén, khiến cho cô bắt đầu thở dồn dập.

Thi Dạ Chiêu. Cái tên người đàn ông kia đối với cô mà nói nhưng nhắc nhở cô về một cơn ác mộng.

"Anh Thi - - Dạ Chiêu làm sao vậy?"

"....Giữa em và hắn ta, đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết có phải không?"

Hắn cuối cùng vẫn cố bật ra câu hỏi cô.

Cô mím môi không nói gì, hắn đang đợi câu trả lời của cô, việc chờ đợi khiến hắn trở nên nóng vội, hắn muốn biết chân tướng, biết đáp án.

"Không có."

Trữ Dư Tịch kiên cường trấn định bản thân trả lời, cô nắm chặt bàn tay, đến nỗi khiến cho móng tay đâm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay mềm mại, cảm giác đau nhói.

"Hắn là anh trai, cũng giống với anh thái tử, đều là...anh trai."

Hắn âm thầm nhếch miệng, nhưng trong mắt tản ra rét lạnh, đầu nói tay điểm điểm lên mi tâm của cô.

“Tiểu Tịch, em đã học được cách nói dối rồi sao.”

Cô nói, hắn là anh trai.

Mà hắn, mà lần này là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe cô nói về hắn, cô coi hắn là như vậy.

“Em không có…”

“Không có? Tiểu Tịch, em cho rằng anh là kẻ ngốc sao?”

Hắn bỗng nhiên đặt tay lên vai cô, bàn tay to lớn đặt lên trên khuôn ngực đẫy đà của cô, mà nội y của cô trước đã bị hắn tháo bỏ lúc còn ở trong làn nước biển, vậy nên vào thời điểm này, khuôn ngực đẫy đà trần trụi của cô trực tiếp được đặt dưới lòng bàn tay của hắn, ấm áp và mềm mại.

Cô dơ tay ngăn cản, lại bị bàn tay kia của hắn nắm lấy giữ cố định lại, hắn lại bắt đầu hôn lên trên chiếc cổ tinh tế của cô, nhẹ nhàng gặm cắn một cách chăm chú. Bàn tay không thành thật lại lướt tới eo rồi lại trượt xuống phía dưới.

“Anh thái tử! đừng…”

Hắn mặc kệ, nghiêng thân mình, xoay người cô một nửa đặt lên trên chiếc ghế, một tay vuốt ve lên đùi cô.

“Tiểu Tịch, anh muốn em, em có nguyện ý cho anh hay không?”

Vật nóng bỏng sớm đã trở nên cứng rắn của hắn đặt ngay tại nơi tư mật giữa đôi chân còn đang kẹp chặt lại của cô. Nhớ tới tình cảnh lúc vừa rồi ở dưới biển, quần lót của cô cũng đã bị hắn xé rách, sự đụng chạm kia khiến cho sâu trong cơ thể cô bắt đầu rộn rạo.

“Anh thái tử, có thể…. Đừng như vậy được không?”

Giọng nói của cô lộ ra sự run rẩy, lại có chút vô lực.

Hắn dùng lực tách hai chân cô ra, bắt đầu dùng ngón trỏ trượt qua lại nơi đó của cô.

“Để anh dạy em, anh chỉ đang cho em làm quen với điều này, sau đó, em có thể học cách khống chế ham muốn khoái cảm của chính mình, nghe anh nói này, đây là một chiếc khóa…. Chính là nơi này.”

Giọng nói của hắn nhỏ dần, ngón tay thon dài của hắn, tiến vào trong cô, mang theo một chút thô ráp vì những vết chai nhẹ, bị nơi ấm áp chặt khít của cô bao bọc.

Thật chặt…

Hắn cố gắng chấn định bản thân không trôi theo cảm giác khoái cảm, nơi ngón tay truyền lại, chậm rãi rút ra, rồi lại nhẹ nhàng tiến vào.

Trữ Dư Tịch căng thẳng cắn chặt môi, vẫn đang có nỗ lực kháng cự hắn, lại kháng cự không được phản ứng của thân thể. Bụng dưới bắt đầu truyền đến một cỗ nhiệt, cảm giác mãnh liệt, đồng thời, có một cảm giác kỳ diệu.

Việc cô cố ý kháng cự hắn, bị hắn nhìn ra, khiến trong lòng hắn âm thần nổi lên một cơn giận. Hắn tiếp tục đâm vào trong cô một đâm mạnh mẽ, lại nghiêng đầu ngậm chặt lấy vành tai cô.

“Nếu như anh cố ý muốn em, em cảm thấy em có thể chống cự lại anh sao?”

“Con thỏ không ăn…. Cỏ gần hang.”

Cô không trốn thoát khỏi sự khiêu khích của hắn, vẫn nghĩ hay là cứ thuận thế mà chìm đắm theo, nhưng cô không thể…

“Anh không phải là thỏ, mà em cũng không phải là cỏ.”

Trữ Dư Tịch không biết bản thân mình có thể còn chống cự hắn được đến bao giờ, hắn cố ý khiêu khích như vậy, mà kinh nghiệm của hắn trong vấn đề này phong phú như thế, chỉ là, không thể hoàn toàn bị hút vào như vậy.

“Thái tử, đừng khiến em phải.... Hận anh.”

Giọng nói của cô vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng đầy kiên quyết.

Cũng thành công khiến cho thái tử dừng lại động tác của mình. Hắn kéo kéo váy của cô xuống một cách chỉnh tề, lại nhìn thẳng vào cô. Bên môi hiện lên nụ cười lạnh.

“Rốt cục cũng chịu nói rồi?”

“…”

“Trong lòng em có người đàn ông khác, nên mới không muốn anh đụng vào.”

Hắn dừng lại một chút.

“Là anh hai của em đúng không?”

“Không phải, không phải như vậy!”

Cô phủ nhận quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta khó lòng mà tin tưởng nổi.

“Mà vài năm trước, có phải em và Thi Dạ Chiêu đã làm điều gì quá giới hạn rồi phải không?”

“Không phải…”

Bây giờ phủ nhận vẫn không có sức thuyết phục như cũ.

“Tiểu Tịch, tôi khinh thường em, lúc em quen biết Thi Dạ Chiêu thì hai người vẫn còn là vị thành niên, em với hắn….”

Ánh mắt hắn càng lúc cang thâm trầm, giọng điệu phát ra càng lúc càng rét lạnh.

“ Tôi không biết giữa các người đã từng phát sinh chuyện gì mà hắn lại bỗng nhiên đi Canada, còn em thì đột nhiên biến mất một năm trời.”

Một năm kia, chắc hẳn là đi chữa lành vết thương, tổn thương…

Nói không chừng, sự thật cũng giống như suy nghĩ của hắn.



Cô thoát ra khỏi sự giam giữ của hắn, đẩy hắn một cái, đứng dậy đưa lưng về phía hắn, chỉnh sửa lại trang phục của chính mình, thuận tay lau mạnh khóe mắt mình.

Thái tử thuận thế ngồi dậy, lạnh nhạt nhả ra một câu.

“Nếu tôi không nhầm thì lần này Thi Dạ Chiêu trở lại là vì em.”

Lại nhìn đến bóng lưng của cô trở nên cứng đờ. Hắn chậm rã mở miệng, tiếp tục suy đoán.

“Mà em đối với hắn…. chẳng lẽ, vẫn còn tình ý sao?”



Ban đêm tiếng sóng biển càng mạnh mẽ hơn so với ban ngày, và cũng rất vô tình. Từng trận sóng vỗ vang vọng ra miền xa xôi, lại thật sự rất đáng sợ.

Cô lắng nghe, trong lòng cảm thấy một mảnh hoang vắng.

Cô không có cách nào xoay người sang chỗ khác, nói với hắn, người cô yêu là hắn, chính là hắn.

Cô vụng trộm cắn lấy mu bàn tau của mình đến khi cảm giác được sự đau đớn, nhưng ở trong lòng cô còn đau hơn cả cảm giác bị cắn da thịt này.

Không khí giữa hai người càng trở nên yên tĩnh. Thái tử nghe thấy âm thanh của cô, cùng với tiếng sóng biển truyền tới.

“Anh thái tử…. chẳng lẽ em không thể có người trong lòng sao? Anh hai cũng được, Thi Dạ Chiêu cũng được, hoặc là người đàn ông khác cũng được, không thể sao?”

“Em là em giá ruột của anh sao? Anh quản Tiểu Nhu, cũng quản cả việc em ở cùng một chỗ với ai sao?”

“Anh thái tử, anh như vậy khiến em cảm thấy rất chán ghét.”



Trong lòng anh, tôi không dám hi vọng xa vời.

Hạ Tử Dụ liên tiếp mấy ngày không về nhà, nên lúc này khi trở về nhà thì đã mệt đến mức sức cùng lực kiệt.

Mở cửa, tiện tay đặt chiếc túi sách xuống, tay xoa xoa đầu đang đau nhức mệt mỏi. một đường đi đến phòng tắm, quần áo cở bỏ dọc theo đường đi, mới vừa mới kéo cửa phòng tắm ra, một lực kéo mạnh cô vào bên trong.

Bị người đàn ông bất ngờ tiến vào, cô vẫn chưa kịp thét lên, đã bị người đàn ông đó chế trụ dưới chân vặn ngược lại, môi bị một đôi môi mềm mại khác ngăn chặn, chiếc lưỡi trơn ẩm bất ngờ tiến vào trêu đùa trong khoang miệng cô.

“Ưm!”

Người đàn ông dùng lực rất mạnh, gần như là thô lỗ, khiến cô có cảm giác đau đớn, ỡm ờ thừa nhận. Hắn đánh úp từ đằng sau lên cổ cô, răng nanh gặm cắn, không một chút lưu tình.

Hạ Tử Dụ bị hắn áp chế trên tường mi tâm nhíu lại thở dốc.

“Em mới đi Nhật Bản về mà.... Người ta còn đang rất mệt mỏi.”

Người đàn ông vẫn mắt điếc tai ngơ, bàn tay lần đến lưng cô, thuần thục cởi bỏ móc áo ngực, bàn tay kia thì thuận tiện đi lên vuốt ve trêu đùa.

“Này…. Ít nhất thì

để cho em tắm rửa một lát trước đã..."

...

Trong phòng tắm, xuân sắc ngập tràn, tiếng rên rỉ triền miên.

Hai tay Hạ Tử Dụ chống đỡ bên cạnh, thân thể nhỏ gầy uyển chuyển như chiếc lá đung đưa trong gió. Mồ hôi toát ra nhỏ đầy trên lưng, trên vai trông rất mê hoặc lòng người. Vẻ động tình, ánh mắt ướt át, đường cong hoàn mỹ, động tác mạnh mẽ...

Thái tử nhìn toàn bộ những hấp dẫn đó, người phụ nữ này, những lúc như thế này đúng là một yêu nữ. Ở trên giường, bọn họ phối hợp rất ăn ý, sự phối hợp đó có thể nói là hoàn mỹ. Kể từ lần đầu tiên của cô dành cho hắn đến bây giờ, ở phương diện này, cô càng ngày càng thể hiện rất tốt.

"Gọi tên tôi!"

Hắn ngậm chặt đỉnh nụ hoa trước ngực đang lắc lư của cô, giọng nói hơi to mà lạnh nhạt.

"Thái tử.... Luật...."

Giọng nói của cô, cũng như thân thể của cô vậy, đủ để khiến cho đàn ông càng thêm hưng phấn hơn. Nhưng bây giờ thái tử lại cảm thấy một chút không thoải mái.

Hạ Tử Dụ là con cháu nhà danh môn, hắn lại là người đàn ông đầu tiên của cô, so với những cô gái cùng trang lứa khác, cô có vẻ sớm đã trưởng thành hơn, năm đó khi cô mới mười lăm tuổi, đã bị hắn đưa lên giường rồi.

Hạ Tử Dụ, Hạ Tử Dụ.... Là người con gái ở bên cạnh hắn lâu nhất. Đối với hắn mà nói cô chỉ như là em gái mà thôi. Nhưng từ trước đến giờ không bao giờ gọi hắn một tiếng anh trai bao giờ.

Nghĩ lại, là do hắn không cho phép. Trên đời này chỉ có một người con gái được gọi hắn là anh thái tử, còn những người khác đều gọi hắn là thái tử hoặc là...Thái tử gia.

Một tiếng gọi anh thái tử đó, là do hắn vô ý thừa nhận, cho phép bé gái đó có được đặc quyền như vậy.

Nhiều năm trôi qua, hắn không bao giờ có ý bảo vệ người khác như thế, mặc dù nhìn bề ngoài cô sống cởi mở hoạt bát, nhưng đối với việc kia lại có phản ứng lãnh đạm đến như vậy. Khi còn nhỏ, bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cô rất ít khi phản kháng, chỉ một bộ dạng cam chịu mặc cho người khác hăm dọa thế nào. Chỉ có mình hắn nhìn không đành mới đứng ra mặt bảo vệ cô.

"Em bị ngốc sao? Không nhớ những gì đã học sao? Sao lại không biết bảo vệ chính bản thân mình như vậy?"

Hắn cất tiếng dạy bảo, cô chỉ nhếch miệng nhỏ nhắn cười.

"Em thật sự không có bị thương, cho dù có thêm vài người động chân động tay cũng không xi nhê gì!"

Hắn sao có thể hiểu được tâm tư của cô, đâu hiểu được tâm tư trong lòng của cô bé, muốn nhìn thấy một người con trai đứng chắn trước người mình, nói một câu đại loại như "Chúng mày dám động đến cô ấy thử xem?!"

...

Mẹ nó! Tại sao lại nghĩ đến cô nữa rồi.

Trong lòng thái tử thầm mắng bản thân liên hồi, nghiêng thân áp trụ eo của Hạ Tử Du, kéo chân của cô ra, tiếp tục luật động như để trút giận vậy. Bàn tay của hắn cầm lấy bắp đùi mềm mại của cô, bị hắn mạnh mẽ đè ép.

Cô có cảm giác hơi đau, lại hơi kích thích, nơi tư mật co rút lại hết sức.

Thái tử cắn lên trên chiếc làn dan non mềm nơi gáy cô, dùng lực cắn như đang cắn một viên ô mai vậy.

"Đã lâu như vậy rồi mà không làm cho nó cứng lại được, có phải....cô không được rồi hay không?" (P/s: cú tưởng chỗ này chị í chê anh í không được chứ XD)

"Anh cũng đã nhớ là đã lâu không đến tìm em rồi hả?....Vô lại..."

Hạ Tử Dụ thở gấp, cố gắng bám lấy vai hắn.

Thái tử cúi thấp đầu cười ra tiếng, lại nói ra những lời càng khó nghe hơn.

"Tôi hỗn đản, cô vẫn giữ chặt tôi không rời!"

Hắn nói xong, lại tiếp tục nói những lời tà ác hơn.

"Uhm! Lại vẫn nuốt chặt tôi căng chặt như vậy?"

Hạ Tử Dụ chống đỡ không được, nằm xuống dưới thân hắn, lông mày nhíu lại, đôi môi đỏ mọng ướt át như cá trong nước vậy.

Hôm nay thái tử rất thô bạo, hắn nhìn khuôn mặt đẹp quen thuộc này nhưng không thể đem lại cho hắn cảm giác vui vẻ nhất được. Tiện tay hắn kéo chiếc khăn tắm ở bên cạnh, che đi khuôn mặt của cô. Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có hình ảnh cơ thể của Trữ Dư Tịch, biểu tình ẩn nhẫn của cô, phản ứng ngây ngô của cô.

Hắn đưa ngón tay vào trong khăn tắm dò tìm đến miệng của Hạ Tử Dụ, cô phối hợp ngậm lấy.

Ngón tay trong khoang miệng ẩm ướt và ấm áp của cô, giúp cho hắn nhớ tói cảm giác hắn bị Trữ Dư Tịch bao bọc.

Nhưng thật không ngờ, chỉ mới nhỡ đến vậy hắn đã cảm thấy mình lên đỉnh rồi.

...

Đêm khuya, trong lòng ôm mỹ nhân xinh đẹp, nhưng hắn vẫn tỉnh táo đến lạ thường.

Hắn xoay người đi xuống giường, lúc đó Hạ Tử Dụ xoa xoa đôi mắt buồn ngủ ngồi dậy.

"Đã khuya như thế rồi, anh vẫn đi sao?"

Thái tử mặc quần áo chỉnh tề, bước đến hôn lên trán của cô.

"Ngủ tiếp đi, tôi phải đi rồi."

Giọng nói của hắn vang lên trong căn phòng tối, rồi sau đó, căn phòng lại trở về yên tĩnh vốn có của nó. Hạ Tử Dụ ôm lấy cái gối của hắn vừa nằm, nở nụ cười tự giễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK