Mục lục
Gió Lớn Có Chốn Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Huyền Triệt không quên lễ nghĩa, nghiêm trang nói: “Tham kiến Vương gia.”

Lương Thú liếc mắt vào phòng, ngón tay lặng lẽ ngoắc ngoắc một cái, Liễu Huyền An đã lập tức chạy đến bên người hắn. Liễu Huyền Triệt lộ vẻ không vui, đang muốn la mắng đệ đệ sao lại vô lễ chạy loạn, Lương Thú đã lên tiếng trước: “Liễu đại công tử không cần đa lễ, đi đường vất vả rồi, dọc đường đi có thuận lợi không?”

“Đa tạ Vương gia quan tâm. Ta xuất phát từ núi Thương Nhĩ, từ đó đến thành Trú Quân đều là quan đạo rộng mở, không tính là khó đi, cũng không gặp phải trận nhiễu loạn nào.” Liễu Huyền Triệt nhìn xung quanh, “Vị Khổ Hựu thống lĩnh kia có ở đây không?”

Lương Thú lắc đầu: “Hắn đang ở thành Trú Quân.”

Liễu Huyền Triệt nói: “Vậy ta nên mau chóng lên đường đến thành Trú Quân đi thôi. Căn cứ theo triệu chứng miêu tả trong thư, chứng kim manh của Khổ thống lĩnh đã rất nghiêm trọng rồi, để lâu thêm một ngày lại thêm nhiều phiền toái.” Hắn vừa nói vừa quét ánh mắt ra phía sau Lương Thú, Liễu Huyền An nhìn ra ý huynh trưởng, lập tức khoát tay cự tuyệt: “Ta không thể đi được, phải tiếp tục ở chỗ này giả trang đại ca để dụ đệ tử Bạch Phúc giáo nhanh chóng hiện thân.”

Liễu Huyền Triệt mới đến nên cũng không rõ những chuyện xảy ra, thế nhưng hắn vẫn có sự tin cậy tuyệt đối với Lương Thú, đường đường là thống soái một quốc gia có lẽ sẽ không đến mức dung túng cho đệ đệ mình làm chuyện xằng bậy, cho nên cũng không nhiều lời nữa. A Ninh xung phong nhận việc đưa đại công tử vào phòng trống nghỉ tạm, đám người giải tán, Lương Thú cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, kéo tiên ngủ nhà mình vào một gian phòng khác. Vào cửa còn chưa kịp hỏi gì, Liễu Huyền An đã giơ cao tay đến trước mặt hắn, năm ngón tay xòe rộng: “Xem đi!”

Lương Thú cầm cổ tay y, nhìn thấy trong lòng bàn tay là mấy vết đỏ ửng sưng phồng cũng kinh ngạc không kém, vừa đau lòng vừa nhức đầu, chỉ đành nhẹ nhàng thổi thổi: “Vừa thấy mặt đã đánh ngươi rồi à?”

“Bởi vì ta kê sai phương thuốc ở thôn Tiểu Chiếu, đúng là nên bị đánh.” Liễu Huyền An rê.n rỉ, “Đau quá.”

Nên bị đánh thì đau vẫn là đau, chỉ khẽ chạm cũng đủ đau rồi. Lương Thú lấy thuốc trị thương từ trong tủ rồi ngồi bên cạnh bàn, để đối phương ngồi trong lòng mình xoa thuốc. Ban đầu Liễu Huyền An xuýt xoa rất lớn làm hắn phải nhẹ tay, một lát sau y đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, “Lúc trước Vương gia từng nói, ai đánh ta, ngươi đánh lại người đó.”

Lương Thú hơi dừng tay, giờ phút này mới hối hận sâu sắc mình tuổi trẻ bốc đồng đưa miệng đi chơi xa quá sớm. Đánh lại đương nhiên không khó, nhưng đánh xong rồi, tương lai còn có thể bước vào cổng chính Bạch Hạc Sơn Trang hay không mới là chuyện khó nói. Hắn cẩn thận quấn băng vải cho y, tránh cho thuốc cao dây bẩn sang chỗ khác rồi ôm sát người hơn: “Hay là như vậy đi, ta đi thông báo cho đại ca ngươi rằng từ giờ về sau ngươi sẽ theo ta về Kiêu Vương phủ, dù muốn dạy bảo thì cũng nên là bổn vương đích thân làm, không để cho người ngoài nhúng tay.”

Liễu Huyền An cảm thấy những lời này không hay ho chút nào, bởi vì vốn chỉ có cha và đại ca được phép đánh mình, bây giờ còn nhiều thêm một người, vì thế quả quyết cự tuyệt.

Lương Thú bật cười ngăn y lại: “Đừng nhúc nhích, để ta tháo mặt nạ xuống cho ngươi dễ chịu hơn một chút.”

Liễu Huyền An né tránh: “Lúc này đừng tháo, ta còn muốn cho đại ca xem thử thủ pháp dịch dung lợi hại của Kiêu Vương phủ, chắc chắn huynh ấy sẽ hứng thú lắm.”

“A Ninh cũng có dịch dung, đại ca ngươi cần gì phải nhìn ngươi mới được.” Lương Thú ra lệnh, “Ngẩng đầu lên nào.”

Lúc trước còn tạm, bây giờ đã gặp qua Liễu đại công tử thật thì không thể vô tư hôn lên khuôn mặt này được nữa, dù Kiêu Vương điện hạ có biệt tài nhìn băng tuyết Thái Sơn không đổi sắc cũng phải hoảng hốt, vì thế mạnh mẽ tháo lớp dịch dung xuống. Lòng bàn tay hắn vừa áp vào hai gò má hơi lạnh muốn cúi đầu muốn hôn một cái, Liễu Huyền An đã đột ngột đứng phắt dậy.

“Vương gia.” Liễu Huyền Triệt xuất hiện ở cửa, “Ta đi vào có tiện không?”

Trong tay hắn cũng cầm một hộp thuốc cao, hiển nhiên là muốn xoa thuốc cho đệ đệ. Liễu Huyền An giấu hai tay ra sau lưng, Liễu Huyền Triệt dùng dư quang thoáng nhìn, chân mày hơi nhíu lại, đệ trốn làm gì?

Liễu Huyền An cho rằng phản ứng của mình rất bình thường, bởi vì thủ pháp băng bó của Kiêu Vương điện hạ thô cuồng giống hệt gió lớn vùng đại doanh Tây Bắc, không hề tinh tế tỉ mỉ, thậm chí còn không bằng tay nghề người hầu nhóm lửa ở Bạch Hạc Sơn Trang, đại ca mà nhìn thấy nhất định sẽ chê bôi, cho nên giấu đi thì hơn.

Lương Thú mời Liễu Huyền Triệt vào phòng, lại sai hạ nhân đi pha trà: “Liễu Đại công tử dự định bao giờ thì xuất phát đi thành Trú Quân?”

Liễu Huyền Triệt đáp: “Sáng mai.”

“Sáng mai?” Lương Thú nói, “Ngày mai là Giao thừa rồi, chẳng lẽ Liễu đại công tử không muốn ở lại cùng Tiểu An ăn bữa cơm đoàn viên hay sao?”

Liễu Huyền Triệt lắc đầu: “Cơm lúc nào cũng có thể ăn, xem bệnh quan trọng hơn.” Huống hồ bệnh nhân lần này lại là Tổng thống lĩnh quân đồn trú Tây Nam, gánh vác nhiệm vụ quan trọng.

Hắn tiếp tục nói: “Trên đường đi ta đã nghe rất nhiều tai họa do Bạch Phúc giáo khơi mào, hoàn toàn là một đám người phát điên phát rồ.” Cụ thể là điên rồ đến trình độ nào, nghe nói đám tín đồ đã truyền tai nhau mệnh lệnh do Thánh nữ ban ra, nói Khổ Hựu là kẻ cầm đầu đám tà thần, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn từ mắt, tai tới tay chân đều phải ném vào lửa đốt trụi, nếu ai làm được sẽ thưởng cho vạn lượng.

Thời điểm này nếu mắt Khổ Hựu mù thật thì chẳng phải là thêm tiện lợi cho đám tà giáo kia vẽ vời truyền thuyết sao. Liễu Huyền An chẩn bệnh cho Khổ Hựu đã biết chứng kim manh của hắn cực kỳ nghiêm trọng, đích xác phải sớm chữa trị nên không kiên trì giữ người lại nữa. Có điều y vẫn phải ở tại chỗ tiếp tục giả làm đại ca, dụ dỗ mục tiêu vào bẫy nên nhân tiện đề nghị: “Vậy đại ca hãy dịch dung thành thương nhân tầm thường đi, ta vừa học được thủ pháp chế tạo mặt nạ rất lợi hại, đã thuần thục lắm rồi.”

Đệ đệ như con sâu lười ở nhà có thể nằm tuyệt đối không ngồi giờ đây giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, luôn tay luôn chân làm cái này cái kia, nói nhiều, cũng hoạt bát hơn. Đối với phần biến hóa này, trong lòng Liễu Huyền Triệt đúng là có chút vui mừng, xen giữa vui mừng đồng thời lại nảy sinh hoang mang chưa từng thấy trong hai mươi năm qua, cùng với một tia áy náy bản thân sơ suất.

Trước nay hắn là người nghiêm túc ít lời, thế nhưng hiện tại có rất nhiều lời muốn nói cùng đệ đệ, vì thế chắp tay khách khí đề nghị: “Vương gia, nếu không còn chuyện gì nữa, ta có chút việc nhà phải nói với Tiểu An.”

Lương Thú vỗ vỗ lưng Liễu Huyền An: “Ta ở ngay bên ngoài.”

Ý là, nếu đại ca ngươi lại muốn đánh, đừng ngồi ngốc mà chịu đựng nữa, nhớ phải la to lên.

Liễu Huyền Triệt thu hết vào mắt, không dự đoán được quan hệ giữa đệ đệ nhà mình và Kiêu Vương điện hạ đã thân thiết đến mức này, có điều lần ra khỏi nhà này những chuyện không dự đoán được quá nhiều, chuyện kia không phải ưu tiên hàng đầu nên không cần hỏi trước. Sau khi ngồi xuống, hắn kéo tay Liễu Huyền An nhìn thử, quả nhiên bất mãn nhíu mày, thành thạo tháo băng vải ra đổi thành một kiểu băng bó nhẹ nhàng linh hoạt hơn: “Còn đau không?”

Liễu Huyền An đáp: “Có một chút.”

“Cha cũng không biết đệ tinh thông y thuật?”

“Không biết.” Liễu Huyền An nằm ghé lên bàn, duỗi thẳng tay, “Ta không cố ý đề cập tới, mà có nói cha cũng không tin.”

Y chỉ đang trần thuật sự thật, tay Liễu Huyền Triệt hơi dừng lại, buồn bực nói: “Là chúng ta quá võ đoán, ngày thường không quan tâm nhiều đến đệ.”

Liễu Huyền An hào phóng tiếp lời, ai dà, đâu còn cách nào, đạo bất đồng nói chuyện không thông mà.

Liễu Huyền Triệt buộc băng vải lại: “Thế đệ là kiểu nào?”

Liễu Huyền An đáp, Thiên đạo vô vi mà tôn kính.

“Ta thì sao?”

“Nhân đạo hữu vi mà mệt nhọc.”

Thiên đạo nhân đạo đúng là cách xa nhau, ở phương diện này Liễu nhị công tử đã được khai sáng, cảnh giới tư tưởng của mỗi người là không giống nhau, không nhất thiết phải cố gắng dung hòa. Liễu Huyền Triệt nghe y lải nhải hết thiên rồi địa, cảm giác đau đầu quen thuộc lần thứ hai đánh úp nhưng rồi trong lòng lại sinh ra nửa phần yên tâm, cảm thấy đệ đệ lười biếng của mình vẫn ở ngay đây, chưa bị chuyến đi xa này mang đi hoàn toàn.

Hắn nói: “Nếu hiểu y thuật thì sau này tự mình băng bó đi, đừng làm phiền Vương gia nữa.”

Liễu Huyền An qua loa “ừ” một tiếng.

“Ta thấy Vương gia đối xử với đệ vô cùng tốt, hình như không có bất cận nhân tình như trong tin đồn.” Liễu Huyền Triệt lại hỏi, “Đệ ở bên cạnh hắn nhiều ngày có phải chịu uất ức gì không?”

“Không có.” Liễu Huyền An quả quyết, “Nửa phần uất ức cũng không có, chuyến đi này Vương gia đài thọ hết chi phí ăn mặc cho ta, còn tặng ta rất nhiều đồ đạc, có áo khoác, đệm chăn, ấm trà, một bộ chén bát và cái đệm đại ca đang ngồi nữa, tất cả đều là quà Vương gia tặng.”

Liễu Huyền Triệt cực kỳ khó hiểu, bởi vì quà tặng toàn là mấy thứ kỳ quặc, thế nhưng nghe rất không đáng giá nên hắn cũng không dặn dò đệ đệ đừng tùy tiện nhận quà, chỉ chú tâm nhắc nhở những chuyện ở phương diện y thuật.

Kiểu ở chung này đối với hai huynh đệ mà nói đều vô cùng mới mẻ. Lúc còn ở Bạch Hạc Sơn Trang, người này nhìn người kia lười biếng bất hảo, người kia thấy người này chỉ mau lo chạy trốn, không có bao nhiêu kỷ niệm dịu dàng thắm thiết cho cam. Nhưng lần đoàn tụ sau thời gian xa cách này, mọi trăn trở về tình thân gia đình trong lòng lại được khơi dậy, hai người say sưa nói chuyện thẳng đến khi A Ninh vào gọi đi ăn cơm mới phát giác ra đã đến giờ lên đèn.

Trên bàn cơm cũng thật sự náo nhiệt, gần sát cuối năm, thứ không thiếu nhất chính là thức ăn ngon. Đêm nay có thể miễn cưỡng tính là đón Giao thừa sớm, canh cá nấu chua sôi ùng ục trong nồi, tay Liễu Huyền An còn quấn băng vải nên ăn cơm không tiện, A Ninh liền thay y gỡ xương cá, Liễu Huyền Triệt cũng dùng con dao bạc nhỏ cẩn thận lọc xương sườn, nhưng động tác hai người vẫn không nhanh nhẹn bằng Kiêu Vương điện hạ. Đầu bên này còn bận rộn, bên kia trong bát Liễu nhị công tử đã chất đầy thức ăn thành một ngọn núi nhỏ.

“Không thích ăn.”

“Không thích cũng phải ăn, một miếng thôi.”

“…”

Liễu Huyền An miễn cưỡng cắn một miếng thịt vịt, đầu tiên Liễu Huyền Triệt chỉ liếc mắt một cái không để ý, nhưng lần thứ hai nhìn lại đột nhiên nhận ra nửa cái chân vịt cắn dở từ lúc nào đã bị dời qua bát của Kiêu Vương điện hạ, nhất thời vạn phần kinh ngạc, nhưng thấy tư thái của hai người đều vô cùng tự nhiên liền âm thầm suy tư, chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm sao?

Tiếp sau đó Liễu nhị công tử vẫn không ngoan ngoãn ăn cơm, ồn ào muốn ăn cái này không ăn cái kia, A Ninh bận rộn, Kiêu Vương điện hạ cũng bận theo.

Bữa cơm này Liễu đại công tử ăn hơi khó tiêu, sau khi ăn xong phải đi lại trong viện một lúc. A Ninh ghé vào cửa sổ nhìn một lát lại quay đầu căng thẳng hỏi: “Đêm nay công tử không ngủ cùng Vương gia đấy chứ?”

Kỳ thật Liễu Huyền An cảm thấy thế nào cũng được, bởi vì sớm hay muộn gì đại ca cũng phải biết, tối nay giấu hay không cũng vậy. A Ninh nghe mà mặt mày nhăn nhúm, không được, thật sự không được, đêm nay công tử vẫn nên thành thật chút đi, nếu không thì không chỉ ăn mấy cái khẽ tay đơn giản thế đâu.

Không cần chờ cho Liễu nhị công tử chạy loạn, trước giờ đi ngủ Liễu đại công tử đã ôm gối đầu gõ cửa phòng, xem tư thế là muốn cùng đệ đệ nói chuyện thâu đêm. Liễu Huyền An ngáp liền mấy cái ngồi xếp bằng trên chăn, mệt không chịu được. Liễu Huyền Triệt ngồi dựa vào một bên giường, không tắt đèn, chỉ hỏi y: “Món chân vịt tối nay có ngon không?”

Liễu Huyền An đáp: “Dở lắm, vừa khô vừa mặn.”

Liễu Huyền Triệt nắm chặt tay, cố gắng không đổi sắc mặt bình tĩnh hỏi tiếp: “Nếu dở, vì sao lại gắp cho Vương gia?”

“Không phải ta đưa.” Liễu Huyền An nằm xuống giường kéo chăn che kín đầu, mơ mơ màng màng đáp, “Vương gia tự mình gắp đấy.”

Bỏ bu em An rồi chuẩn bị toang rồi =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK