Mục lục
Gió Lớn Có Chốn Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thật là rất mạnh

Edit: Leia

Tuy ngày Liễu Huyền An còn ở nhà thường xuyên tưởng tượng ra cảnh mình để chân trần bước đi trên đồng tuyết mênh mông không có điểm cuối, nhưng ở ngoài hiện thực, thông thường là gió bắc vừa thổi qua chiếc lá vàng đầu tiên trong thành Bạch Hạc, đến con chim tước linh mẫn nhất còn chưa kịp phản ứng, đám tôi tớ hạ nhân trong sơn trang đã nhanh nhẹn chạy ra chạy vào chuẩn bị chậu than ấm áp dễ chịu cho công tử sâu lười quý giá nhà mình, Liễu phu nhân còn sai người mang cho y thêm một chiếc chăn bông mềm xốp nữa —— Bởi vì cứ nằm mãi không chịu vận động, đúng là rất dễ bị cảm lạnh.

A Ninh nhắc nhở: “Ta nghe nói ở Tây Bắc lạnh lắm, còn lạnh hơn ở vương thành nữa.”

Liễu Huyền An nằm trên một chiếc xe ngựa rộng rãi lười biếng tiếp một câu, Tây Bắc đương nhiên phải lạnh, gió tuyết thổi kín Ngọc Môn Quan, trước đây ta chỉ đọc được trong thi văn, lúc này mới có cơ hội thấy tận mắt, chúng ta phải trải nghiệm một phen lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới được.

A Ninh lại nhắc nhở: “Nhưng mà công tử vốn sợ lạnh.”

Liễu Huyền An tiêu sái vung tay lên, không còn cách nào, ta cũng có thể không sợ mà.

Advertisement

Kết quả ngày đầu tiên đặt chân đến thành Nguyệt Nha, vừa chui đầu ra khỏi xe ngựa đã bị gió vùng biên quan thổi cho ngã ngồi xuống đất, tóc và y bào bay loạn quất đau cả mặt.

Lương Thú trực tiếp bế người lên ôm vào Kiêu Vương phủ.

Tóc tai Liễu Huyền An rối bù không hề còn khí độ thần tiên, giơ tay lau lau cát trên mặt hai cái rồi quay đầu nhìn bốn phía. Phủ đệ này tuy cũng sơ sài y hệt tòa nhà trong vương thành, cũng cũ rích, nhưng thắng ở chỗ cao lớn rắn chắc, hơn nữa chậu than trong phòng cũng bố trí đầy đủ, chỉ cần đóng kín cửa sổ, tiếng gió thổi qua đại mạc như tiếng khóc nức nở gần như bị nhốt sạch ở ngoài, không ồn ào đến người bên trong.

Giường và chăn đệm trong phòng ngủ cũng là đồ mới hoàn toàn, nhìn qua cực kỳ mềm mại. Liễu Huyền An cẩn thận tắm rửa sạch sẽ xong lập tức nhào lên nằm ườn, kiên quyết không chịu động đậy nữa.

Đồng du cùng đại đạo, đồng du cùng đại đạo.

Lương Thú ngồi bên giường dùng ngón tay nhéo nhéo mặt y: “Vừa đến đã ngủ rồi, không theo ta đi tham quan quân doanh à?”

“Không đi, lạnh lắm, không muốn nhúc nhích.” Liễu Huyền An nửa khép mắt, tìm kế hoãn binh, “Chờ sang xuân rồi tính.”

Người khác ngủ một giấc hết một ngày, Liễu nhị công tử ngủ một giấc tròn một tháng.

Lương Thú gật đầu: “Được, vậy chờ qua tiết xuân hàn rồi nói sau.”

A Ninh nghe mà thở dài thườn thượt, xem ra Vương gia không đáng tin cậy chút nào, chỉ nên dựa vào chính mình thôi. Vì thế mỗi ngày cậu đều phải dùng một đống sức lực khiêng công tử nhà mình từ trên giường xuống, mặc quần áo ấm áp, giám sát y ra ngoài đi lại một chút, vận động đánh mất bộ quyền dưỡng sinh. Đại đa số thời gian Liễu Huyền An xem như phối hợp, đôi khi thật sự quá làm biếng sẽ vừa chạy về vừa qua loa đối phó: “Hôm nay ta đã đi rồi.”

A Ninh truy vấn: “Người đi ở đâu?”

Liễu Huyền An chui vào ổ chăn, đúng lý hợp tình đáp, đi lại trong ba ngàn thế giới, đi tận chín vạn bước, chân cẳng mỏi không chịu được! Đang nói đã lập tức ngủ, kết quả thật sự đi dạo quanh một giấc mơ dài dòng.

Chiều muộn, Lương Thú giải quyết xong công vụ trở về từ quân doanh, trên tay mang theo khí lạnh tiết xuân hàn lôi người từ trong ổ chăn ấm sực ra —— đúng là hắn đang ganh tị với sâu lười. Cũng may Liễu nhị công tử không còn cách nào khác, bị quậy tỉnh không hề tức giận, còn cảm thấy rất may mắn.

“Lại mơ thấy chuyện gì?” Lương Thú hỏi.

Liễu Huyền An đáp: “Mơ thấy ta cứ đi đường mãi không nghỉ.”

Băng qua gió, băng qua tuyết, còn băng qua một ngọn núi rất cao. Đối với một con sâu lười như y mà nói, chuyến đi này thật sự quá mệt mỏi, vì thế Lương Thú phải ôm y kiên nhẫn dỗ dành nửa ngày, cuối cùng còn phải hứa hẹn tặng cho y một con chiến mã tốt nhất vào ba ngàn thế giới.

Nhưng cuối cùng bị cự tuyệt, Liễu Huyền An cường điệu: “Ta có ngựa của mình rồi.”

Lương Thú nhớ lại hình ảnh sáng nay nhìn thấy một chút, con ngựa cái màu đỏ béo mập xen lẫn giữa đàn chiến mã bưu hãn vẫn nhàn nhã thong thả bước đi, miệng còn không quên nhai một miếng cỏ khô bã đậu, gật đầu: “Ừ, đúng là ngựa của ngươi.”

“Vương gia thay ta chăm sóc cho nó nhé.” Liễu Huyền An ngáp dài, “Chờ tiết trời bớt lạnh, ta còn muốn cưỡi nó đi đại mạc dạo một vòng.” Thơ ca nói thế nào, yên bạc trên ngựa trắng, chân đạp tung sao băng, tuy ngựa của mình là ngựa màu đỏ, nhưng ý tứ đại loại là như vậy.

Lương Thú xưa nay luôn là nói gì nghe nấy, cụ thể là tới trình độ nào —— Mãi đến tận hai tháng sau, số lượng hạ nhân không nhiều lắm ở viện ngoài còn không thấy được mặt Liễu nhị công tử, chỉ biết vị thần tiên kia suốt ngày chỉ nằm ườn rồi không ngừng lẩm bẩm cái gì mà “Vì không tự sinh nên mãi mãi trường sinh”, rồi gì mà “Công toại nên lui thân, thiên đạo dạy như thế”, cứ như khắc sau sẽ lập tức phi thăng thật vậy.

Vì thế tất cả mọi người đều cảm khái, đúng là khác biệt, không hổ là người do Vương gia đưa về!

Sau giờ ngọ, trong tiểu viện được ánh nắng phơi ấm hừng hực, A Ninh thấy trời đủ ấm bèn rút bớt hai chậu than trong phòng đi, mình thì cầm một quyển sách thuốc ghé vào giường xem, xem một lúc buồn ngủ, cậu chợt hoảng hốt nghe phía sau mình có tiếng động, nâng mắt nhìn lên, vội vàng dụi dụi: “Công tử đã dậy rồi à?”

Liễu Huyền An đứng trước cửa dùng sức duỗi eo: “Ngươi không nghe thấy tiếng chim hót sao? Sắp đến hè rồi.”

Trong lòng A Ninh vui vẻ, nhưng không phải vui vì hè tới, mà vui vì rốt cuộc công tử nhà mình đã chịu ló mặt ra ngoài!

Bên ngoài nhà, Triệu Tiểu Mao đang chơi cùng một con chim tước bằng gỗ, thằng nhóc này ở trong phủ có tiếng là nghịch ngợm như khỉ, luôn chọc người ta đau đầu, gần đây lại học thêm chút quyền cước từ Cao Lâm nên càng nhảy nhót vô pháp vô thiên, không có một khắc nào yên tĩnh. Lão Triệu đành phải bấm bụng bỏ nhiều tiền ra mua món đồ chơi này cho con trai, đuổi nhóc con ra cửa tự chơi một mình để đổi lấy nửa ngày thanh tịnh.

Triệu Tiểu Mao quả thật cũng thích chơi, nhưng chơi theo kiểu khác, cậu chàng không thả cho nó bay mà thuần thục tháo ra thành mười bảy mười tám mảnh, chăm chú nghiên cứu cấu tạo bên trong.

Tiểu cô nương ở cách vách vốn cực kỳ hào hứng chạy ra cùng chơi phóng chim, kết quả đến nơi chỉ thấy một đống gỗ vụn tứ tung, hứng thú mất hết lập tức xoay người bỏ về, ngược lại còn bị kéo tóc, vì thế tức giận nhặt một cục đá dưới chân lên ném vào thằng nhóc. Triệu Tiểu Mao bị ném trúng ngồi xổm dưới đất bật cười, dường như rất vui vẻ, bộ dạng ngốc nghếch không chịu nổi. Lương Thú đứng cách đó không xa chứng kiến hết một màn này, quả thật là đầu đau muốn nứt.

Cuối cùng cô bé hàng xóm khóc lóc chạy về nhà, Triệu Tiểu Mao cũng không đuổi theo mà tiếp tục chăm chú nghiên cứu món bảo bối bằng gỗ trong tay mình, mãi đến khi hứng trọn một cái cốc đầu đau điếng.

“Úi da!”

“Úi gì mà úi!”Lương Thú dùng hai ngón tay nắm vai thằng nhóc, ghét bỏ nói, “Nhóc thối tha, chỉ biết lớn mà không biết khôn gì à?”

“Vương gia.” Trong Kiêu Vương phủ không coi trọng lễ nghi cứng nhắc, trẻ con càng không cần tuân theo. Triệu Tiểu Mao xoa lung tung bàn tay bẩn lên người, không phục biện giải: “Cao thúc thúc còn khen ta có bản lĩnh đấy.”

“Ai bảo ngươi nghe lời hắn, chính hắn còn là một tên ế vợ, khác gì ngươi.” Lương Thú hù dọa nhóc con, “Còn hành xử như vậy nữa, coi chừng tương lai không ai thèm cưới đâu.”

Triệu Tiểu Mao cảm thấy không có vấn đề: “Không cưới được thì không cưới, ta thấy đám Vương thúc Lý thúc Tiền thúc Tống thúc Mã thúc Trương thúc, đâu ai có vợ đâu.”

Một câu hung hăng chọc trúng vào chỗ đau của Kiêu Vương điện hạ, hắn thật sự không hiểu vì sao đại doanh Tây Bắc của mình lại thừa thãi đám ế vợ như thế, mắt thấy đến thằng nhãi con tương lai cũng có nguy cơ ế bền vững, Lương Thú đành vượt ngại dạy dỗ, nhíu mày nói: “Ngươi chỉ kể những người không có, không xem thử những ai có vợ rồi đi?”

“Ai có?”

“Ta có.”

Triệu Tiểu Mao nhớ lại nội dung nói chuyện phiếm của đám người lớn, cực kỳ tò mò, lập tức hạ giọng hỏi: “Là vị thần tiên xinh đẹp ngủ cả ngày kia sao?”

Lương Thú khá hài lòng với những lời này, đúng vậy, đẹp như thần tiên.

Hai người đang đứng dưới gốc cây nói chuyện, khóe mắt Triệu Tiểu Mao thoáng liếc thấy một bóng dáng trắng thuần, quay đầu lại nhìn đột nhiên trợn to mắt “woa” một tiếng.

Lương Thú nhìn theo tầm mắt thằng nhóc, trông thấy thần tiên nhà mình thế mà đích thân ra cửa. Thời tiết này không thể mặc áo choàng lớn, rất dễ nhiễm gió lạnh, vì thế A Ninh tìm cho công tử nhà mình một bộ áo khoác bông vừa người may bằng vải vân đoạn tốt nhất vùng Giang Nam, mỗi bước đi như gió phất qua rừng trúc, tuấn lãng phong tao, phiêu dật nhã nhặn.

Trước nay Triệu Tiểu Mao chưa từng gặp qua người nào văn nhã xinh đẹp như vậy, nhất thời ngắm đến ngẩn cả người, thậm chí còn hiếm hoi ngượng ngùng, vội len lén xoa xoa hai bàn tay bẩn vào lưng, bộ dạng giống hệt Trình Tố Nguyệt kéo thẳng hai ống tay áo vào lần đầu gặp Liễu Huyền An, khẳng định ngay là được đào tạo từ cùng một ổ.

Lương Thú bước lên đón người, cười hỏi: “Cuối cùng đã chịu ra ngoài rồi sao?”

Liễu Huyền An nói: “Mùa hè sắp đến rồi.”

“Ừ, đến mùa hè rồi, nhưng bên ngoài vẫn còn lạnh lắm.” Lương Thú giúp y kéo kín áo choàng, lại xo.a nắn đầu ngón tay lạnh lẽo, hỏi, “Không mang theo lò sưởi tay à?”

A Ninh vội vàng chạy về lấy một cái, tầm mắt Liễu Huyền An nhìn qua bả vai Lương Thú thấy đứa trẻ đứng dưới gốc cây, hỏi: “Đệ tên là gì?”

Triệu Tiểu Mao chỉ là nhũ danh, nhóc ta có đại danh được người lớn đặt để tiện đi học, gọi là Triệu Vô Địa!

Nguyên bản thật ra là Triệu Vô Địch, đứa trẻ sinh ra trong quân doanh, đương nhiên ai cũng muốn nó dũng mãnh thiện chiến, thiên hạ vô địch, rất có ý nghĩa. Kết quả Triệu Tiểu Mao chưa đủ tuổi lên chiến trường, ở trường học đã kịp lấy danh thiên hạ vô địch trước, hại lão Triệu mỗi ngày phải xách thịt khô đi nhận lỗi với cha mẹ nhà người ta, quá giận dữ bèn sửa lại tên thằng con mình, Vô Địch đổi thành Vô Địa, nhắc nhở cha con một nghèo hai khổ, nhà không có ruộng vườn gì để bán, nếu con còn không cố gắng, bây giờ không có đất, tương lai cũng không có nổi miếng đất cắm dùi.

Lần đầu Liễu Huyền An nghe thấy một cái tên tùy ý như thế, nhưng lại hợp với mảnh đất biên quan thê lương này đến bất ngờ, y nói: “Dĩ kỳ vô tử địa, tên rất hay, sau này phải bách chiến bách thắng đấy.”

Triệu Tiểu Mao không hiểu gì cả, cái gì tử?

Vì thế Liễu Huyền An liền đứng dưới gốc giảng cho cậu nhóc nghe thế nào gọi là “vào sinh ra tử”. Một đứa nhỏ không thích học hành đương nhiên không hiểu nổi thế nào là “vào sinh” mà thế nào là “ra tử”, nhưng ít nhất có thể hiểu được chút ý trên mặt chữ, dĩ kỳ vô tử địa, có lẽ tương lai quân địch không thể tìm thấy nhược điểm trên người mình, cho nên có thể bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Triệu Tiểu Mao mơ màng, hóa ra ta lợi hại như vậy à?

“Trong tên đệ có chữ trường sinh, phải chăm chỉ học hành, tương lai có lẽ sẽ hiểu ra một phần, có điều nếu không thích đọc sách thì cũng không cần miễn cưỡng.” Liễu Huyền An xoay người nhặt từ dưới đất lên một linh kiện gỗ, nghiên cứu cấu tạo một chút, “Con người ấy mà, chỉ sống được ngắn ngủi vài chục năm, quan trọng nhất vẫn là sống sao cho tiêu dao giữa đất trời.”

Tiêu dao giữa đất trời. Triệu Tiểu Mao rất thích năm chữ này, cậu nhóc bừng bừng nghĩ, được, tương lai ta sẽ tiêu dao giữa đất trời.

Lúc A Ninh ôm lò sưởi chạy tới, Liễu Huyền An đã ráp xong con chim gỗ, phóng nó bay lên giữa một vòng người xây xung quanh.

Về phần tại sao lại là một vòng người, bởi vì tin tức Liễu nhị công tử ra khỏi cửa đã nhanh chóng bay khắp vương phủ, mọi người đều ôm tâm tình muốn ngắm thần tiên mà tới, sau đó quả nhiên gặp được một người mang dáng vẻ thần tiên sáng bừng đứng trước căn nhà cổ rách nát không nhiễm bụi trần, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Chắc là bị Vương gia nhà mình dùng lời ngon tiếng ngọt lừa về rồi đúng không?

Trong lòng mọi người đều không yên, vừa nhấp nhổm không yên vừa vỗ tay phụ họa, con chim gỗ cất cánh bay dưới một mảnh hoan hô nhiệt liệt, Triệu Tiểu Mao kinh ngạc thốt lên: “Nó có thể bay cao đến như vậy à?”

“Thế này chưa tính là cao.”Liễu Huyền An vỗ vỗ vai cậu nhóc, ngửa đầu cảm khái, “Chân chính gọi là cao phải ở trên chín ngàn dặm mây kia.”

Triệu Tiểu Mao còn đang bận xòe tay tính xem chín ngàn dặm là cao bao nhiêu, Liễu Huyền An đã bước ra khỏi cửa viện muốn đi xem quân doanh, tiện đi thăm con ngựa của mình.

Lương Thú nói: “Quân doanh cách nơi này khá xa, nếu bây giờ đi, sợ là đêm nay phải qua đêm ở đó.”

Liễu Huyền An đáp ứng, chúng ta ngủ ngoài sa mạc cũng được.

Huyền Giao rong ruổi một đường chở hai người chạy ra ngoại thành. Lúc này mặt trời đỏ rực đang treo cao trên sa mạc, chim nhạn kết thành đàn, tường thành phòng ngự tựa như một con rồng lớn uốn lượn đến tận chân trời, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ. Liễu Huyền An có hơi khó phân rõ bản thân mình hiện tại đang ở ngoài hiện thực hay đã bất cẩn ngã vào ba ngàn thế giới.

“Vương gia, Liễu nhị công tử.” Cao Lâm giục ngựa chạy đến, phía sau còn có một đội binh sĩ. Bọn họ vừa đi vào đại mạc săn được rất nhiều thú hoang, có một con sói, mấy con dê vàng, còn có một con báo tuyết non khá hiếm thấy.

Liễu Huyền An hỏi: “Nó cũng bị bắt về để ăn à?”

“Không phải!” Cao phó tướng lập tức phủ nhận, trên người nhãi con này thì có bao nhiêu thịt mà ăn.

Lương Thú thò tay nhấc con thú non làm nó kêu eo éo, chân sau vẫn không ngừng chảy máu. Liễu Huyền An kéo lại gần xem, phán đoán: “Là vết cắn.”

Lương Thú nhìn về phía Cao Lâm.

Cao phó tướng liên tục xua tay, ta không rõ, dù sao cũng không phải ta cắn.

Các tướng sĩ xung quanh đều buồn cười, có người nói: “Vương gia, con báo con này là chúng ta nhặt được dọc đường, bỏ mặc bên ngoài sợ là không sống nổi, Cao phó tướng nói hay là mang về để đại phu nhìn thử xem.”

“Có chữa được không?”Lương Thú hỏi.

“Được chứ.” Liễu Huyền An lấy ngón tay cọ cọ thân mình đầy lông, lại ôm nó vào ngực, “Nó còn nhỏ, sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Con báo tuyết con hình như cũng có chút mắt nhìn, lúc còn được Cao Lâm xách thì vặn vẹo trượt tới trượt lui, gần như là kêu gào suốt đường đi làm người ta nhức đầu, bây giờ đổi người ôm vào lòng lập tức yên tĩnh, đầu nghiêng một bên mở to đôi mắt tròn xoe như hắc bảo thạch, ra vẻ điềm đạm ngoan ngoãn như mèo, lại còn không ngừng rên ư ử trong cuống họng.

Cao Lâm: “Hây dà!”

Các tướng sĩ cũng được mở rộng tầm mắt, đến con vật mà cũng biết trông mặt bắt hình dong? Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, đến chạng vạng tối, trong toàn quân doanh đã lưu truyền truyền kỳ “Liễu nhị công tử dễ dàng chế ngự mãnh thú”. Về phần mãnh thú là con gì, người nói là sói, người cho là báo, cũng có người nói là Vương gia —— Không ai dám bàn cãi, vế cuối cùng quả thật là rất mạnh.

Dáng vẻ của Liễu nhị công tử vốn đã là thần tiên chỉ có trên trời, bây giờ được tâng bốc lại càng không giống người phàm. Trong khoảng thời gian ngắn, vị quân y tên lão Trương phụ trách coi sóc báo con và lão Lý phụ trách nuôi con ngựa cái màu đỏ trở thành hai đối tượng được mọi người hâm mộ nhất. Cao Lâm đi dọc đường nghe thấy cũng vui lây, thà là trong quân doanh cãi vã ầm ĩ vì việc vui vẫn tốt hơn không khí căng thẳng vì đánh giặc.

Liễu Huyền An xử lý vết thương ở chân cho báo tuyết, sau đó hưng trí bừng bừng đi tìm con ngựa nhỏ của mình, sau khi tìm thấy thì vô cùng sửng sốt, suýt nữa nhận không ra: “Đã béo đến thế nào rồi sao?”

“Hồi bẩm Liễu nhị công tử, nó tranh giành cỏ khô hung dữ lắm.”Lão Lý cũng kêu khổ, “Ăn một bữa mà ăn từ đầu này đến đầu kia máng mới xong.”

Kéo không được mà thuần cũng không xong, dù sao cũng là ngựa do Vương gia đích thân dẫn tới, cho nên đành phải dung túng, dung túng mãi thành một thân thịt béo mầm, mỗi lần chạy toàn thân đều rung rinh.

Liễu Huyền An: “…”

Con ngựa đỏ: “…”

Lão Lý nói bù: “Nhưng thể lực con ngựa này không tồi, béo nhanh mà gầy cũng nhanh. Bây giờ thời tiết đã ấm lên, chỉ cần Liễu nhị công tử mỗi ngày cưỡi nó chạy khoảng hai canh giờ, không đến nửa tháng là nó sẽ tráng kiện không thua gì Huyền Giao!”

Liễu Huyền An nghe mà hơi váng đầu, mỗi ngày cưỡi ngựa ra ngoài hai canh giờ, cái đó và đi bộ tám ngàn bước có gì khác nhau? Ta không chạy đâu.

Lương Thú đúng lúc nắm vai y: “Hết cách rồi, sau này ta tìm người thay ngươi luyện ngựa, nhưng mà ngày mai thật sự có thể cưỡi nó ra ngoài, chúng ta cùng đi đến chỗ chơi vui.”

“Chỗ chơi vui?” Liễu Huyền An hỏi, “Là chỗ nào?”

“Dốc Mạo Nhi.” Lương Thú đáp, “Là một phiên chợ biên cảnh một tháng tổ chức một lần, không chỉ có dân cư hai nước mà còn có rất nhiều tiểu thương thiên nam địa bắc đến buôn bán, vật hiếm lạ không ít, đôi khi có cả dược liệu, dù không mua bán gì vẫn có thể đi hưởng chút không khí náo nhiệt.”

Liễu Huyền An không thích náo nhiệt, nhưng y thích cùng Lương Thú đi xem náo nhiệt, đi Dốc Mạo Nhi cũng được mà sườn núi khác cũng tốt, tóm lại chỉ cần hai người ở bên nhau là đã đủ vui vẻ, lập tức đồng ý.

Lo lắng cho con ngựa nhỏ ngày mai phải chạy một quãng đường dài, Lương Thú phát thiện tâm cho nó nghỉ ngơi một ngày, mình thì cùng Liễu Huyền An cưỡi lên Huyền Giao đi dạo trong đại mạc một vòng. Đêm ở Tây Bắc không hề giống với Giang Nam, không trung được nhuộm bằng một màu lam đậm sâu thẳm, vầng trăng bạc thật lớn chậm rãi dâng lên tựa như một chiếc đĩa bạc treo ở tầm thấp, xung quanh là những dải mây hồng nhạt hờ hững vắt qua không ngừng lay động trong gió, khung cảnh kỳ ảo như đang ở một thời không khác.

Liễu Huyền An ngồi trên lưng ngựa si ngốc ngắm, khung cảnh trước mắt làm y khó lòng diễn tả cảm giác sâu kín dưới đáy lòng thành lời, qua một lúc mới cất tiếng: “Trong giấc mộng của ta cũng có một ánh trăng vừa to vừa sáng như thế, treo trên đỉnh trời cao nhất, có tiên nhân cưỡi hạc bay qua, bọn họ gom sương ủ rượu, uống rượu xong lại tự do nằm ngủ trên mây.”

Lương Thú từ phía sau ôm y, lười biếng nói tiếp: “Có lẽ bên trong vầng trăng này cũng có tiên nhân ở đấy, không ai dám khẳng định.”

Liễu Huyền An lại nói: “Ta rất muốn lên đó thử xem.”

Lương Thú xuýt xoa một tiếng, khó xử nói: “Bây giờ ấy à?”

Liễu Huyền An quay đầu nhìn hắn mỉm cười.

Lương Thú nhân cơ hội hôn y một cái: “Không được đi, phải ở lại đây với ta. Chuyện lên mặt trăng chỉ nghe thôi đã thấy mệt, chi bằng cứ để cho người của mấy ngàn năm sau làm đi.”

Hắn vừa nói vừa thuận tiện đá bụng ngựa ra hiệu cho nó tức tốc quay về doanh trại. Trăng có đẹp thì ngắm một hai cái là được rồi, đại mạc nửa đêm nổi gió lạnh, thổi bệnh sâu lười nhà mình thì nguy to.

Liễu Huyền An vùi trong ngực hắn, không quên quay đầu ngắm ánh trăng lần cuối, một tạo vật khổng lồ vừa trong sáng vừa lạnh lẽo luôn khiến lòng người hướng tới, lại như ẩn giấu chút sợ hãi khó nói thành lời. Y nhắm mắt lại tưởng tượng, trên đó có lẽ là rất lạnh, những vệt màu đen mờ chính là núi và biển, nếu đã có núi có biển thì hẳn phải là một thế giới rộng lớn bao la. Về phần cụ thể là lớn mức nào, rộng bao la, đại khái có thể là chín ngàn dặm, hoặc là chín vạn vạn dặm không chừng.

Tưởng tượng tiếp nếu mình lên được mặt trăng sẽ phải một mình băng qua chín vạn vạn dặm sông núi, Liễu Huyền An vô thức rùng mình một cái, như thế đã rộng hơn cánh đồng tuyết trong mộng của y ngàn ngàn vạn vạn lần rồi, chẳng phải là một chuyến du hành dài đằng đẵng hay sao? Cứ như vậy, tiên ngủ chăm chú suy nghĩ sầu khổ, mày cũng nhíu chặt, bên tai đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp. Lương Thú cúi người dùng một tay ôm y vào lòng, thấp giọng nói: “Ngươi không được đi đến đó.”

Chỉ sáu chữ, tâm khảm Liễu Huyền An lập tức yên ổn hẳn. Đúng rồi, ta không cần phải phiêu bạt chín vạn vạn dặm bên ngoài, bởi vì ở hiện thực đã có người dùng sức ôm lấy ta, rất an toàn, rất chắc chắn, muốn bay cũng không bay được.

Lương Thú lại nghiêng đầu hôn lên cổ y làm Liễu Huyền An hơi nhột. Hai người cứ như vậy vừa thân mật vừa đùa giỡn quay về doanh trai. Vừa vào đến trong lều, bàn tay Lương Thú đã bắt đầu sờ vào chỗ phi lễ chớ sờ, Liễu Huyền An vỗ hắn một cái: “Đi tắm!”

Lương Thú ghé vào lỗ tai y: “Chờ cho thời tiết hoàn toàn nóng, ta đưa ngươi đi tắm tiên.”

Liễu Huyền An không hiểu: “Tắm tiên là thế nào?”

“Sâu trong sa mạc có một con suối mát như một viên minh châu khảm giữa vùng hoang dã.” Lương Thú miêu tả, “Có điều hiện tại vẫn còn hơi lạnh, ngươi chịu không nổi.”

Liễu Huyền An cảm thấy câu “chịu không nổi” tám phần là có hai ý nghĩa, nhưng y không muốn hỏi kỹ càng, chỉ giả vờ hồ đồ ừ ừ lấy lệ, để nói sau, nói sau đi, hơn nữa ta cũng không phải rất muốn ra vùng hoang vu dã ngoại đi tắm, lỡ như gặp sói hoang, hoặc đang tắm đột nhiên có một đàn sơn dương chạy đến đứng bên cạnh uống nước, thế thì kỳ lắm.

Cho nên ở lại trong lều tắm rửa vẫn thỏa đáng hơn.

Thân binh hầu hạ không hề để ý Vương gia nhà mình không còn là một tên tráng hán ế vợ, bồn tắm khiêng tới vẫn là loại bồn chật chội chỉ chứa nổi một người, có thể thấy tiền lương chậm chạp không tăng hoàn toàn không phải vì Cao phó tướng keo kiệt. Hơn nữa giường cũng rất hẹp, không chỉ hẹp mà còn lắc lư, nằm một người không sao, hai người cùng đè lên lại bắt đầu kêu kẽo kẹt như sắp không chịu nổi, lúc nào cũng có thể gãy làm đôi.

Liễu Huyền An khẩn cấp nói: “Không được!”

Lương Thú cũng hiểu cái ván giường rách nát kia rất không được, vì thế lập tức ôm người xuống giường, không quên kéo theo tấm trải bằng da trâu lót phía dưới, đề phòng cái bàn cứng quá lại cộm đau sâu lười quý giá được nuông chiều từ bé nhà mình.

Cái bàn ngược lại cực kỳ rắn chắc, không lắc lư, thứ lắc lư chỉ có Liễu nhị công tử. Không có cách nào, trên đời có mấy ai chống đỡ nổi sức lực của Kiêu Vương điện hạ đâu.

Y cảm thấy dù mình phải đi chín vạn vạn dặm đường có khi chỉ mệt đến thế này là cùng, trước khi đi ngủ lưng đau eo đau, tỉnh dậy eo đau lưng còn đau hơn.

A Ninh nâng người dậy, rót cho y một chén nước ấm đưa đến tận giường, lại hỏi: “Hôm nay công tử có đi Dốc Mạo Nhi nữa không?”

“Không đi, mai rồi đi sau.” Liễu Huyền An uống hết ba chén nước, ngửa mặt nằm yên không muốn động đậy.

A Ninh muốn nói lại thôi.

Liễu Huyền An thật sự đau đầu, ta cũng không muốn thế đâu, nhưng tại Vương gia sắc dục huân tâm.

A Ninh: “…”

Được mà, công tử cứ ngủ đi, loại chi tiết này không cần kể cho ta nghe!

Liễu Huyền An đỡ eo trở mình, lại phân phó: “Con báo tuyết con kia đâu rồi, ôm tới cho ta xem thử.”

A Ninh ôm cái ổ bằng bông từ lều cách vách về, nói: “Có tinh thần hơn nhiều rồi, sáng nay ăn được chút thịt vụn, lại đổi thuốc một lần, cái ổ này là Trình cô nương may cho đấy.”

Liễu Huyền An vừa nghe lời này đã nghiêm mặt hẳn lên, trước hết thò tay vào ổ cẩn thận ấn hết một lượt. A Ninh hạ giọng, công tử không cần lo lắng, ta đã ấn thử rồi, toàn là bông, không có bỏ quên cây kim nào đâu, tu từ cũng không có.

“Tay nghề tốt như vậy à?”

“… Thật ra cũng không tính là quá tốt.”

Bởi vì đường may thật sự rất khó coi, đường trên đè loạn đường dưới, khi thì thưa thớt chỗ lại dày đặc, bông cũng không được nhồi đều hai bên, tóm lại vẫn là Trình cô nương mà chúng ta quen thuộc.

Báo tuyết ôm ngón tay Liễu Huyền An đùa giỡn vừa cắn vừa liếm, da lông nó mềm mại, cái bụng cũng mềm, toàn thân trơn mềm như nước sờ rất dễ chịu. Chơi mệt rồi nó liền chui vào ổ chăn ngủ ngon, biến thành bộ dạng người người ngưỡng mộ, ít nhất Kiêu Vương điện hạ rất hâm mộ, không chỉ hâm mộ mà còn ghen, sau khi trở về lập tức gác cằm vào trước ngực người trong lòng, giọng chua loen loét: “Ai cho ngươi ôm nó ngủ?”

Liễu Huyền An đặt con báo lên đầu vai hắn: “Vậy ta nhường cho Vương gia ôm.”

Lương Thú ghét bỏ dùng hai ngón tay nhấc nó lên tùy tay ném vào ổ bông, đổi lấy một trận gầm gừ nhe răng trợn mắt của báo con.

Kết quả nó không gầm đúng người, Kiêu Vương điện hạ trừng mắt một cái, không cần biết đối phương chỉ là con non bé bằng bàn tay hay là mãnh thú trưởng thành, chỉ cần một cái liếc mắt lạnh lùng đã đủ khiến báo tuyết xù lông cả người, xoay người cụp đuôi chúi đầu vào ổ, chìa cái mông lông xù nhắm vào mặt hắn, hết sức chăm chú tức giận.

Liễu Huyền An: “…”

Thôi thế cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK