Vừa mở miệng đã tản ra mùi đậu muối ớt nồng nặc. Lưu Hằng Sướng thoạt nhìn hơi xấu hổ, Phượng Tiểu Kim cũng ngồi xuống bậc đá: “Không cần căng thẳng, ta chỉ không muốn ăn thôi, không bắt người khác phải theo mình.”
“Vâng, phải.” Lưu Hằng Sướng ném phần đậu hũ còn lại qua một bên, “Lúc trước Vân Du công tử từng nói đậu hũ nhà này ngon lắm. Hôm qua ta ra ngoài mua thuốc thì đi ngang qua cửa hàng, liền thuận tay mua một bao.”
Phượng Tiểu Kim nhận muối ngửi từ trong tay hắn, biểu hiện thật sự chán ghét mùi đậu hũ. Lưu Hằng Sướng thức thời dọn dẹp bàn sạch sẽ, lại vào phòng bếp súc miệng hai ba lần rồi mới quay ra sân. Hắn đã chuẩn bị sẵn một bụng lời khách sáo, thấy hôm nay không khí không quá tệ liền quanh co hướng chủ đề: “Nếu Phượng công tử có khúc mắc xưa cũ gì không ngại có thể thử nói ra, biết đâu ta trị được, hoặc ít nhất vẫn tốt hơn là cứ giấu mãi trong lòng.”
“Không tính là khúc mắc, ta chỉ đơn thuần ghê tởm mà thôi.” Phượng Tiểu Kim đóng hộp muối ngửi, nhíu mày, “Ta lớn lên trong một ngôi nhà làm đậu hũ, từ ngày có ý thức, cuộc sống của ta luôn xoay quanh cái mùi vị tanh hôi nồng nặc không thể tiêu tan kia, mẹ ta…” Nói tới đây hắn hơi dừng lại, Lưu Hằng Sướng căng thẳng muốn đứng tim, chỉ sợ đối phương sẽ dừng luôn câu chuyện.
May mà Phượng Tiểu Kim vẫn tiếp tục nói: “Mọi người trong trấn luôn nói mẹ ta là đại mỹ nhân. Ta không hiểu, cả ngày bà ấy chỉ quấn tóc bằng một tấm vải, lê tấm thân ốm yếu đi rửa đậu, xay đậu, toàn thân không có chút thịt, mặt mày trắng bệch không chút huyết sắc làm sao có thể gọi là mỹ nhân. Trong mắt ta, tùy tiện lôi một trong số những người đàn bà nhà hàng xóm ra so cũng thấy họ ăn mặc đẹp hơn, sống cuộc sống tươi sáng hơn bà ấy.”
Lưu Hằng Sướng nói: “Thì ra là thế, chẳng trách Phượng công tử ghét mùi đậu hũ, mẹ góa con côi… Muốn theo nghề đó phải có sức khỏe, nên để đàn ông gánh vác mới đúng.”
“Nghề này cũng không phải bà ấy chọn, mà là chồng bà ấy, mẹ ta dẫn theo ta gả cho một lão già bán đậu hũ.” Phượng Tiểu Kim thản nhiên nói, “Sau này ta giết luôn lão rồi.”
Lưu Hằng Sướng giật mình: “Hả?”
Phượng Tiểu Kim nói, là do lão đáng chết.
“Lần đầu giết người, ta chỉ mới tám tuổi.”
Lúc đó ước chừng đã bị ngược đãi khoảng năm năm. Lão già bán đậu hũ kia vừa xấu xí vừa vô dụng, nhà nghèo túng còn ham thích rượu chè cờ bạc, ra ngoài đánh bạc thua lại về nhà đòi tiền vợ, không cho liền ra tay đánh đập. Hai mẹ con thường xuyên bị đánh chỉ biết ôm nhau khóc thảm giữa mùa đông khắc nghiệt.
“Hàng đậu hũ kia vốn không có gì đặc biệt, nhưng có nhiều nam nhân vẫn tình nguyện đến nhà ta mua đậu, thu nhập hàng năm có thể xem như không tệ. Cánh đàn bà con gái trong trấn bởi vì vậy mà rất ghét mẹ ta, gặp mặt liền mắng, chuyện buồn cười hơn chính là lão già bán đậu hũ cũng mắng chửi mẹ ta.”
Nội dung mắng chửi chủ yếu là mấy chuyện th.ô tục dưới đũng qu/ần, lời lẽ dơ bẩn tục tĩu gì cũng tuôn ra được, tóm lại là quanh năm cay đắng không có lấy chút ngọt ngào. Phượng Tiểu Kim nói: “Năm ta tám tuổi mẹ ta ngã bệnh nặng, không chống chọi được cứ thế ra đi. Trước khi lâm chung bà ấy khóc rất thương tâm, lo lắng sau này ta sẽ không sống nổi. Nhưng ta lại không hề thương tâm, ta vui thay cho bà ấy, vui vì cuối cùng bà ấy không cần phải trải qua những ngày tháng không bằng heo chó thế này nữa, ta vừa cười vừa hạ táng cho mẹ ta.”
Ngay hôm sau hắn cho toàn bộ số mông hãn dược chuẩn bị sẵn vào rượu, đánh hôn mê lão già bán đậu.
“Lúc hắn tỉnh lại đã thấy bản thân bị cột trên một thân cây trong rừng già, đầu tiên là mắng chửi ầm ĩ, sau đó bắt đầu năn nỉ ta hèn mọn như con chó.”
“Cầu xin vô ích, ta nhớ rõ mỗi một roi lão đánh lên người mẹ ta.”
“Ta giết hắn.”
Bịt kín miệng lại, dùng chính cây roi đó quất từng roi từng roi một, nhưng mà tiếc quá, chưa đánh xong lão đã chết rồi. Lúc chết trên người lão máu thịt nhầy nhụa dơ bẩn không chịu nổi, tựa như một đống bã đậu thối ngâm trong nước gạo đỏ ngầu.
Phượng Tiểu Kim kể xong chuyện cũ, lại nói: “Ngươi xem, khúc mắc này ngươi có giải được cho ta không?”
Lưu Hằng Sướng xấu hổ: “… Ta vốn tưởng tuổi thơ mình đã đủ khổ ải rồi, thậm chí còn từng hâm mộ Phượng công tử, nghĩ ngài cũng giống hai vị tiểu chủ nhân Vân Du Vân Nhạc, được giáo chủ cẩn thận nuôi lớn. Không ngờ ngài còn có tám năm vất vả lưu lạc bên ngoài.”
Phượng Tiểu Kim sửa lại: “Không chỉ tám năm đó.”
Lưu Hằng Sướng thuận thế hỏi tiếp: “Chẳng lẽ sau khi giết tên bán đậu, Phượng công tử vẫn chưa gặp giáo chủ ư?”
Phượng Tiểu Kim nhìn hắn: “Hôm nay hình như ngươi rất có hứng thú với chuyện cũ của ta nhỉ.”
Lưu Hằng Sướng hào phóng thừa nhận: “Không phải đến tận hôm nay, chỉ là hôm nay mới có cơ hội hỏi, khó khăn lắm Phượng công tử mới nhiều lời với ta thêm vài câu.”
Phượng Tiểu Kim hiếm hoi nở nụ cười, ánh mắt vũ mị hơi nhướn lên càng giống hồ ly, hình dạng cực kỳ xinh đẹp, ngay cả Lưu Hằng Sướng ở Bạch Hạc Sơn Trang nhìn mỹ nhân đã quen cũng phải cả kinh trong lòng.
“Đi xem cho Vân Du đi, tay nghề mấy vu y kia còn không bằng một nửa nhà ngươi.” Phượng Tiểu Kim phơi nắng đủ rồi, chống người đứng dậy.
Sắc mặt Lưu Hằng Sướng lộ vẻ khó xử: “Nhưng giáo chủ đã nói, trừ hắn và vu y ra không ai được phép tới gần, nếu không sẽ mất mạng.”
Phượng Tiểu Kim lắc đầu: “Không cần để ý, để ta mang ngươi đi.”
……
Trong thành Độ Nha không có hội thả hoa đăng mười lăm tháng Giêng, cũng không ăn bánh trôi tết Nguyên tiêu nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.
Liễu Huyền An dẫn theo A Ninh đi dạo khắp nơi, không dịch dung. A Ninh mua một chiếc mặt nạ ngoài sạp hàng nhỏ, chìa lại gần nói: “Bức vẽ trên này có vài phần giống Vương gia.”
“Sao lại giống Vương gia được.” Liễu Huyền An hoàn toàn không tán đồng, “Vương gia còn đẹp hơn mặt nạ này chín vạn lần.”
A Ninh đã quen với kiểu thổi phồng ngốc nghếch của công tử nhà mình, áp mặt nạ lên mặt y: “Chín vạn lần thì chín vạn lần.”
Liễu Huyền An muốn tránh né: “Không mang, ta không thấy đường đi.”
“Phía trước tụ tập rất nhiều người, công tử phải che mặt lại, nếu không lại có một đám người đuổi theo làm phiền.” A Ninh kiên trì dỗ.
Liễu Huyền An đành phải nghe lời đeo vào.
Hôm nay hai người đi mua quà tặng Liễu Nam Nguyện, mười lăm tháng Giêng là sinh nhật Liễu tam tiểu thư, tuy không thể gặp mặt chúc mừng nhưng vẫn phải chuẩn bị tốt quà tặng. Trong chợ có không ít hàng hóa màu sắc sặc sỡ, nhưng Liễu Huyền An đi một vòng lớn vẫn không tìm thấy thứ gì đặc biệt xinh đẹp hoặc đặc biệt thú vị. Cuối cùng vẫn là A Ninh tinh mắt kéo ống tay áo y, chỉ: “Bên kia có sạp bán trang sức kìa, hình như cũng đông khách lắm!”
Chủ sạp đang bị một đám cô nương thẩm thẩm vây quanh rít rít mua hàng mặc cả, đầu óc choáng váng đến nỗi không biết mình đang bán lời hay lỗ. Liễu Huyền An liếc một cái đã nhìn trúng một cây trâm bạc, cầm lên hỏi: “Cái này khảm hồng ngọc à?”
“Đúng vậy, công tử tinh mắt quá!” Chủ quán nói, “Đây chính là loại ngọc thạch tốt nhất ở vựa ngọc Tây Nam, công tử mua tặng nương tử sao?”
“Không phải, ta mua cho muội muội.” Liễu Huyền An gỡ mặt nạ xuống để quan sát kỹ hơn. Cơn gió thổi qua làm tóc y hơi rối, mặt mày tuấn tú tinh xảo, ông chủ ngắm đến ngẩn người, vui mừng nói: “Tưởng ai, hóa ra là Liễu nhị công tử!”
Mấy ngày nay, tin tức đoàn người Kiêu Vương điện hạ ở trong thành đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, không tính là chuyện bí mật. Liễu Huyền An vừa so sánh mấy cây trâm trong tay vừa nói: “Ba cái này ta mua hết, điêu khắc rất tinh tế.”
Ông chủ sạp không vội nói giá tiền, hỏi thăm: “Muội muội của Liễu công tử chính là Liễu tam tiểu thư?”
“Đúng vậy, ta chỉ có một muội muội này thôi.” Liễu Huyền An mỉm cười, “Bao nhiêu tiền?”
Hộ vệ Kiêu Vương phủ đứng một bên đã rút túi tiền ra, tư thái sẵn sàng cống hiến bổng lộc của Vương gia nhưng ông chủ lại nhất định không chịu lấy tiền, khăng khăng muốn tặng miễn phí.
Liễu Huyền An nói: “Thế thì không tiện lắm đâu ạ.”
“Đúng là không tiện, nhưng như thế mới xứng với Liễu tam tiểu thư.” Chủ sạp liên tục xua tay, “Mấy năm trước thân thể vợ ta không tốt lại không mời được danh y, về sau nhờ có đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang xem bệnh cho, dùng chính phương thuốc Liễu tam tiểu thư kê, bây giờ đã khỏe như trâu rồi… Ái da!”
Chưa dứt lời đã bị bà vợ đứng bên cạnh đánh cho một cái, bá tánh xung quanh cười ha hả, vợ chồng chủ sạp cười, Liễu Huyền An cũng cười theo. Giữa một mảnh ồn ào cười nói, cò kè nửa ngày cuối cùng vẫn là mua hai tặng một.
Bà chủ tiệm chọn ra một chiếc hộp đẹp nhất rồi gói lại bằng vải nhung thêu hoa. Liễu Huyền An đứng xem bà bận việc, bên cạnh đột nhiên có tiếng người hỏi: “Người ta hay kể thường ngày Liễu tam tiểu thư không xoa phấn không trang điểm, chỉ mặc áo vải trâm mộc, thế mà nàng vẫn dùng loại trâm cài hoa lệ như vậy sao?”
Liễu Huyền An quay lại, người lên tiếng là một cô nương khoảng mười mấy tuổi mặc váy vàng, dung mạo không xấu không đẹp nhưng ánh mắt rất sáng.
A Ninh giải thích: “Tam tiểu thư nhà ta chỉ khi đi chẩn bệnh làm việc mới phải khoác tạp dề mặc áo vải, không phải lúc nào cũng không trang điểm. Nàng có rất nhiều cây trâm xinh đẹp, hơn nữa rất thích cài trâm hình con bướm. Ở Bạch Hạc Sơn Trang, mọi người đi xa nhà trở về luôn nhớ rõ mua một cây trâm mới tặng nàng.”
“Dung mạo nàng rất đẹp phải không?”
“Đẹp hay không còn phải hỏi sao.” A Ninh chưa kịp đáp, mọi người xung quanh đã nhao nhao cướp lời, Liễu tam tiểu thư của Bạch Hạc Sơn Trang sao có thể không xinh đẹp được.
Cô nương mặc váy vàng bỏ ngoài tai, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Huyền An lặp lại câu hỏi.
Liễu Huyền An gật đầu: “Nàng là muội muội ta, đương nhiên trong lòng ta luôn là đệ nhất mỹ nhân rồi.”
Đang nói chuyện thì bà chủ sạp đã gói ghém xong trâm cài, Lương Thú cũng tìm đến đây. Tiếng xì xào của bá tánh nhất thời nhỏ lại, tuy Vương gia đã hạ lệnh không cần hành lễ nhưng giáp mặt mà quá ồn ào cũng không tốt.
Cũng chính vì lý do này mà hôm nay Kiêu Vương điện hạ mới bị người trong lòng kiên quyết bỏ lại phủ nha, nguyên nhân là: “Nếu ngươi đi ra ngoài bá tánh lại không được tự nhiên”. Mặc dù rất không cam lòng nhưng hắn vẫn thành thật đáp ứng, đứng ngồi không yên đi loạn trong thư phòng. Cao Lâm xem đủ rồi mới chạy đến bên giường Trình Tố Nguyệt thuật lại cho muội muội nghe, còn thêm mắm dặm muối so sánh như lê hoa đái vũ.
Trên cổ Trình Tố Nguyệt còn bị quấn băng vải, không nói được nửa chữ. Đầu tiên nàng suýt nữa bị người ta siết chết, nằm trên giường không đến hai ngày, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị Cao Lâm kể cho nghe về chuyện tình bí mật kinh thế hãi tục của Vương gia và Liễu nhị công tử… cũng không tính bí mật, chuyện tình kinh thế hãi tục thôi, báo hại nàng khiếp sợ trợn tròn mắt, chỉ biết há miệng bật ra mấy hơi như con cá mắc cạn.
“Thật à?”
“Đương nhiên là thật, nhưng muội đừng nói gì hết.” Cao Lâm nói, “Nghe ta kể xong đã.”
Nói rồi lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Mà năng khiếu văn học của Cao phó tướng thật sự rất hạn chế, nói tới nói lui chỉ được có vài câu cụt ngủn mất hứng. Trình cô nương nằm trên giường bệnh giằng co giữa thú vị và nhàm chán, lúc thì căng thẳng lúc lại buồn ngủ, còn không nói được nên càng khổ sở hơn.
Thú vị là vì được nghe chuyện Vương gia và Liễu nhị công tử mắt đi mày lại.
Nhàm chán là vì thủ pháp dùng từ của đại ca quá kinh dị, tuy ta không am hiểu thơ ca mấy, nhưng hình như huynh không thể dùng tiếng vượn hú hai bên bờ sông để miêu tả Vương gia nhà chúng ta được đâu.
Nếu để ngài ấy nghe được, huynh chắc chắn sẽ chết.
Cao Lâm lại không hiểu nỗi khổ của muội muội, vẫn ngồi bên giường ba hoa: “Muội không thấy thôi, hôm nay Liễu nhị công tử chẳng qua chỉ ra phố một lúc không dẫn Vương gia theo, ngài ấy đã nhảy nhót lên xuống không yên rồi, chỉ thiếu nước leo hẳn lên xà nhà.”
Trình Tố Nguyệt: “…”
Câm miệng đi, ta không tin đâu.
Nhưng sự thật cũng không khác bao nhiêu, Kiêu Vương điện hạ đúng là không chờ nổi trong phủ nha được bao lâu đã đích thân chạy ra ngoài. Liễu Huyền An hỏi: “Không phải đã nói chờ ta ở nhà rồi sao?”
“Ra ngoài xem thử dân chúng ở đây đón năm mới thế nào thôi.” Lương Thú giở giọng quan trên.
Liễu Huyền An: “…”
Bá tánh nghe mà cảm động không thôi, đều nói năm nay trải qua không tệ lắm, khá tốt, hiện tại có Vương gia và Liễu công tử ở đây còn tốt hơn.
“Thế là được rồi.” Lương Thú tao nhã quàng vai Liễu Huyền An, mặt không đổi sắc, “Đi, cùng bổn vương đi nơi khác thị sát một vòng.”